Giản Thượng Ôn nghe xong lời đó thì khựng lại một chút, rồi khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt. Trong ánh mắt mong chờ của Phó Cẩn Thành, cậu chậm rãi nói: "Những lời này, năm xưa tôi từng rất muốn nghe... nhưng bây giờ, mọi chuyện đã là quá khứ rồi, Phó tổng. Có những điều, đến khi nói ra được, thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa."
Phó Cẩn Thành hơi nhíu mày.
Giản Thượng Ôn cho hắn một cảm giác chưa từng có, một loại cảm giác bất lực hoàn toàn xa lạ. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời hắn phát hiện, có những chuyện mà tiền bạc cũng không thể giải quyết.
Từ xa, có tiếng bước chân vọng lại.
Ôn Cẩm và Lương Thâm đang đi tới. Sắc mặt Lương Thâm không tốt lắm, mà sắc mặt Ôn Cẩm thì càng khó coi hơn.
Phó Cẩn Thành có chút bất ngờ, hỏi: "Hai người đến đây làm gì?"
Ôn Cẩm đáp lại, giọng hơi giận dỗi: "Phó ca ca, bọn em đến đưa đồ ăn cho hai người mà!"
Phó Cẩn Thành sực nhớ ra đây vẫn đang trong thời gian quay chương trình, liền gật đầu nói: "Ừ, vất vả hai người rồi."
Nơi này không có camera.
Ôn Cẩm bước tới, đặt bánh đường nóng hổi xuống, nhưng rõ ràng không kìm được tò mò trong lòng, hỏi ngay: "Phó ca, vừa rồi anh nói chuyện với Giản ca... là có ý gì vậy?"
Phó Cẩn Thành không nghĩ rằng bọn họ lại nghe được cuộc đối thoại vừa rồi. Ban đầu hắn chỉ cảm thấy có người nghe thấy thì hơi khó xử, nhưng lúc này nghĩ lại, dường như cũng không có gì đáng ngại cả.
Phó Cẩn Thành điềm nhiên nói: "Không có ý gì đặc biệt cả, em nghe sao thì chính là như vậy."
Lương Thâm cười mỉa: "Phó tổng nói với Thượng Ôn rằng hiện tại chưa có hôn ước à? Vậy tức là sau này sẽ có? Hai câu đó cũng chẳng khác gì nhau."
Giả vờ cái gì chứ.
Lương Thâm thầm nghĩ.
Lương Thâm thầm nghĩ, ngoài mặt thì tỏ ra không quan tâm, nhưng sau lưng lại muốn thân mật với Giản Thượng Ôn. Trên đời này còn có chuyện tốt như vậy sao?
Quả nhiên, Phó Cẩn Thành lập tức cau mày lại, giọng lạnh đi: "Về sau đích xác sẽ có. Nhưng là ai, đó là chuyện tôi có thể tự quyết định. Còn chuyện của hai người, cậu và A Cẩm đã có hôn ước, thì cứ sống tốt đi. Việc của tôi, tạm thời không cần hai người quan tâm."
Ôn Cẩm như bị sét đánh ngang tai.
Ban đầu cậu ta không hiểu vì sao Phó Cẩn Thành lại nói mấy lời đó với Giản Thượng Ôn. Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã rõ ràng, bởi vì Phó Cẩn Thành thích Giản ca ca! Cho nên hắn mới đối xử đặc biệt với Giản ca ca!
Thì ra là như vậy!
Cậu ta vô thức quay sang nhìn Lương Thâm.
"Tôi và A Cẩm đính hôn, chỉ là hai bên phụ huynh tạm thời định đoạt." — Lương Thâm gần như không cần suy nghĩ đã phản bác ngay: "Chuyện chưa thành thì không thể xem là chuyện đã rồi. Phó tổng cũng không cần lấy điều đó ra để nói đâu."
Đây là lần đầu tiên Lương Thâm thẳng thắn bày tỏ thái độ của mình trước mặt Ôn Cẩm.
Sắc mặt Ôn Cẩm lập tức trắng bệch.
Cậu ta không phải không biết tình hình hiện tại của gia đình mình. Công ty của nhà họ Ôn gần đây không mấy khả quan, mà hôn sự với Lương gia chính là lựa chọn tốt nhất. Tuy rằng cậu ta chưa bao giờ thích Lương Thâm, nhưng cậu ta luôn cảm thấy, ít nhất mình vẫn còn Phó ca ca để dựa vào.
Nhưng bây giờ, Phó ca ca lại thích Giản Thượng Ôn?
Vậy nếu như hôn sự với Lương gia cũng không thành, thì cậu ta chẳng phải là mất tất cả sao?
Ôn Cẩm cố gắng gượng gạo nở một nụ cười, nhìn Lương Thâm nói: "Chuyện này đều do cha mẹ quyết định, tụi mình là con cái, có thể nói được gì đâu?"
Lương Thâm khẽ nhíu mày. Hắn và Ôn Cẩm không giống nhau.
Hắn có cả Lương gia làm hậu thuẫn, việc gì phải sợ chuyện hủy hôn?
Huống chi, bây giờ lại có một Phó Cẩn Thành đang rình rập như hổ rình mồi.
Nếu hắn không dứt khoát rõ ràng với Ôn Cẩm, đến lúc đó Giản Thượng Ôn sẽ nhìn hắn ra sao?
Thế nên, Lương Thâm gần như không cần nghĩ ngợi gì, lập tức nói: "Cha mẹ định thì đã sao, chuyện của tôi, đương nhiên do tôi quyết định. Không ai có thể can thiệp. Hơn nữa, A Cẩm, chẳng phải em cũng là người luôn khao khát tự do yêu đương hay sao? Giải trừ hôn ước lúc này, đối với cả hai chúng ta đều là điều tốt."
Lời vừa dứt.
Cách đó không xa, Dư Xán Xán hít một hơi thật sâu.
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn hắn.
Dư Xán Xán cầm chén trà trong tay, vẻ mặt đầy áy náy: "Xin lỗi, xin lỗi nha, tôi không biết mấy người đang nói chuyện này. Thấy mấy người tụ lại đông quá ở đây, tôi còn tưởng là đang trò chuyện vui vẻ... nên tôi mới..."
Dư Xán Xán còn chưa nói xong đã im bặt, ánh mắt mang theo chút ngại ngùng nhìn mọi người. Bởi vì, ngay phía sau hắn chính là máy quay.
Khán giả phía sau chỉ kịp nghe thấy câu cuối cùng Lương Thâm nói, nhưng chừng đó đã đủ khiến phòng livestream lập tức bùng nổ:
"WTF???"
"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
"Lương Thâm với Ôn Cẩm có hôn ước rồi á???"
"Dưa lớn à nha!"
"Khoan, vậy rốt cuộc mối quan hệ của hai người này là gì???"
"Giờ mới lộ ra hả? Trời ơi, giấu kỹ ghê luôn!"
"Câu nói vừa nãy là có ý gì? Định hủy hôn à???"
Chẳng mấy chốc, tin tức cùng đoạn video ngắn ghi lại khoảnh khắc đó đã lan truyền khắp nơi.
Giản Thượng Ôn vừa thấy Dư Xán Xán liền nở một nụ cười nhàn nhạt. Thật ra, cậu đã sớm nhận ra hắn, nhưng lại cố ý không ngăn mấy người kia tiếp tục nói chuyện.
Đúng vậy, chuyện Lương Thâm và Ôn Cẩm hủy hôn xét về mặt lợi ích gia tộc, kỳ thực cũng không ảnh hưởng quá lớn đến Lương gia hay Ôn gia.
Nhưng điều mà Giản Thượng Ôn muốn chính là tác động gián tiếp của nó. Nếu chuyện này lan rộng, Lương gia chủ chắc chắn sẽ phải xem xét lại tư cách người thừa kế của Lương Thâm. Nhất là khi Lương Thâm từng lén đưa mẹ ruột rời khỏi Lương gia, rồi giờ lại để lời đồn bủa vây trên mạng thế này, tất cả đều sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới danh tiếng của Lương thị.
Từng chút một, từng sự kiện nhỏ lẻ, cứ thế chồng chất lên nhau.
Cuối cùng, cũng đủ khiến Lương gia chủ sinh ra bất mãn lớn với đứa con trai này. Mà một khi sự bất mãn đủ lớn, vị trí người thừa kế mà Lương Thâm đang giữ cũng chưa chắc đã còn vững chắc. Nghe nói, đứa con trai riêng kia... cũng không hề tầm thường chút nào.
Giản Thượng Ôn dịu dàng nói: "Không có gì đâu, bọn tôi chỉ đang trò chuyện thôi. A Cẩm à, chuyện em muốn yêu đương tự do, bọn anh đều biết và luôn ủng hộ em cả."
Ôn Cẩm đứng giữa, như bị kẹt trong mớ dây rối, chỉ còn cách cười gượng: "Cảm ơn Giản ca ca."
Giản Thượng Ôn cũng mỉm cười chân thành: "Không có gì, làm anh, thì quan tâm em là chuyện nên làm mà."
Về phần Ôn gia, thì lại càng dễ xử lý. Bây giờ Ôn Kiến Thành hẳn là đang đấu đá với Chu gia. Có lẽ ông ta vẫn chưa nhận ra sự khốn nạn của cha con Chu gia, rằng một khi dồn ép quá mức, bọn họ nhất định sẽ liều mạng kéo cả Ôn gia xuống bùn.
Đến lúc đó, nếu Ôn gia loạn thành một mớ bòng bong, còn Ôn Cẩm, một khi đã mất chỗ dựa từ cả Phó gia lẫn Lương gia, thì dù có muốn vực lên, cũng chẳng còn sức mà đứng dậy.
Giản Thượng Ôn rất rõ — điều cậu cần làm bây giờ, là khiến Ôn Cẩm rối trí. Chỉ khi cậu ta hoảng loạn, cậu ta mới dễ mắc sai lầm. Và tốt nhất là khiến cậu ta hoàn toàn trở mặt với Phó Cẩn Thành cùng Lương Thâm. Như vậy, cậu có thể từng bước đánh bại họ.
Vì thế.
Ngay trước mặt Ôn Cẩm, Giản Thượng Ôn đưa chiếc bánh đường trong tay cho Phó Cẩn Thành. Cậu mỉm cười, nụ cười ngọt như gió xuân: "Nghe nói cái bánh này ngon lắm. A Cẩm đích thân mang tới đấy, anh có muốn thử không?"
Phó Cẩn Thành thản nhiên đáp: "Tôi không hứng thú lắm với đồ ngọt."
Giản Thượng Ôn tự mình cắn một miếng, đôi mắt ánh lên vẻ ranh mãnh: "Vậy sao? Tôi thấy cũng ngon mà."
Cậu ăn xong rồi mới thuận tay đưa bánh cho hắn.
Dù rằng miếng bánh bên cậu vừa cắn đã bị xé xuống, nhưng dù sao đó vẫn là thức ăn cậu đã từng ăn qua. Hành động này mang theo ý vị thân mật vô cùng rõ ràng, hơn nữa còn xảy ra ngay trước mặt những người khác.
Phó Cẩn Thành nhìn thấy tay Giản Thượng Ôn đưa ra, trắng trẻo, mảnh mai như ngọc, cầm lấy chiếc bánh như thể đang nâng một cục tuyết nhỏ.
Chỉ trong nháy mắt, lý trí của hắn dường như đứt đoạn.
Hắn vươn tay nhận lấy chiếc bánh, cúi đầu, cắn ngay đúng vào chỗ Giản Thượng Ôn vừa cắn.
Phó Cẩn Thành ăn xong, chậm rãi gật đầu, khóe môi khẽ nhếch, nhìn Giản Thượng Ôn rồi nói: "Đúng là không tệ."
Giản Thượng Ôn ánh mắt ôn hòa, đáy mắt như chứa ánh sáng dịu dàng, nụ cười mang theo nét tinh tế như làn nước lặng: "Đúng không? Vậy để tôi chọn thêm cho anh một miếng nữa."
Ôn Cẩm hít sâu một hơi, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Từ trước đến nay, cậu ta luôn coi Phó Cẩn Thành như anh trai, hơn nữa, trước đây Phó Cẩn Thành cũng chỉ dịu dàng và cưng chiều mỗi cậu ta. Nhưng bây giờ, khi chứng kiến cảnh tượng này, cậu ta bỗng cảm thấy cả trái tim như bị siết chặt, đau đến mức không thở nổi!
"Em... em đi trước đây." Ôn Cẩm vội nói, giọng điệu đầy lúng túng. "Em còn có việc phải làm..."
Cậu ta quay người chạy đi mất.
Lương Thâm nhìn hai người phía trước, ánh mắt sau ống kính máy quay trở nên lạnh lùng. Ngay lúc Giản Thượng Ôn vừa đưa tay lấy thêm một miếng bánh định đưa cho Phó Cẩn Thành, Lương Thâm bỗng vươn tay, chặn giữa hai người. Trên mặt hắn vẫn là nụ cười hờ hững, khiến người ngoài không thể đoán được cảm xúc thật: "Ngon vậy sao? Tôi cũng muốn thử một chút."
Hắn trực tiếp cúi người, cắn một miếng ngay trên tay Giản Thượng Ôn.
Sau đó, Lương Thâm mới chậm rãi đứng thẳng lưng dậy, ánh mắt lần lượt quét qua Phó Cẩn Thành và Giản Thượng Ôn, thản nhiên buông một câu: "Hương vị đúng là không tồi."
Phó Cẩn Thành khẽ mím môi.
Không khí phút chốc căng như dây đàn, chỉ cần chạm nhẹ là đứt.
Khán giả trong livestream thì gào lên:
"Chuyện gì đang xảy ra thế này?"
"Tu La Tràng trong truyền thuyết là đây sao?"
"Rốt cuộc quan hệ của mấy người này là gì vậy?"
"Dưa này to quá, tôi ăn không kịp!"
Mà ở lầu hai, phía hậu viện.
Ôn Cẩm hổn hển chạy lên cầu thang, đóng sập cửa phòng, rồi ôm mặt òa khóc. Cậu ta cảm thấy tủi thân đến cực điểm, mặc dù thực tế chẳng ai khiến cậu ta phải chịu uất ức cả nhưng vẫn thấy nghẹn nơi lồng ngực, không cách nào chịu nổi.
Ngay lúc đó, phía sau vang lên một giọng nói đầy chán ghét: "Cậu chạy vào phòng tôi khóc lóc cái gì?"
Ôn Cẩm sững người.
Lúc này mới nhận ra vì vội quá nên chạy nhầm phòng.
Từ Dương sắc mặt xanh xao, cực kỳ khó coi. Hắn liếc Ôn Cẩm một cái đầy khinh thường, rồi cười lạnh: "Sao thế? Tôi còn chưa khóc, cậu khóc cái gì? Cậu cũng bị 'sụp phòng' à?"
Ôn Cẩm: "...... Không phải, tôi chỉ là...... chỉ là vừa nãy ở ngoài, thấy Giản ca ca và Phó ca ca, hai người họ thân thiết quá, tôi có chút, có chút......"
Cậu ta không dám nói tiếp.
Vì có nói ra cũng chỉ khiến bản thân trông hẹp hòi và đáng thương hơn mà thôi.
Từ Dương lại bật cười lạnh lần nữa, giọng nói đầy châm chọc: "Cậu thấy khó chịu cũng bình thường thôi. Nhưng cậu thì làm sao địch lại được Giản Thượng Ôn? Cái hồ ly tinh đó muốn quyến rũ ai thì người đó chạy không thoát. Cậu ta thân với Phó Cẩn Thành là điều đương nhiên rồi, Phó tổng tám phần từng là kim chủ của cậu ta còn gì!"
Ôn Cẩm kinh hãi thốt lên: "Anh đừng nói bậy! Phó ca ca không phải người như vậy!"
Từ Dương lúc này đã hoàn toàn mất kiểm soát. Trước đây hắn còn dè chừng thế lực của Phó gia nên không dám nói gì, nhưng hiện tại, hắn đã chẳng còn gì để mất, còn gì phải kiêng kỵ nữa?
Hồi đó, khi còn đang quay chung một đoàn phim.
Hắn từng không chỉ một lần bắt gặp Phó Cẩn Thành đích thân đến đón Giản Thượng Ôn. Không thì vì sao hắn lại căm ghét Giản Thượng Ôn đến vậy? Ghen ghét vì chỉ một gương mặt kia thôi cũng có thể câu được đàn ông. Ghen vì Giản Thượng Ôn đã có kim chủ mà vẫn mặt dày tới tranh giành sư huynh với hắn!
"Đồ ngu, ngu hết chỗ nói!" Từ Dương trừng mắt nhìn cậu ta, giọng điệu tràn đầy khinh miệt. "Bị người ta cướp mất đàn ông rồi mà còn không biết! Cậu nghĩ xem, vì cái gì mà Giản Thượng Ôn có thể bám lấy Phó Cẩn Thành? Còn không phải nhờ vào khuôn mặt đó sao? Cậu tự nhìn lại mình đi, rồi nghĩ cho kỹ vào!"