Ôn Cẩm toàn thân run lên, thật sự có chút không thể tin được lời Lương Thâm vừa nói.
Lương Thâm rốt cuộc có ý gì?
Hắn nói vậy là muốn bảo rằng, hắn chưa bao giờ xem Giản Thượng Ôn là thế thân?
Vậy tức là, hắn, hắn thật lòng thích Giản Thượng Ôn sao? Thế còn Phó ca thì sao, chẳng lẽ Phó ca mới chính là người xem Giản Thượng Ôn là thế thân?
Giản Thượng Ôn ở bên Phó ca ca, chẳng qua cũng chỉ là thế thân?
Trong đầu Ôn Cẩm như có sấm nổ, quá nhiều thông tin ập tới một lúc khiến cậu ta không kịp phản ứng, thần kinh tê rần, đầu óc trống rỗng.
Lương Thâm đã rời đi ngay sau đó.
Ôn Cẩm vẫn nằm trên giường, lặng người trong cơn chấn động dữ dội. Cậu ta siết chặt tấm khăn trải giường, lòng lạnh toát. Hóa ra, vị hôn phu của cậu ta có người khác trong lòng, còn người anh thanh mai trúc mã luôn kề bên mà cậu ta luôn tin tưởng lại xem một người bạn khác như thế thân của mình.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Ôn Cẩm theo phản xạ đáp: "Mời vào."
Phỉ Thành cùng Giản Thượng Ôn bước vào. Họ vừa mới trở về, Phỉ Thành mở lời: "A Cẩm, cậu thấy sao rồi? Tôi và Thượng Ôn có mang cháo mồng 8 tháng Chạp về cho mọi người."
Dẫu rằng hiện tại không còn thích nữa, nhưng dù sao cũng là người mà mình từng có tình cảm. Phỉ Thành ít nhiều vẫn nhớ đến ân tình năm xưa dưới tán cây, vì thế hắn vẫn không quên dành chút quan tâm.
Khi Ôn Cẩm nhận lấy bát cháo, trong lòng đã lạnh ngắt.
Ánh mắt cậu ta xuyên qua Phỉ Thành, hướng về phía Giản Thượng Ôn đang đứng phía sau. Giản Thượng Ôn khẽ mỉm cười nhìn cậu ta. Nụ cười ấy bình thản đến lạ, nhưng chính sự bình thản ấy lại khiến lòng người hoảng hốt.
Ôn Cẩm nhận bát cháo từ tay Phỉ Thành, khẽ nói: "Cảm ơn."
Phỉ Thành đáp: "Không có gì, cậu mau ăn đi, cháo bà cụ nấu ngon lắm."
Ôn Cẩm gật đầu, lặng lẽ đón nhận.
Phỉ Thành chủ động lên tiếng: "Tôi qua xem bên phòng Từ Dương chút, tụi tôi mang theo cũng khá nhiều cháo."
Tính hắn vốn hiền lành, nhất là trước mặt Giản Thượng Ôn, hắn không muốn thua kém mấy người như Lạc Chấp Diệp. Phỉ Thành tự nhủ, Lạc Chấp Diệp các anh có tốt thế nào đi nữa, thì chẳng qua cũng là kiểu người trưởng thành biết chăm lo người khác. Còn hắn, chỉ cần cũng chu đáo từng li từng tí, chẳng lẽ Giản Thượng Ôn lại không nhìn thấy tấm lòng hắn?
Nghĩ tới đó.
Phỉ Thành liền thấy vui hẳn, hắn quay sang nói với Giản Thượng Ôn: "Tôi đi đây."
Giản Thượng Ôn khẽ gật đầu.
Trong phòng giờ chỉ còn lại Giản Thượng Ôn và Ôn Cẩm.
Lúc này, tâm trí Ôn Cẩm hoàn toàn rối loạn. Khi đối diện với Giản Thượng Ôn, cậu ta không tự chủ được mà căng thẳng. Thậm chí, ngay cả khi cầm bát cháo, bàn tay cậu ta cũng khẽ run.
Giản Thượng Ôn tinh tế nhận ra, nhẹ nhàng nói: "Vậy tôi đi trước."
Ôn Cẩm không kìm được mà gọi giật lại: "Khoan đã."
Giản Thượng Ôn ngoảnh đầu, liếc nhìn cậu ta: "Có chuyện gì?"
Ôn Cẩm không giỏi giấu chuyện. Cậu ta hít sâu một hơi, rồi nói: "Em đã biết hết rồi!"
Giản Thượng Ôn hơi nhướn mày. Cậu không ngờ Ôn Cẩm lại có thể thông minh đến vậy. Là tự cậu ta nghĩ ra, hay là có người đứng sau nhắc nhở? Nhưng cũng chẳng sao cả. Mọi chuyện cho đến giờ, từ đầu đến cuối, vẫn nằm trong tầm kiểm soát của cậu.
"Chuyện gì?" Giản Thượng Ôn điềm tĩnh đáp, "Nói nghe xem."
Ôn Cẩm có chút tức giận, vì sao Giản Thượng Ôn lại bình tĩnh như vậy, còn cậu ta lại cảm thấy nghẹn nơi cổ họng, cậu ta nói: "Anh có phải đã tự nguyện làm tình nhân thế thân cho Phó ca ca không?"
Giản Thượng Ôn sững người, sau đó khẽ bật cười.
Cậu tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm.
Ôn Cẩm không hiểu sao cậu lại cười, nghi hoặc hỏi: "Anh cười cái gì?"
"Đúng vậy, từng làm." Giản Thượng Ôn đáp: "Nhưng bây giờ thì không còn nữa."
Ôn Cẩm theo phản xạ bật thốt: "Sao có thể, anh lại lừa em đúng không, nếu không phải, thì tại sao anh ấy lại tốt với anh như vậy?"
Giản Thượng Ôn khẽ nhếch môi: "Chính vì hiện tại không còn là thế thân nữa, tôi không muốn làm, nên anh ta mới đối xử tốt với tôi."
Trời đất chứng giám, đây là lời thật lòng.
Ở kiếp trước, cậu quá cam chịu, nên mới bị giẫm đạp đến tả tơi. Kiếp này, cậu tuyệt đối không sống theo kịch bản mà mấy gã đàn ông đó đã an bài.
Ôn Cẩm hỏi: "Tại sao?"
Giản Thượng Ôn nhướn mày: "Tại sao gì cơ?"
"Tại... tại sao anh không làm nữa?" Ôn Cẩm nói: "Anh với Phó ca ca bên nhau, anh ấy không tốt với anh sao?"
Giản Thượng Ôn cảm thấy bị mỉa mai, cậu nói: "Ôn Cẩm, thứ mà em coi là trân quý, là tốt đẹp, chưa chắc người khác cũng nghĩ vậy. Tôi muốn làm thì làm, không muốn thì thôi, chẳng cần phải có lý do."
Ôn Cẩm nghẹn họng, chính cậu ta cũng thấy những gì mình nói chẳng hợp lý, đành lí nhí: "Anh thật sự sẽ không làm nữa sao?"
Giản Thượng Ôn đáp: "Còn tùy tâm trạng."
Dĩ nhiên cậu biết mình sẽ không làm nữa, nhưng tại sao phải nói thẳng ra để cho Ôn Cẩm yên lòng? Cậu ước gì Ôn Cẩm cũng nếm trải cảm giác mỗi ngày sống trong bất an, cái cảm giác từng van xin Ôn Cẩm cứu rỗi mình, mong có một ngày yên ổn, đến nay cậu vẫn không quên được.
Nghe đến đây, Ôn Cẩm tức tối nói: "Giản ca ca, sao anh phải như vậy, anh không thấy anh quá đáng lắm sao?"
"Tôi quá đáng?" Giản Thượng Ôn bật cười khinh miệt, ánh mắt nhìn xuống Ôn Cẩm như thể đang nhìn một sinh vật nhỏ yếu hèn. Đôi mắt cậu trong veo như mặt hồ mùa thu, phản chiếu bóng dáng Ôn Cẩm nhỏ bé, mờ nhạt, chẳng đáng kể là bao.
Giản Thượng Ôn nói: "A Cẩm, em dám thề rằng tất cả những gì em đã làm đều là quang minh chính đại, không hổ thẹn với lương tâm sao?"
Ôn Cẩm theo bản năng nói: "Em đương nhiên..."
Nhưng khi ánh mắt cậu ta chạm vào ánh nhìn của Giản Thượng Ôn, liền không thể nói tiếp được nữa, cũng không dám nói tiếp. Ở cái làng chài năm ấy, cậu ta đã lờ mờ nhận ra thân thế của Giản Thượng Ôn có liên quan đến mình, nhưng cậu ta không dám tiết lộ, không dám nói cho Giản Thượng Ôn biết, càng không dám để người trong nhà hay.
Bởi vì cậu ta ích kỷ.
Cậu ta không muốn chia sẻ tình thương của cha mẹ với Giản Thượng Ôn.
"Em..." Ôn Cẩm lắp bắp: "Em không có..."
Giản Thượng Ôn cười, nụ cười mang theo vẻ châm biếm khiến Ôn Cẩm như nghẹn ở tim. Cậu tưởng Giản Thượng Ôn sẽ nói gì thêm, nhưng cậu lại chẳng nói gì cả, chỉ xoay người rời đi.
Cánh cửa khép lại sau lưng cậu.
Ánh hoàng hôn nhuộm nửa bầu trời phía ngoài thành một màu đỏ rực như lửa.
Mọi người vẫn đang ăn cháo dưới lầu, Giản Thượng Ôn rảo bước từ cầu thang nhỏ sang tòa lầu bên cạnh, đến lều ghi hình, đặt bình giữ nhiệt xuống rồi nói: "Đây là phần mang cho Thẩm đạo."
Phó đạo diễn có chút bất ngờ, nhưng vội vàng nói: "Thẩm đạo giờ không có ở đây, anh ấy ra rừng nhỏ phía ngoài tìm cảm hứng ghi hình, Giản lão sư đến đúng lúc lắm, trời sắp tối rồi, làm phiền anh gọi Thẩm đạo về giúp chúng tôi."
Giản Thượng Ôn lúc này tâm trạng cũng chẳng mấy dễ chịu.
Cậu biết rõ Ôn Cẩm là người thế nào, nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn thấy ghê tởm. Cậu không chắc nếu giờ quay về lại tòa lầu nhỏ kia thì có thể hoàn toàn che giấu được cảm xúc không.
Thế nên Giản Thượng Ôn gật đầu nói: "Được, tôi đi một chuyến."
Từ cửa bên của căn lầu nhỏ bước ra, bên ngoài đã là một khoảng trời phủ trắng tuyết mịn màng.
Giản Thượng Ôn dẫm lên lớp tuyết mỏng trên mặt đất, từng bước chân đều phát ra tiếng vang thanh thúy. Cậu chậm rãi đi về phía trước, cách đó không xa là một khu rừng nhỏ. Gần rừng có một khoảng đất trống lớn, ánh nắng buổi chiều rải xuống mặt tuyết, phản chiếu lên mặt đất thứ ánh sáng long lanh rực rỡ.
Đi được một đoạn, cậu liền trông thấy Thẩm Nghị đang trò chuyện với một nhóm trẻ con bên bìa rừng. Anh mặc một chiếc áo lông vũ màu đen, khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú mang theo ý cười nhàn nhạt. Ngày thường, anh luôn có chút xa cách, nhưng khi ở cạnh bọn nhỏ, lại chẳng hề tỏ vẻ lạnh lùng cao ngạo.
Có vẻ như nghe thấy động tĩnh, Thẩm Nghị nghiêng đầu nhìn sang, liền thấy Giản Thượng Ôn đứng đó, giơ tay ra hiệu với anh. Chờ cậu đến gần, anh mới hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì." Giản Thượng Ôn đáp: "Cháo mùng tám tháng Chạp mang hơi nhiều, tôi mang chia cho anh một ít."
Thẩm Nghị khẽ cong môi cười, anh nói: "Hôm nay cậu hiếm khi chịu ăn uống tử tế đấy."
Giản Thượng Ôn biết anh đang nói bóng gió điều gì, dứt khoát giả vờ không hiểu, cậu hỏi sang chuyện khác: "Thẩm đạo đang chơi gì với bọn nhỏ thế?"
Thẩm Nghị đáp: "Bọn trẻ muốn chơi trượt băng, nhưng nền băng ở đây không được bằng phẳng, nên khó trượt, tôi đang dạy chúng vài kỹ thuật."
Giản Thượng Ôn ngạc nhiên: "Anh cũng biết trượt băng sao?"
"Chỉ biết sơ sơ, không tính là giỏi." Thẩm Nghị hờ hững đáp, rồi nhìn cậu, hỏi: "Muốn thử không?"
Giản Thượng Ôn bật cười: "Tôi sợ lạnh."
"Mùa đông mà càng sợ lạnh thì lại càng thấy lạnh hơn." Thẩm Nghị nói: "Vận động một chút thì sẽ đỡ hơn nhiều."
Giản Thượng Ôn chớp mắt hỏi: "Thật không đấy?"
Thẩm Nghị đưa tay về phía cậu, Giản Thượng Ôn theo bản năng đặt tay mình vào tay anh. Thẩm Nghị liền dẫn cậu bước lên khoảng băng trơn trượt phía trước. Ban đầu Giản Thượng Ôn còn thấy hơi sợ, nhưng nhanh chóng nhận ra Thẩm Nghị vô cùng vững chãi, cậu dần yên tâm. Mặt băng này thật sự khá trơn, hẳn là do đám trẻ đã mài giũa kỹ. Giản Thượng Ôn trượt vài vòng, cảm nhận sự tự do nhẹ nhàng lướt đi trên bề mặt lạnh giá, thậm chí còn có thể xoay vài vòng theo động tác của Thẩm Nghị, cảm giác như gió đang cuốn lấy quanh người.
"Ai!"
Cách đó không xa có một đoạn băng hơi gồ lên, Giản Thượng Ôn theo bản năng hít một hơi, loạng choạng suýt ngã. Giản Thượng Ôn theo phản xạ khẽ kêu lên.
Thẩm Nghị lập tức giữ chặt lấy tay cậu, Giản Thượng Ôn thuận thế ngã vào lòng anh. Cả hai vẫn đứng vững, không hề bị ngã. Sau khi ổn định hơi thở, Giản Thượng Ôn ngẩng đầu nhìn lên, nở nụ cười nhẹ: "Cũng thú vị thật."
Cậu rất ít khi chơi mấy trò ngoài trời vào mùa đông.
Cậu luôn sợ lạnh, vậy mà chỉ chơi một lúc, cậu đã quên cả rét buốt, toàn thân ấm lên, chẳng còn cảm giác băng giá như lúc đầu nữa.
"Không chơi nữa." Giản Thượng Ôn thở nhẹ: "Nghỉ chút đã."
Thẩm Nghị nói: "Vậy cùng đi bộ về."
Giản Thượng Ôn gật đầu, hai người men theo con đường nhỏ ven bờ sông. Một hàng cây ngô đồng hiện ra trước mắt, trơ trọi đứng yên trong gió lạnh, hình dáng trở nên cô quạnh và kỳ lạ.
"Mùa xuân năm sau, hẳn là sẽ đâm chồi nảy lộc." Giản Thượng Ôn nhìn những thân cây cằn cỗi mà nói.
Thẩm Nghị đưa mắt nhìn, rồi đáp: "Chưa chắc, có hai cây ở đây hình như đã chết từ lâu rồi."
Giản Thượng Ôn hỏi: "Làm sao anh biết?"
Thẩm Nghị nói: "Mùa đông năm ngoái đoàn phim từng lấy cảnh ở đây, đến mùa xuân quay lại, những cây khác đều đã đâm chồi, duy chỉ có hai cây kia vẫn im lìm không động tĩnh. Tuy chúng còn đứng đó, nhưng thân xác bên trong đã trống rỗng. Mùa đông năm ấy, không ít người trong đoàn đều hy vọng sang xuân chúng sẽ lại sinh trưởng xanh tốt, nhưng không ngờ, thực ra mùa đông năm ấy, chúng đã chết rồi."
Giản Thượng Ôn lặng lẽ nhìn hàng ngô đồng ven đường.
Cậu nhìn một hồi, rồi khẽ bật cười.
Đôi khi, cậu cảm thấy mình cũng chẳng khác gì những cây ngô đồng bên vệ đường ấy, trông thì vẫn ổn, vẫn bình yên đứng đó, nhưng thực ra bên trong đã trống rỗng đến không còn gì.
Giản Thượng Ôn hỏi: "Vậy tại sao không thay mấy cây đó đi, trồng lại cây mới?"
"Vì tôi đã mời đội chuyên gia cây cối đến rồi." Thẩm Nghị đáp: "Cả nhóm người vây quanh nghiên cứu hai cây đó rất lâu, kết luận khá khả quan. Họ nói, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sang xuân năm sau, chúng sẽ nảy mầm trở lại."
Giản Thượng Ôn thoáng bất ngờ, cậu nói: "Thật sự cứu được sao? Như vậy chẳng phải là kỳ tích à? Chúng rõ ràng đã chết rồi, sao anh chắc được là có thể cứu sống?"
Thẩm Nghị nói: "Người già trong thôn bảo rằng, mỗi năm hai cây đó đều là những cây xanh tươi đầu tiên. Tôi nghĩ, với những cái cây như vậy, trong cốt lõi của nó chắc chắn có một khát vọng được sống thật tốt. Mọi sinh mệnh, chỉ cần thật sự muốn được sống, thì kỳ tích luôn có thể xảy ra."