Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu Anh Trai Tốt Nữa?

Chương 117: Có phải anh muốn dùng quy tắc ngầm không?



Giản Thượng Ôn nhìn về phía hàng cây ngô đồng ven bờ sông, lặng lẽ quan sát một lúc lâu, sau đó khẽ mỉm cười, cậu nói: "Sự sống thật ra luôn ẩn chứa những kỳ tích. Cây ngô đồng có thể sống lại, có lẽ bởi vì ngay từ đầu, nó vốn chưa từng chết."

Gió lạnh lùa qua, cuốn theo hơi thở giá buốt vây quanh hai người.

Giản Thượng Ôn nhìn một nhánh cây khô vàng gần đó, cậu khẽ cúi người, đưa tay chạm khẽ vào một nhành cây khô gần đó: "Có những thứ đã hoàn toàn chết đi, mãi mãi không còn cơ hội nhìn thấy mùa xuân nữa."

Thẩm Nghị mắt vẫn dõi theo cử chỉ của cậu: "Cậu thấy tiếc cho chúng sao?"

"Đương nhiên." Giản Thượng Ôn khẽ gật đầu, ánh mắt dừng lại nơi nhành cây khô trước mặt, như thể đang nhìn thấy một sinh mệnh từng trông mong được cứu rỗi, từng hồn nhiên tin rằng công bằng có thể thắng thế bất công, cậu mỉm cười nhẹ: "Tiếc chứ. Nhưng đây là quy luật tự nhiên, kẻ yếu bị đào thải. Mệnh không tốt... cũng chẳng trách được ai."

Thẩm Nghị nhìn xuống một mầm cây non lẫn trong đám cỏ dại, nói: "Cậu tin vào số mệnh sao?"

Giản Thượng Ôn thoáng dừng, rồi ngẩng đầu. Trong đôi mắt đen sâu của cậu in bóng hình anh, cậu hỏi lại: "Anh không tin sao?"

"Khi còn nhỏ, tôi từng sống một thời gian ở một thị trấn ven biển." Thẩm Nghị nói, giọng trầm nhưng đều: "Mẹ tôi mất sớm. Trong khoảng thời gian đó, mấy bà vợ bé của ba tôi ai cũng muốn leo lên vị trí chính thất, muốn đưa con trai của họ làm người thừa kế.  Trên dưới trong ngoài, không thiếu người tìm cách đè ép tôi. Cậu có biết, mẹ từng muốn tổ chức sinh nhật cho tôi, nhưng trên đường đi thì gặp tai nạn. Khi đó, trong nhà người làm cứ truyền tai nhau, nói nếu không phải vì tôi, mẹ đã không chết. Tôi tin. Tin đến mức từng nghĩ... có lẽ mình không nên tồn tại."

Hai người ngồi xuống bên thân cây khô, giữa rừng ngô đồng hoang vắng. Cảnh vật xung quanh lặng như tờ, chỉ còn tiếng gió khẽ thở.

Giản Thượng Ôn nhẹ giọng hỏi: "Vậy sau đó thì sao?"

"Sau đó thì tôi không chết." Thẩm Nghị khẽ cong môi, nụ cười mang theo lạnh lẽo và sắc bén, như gió cắt qua da thịt: "Bởi vì tình cờ tra ra được, tai nạn xe năm đó của tôi và mẹ, vốn không phải tình cờ, mà là có người đứng sau. Vậy nên tôi không thể chết. Người đáng chết còn chưa chết, thì sao tôi có thể chết được?"

Giản Thượng Ôn bỗng nhớ lại, khi còn nhỏ, hàng xóm xung quanh nhà cậu lúc nào cũng xì xào rằng, chính cậu là nguyên nhân khiến em trai bị suy dinh dưỡng, tất cả đều là lỗi của cậu, nên Ôn Cẩm mới ra nông nỗi ấy. Cậu tin. Tin đến mức đem mọi điều tốt đẹp trong cuộc đời mình nhường hết cho Ôn Cẩm. Chỉ vì một câu nói độc địa của người ngoài, cậu đã sống như thể bản thân là một món nợ cần phải trả suốt đời.

Chính cũng vì suy nghĩ ấy...

Đã đẩy cả kiếp trước của cậu vào một cơn ác mộng không lối thoát.

Giản Thượng Ôn nhẹ giọng hỏi: "Anh điều tra ra được ai là người gây ra chuyện đó sao?"

Thẩm Nghị gật đầu. Giọng anh trầm thấp, từng chữ như rơi xuống nền đất, nặng nề: "Là cha tôi."

Toàn thân Giản Thượng Ôn cứng đờ. Cậu hoàn toàn không ngờ rằng trong lúc lơ đãng lại vớ được một bí mật động trời đến thế.

Thẩm gia – gia tộc danh tiếng bậc nhất ở A thành. Ai mà chưa từng nghe đến cái tên ấy? Người ta vẫn ca tụng gia chủ Thẩm gia là một người đàn ông si tình, từng tay trắng dựng nghiệp, cùng vợ cả vào sinh ra tử. Sau khi bà mất trong một vụ tai nạn thảm khốc, ông ta nâng niu con trai đầu như châu báu, khiến ngay cả con của những bà vợ khác cũng phải kiêng dè vài phần.

Thế nhưng...

Phía sau bức tranh đẹp đẽ ấy, lại là một sự thật khiến người ta rùng mình.

Giản Thượng Ôn nói: "Tôi có nghe nói..."

"Những điều nghe được bên ngoài chẳng mấy khi là thật." Thẩm Nghị đứng bên cạnh Giản Thượng Ôn, anh bình thản nói tiếp: "Trước kia cậu cũng nghe không ít lời đồn về tôi, vậy trong số đó, có cái nào thật sao?"

Giản Thượng Ôn khựng lại một chút, rồi khẽ cười, cậu nói: "Vậy đây có phải là lý do năm đó tôi chủ động đến tìm Thẩm đạo, mong được gặp anh một lần, mà anh lại đồng ý gặp tôi không?"

Khi đó, cậu đang chìm trong vòng xoáy scandal, có thể nói là trở thành cái gai trong mắt cả giới giải trí, chẳng một đài truyền hình hay tổ tiết mục nào dám chạm vào. Nhất là với chương trình lớn như của Thẩm Nghị, mặc cho cậu gửi đi bao nhiêu bản hồ sơ và lý lịch, kết quả đều như đá chìm đáy biển.

Cuối cùng, cậu đành phải tự mình đến tìm anh.

Giản Thượng Ôn hồi tưởng lại khoảng thời gian đó, cậu khẽ nói: "Tôi còn nhớ rất rõ, ngay lần đầu tiên gặp tôi ở dưới lầu, Thẩm đạo đã nói rằng nụ cười của tôi rất khó coi."

Lúc ấy, cậu vừa mới sống lại không bao lâu. Đứng dưới cái nắng chói chang, giữa những dòng người hối hả qua lại, cậu chật vật đến mức không thể chật vật hơn. Phải đợi mãi, đợi mãi mới thấy xe của Thẩm Nghị xuất hiện. Cậu vội vàng điều chỉnh lại sắc mặt, cố gắng nặn ra một nụ cười thật tươi khi đối diện với anh.

Nhưng không ngờ...

Người đàn ông đeo kính râm chỉ lướt nhìn cậu một cái, rồi thản nhiên nói:"Không muốn cười thì đừng cười, làm ra cái vẻ mặt đó, còn khó coi hơn khóc."

Giản Thượng Ôn đã ngây người rất lâu.

Sau câu nói ấy, Thẩm Nghị cứ thế rời đi, cũng không gặp cậu. Cậu đứng chờ mãi đến tối mịt, cho đến khi tòa cao ốc đóng cửa, mọi hy vọng đều tan biến, mới lặng lẽ trở về.

Sau khi trở về không lâu, cậu lại nhận được thư mời từ tổ tiết mục.

Giống hệt như kiếp trước. Thật ra cậu vẫn luôn không hiểu, nếu Thẩm Nghị đã cho rằng cậu khó coi, nếu đã ghét bỏ như vậy, tại sao cuối cùng vẫn cho cậu một cơ hội? Câu hỏi đó cứ đè nặng trong lòng Giản Thượng Ôn, mãi đến hôm nay mới có cơ hội thốt ra.

Thẩm Nghị hỏi: "Cậu nói chuyện cậu đứng dưới lầu tòa nhà hôm đó sao?"

Giản Thượng Ôn gật đầu: "Ừ."

"Thật ra cũng chẳng có lý do gì sâu xa cả." Gương mặt tuấn tú của Thẩm Nghị vẫn mang vẻ nhàn nhạt thường thấy, trên người anh luôn toát ra một loại lười biếng thong dong, anh nói: "Lúc từ trên xe bước xuống, thấy cậu đứng đó, cả người căng cứng, như thể sẵn sàng cùng cả thế giới này đồng quy vu tận. Rõ ràng như sắp khóc, vậy mà khi nhìn thấy tôi lại cố nặn ra nụ cười, cái kiểu như đang cố lừa gạt tôi... nên tôi mới nói như vậy."

Giản Thượng Ôn ngẩn người.

Cậu vẫn luôn nghĩ, Thẩm Nghị là vì không ưa cậu, bị ảnh hưởng bởi những lời đồn, nên mới cảm thấy cậu giả tạo, làm màu, rồi chán ghét cậu, mới nói những lời tổn thương hôm đó.

Khi ấy cậu vừa trọng sinh chưa bao lâu, trong lòng chỉ toàn thù hận.

Cậu cứ tưởng mình che giấu rất tốt.

Giản Thượng Ôn lên tiếng: "Vậy tại sao sau này anh lại quyết định chọn tôi? Anh không bận tâm đến những lời đồn đó sao?"

"Bởi vì tôi cảm thấy, người có một đôi mắt như vậy, làm sao có thể là nhân vật chính trong mấy lời đồn đó được."

Giản Thượng Ôn khó hiểu: "Tại sao lại không thể?"

"Ngốc à?" Thẩm Nghị liếc cậu một cái, ánh mắt nhàn nhạt mà đâm trúng điểm mù: "Nếu cậu thật sự là loại người thủ đoạn không từ, lòng dạ ác độc như lời đồn, thì cũng chẳng đến mức thê thảm như lúc đó đâu."

Giản Thượng Ôn nghẹn lời, cậu thật sự không thể phản bác. Cuối cùng nghĩ lại mấy chuyện rối ren của kiếp trước, cậu lại bật cười.

Cậu thật sự không ngờ.

Cậu đã một mực gào thét trong vô vọng suốt một thời gian dài như thế, không ai chịu tin tưởng, vậy mà người đầu tiên tin cậu... lại là một đạo diễn chỉ vừa mới gặp mặt.

Giản Thượng Ôn mở miệng nói: "Tôi..."

Còn chưa kịp nói hết câu.

Từ rừng cây phía xa bỗng vang lên tiếng mèo con khe khẽ kêu, cậu ngẩn người, sự chú ý lập tức bị hút đi, đứng dậy thì thấy trong bụi cỏ có một con mèo con rất nhỏ, nhìn chỉ như mới mấy tháng tuổi, nhưng khá sạch sẽ, có lẽ là mèo tam thể.

Giản Thượng Ôn nói: "Là một con mèo con."

Thẩm Nghị cũng nhìn thấy, anh nói: "Chắc là mèo nhà ai đó nuôi rồi chạy ra ngoài. Thời tiết thế này mà không có người nuôi thì sống không được đến giờ đâu."

Giản Thượng Ôn gật đầu, nói: "Trời sắp tối rồi, nhóc này sao còn chưa chịu về nhà, chẳng lẽ bị lạc đường à?"

Thẩm Nghị nói: "Không đâu, mèo nhà nuôi thường nhớ đường rất rõ. Có lẽ nó chơi xa quá, mà kể cả có lạc thì ở đây là vùng nông thôn nhỏ, hàng xóm láng giềng đều biết nhau cả, sẽ không ai làm hại nó đâu."

Giản Thượng Ôn yên tâm phần nào, đang định nói gì đó.

Con mèo con vốn đang rúc trong bụi cỏ, nghe thấy tiếng hai người trò chuyện thì từ từ chui ra. Thân hình nhỏ nhắn của nó bước trên nền tuyết, để lại từng dấu chân như những bông mai in thành chuỗi, trông đáng yêu vô cùng.

Rõ ràng hai người đều đang đứng ở đây.

Vậy mà mèo con lại đi thẳng đến chỗ Giản Thượng Ôn, thân mật cọ cọ vào vạt áo của cậu, miệng kêu "meo meo" đầy nũng nịu.

Giản Thượng Ôn nói: "A, hình như trong túi tôi có cây xúc xích, lúc tôi ra ngoài, bà lão trong xóm đã đưa cho tôi. Không biết nó có ăn không, nhưng mà hơi mặn một chút, chắc không tốt cho nó lắm."

Thẩm Nghị liền nói: "Mèo nuôi ở nông thôn đa phần ăn chung đồ ăn với chủ, dù có nhiều muối một chút cũng chẳng ai để ý."

Giản Thượng Ôn nghĩ lại thấy cũng đúng, thế là cậu liền lôi cây xúc xích từ trong túi ra. Nhưng tay cậu vốn không có bao nhiêu sức, chưa xé được bao bì, vừa định dùng miệng cắn thì xúc xích đã bị Thẩm Nghị lấy mất.

Thẩm Nghị luôn mang theo dao nhỏ bên mình, chỉ hai nhát đã cắt mở xong, anh đưa xúc xích cho Giản Thượng Ôn nói: "Đút cho nó đi."

Giản Thượng Ôn nhận lấy, mở gói rồi bẻ thành vài khúc nhỏ, sau đó đặt lên mặt tuyết đút cho mèo con. Mèo con vừa ngửi thấy mùi thịt đã vui mừng kêu meo meo liên tục, vòng quanh hai người mà hí hửng ăn thịt trên nền đất.

Ánh hoàng hôn nhuộm vàng khung cảnh xung quanh.

Giản Thượng Ôn nhìn mèo con ngoan ngoãn ăn, cúi đầu xoa xoa đầu nó, dịu dàng nói: "Ăn nhiều một chút nha, phải mau lớn lên. Ăn xong rồi thì về nhà sớm đi."

Mèo con vừa ăn vừa khe khẽ kêu.

Vì Giản Thượng Ôn xoa đầu nó, nó thậm chí còn dừng lại, thè chiếc lưỡi nhỏ liếm nhẹ lên ngón tay cậu, vừa ngoan ngoãn vừa quấn người. Giản Thượng Ôn bị hành động đáng yêu ấy làm cho mềm lòng, cảm thấy ngón tay hơi ngứa, liền bật cười khẽ khàng.

Từ xa chợt vang lên tiếng máy ảnh chụp lách tách.

Giản Thượng Ôn hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, liền thấy không xa Thẩm Nghị đang đứng dưới gốc cây ngô đồng, tay đang cầm một chiếc máy ảnh.

Lúc này, Giản Thượng Ôn mới nhớ ra, phó đạo diễn từng nói rằng đạo diễn đang ra ngoài thu thập tư liệu về phong tục địa phương.

Giản Thượng Ôn xoa đầu mèo con cổ vũ nó ăn tiếp, rồi mới đứng dậy hỏi: "Sao anh lại chụp tôi?"

"Thấy đẹp thì chụp thôi."

Giản Thượng Ôn nhìn vào màn hình máy ảnh của anh, chỉ thấy trong khung hình là một thanh niên ngồi xổm dưới đất, nghiêng đầu cúi mặt chăm chú nhìn mèo con trước mặt. Ánh hoàng hôn phủ lên cậu một tầng ánh sáng vàng dịu dàng, khiến khuôn mặt rạng rỡ ấy như được nhuộm ấm áp, cười tươi rực rỡ, như thể hòa làm một với khung cảnh hiền hòa ấy.

Nếu không nhìn thấy tấm ảnh, chính Giản Thượng Ôn cũng chẳng nghĩ mình lại có thể cười rạng rỡ đến thế.

Giản Thượng Ôn nói: "Anh cũng thấy tôi đẹp sao?"

Dù sao thì lần đầu gặp mặt, anh đã từng nói rằng nụ cười của cậu trông còn khó coi hơn cả khóc.

"Nếu không phải nụ cười gượng ép, thì đương nhiên là đẹp." Thẩm Nghị nhìn cậu một cái, nói: "Đừng làm khó chính mình. Người nên khóc còn chưa khóc, thì cậu không được phép rơi nước mắt trước bọn họ."

Tim Giản Thượng Ôn khẽ run lên.

Thẩm Nghị thu máy ảnh lại, rồi đưa tay chạm nhẹ vào giữa đôi mày đang chau lại theo phản xạ của cậu. Giọng anh thấp trầm, khàn khàn nhưng mang theo từ tính, vang lên giữa ánh chiều tà: "Lại cau mày rồi, không có chuyện gì thì cười nhiều lên, rõ ràng cười lên rất đẹp."

Giản Thượng Ôn lấy lại tinh thần, cậu nhìn người trước mặt mà buồn cười: "Thẩm đạo, có phải anh đang dùng quy tắc ngầm với nhân viên của mình không đấy?"

Thẩm Nghị nhướng mày: "Giản lão sư cảm thấy tôi cần phải làm thế sao?"

Giản Thượng Ôn biết rõ, với địa vị và danh tiếng của anh, căn bản không cần phải dùng đến mấy chiêu đó. Ngược lại, người muốn dựa vào anh thì nhiều không đếm xuể. Cậu vừa định mở miệng nói gì đó thì đã thấy Thẩm Nghị bật cười, rồi búng nhẹ một cái lên trán cậu: "Nếu đã hiểu rõ, thì giữ miệng cho kỹ. Nếu không, cẩn thận tôi phong sát cậu đấy, hiểu không?"

"A?" Giản Thượng Ôn sửng sốt, rồi phản ứng kịp, liền nhanh chân đuổi theo người đàn ông đang quay lại đường về, vừa đi vừa nói:  "Thẩm đạo, anh cũng quá đáng rồi! Phong sát mà không chịu trả tôi chút catxe uống trà à?"

Giọng Thẩm Nghị vang lên giữa làn gió cuối ngày, mang theo chút ý cười: "Tôi cho cậu nợ lâu như vậy, còn chưa tính sao?"

"Cái đó thì sao mà tính được?" Giọng Giản Thượng Ôn cũng xa dần theo bước chân: "Thẩm đạo, anh tự mình nghĩ kỹ đi nhé. Lần sau mà còn dám sờ mặt tôi nữa, tôi sẽ tính phí riêng đấy..."