Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu Anh Trai Tốt Nữa?

Chương 120: Lén lút qua lại



Ôn Cẩm quả thực đã nghe thấy.

Không chỉ là nghe thấy, mà còn nghe vô cùng rõ ràng.

Cậu ta hoàn toàn không thể tin nổi những gì mình vừa nghe được. Cậu ta đúng là không thích Lương Thâm, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cậu ta sẵn sàng để Lương Thâm chủ động hủy bỏ hôn ước!

Nếu là chính cậu ta tìm được chân ái rồi tự mình đề nghị giải trừ, thì còn có thể chấp nhận được.

Làm sao có thể để Lương Thâm hủy hôn trước? Nếu thế thì mặt mũi của cậu ta để đâu? Sau này trong giới chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ sao?

Một cơn giận cháy bừng trong lòng, cuối cùng cũng không thể nén nổi nữa.

Ôn Cẩm bước nhanh lên phía trước, cậu ta đi đến bên lều lớn, có phần kích động cất tiếng: "Lương ca, vừa rồi anh nói cái gì?"

Máy quay đi cùng Ôn Cẩm cũng đang ở phía sau.

Lương Thâm không ngờ Ôn Cẩm lại đến vào lúc này.

Ban nãy sau khi nói câu kia với cha, hắn còn có chút hối hận, cảm thấy lẽ ra nên bình tĩnh hơn, nghĩ kỹ thêm chút nữa.

Trăm lần cũng không ngờ...

Ôn Cẩm lại xuất hiện đúng vào lúc này, khiến Lương Thâm hơi luống cuống. Nhưng bản thân hắn vốn là người rất giỏi xử lý tình huống đột ngột, lúc này nhìn thấy Ôn Cẩm đến gần, Lương Thâm khẽ đẩy mắt kính, mỉm cười nói: "Sao thế? Tôi đang gọi điện cho người nhà."

"Em... em vừa rồi nghe thấy anh gọi điện." Ôn Cẩm vừa thấy hắn cười, bản thân cũng trở nên bối rối, cậu ta nói: "Anh vừa rồi có phải nói muốn cùng em..."

Thật ra loại chuyện như vậy hoàn toàn không nên nói ra trước ống kính.

Ôn Cẩm biết, không nên nói những điều này trước máy quay, như vậy chỉ khiến cậu ta thêm mất mặt.

Nhưng không còn cách nào khác, cậu ta cảm thấy quá ấm ức.

Buổi sáng, Phỉ Thành vừa thổ lộ rằng thích Giản Thượng Ôn, giữa trưa lại tận mắt thấy người mình thật lòng thích là Thẩm Nghị cũng đang ngồi cùng Giản Thượng Ôn, giờ đến lượt vị hôn phu của mình cũng muốn vì Giản Thượng Ôn mà đòi hủy hôn, cậu ta làm sao không tức giận? Làm sao không thấy tủi nhục cho được?

Hai ngày nay, Ôn Cẩm cảm thấy tất cả những ấm ức trong đời mình đều đã nếm trải hết!

Lương Thâm đã đoán được Ôn Cẩm sẽ làm ầm lên, nhưng không ngờ cậu ta lại chọn nói ra chuyện này ngay trước máy quay, thật sự là mất thể diện quá mức, chẳng có chút kiềm chế nào.

Hắn liếc mắt nhìn Giản Thượng Ôn đang đứng phía sau Ôn Cẩm.

Giản Thượng Ôn đứng yên tại chỗ, mỉm cười nhìn sang phía này, tuy không nằm trong khung hình, nhưng khí chất lại điềm đạm ung dung, như thể đang thong thả chờ bọn họ nói xong để tiếp lời.

Trái ngược hoàn toàn với sự nôn nóng thiếu kiên nhẫn của Ôn Cẩm.

Lương Thâm tự hỏi vì sao trước đây lại từng nghĩ Ôn Cẩm có thể thay thế Giản Thượng Ôn? Giờ nhìn kỹ lại, bất luận là tâm thế hay khả năng xử lý tình huống, Ôn Cẩm đều thua xa Giản Thượng Ôn!

Hủy hôn là quyết định đúng đắn.

Sau này cha hắn rồi cũng sẽ hiểu điều đó thôi.

Ôn Cẩm gây chuyện đến nước này, ngược lại càng khiến Lương Thâm không còn chút do dự. Hắn đẩy gọng kính, nhìn thẳng người trước mặt, ánh mắt lạnh đi vài phần, nhưng nét mặt vẫn ôn hòa như cũ, hắn nói: "A Cẩm, em nói gì vậy?"

"Nhưng, nhưng em rõ ràng nghe được mà." Ôn Cẩm tưởng hắn đang định an ủi mình: "Em vừa nãy ở bên kia, nghe thấy anh nói muốn giải trừ hôn ước."

Trong phòng livestream, khán giả cũng đang dậy sóng:

"Aaa, drama cỡ này sao?"

"Lương Thâm này đúng là tra nam."

"Tội nghiệp A Cẩm quá đi mất!"

Bình luận liên tục tràn ra.

Lương Thâm liếc nhìn màn hình, hắn đã lường trước được phản ứng của khán giả, nhưng hắn vốn không phải loại người để mặc cho dư luận xâu xé. Hắn mỉm cười, giọng điệu càng thêm dịu dàng: "A Cẩm, nhưng tôi nhớ rõ, em từng nói rằng em không muốn bị ép buộc trong cuộc hôn nhân sắp đặt, rằng em muốn theo đuổi tự do, theo đuổi tình yêu đích thực, đúng không? Vì để hủy hôn, em còn nhiều lần làm loạn với gia đình."

Ôn Cẩm sững người.

Cậu ta không thể ngờ được Lương Thâm lại biết chuyện này!

Thật ra cũng chẳng phải Lương Thâm có bản lĩnh gì ghê gớm, mà là bởi vì Ôn Cẩm trước nay vẫn luôn mang mấy câu kiểu "tình yêu trên hết", "theo đuổi tự do" ra treo đầu môi trên sóng truyền hình. Đối với những phát ngôn như vậy, Lương Thâm từ trước đến nay vốn khịt mũi coi thường, nhưng đến lúc này, lấy ra làm công cụ cũng rất hợp tình hợp lý.

"Tôi cũng đã suy nghĩ rất kỹ rồi, hôn ước giữa hai nhà, đối với em mà nói, thực chất là một loại trói buộc." Lương Thâm làm ra vẻ áy náy, nói: "Cho nên hủy hôn chính là điều tốt nhất. Như vậy em có thể thật sự theo đuổi hạnh phúc của riêng mình, đúng không?"

Ôn Cẩm: "Em..."

Cậu ta... hoàn toàn không kịp phản ứng!

Lời của Lương Thâm nghe qua giống như đang tôn trọng và nâng niu cậu ta, như thể đang vì cậu ta mà suy nghĩ, nhưng thực chất lại hoàn toàn không để lại cho cậu ta chút cơ hội nào để lựa chọn!

"Em... em đúng là muốn theo đuổi hạnh phúc của riêng mình." Ôn Cẩm lưỡng lự, nói: "Nhưng mà... bên cha mẹ thì..."

Lương Thâm vẫn giữ nụ cười dịu dàng: "Em yên tâm, nếu là vì để thành toàn cho em, mọi chuyện bên phía gia đình tôi sẽ lo, tất cả hậu quả hay lỗi lầm, tôi sẽ tự gánh vác hết."

Hốc mắt Ôn Cẩm có chút đỏ lên. Trước kia cậu ta chỉ thấy Lương Thâm không có điểm gì tốt, nhưng lúc này lại không ngờ hắn lại quan tâm đến suy nghĩ của cậu ta như vậy, thậm chí còn bằng lòng vì hạnh phúc của cậu ta mà gánh lấy mọi trách nhiệm!

Vậy thì...

Vậy thì có lẽ... Lương Thâm từng thật sự thích cậu ta?

Nếu không, tại sao ban đầu lại đối xử với cậu ta tốt như vậy? Có khi chính vì cậu ta cứ mãi nhắc đến chuyện muốn giải trừ hôn ước, nên hắn mới thấy không vui?

Ôn Cẩm nhìn vào mắt Lương Thâm, cậu ta nói: "Được, giải trừ hôn ước cũng tốt. Nếu chúng ta không còn là vị hôn phu vị hôn thê, thì có thể làm bạn bè, xem như bắt đầu lại từ đầu."

Lương Thâm mỉm cười: "Đương nhiên, tôi tôn trọng mọi nguyện vọng của em."

Ngu ngốc.

Hắn thầm mắng trong lòng. Trước kia hắn đúng là bị mù mới có lúc nghĩ rằng Ôn Cẩm có chút giá trị. Nói thật, Ôn Cẩm mà thành đôi với Phó Cẩn Thành thì cũng không tệ, thậm chí hắn còn có thể tác hợp cho hai người kia một chút, như vậy thì Phó Cẩn Thành sẽ bớt thời gian tranh giành Giản Thượng Ôn với hắn!

Trong livestream, khán giả xem đến đoạn này cũng ngẩn người:

"A, hóa ra tụi mình hiểu lầm Lương Thâm sao?"

"Anh ấy làm vậy là vì hạnh phúc của A Cẩm mà."

"Vậy thì cũng đâu có gì đáng trách đâu."

"Liên hôn giữa các gia tộc giàu có thật ra chẳng có mấy tình cảm gì, hai người này đều tốt mà!"

Tất cả trông có vẻ như đang diễn ra một vở đại kết cục viên mãn.

Giản Thượng Ôn đứng phía sau cũng khẽ cười. Đấy, cậu biết ngay mà, loại người giỏi tâm kế như Lương Thâm đâu dễ bị bị một chiêu đánh gục được.  Hắn giỏi nhất chính là tung những chiêu hiểm hóc, khiến người khác vô tình bị hắn lợi dụng, mà còn phải cảm kích hắn nữa chứ.

Nhưng không sao cả.

Cậu vốn chưa từng trông chờ một lần là có thể khiến hắn sụp đổ.

Tình hình tiến triển đến bước này cũng là không tệ, chỉ cần gia giảm thêm chút gia vị nữa là được. Cậu từ góc phản chiếu nhìn thấy có người đang tiến lại gần, đúng rồi, mấy ngày nay sao lại quên mất người này chứ, người này giờ chắc đang hận cậu đến nghiến răng, vậy thì không lợi dụng một chút thật quá phí!

Giản Thượng Ôn bước đến, cậu nói: "Chủ vườn bảo rằng công cụ cho công việc buổi chiều đã chuẩn bị xong cả rồi, giờ chúng ta qua đó nhé?"

Lương Thâm gật đầu, hắn nói với Giản Thượng Ôn: "Em có lạnh không, nếu thấy mệt thì buổi chiều cứ nghỉ ngơi một lát, để tôi làm là được."

"Cũng ổn." Giản Thượng Ôn mỉm cười đáp: "Đi thôi, làm xong sớm còn về nghỉ."

Ôn Cẩm đứng cạnh, nhìn hai người họ qua lại thân thiết như chẳng để ai vào mắt, trong lòng không khỏi thấy nghèn nghẹn.

Giản Thượng Ôn vừa quay lại thì tình cờ chạm mặt Từ Dương đang đi tới, sắc mặt Từ Dương rõ ràng không tốt. Từ sau vụ việc sụp đổ hình tượng, hắn vẫn luôn thấy ngột ngạt, nhưng vì đã ký hợp đồng với chương trình, chưa ghi hình xong thì phải bồi thường, mà hắn thì không kham nổi khoản tiền đền bù đó, nên chỉ có thể cắn răng ở lại, khổ không kể xiết.

Mọi người trong ekip đều biết hắn từng có quan hệ mập mờ với một nhân viên trong tổ chương trình.

Bây giờ đi đâu cũng bị nhìn bằng ánh mắt khác thường, đừng nói đến mạng xã hội, ngay cả các khách mời khác cũng thỉnh thoảng dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn. Những người trước đây thân thiện thì giờ cũng tránh né.

Hắn hoàn toàn giống như bị cô lập.

Đặc biệt là Lạc Chấp Diệp giờ cũng tỏ thái độ lạnh lùng với hắn, trong khi Từ Dương lại là người sĩ diện nhất. Ở nơi này hết lần này đến lần khác vấp ngã, rõ ràng đã rất đau khổ, lại vẫn phải gắng gượng để tiếp tục ghi hình, đúng là khổ không ai hiểu!

Giản Thượng Ôn mỉm cười: "Dương ca, nhìn sắc mặt anh không được tốt lắm, có phải bệnh vẫn chưa khỏi hẳn không? Có cần tôi giúp xin nghỉ với tổ chương trình không?"

Từ Dương vội vàng xua tay: "Không cần, tôi nghỉ một lát là ổn rồi!"

Hắn ước gì có thể tránh Giản Thượng Ôn càng xa càng tốt.

Vừa mới quay đi, liền trông thấy phía sau là Ôn Cẩm với hốc mắt cũng đỏ hoe, Từ Dương sững người, hỏi: "Cậu sao thế, người không khỏe à?"

Ôn Cẩm vừa mới bị giải trừ hôn ước, tâm trạng vẫn đang rối bời, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: "Cũng... hơi không khỏe."

Từ Dương lập tức nói: "Vậy để tôi đưa cậu đi nghỉ ngơi một chút, sức khỏe không tốt thì phải nghỉ ngơi cho tử tế."

Ôn Cẩm do dự chốc lát rồi gật đầu: "Được."

Từ Dương đưa Ôn Cẩm tới khu nghỉ ngơi, cameraman thấy hai người họ tạm nghỉ liền không tiếp tục phát sóng trực tiếp. Chờ máy quay đi xa, Từ Dương mới hỏi: "Rốt cuộc là cậu làm sao vậy?"

Ôn Cẩm kể lại chuyện bị giải trừ hôn ước, nhưng vẫn nói: "Lương Thâm ca... cũng là vì nghĩ cho tôi thôi......"

Từ Dương nghe xong liền phản bác ngay: "Làm gì có chuyện đó!"

Ôn Cẩm ngơ ngác.

Từ Dương bây giờ hận Giản Thượng Ôn đến nghiến răng, chuyện gì có thể làm tổn hại Giản Thượng Ôn thì hắn tuyệt đối không bỏ qua. Hắn lập tức nói: "Tám phần là do Lương Thâm thích Giản Thượng Ôn, nên mới cố tình hủy hôn với cậu, muốn được ở bên cậu ta!"

Ôn Cẩm nói: "Chắc là do Giản ca tốt tính thật mà, Phó ca với Lương ca đều thích anh ấy, chứ tôi đâu có gì tốt......"

Từ Dương cười lạnh: "Tốt cái gì mà tốt? Chẳng phải trước đây cậu ta còn là tình nhân của Phó tổng sao? Nhưng sau lưng thì sao? Cậu ta lén lút qua lại với cả đại thiếu gia Lương gia đấy, chắc chắn hai người bọn họ vẫn chưa biết chuyện này đâu!"

Lúc đó, khi còn ở đoàn phim.

Từ Dương thường lén quan sát Giản Thượng Ôn, vì vậy đôi khi thấy có xe đến đón cậu, hắn cũng đặc biệt để ý. Có một lần, hắn tận mắt chứng kiến một chiếc siêu xe xa lạ dừng trước cửa, người bước xuống không phải Phó Cẩn Thành, vậy mà lại đưa Giản Thượng Ôn đi.

Ban đầu, Từ Dương không dám đụng đến hai nhà hào môn này, nhưng bây giờ, hắn đã rơi vào cảnh sống không bằng chết! Nếu Giản Thượng Ôn cũng chịu kết cục bi thảm, hắn sẽ vô cùng hả hê!

Hắn chỉ muốn vạch trần chuyện này, muốn tận mắt thấy Giản Thượng Ôn đau khổ mà khóc, muốn cậu ta nếm trải nỗi nhục nhã mà hắn từng phải chịu!

Ôn Cẩm kinh ngạc thốt lên: "Thật hay giả vậy? Sao lại có chuyện đó được? Giản ca ca sao có thể là người như thế chứ!"

"Tôi lừa cậu làm gì?" Từ Dương nói, "Không thì cậu giải thích sao chuyện Giản Thượng Ôn lại quen biết cả Lương Thâm lẫn Phó tổng từ trước? Theo tôi thấy, chi bằng cậu cứ kể lại chuyện này cho Phó tổng, để chính Phó tổng đi điều tra cho rõ ràng, chẳng phải sẽ biết ngay sao?"

Trong lòng Ôn Cẩm bỗng lay động.

Ban đầu cậu ta vẫn khinh thường làm mấy chuyện âm thầm như vậy, nhưng nếu đúng là Giản ca đã sai trước, vậy thì việc cậu làm chỉ là hành vi chính nghĩa thôi, sao lại bị coi là sai được chứ?

Hơn nữa, đến lúc mọi chuyện vỡ lở, Phó ca nói không chừng sẽ không còn thích Giản Thượng Ôn nữa, bọn họ... tất cả bọn họ đều sẽ không thích Giản Thượng Ôn nữa. Vậy thì... có phải hay không, sẽ có khả năng một lần nữa thích mình?