Bên trong nhà kính, các khách mời vẫn đang bận rộn trồng rau.
Bởi vì hôm nay là thi đấu, ai nấy đều rất nghiêm túc. Giản Thượng Ôn cùng Lương Thâm là một đội, nhưng chẳng may cái xẻng của cậu bị hỏng, muốn sang đội khác hỏi xem có dư cái nào không.
Cách đó không xa là đội của Phó Cẩn Thành.
Khi Giản Thượng Ôn bước qua, cùng nhóm với Phó Cẩn Thành là Ôn Cẩm. Cậu đứng ở bờ ruộng, nói: "Hai người có dư xẻng không? Xẻng của tôi hỏng rồi."
Ôn Cẩm đang mải mê suy nghĩ về một chiến lược tuyệt đỉnh nào đó. Nghe vậy, cậu ta liền buột miệng trả lời theo bản năng: "Không có đâu, số lượng đều phát cố định mà."
Cậu ta không hề có ý định muốn giúp Giản Thượng Ôn.
Giản Thượng Ôn chỉ gật đầu nói: "Vậy thôi."
Phó Cẩn Thành lúc này đứng dậy, dáng người cao lớn, anh tuấn, khí chất nổi bật, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ điềm đạm nhưng bất phàm. Hắn nói: "Vậy em định làm thế nào? Có cần báo với tổ chương trình để xin thêm cái mới không?"
"Nghe nói là đã phát hết, không có dự phòng." Giản Thượng Ôn đứng bên bờ ruộng, thực ra ánh đèn trong nhà kính không quá sáng, nhưng dưới ánh sáng nhạt nhòa ấy, trông cậu lại càng thêm dịu dàng và thanh tú. Cậu mỉm cười, giọng điệu bình thản: "Không sao, tôi có thể tự xoay sở, chắp vá lại một chút vẫn dùng được."
Phó Cẩn Thành nhíu mày: "Hỏng rồi thì dùng kiểu gì?"
Giản Thượng Ôn nhẹ giọng đáp: "Có thể sẽ không tiện lắm, làm việc cũng chậm hơn chút. Nhưng mà Lương Thâm cũng giúp tôi, chắc cũng không có vấn đề gì."
Phó Cẩn Thành khó chịu nhất là nghe Giản Thượng Ôn khen Lương Thâm. Đối với tình địch, hắn làm gì có sắc mặt tốt? Huống chi chuyện này chẳng phải lại đang tạo cơ hội cho Lương Thâm thể hiện sao?
Thế nên Phó Cẩn Thành nói: "Em nghỉ ngơi đi, đợi tôi làm xong bên này, tôi qua giúp em."
Giản Thượng Ôn nhìn hắn, nói: "Vậy chẳng phải anh sẽ mệt lắm sao?"
"Không sao." Phó Cẩn Thành nói, giọng điềm nhiên nhưng chắc nịch. "Thể trạng em vốn không tốt, nếu dùng công cụ hỏng sẽ càng mệt hơn."
Giản Thượng Ôn nhìn hắn, liền nhẹ nhàng cười một cái. Nụ cười ấy đặc biệt rạng rỡ, như tuyết tan đầu mùa trên đỉnh núi, sáng trong và dịu ngọt. Cậu nói: "Vậy cảm ơn Phó tổng."
Phó Cẩn Thành nhìn thấy nụ cười đó mà thoáng ngẩn người.
Đã lâu rồi Giản Thượng Ôn chưa cười với hắn như vậy. Hầu hết thời gian, cậu đều lễ phép và khách sáo. Nhất là sau lần cãi nhau ở sân bay, cậu lại càng lạnh nhạt với hắn hơn nhiều. Hắn đã tìm đủ mọi cách để cứu vãn, để bù đắp, nhưng chẳng cách nào có tác dụng.
Trong giới tài phiệt Bắc Kinh, hắn là thiên chi kiêu tử ai ai cũng ngưỡng mộ, vậy mà đứng trước Giản Thượng Ôn, hắn lại giống như một học sinh không đủ tiêu chuẩn, cố học mãi cũng chẳng làm hài lòng được thầy giáo.
Nụ cười của cậu, thật sự rất đẹp.
May mà hắn không để cơ hội này rơi vào tay Lương Thâm, Phó Cẩn Thành thầm nghĩ.
Nhưng đúng lúc đó, giọng của Ôn Cẩm lại xen vào từ một bên, mang theo chút không vui: "Phó ca ca, anh tối qua thức khuya xử lý công việc đã rất mệt rồi, lát nữa còn định giúp Thượng Ôn ca làm việc nữa thì cực quá đó, Lương Thâm ca chắc chắn sẽ giúp mà!"
Phó Cẩn Thành khẽ nhíu mày. Hắn bình tĩnh đáp: "Không sao, chỉ là chút việc nhỏ, không ảnh hưởng gì."
Trước đây sao hắn lại không phát hiện, Ôn Cẩm lại thiếu tinh tế như vậy?
Nói năng chẳng bao giờ đúng lúc.
Ngày trước hắn thấy Ôn Cẩm tính cách thẳng thắn, khá dễ thương, nhưng giờ thì cảm thấy, lớn thế rồi mà vẫn không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, thực sự chẳng còn gì gọi là đáng yêu nữa.
Không giống Giản Thượng Ôn, cậu luôn biết cách nắm bắt tâm tư người khác.
Cẩn thận nghĩ lại, Giản Thượng Ôn thực ra phù hợp với hắn hơn nhiều so với Ôn Cẩm.
Ôn Cẩm vẫn chưa cam tâm, lầm bầm: "Nhưng mà..."
"Đủ rồi." Phó Cẩn Thành ngắt lời, giọng dứt khoát: "Sức khỏe của tôi, tôi tự biết rõ. Không cần em lo."
Ôn Cẩm bực bội ngậm miệng lại. Tại sao Phó ca ca lại bảo vệ Giản Thượng Ôn như thế? Anh ta có gì tốt chứ, khiến Phó ca ca đến cả sức khỏe của mình cũng không màng?
Giản Thượng Ôn đứng đó, thu hết cảnh tượng giữa hai người vào trong mắt, khẽ cười, nói: "Vậy tôi về trước nhé."
Phó Cẩn Thành khẽ gật đầu.
Giản Thượng Ôn vừa trở lại, Lương Thâm nhìn thấy liền hỏi: "Em mượn được chưa?"
"Chưa." Giản Thượng Ôn đáp: "Mọi người đều không có đồ dự phòng. Nhưng Phó tổng nói lát nữa sẽ qua giúp chúng ta."
Lương Thâm thoáng khựng lại, ánh mắt tối đi vài phần. Giúp đỡ sao? Hắn không nhớ Phó Cẩn Thành là người tốt bụng đến vậy.
Một kẻ kinh doanh chỉ biết lấy lợi ích làm đầu như Phó Cẩn Thành, chỉ sợ dụng ý phía sau mới là thật.
Rõ ràng là đang cố gắng tìm cách cản đường hắn mà.
Lương Thâm trong lòng đối với Phó Cẩn Thành lại thêm vài phần địch ý, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười lịch thiệp, hắn quay sang nói với Giản Thượng Ôn: "Không cần chờ hắn đâu, em cứ nghỉ ngơi một lát đi, chuyện này để tôi làm là được rồi."
Giản Thượng Ôn cố tình đáp: "Sao mà được, nhiều việc thế cơ mà."
"Không nhiều đâu." Lương Thâm nói thẳng: "Em đừng động vào."
Giản Thượng Ôn liền nhoẻn miệng cười sâu hơn một chút, cậu nói: "Vậy làm phiền anh rồi, tôi đi đun cho anh ít trà nóng nhé."
Chỉ cần thấy Giản Thượng Ôn cười với mình, Lương Thâm liền như được tiếp thêm động lực. Giản Thượng Ôn trước đây chưa từng chủ động làm gì cho hắn cả!
Quả nhiên!
Hắn sớm biết việc giải trừ hôn ước là đúng! Trong lòng Giản Thượng Ôn có hắn!
Giản Thượng Ôn nhẹ nhàng nói: "Anh đừng làm việc quá sức, lát nữa tôi quay lại."
Lương Thâm lập tức đáp: "Không sao, được giúp em một tay, tôi không thấy vất vả chút nào."
Giản Thượng Ôn hài lòng mỉm cười, trông như một chú mèo nhỏ lộ ra dáng vẻ mềm mại và ấm áp.
Dĩ nhiên là phải cười rồi, sao cậu có thể không cười cơ chứ?
Vụ hủy hôn vừa lên hot search, e là gia chủ Lương gia đang tức đến thở không ra hơi. Nhìn đứa con ngoan của mình chẳng những không chút áy náy, mà còn đang ở đây tán tỉnh người khác với vẻ mặt rạng rỡ, chẳng có vẻ gì là đang lo lắng cho sự nghiệp của gia tộc, e rằng ở nhà, ông ta giận đến mức muốn bóp chết Lương Thâm luôn rồi.
Còn gì sảng khoái hơn việc tận mắt chứng kiến kẻ thù từng bước từng bước tự đào hố chôn mình đây?
Giản Thượng Ôn trở lại lều ghi hình. Nói là đun nước, thực ra cũng chỉ làm qua loa cho có. Đến khi quay lại, cậu mang theo một ly trà nóng vừa mới pha, đưa cho Lương Thâm.
Lương Thâm như thể đang lơ lửng trên mây, lòng tràn đầy hạnh phúc.
Đây là trà Giản Thượng Ôn tự tay pha cho hắn! Những người khác không có đâu!
Quá hạnh phúc rồi.
Từ xa truyền đến tiếng bước chân, Phó Cẩn Thành đi tới, hỏi: "Hai người bên này gần xong việc chưa?"
Giản Thượng Ôn quay người lại nhìn hắn, trả lời: "Ừm, Thâm ca gần như làm xong hết rồi. Rất vất vả, đều tại tôi làm liên lụy anh ấy."
Lương Thâm cười tủm tỉm nói: "Không sao cả, được giúp em là tôi vui rồi, tôi vốn dĩ rất thích mấy việc như thế này. Thi thoảng được tự tay chăm chút hoa cỏ cây cối, thấy cũng thú vị lắm."
Phó Cẩn Thành nhìn hắn với ánh mắt thâm sâu, trong lòng cười lạnh, ở đây còn diễn cái gì nữa? Hắn chẳng lẽ không biết rõ Lương Thâm là người thế nào sao? Một thiếu gia hào môn từ nhỏ cơm ngon áo đẹp, thứ ghét nhất chính là những hoàn cảnh nghèo khó và công việc lao động chân tay. Giờ lại nói thích mấy thứ này?
Thật sự là diễn không biết mệt mà.
Phó Cẩn Thành quay sang Giản Thượng Ôn, nói: "Tôi thấy em hình như cũng rất thích nơi này. Tôi có tài trợ cho vài khu vực nông thôn, sau này nếu em hứng thú, tôi có thể dẫn em đi xem thêm."
Giản Thượng Ôn thoáng ngạc nhiên, sau đó cười nhẹ: "Thật sao? Được thôi."
Lương Thâm cười lạnh một tiếng, trong lòng khinh bỉ, lại đang diễn trò gì nữa đây? Hắn còn lạ gì Phó Cẩn Thành sao? Một kẻ máu lạnh, lòng dạ khó lường, vậy mà còn giả vờ làm doanh nhân từ thiện? Đúng là diễn cũng không biết ngượng.
Tiếng cười lạnh của hắn không nhỏ, lọt vào tai Phó Cẩn Thành rõ ràng, liếc mắt nhìn sang, thản nhiên hỏi: "Lương tiên sinh bị viêm họng à?"
Lương Thâm cũng không thèm né, chỉ hơi nhếch môi: "Lúc nãy cổ họng có hơi ngứa thật, nhưng uống trà Thượng Ôn pha rồi thì đỡ hơn nhiều rồi. Phó tổng vất vả quá, hay là cũng uống một ly cho ấm họng?"
Không cần phô trương, chỉ nhẹ nhàng một câu mà khoe được chuyện Giản Thượng Ôn tự tay pha trà cho hắn, tiện thể còn đá xoáy đối thủ một phát chí mạng. Một mũi tên, trúng hai đích.
Phòng livestream:
"Ôi trời, mùi thuốc súng nồng nặc luôn!"
"Haha, đậm chất tu la tràng!"
"Tôi càng ngày càng thích xem livestream của Giản Thượng Ôn rồi đấy."
"Chuẩn luôn! Mấy người đàn ông ở quanh Giản Thượng Ôn mở miệng ra là như sắp choảng nhau đến nơi!"
Phó Cẩn Thành hiển nhiên cũng bị chọc tức, khóe môi nhếch lên cười lạnh.
Lương Thâm nhướn mày, giọng khiêu khích: "Phó tổng thấy cổ họng ngứa thật sao? Vậy càng nên uống một ly đi."
Không khí giữa hai người họ lạnh đi thấy rõ, tưởng chừng sắp rơi xuống điểm đóng băng.
Ngay lúc đó, giọng nói lười biếng của Giản Thượng Ôn vang lên, nhẹ nhàng cắt ngang: "Tôi không pha nhiều đâu, hai người đợi một chút, tôi đi lấy thêm cái ly."
Phó Cẩn Thành liền lên tiếng: "Tôi đi với em."
Giản Thượng Ôn cũng không phản đối.
Tới nơi pha trà, Giản Thượng Ôn lấy từ trên bàn ra một chiếc khăn sạch, đưa cho Phó Cẩn Thành: "Cho anh."
Phó Cẩn Thành hơi ngẩn ra: "Cái gì?"
"Nóng đấy. Tôi vừa mới hơ qua." Giản Thượng Ôn nói khẽ: "A Cẩm chẳng phải nói tay anh không được thoải mái sao? Đắp cái này lên sẽ dễ chịu hơn nhiều."
Phó Cẩn Thành thoáng khựng người. Giản Thượng Ôn nhìn dáng vẻ ngơ ngác của hắn, liền bước lại gần, cúi đầu nói: "Anh mà đắp kiểu đó thì sao hiệu quả, để tôi giúp."
Đôi tay trắng muốt, thon dài của cậu nhẹ nhàng cầm lấy chiếc khăn, vẫn còn ấm áp, dịu dàng phủ lên tay Phó Cẩn Thành. Ánh mắt cậu cụp xuống, sườn mặt thanh tú, biểu cảm dịu dàng đến mức khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng thấy như tan ra.
Phó Cẩn Thành chỉ cảm thấy nhiệt độ từ chiếc khăn thấm vào tận tim gan, không chỉ tay nóng mà lòng cũng rực lên theo.
Giản Thượng Ôn vừa chỉnh lại khăn vừa thản nhiên nói: "Xong rồi, như vậy chắc sẽ đỡ hơn nhiều. Tôi đi trước đây..."
Nhưng Phó Cẩn Thành lại giữ chặt tay cậu, giọng trầm thấp: "Đừng đi. Tránh xa Lương Thâm một chút, hắn không phải người tốt đâu. Hắn và Ôn Cẩm vẫn còn hôn ước, dư luận bây giờ rất căng thẳng, Lương gia chắc chắn sẽ ép hắn kết hôn. Em ở cạnh hắn, sẽ không có kết cục tốt."
Giản Thượng Ôn thoáng khựng lại, rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, khẽ cong môi cười: "Anh không biết à? Trưa nay, Lương Thâm và A Cẩm đã hủy hôn rồi."
Phó Cẩn Thành toàn thân cứng đờ, gương mặt từ trước đến nay luôn bình tĩnh điềm đạm thoáng chấn động, đôi mày khẽ nhíu lại, hắn nói: "Cái gì?"
Giản Thượng Ôn từ tốn thu tay về, động tác bình thản như thể vừa rồi chỉ là chuyện nhỏ, sau đó mới cất giọng chậm rãi: "Anh có thể tự đi hỏi A Cẩm."
Phó Cẩn Thành cảm thấy Lương Thâm đúng là điên rồi!
Nhưng hắn cũng hiểu rõ, Giản Thượng Ôn sẽ không lấy chuyện này ra đùa giỡn. Nếu trước đây, Lương Thâm tranh giành với hắn chỉ vì muốn biến Giản Thượng Ôn thành tình nhân, thì bây giờ, hắn ta thậm chí còn sẵn sàng từ bỏ cả hôn ước vì cậu!
Điều này... có nghĩa là gì?
Chẳng lẽ, Lương Thâm thực sự nghiêm túc sao?
Trước kia, Phó Cẩn Thành chưa từng lo lắng. Hắn hiểu rõ Giản Thượng Ôn không bao giờ chịu làm kẻ thứ ba. Chỉ cần Lương Thâm kết hôn, Giản Thượng Ôn chắc chắn sẽ chỉ có thể ở bên hắn. Nhưng bây giờ thì khác, Lương Thâm đã thực sự giải trừ hôn ước.
Phó Cẩn Thành như bị một đòn mạnh giáng thẳng vào lòng. Nếu Lương Thâm thực sự nghiêm túc, nếu hắn ta thật sự muốn kết hôn với Giản Thượng Ôn, muốn ở bên cậu, thì bản thân hắn, kẻ từng coi Giản Thượng Ôn là thế thân, còn có tư cách gì để cạnh tranh nữa đây?
Hắn đứng lặng tại chỗ.
Vô vàn suy nghĩ ào đến như sóng xô trong đầu Phó Cẩn Thành. Nhưng bất kể là gì, hắn cũng hiểu rõ một điều: từ giây phút này trở đi, giữa hắn và Lương Thâm, chỉ có thể có một người thắng.