Chu phụ ban đầu còn có chút không kiên nhẫn, thầm nghĩ sao tự nhiên có kẻ nhảy ra phá hỏng chuyện tốt của mình. Nhưng khi nhìn rõ người trước mặt, lời sắp thốt ra lại nghẹn lại nơi cổ họng, chỉ còn sự ngạc nhiên: "Sao lại là mày?"
Kỳ Ngôn chỉ lạnh lùng cau mày, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào ông ta: "Vừa rồi ông nói cái gì?"
Chu Quảng Thành yếu ớt đáp: "Liên quan gì đến mày?"
"Trước đây, lúc còn đi học, ông để cậu ấy đến nhà giàu làm người giúp việc?" Kỳ Ngôn gằn từng chữ, giọng nói mang theo lửa giận đang cuồn cuộn bốc lên trong lồng ngực. Mỗi một từ thốt ra như một mồi lửa, thiêu cháy toàn bộ lý trí.
Chu phụ cảm thấy cánh tay như bị bóp đến gãy lìa, không chịu nổi nữa, gào lên: "Nó tự nguyện! Liên quan gì đến tao..."
"Câm miệng!"
Chưa kịp nói hết câu, một cú đấm rắn chắc đã giáng thẳng vào mặt.
Cú đấm của Kỳ Ngôn mạnh mẽ và dứt khoát, giáng thẳng xuống không chút nương tay. Chu phụ không kịp phản ứng, cả người bị đánh văng vào tường. Ông ta ôm chặt mũi, một dòng máu đỏ tươi từ trong khoang mũi chảy xuống, khiến ông ta lập tức tỉnh táo lại.
Chu Quảng Thành hoảng loạn che chặt mũi, khi nhìn thấy máu, ông ta càng hoảng loạn hơn, la lên thất thanh: "Máu! Chảy máu rồi!"
Ông ta luống cuống quay sang nhìn Kỳ Ngôn, sau đó trực tiếp gào lên: "Đánh người! Minh tinh đánh người!"
Chu Quảng Thành vốn nghĩ rằng chuyện này sẽ khiến người ta sợ hãi.
Nhưng Kỳ Ngôn chỉ lạnh lùng nhìn xuống, ánh mắt thờ ơ đến đáng sợ, chậm rãi nói: "Cứ kêu đi."
Chu phụ nghẹn họng, trợn mắt nhìn anh: "Mày... Mày không sợ sao?"
Kỳ Ngôn bật cười lạnh lùng, giọng nói băng giá: "Ông lén lút đứng ở đây đợi sẵn để tấn công người đi đường, chúng tôi chỉ là phòng vệ chính đáng. Còn ông thì sao? Cưỡng ép đòi tiền, tống tiền trắng trợn. Ông nghĩ xem, người ta sẽ tin tôi, hay tin ông?"
Chu Quảng Thành trợn tròn mắt, cả người nhếch nhác đến cực điểm, còn Kỳ Ngôn và Giản Thượng Ôn lại sạch sẽ, đứng thẳng tắp dưới ánh đèn đường. Bất kể nhìn thế nào, ông ta cũng giống một kẻ điên loạn đang gây chuyện, còn bọn họ lại là nạn nhân.
"Chúng mày... Chúng mày..." Chu phụ run rẩy chỉ tay về phía Giản Thượng Ôn, ánh mắt oán hận: "Mày thật sự để mặc nó ức hiếp tao sao? Giản Thượng Ôn, cái loại bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa như mày! Nếu không phải nhờ nhà tao năm đó cưu mang, mày đã chết đói chết rét từ lâu! Đừng tưởng rằng chỉ vì mày có cái mặt đẹp thì cái gì cũng yên ổn!"
Nói xong, ông ta đột nhiên quay sang nhìn Kỳ Ngôn, cười khẩy, giọng nói quái dị: "Mày tưởng nó trong sạch lắm sao? Nó chẳng qua chỉ là thứ ai cũng có thể chạm vào! Ở trong nhà tao lúc trước, nó và con trai tao đã sớm..."
Lời còn chưa dứt, một cú đá mạnh mẽ lại giáng thẳng vào người ông ta.
Chu Quảng Thành đau đớn hét thảm, cả người lăn lộn trên mặt đất. Kỳ Ngôn lạnh mặt, chuẩn bị nhào tới túm ông ta dậy, nhưng ngay khoảnh khắc đó, một bàn tay trắng nõn đã nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay anh.
Hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ Giản Thượng Ôn, cậu đứng sát bên, đôi mắt ôn hòa như làn nước mùa xuân. Cậu khẽ cười, nhẹ giọng nói: "Đừng đánh nữa."
Chu Quảng Thành lập tức hớn hở, nở nụ cười chế giễu: "Thằng nhãi này, coi như mày còn có chút lương..."
Nhưng ngay giây tiếp theo.
Giản Thượng Ôn vẫn dịu dàng như cũ, quay sang nói với Kỳ Ngôn: "Đừng làm bẩn tay cậu."
Chu Quảng Thành tức đến mức muốn chửi ầm lên.
Nhưng ánh mắt của Giản Thượng Ôn lại dừng trên gương mặt lão, lạnh lẽo như băng. Dù vẫn mang theo nét cười nhẹ, nhưng trong đáy mắt ấy lại như chứa đựng nọc độc của loài rắn đang chực chờ cắn xé. Cậu chậm rãi cất giọng, từng chữ từng chữ sắc bén như lưỡi dao cứa vào da thịt: "Chú à, chú chắc chắn muốn tiếp tục nói sao? Nhìn bộ dạng này, chắc lâu rồi không dám về nhà nhỉ? Đang trốn ai sao? Bên kia hình như có người đang quay video, lát nữa người kéo đến càng nhiều, lát nữa người tụ lại càng đông, chắc hẳn những kẻ đang tìm chú cũng sẽ sớm tìm đến thôi."
Sắc mặt Chu phụ lập tức trắng bệch, hoảng sợ hiện rõ trên từng đường nét gương mặt. Ông ta đang trốn nợ, không dám về nhà.
Giản Thượng Ôn khẽ cong môi, cười nhạt: "Chú tìm nhầm người rồi. Nếu thật sự muốn tiền, sao không tìm kẻ thật sự giàu có? Biết đâu còn có thể moi được một khoản. Nhưng nếu vẫn cố chấp bám theo tôi thế này... tôi nghĩ thời gian để chú xoay sở cũng không còn nhiều đâu."
Chu phụ ban đầu không hiểu rõ ý tứ trong lời Giản Thượng Ôn, chỉ một mực muốn bám lấy cái cây hái ra tiền này. Nhưng sau khi nghe cậu nói xong, lão chợt bừng tỉnh. Phải rồi! Lão nên tìm một kẻ có tiền, chứ không phải phí công vô ích ở đây!
Đúng vậy...
Lão phải đi tìm Ôn Kiến Thành! Tên đó có tiền! Nếu lão có thể vắt được một khoản từ Ôn Kiến Thành, thì chí ít có thể tạm thời vượt qua giai đoạn khó khăn này!
Nghĩ vậy, Chu phụ lập tức đứng dậy, hùng hùng hổ hổ bỏ đi, trước khi đi còn hung tợn trừng mắt nhìn Giản Thượng Ôn, buông lời đầy căm tức: "Chờ đấy!"
Lão tuyệt đối không để Giản Thượng Ôn bước chân vào hào môn ăn sung mặc sướng! Nhất định phải khiến chuyện này bị lật tẩy! Trước tiên lão sẽ tống tiền Ôn Kiến Thành một khoản, sau đó sẽ tung tin Ôn Kiến Thành từng kết hôn ra ngoài. Khi đó, thằng già ấy coi như xong đời, mà Giản Thượng Ôn cũng chết chắc!
Để xem ai sợ ai!
Chu phụ cười đắc ý, máu mũi vẫn còn dính trên mặt. Lão vừa lùi đi vừa buông một câu đầy oán độc: "Rồi sẽ có ngày mày phải hối hận!"
Kỳ Ngôn lại muốn ra tay đánh thêm một trận.
Chu phụ sợ hãi, vội vàng quay đầu chạy biến.
Giản Thượng Ôn khẽ bật cười, quay sang Kỳ Ngôn nói: "So đo với ông ta làm gì, chỉ là nỏ mạnh hết đà thôi."
Kỳ Ngôn vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại. Anh nhìn cậu, ánh mắt nghiêm túc: "Những lời ông ta nói... là thật sao?"
Giản Thượng Ôn nhướng mày: "Gì cơ?"
Kỳ Ngôn do dự giây lát rồi hỏi: "Ông ta ép buộc cậu, bán cậu đến nhà giàu làm việc. Chuyện năm đó... có phải đều là chuyện cậu bị bắt buộc không?"
Giản Thượng Ôn nhìn thẳng vào mắt Kỳ Ngôn, đôi mắt cậu sâu như một mặt hồ phẳng lặng. Cậu nở nụ cười nhàn nhạt: "Nếu đúng là như vậy, thì sao?"
Kỳ Ngôn siết chặt nắm đấm, giọng nói đầy kích động: "Vậy tại sao lúc đó cậu không nói cho tôi biết?"
Hai người đứng dưới màn đêm lạnh giá, gió buốt luồn qua từng sợi tóc.
Cách đó không xa, vẫn còn những người đi đường lác đác qua lại.
Giản Thượng Ôn khe khẽ thở dài. Cậu có thể đoán chắc, lát nữa thôi, trên hot search sẽ lại xuất hiện tin tức không nên có.
Nhưng vào khoảnh khắc này, còn có chuyện quan trọng hơn cần phải giải quyết.
Giản Thượng Ôn tựa lưng vào bức tường lạnh, khẽ ngước mắt nhìn về phía Kỳ Ngôn, giọng điệu trầm tĩnh: "Bởi vì năm đó chia tay, với cậu, với tôi, đều là lựa chọn tốt nhất."
Lúc ấy, cậu muốn thi đại học, cần rất nhiều, rất nhiều tiền.
Kỳ Ngôn yêu âm nhạc, nhưng lại tiếc từng đồng, số tiền có được đều để dành. Rõ ràng đã đậu vào Học viện Âm nhạc, nhưng vẫn không dám nhập học.
"Thế nào là lựa chọn tốt nhất?" Kỳ Ngôn cất tiếng, giọng có chút khàn đi: "Tôi không hiểu, rốt cuộc có chuyện gì mà chúng ta không thể cùng nhau đối mặt, cùng nhau giải quyết?"
Giọng anh đầy bất cam và giận dữ.
Giản Thượng Ôn nhìn anh, khẽ cười, nhẹ nhàng nói: "Rất nhiều chuyện. Ví dụ như bây giờ."
Kỳ Ngôn hoàn hồn, phát hiện xung quanh đã có người rút điện thoại ra quay video, người qua đường cũng bắt đầu dừng lại theo dõi. Giản Thượng Ôn nhỏ giọng: "Hiện tại cậu đang trong giai đoạn quan trọng nhất của sự nghiệp. Nếu bên cạnh cậu là một người tai tiếng như tôi, fan sẽ bỏ đi rất nhiều. Đội ngũ của cậu cũng có bao nhiêu người, họ đều đang sống dựa vào cậu."
Nói đến đây, Giản Thượng Ôn bật cười: "Tất nhiên, cậu cũng có thể chọn cách không quan tâm. Nhưng bao nhiêu năm nay cậu dày công gây dựng mọi thứ, lẽ nào lại đánh mất tất cả chỉ vì một mối tình không có kết quả?"
Kỳ Ngôn muốn phản bác, nhưng lại không tìm ra lời nào để nói. Đúng vậy, anh không thể. Người đại diện của anh, đội ngũ nhân viên của anh, bao nhiêu con người đặt kỳ vọng vào anh. Anh không thể chỉ vì một chút tùy hứng mà hủy hoại tất cả.
Gió lạnh cuốn qua, khoảng lặng ngắn ngủi phủ xuống giữa hai người.
Khi đã cân nhắc được thiệt hơn, ai cũng sẽ lựa chọn điều đúng đắn nhất. Giản Thượng Ôn hiểu rõ, năm đó Kỳ Ngôn chẳng lẽ thực sự chưa từng nghi ngờ gì sao? Có những lúc, con người ta buộc phải sống cho bản thân mình. Cậu như vậy, và Kỳ Ngôn cũng vậy.
Kỳ Ngôn chậm rãi nói: "Cho tôi thêm thời gian."
Giản Thượng Ôn gần như không thể nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của chính mình. Cậu nhìn Kỳ Ngôn, mỉm cười: "Về đi."
Kỳ Ngôn vốn còn định nói tiếp, nhưng Giản Thượng Ôn đã nói trước: "Sắp Tết rồi, để mọi người trong phòng làm việc của cậu có một cái Tết an lành đi."
Nếu còn làm rùm beng thêm tin tức gì nữa, chẳng ai có thể yên ổn mà ăn Tết được.
Nhìn đám đông mỗi lúc một nhiều, Kỳ Ngôn chỉ có thể rời đi trước. Cách đó không xa, bảo vệ chung cư thấy chỗ này tụ tập quá đông, cũng nhanh chóng tới giải tán đám người.
Giản Thượng Ôn trở về căn hộ của mình.
Lúc này đã là đêm khuya. Cậu rửa mặt xong, thay bóng đèn mới mua, ánh sáng lại trở về với căn bếp.
Giản Thượng Ôn ngồi xuống sofa, mở điện thoại ra, quả nhiên hot search lại xuất hiện.
#Kỳ Ngôn đánh người#
#Giản Thượng Ôn – Kỳ Ngôn cãi nhau bên đường#
Dân mạng lập tức bàn tán sôi nổi:
"Hai người này sắp quay lại à?"
"Trông không giống lắm đâu, Kỳ Ngôn nổi giận vậy cơ mà."
"Không phải là Giản Thượng Ôn bám theo Kỳ Ngôn đấy chứ?"
"Người bị đánh kia là ai thế?"
"Nhìn thế nào cũng giống cha nuôi của Giản Thượng Ôn nhỉ?"
"Giản Thượng Ôn bất hiếu đến vậy sao?"
Nếu là trước kia, Giản Thượng Ôn chắc chắn đã bị bôi nhọ đến không còn mặt mũi, nhưng sau mấy kỳ show truyền hình gần đây, nhan sắc của cậu thu hút không ít fan, một số người qua đường cũng dần dần đổ về phía cậu. Điều đặc biệt ở Giản Thượng Ôn là fan của cậu không nhiều, nhưng độ trung thành lại cực kỳ cao.
"Thần kinh à, chẳng phải đã nói rõ bao lần rồi sao? Cha nuôi kia đối xử tệ với cậu ấy lắm!"
"Đánh người là Kỳ Ngôn chứ có phải cậu ấy đâu!"
"Trong video, ông kia còn mắng cả tiểu Giản nữa mà. Có người giả điếc đấy à?"
Minh tinh hiện nay không thiếu, nhưng Giản Thượng Ôn chắc chắn là một cái tên "địa vị chưa cao, nhưng nhiệt độ thì cực cao". Nguyên nhân cũng không có gì đặc biệt, mỗi lần cậu xuất hiện, y như rằng sẽ dính vào drama với một vị đại lão nào đó, mà lần nào cũng chẳng phải dạng vừa.
Cư dân mạng bắt đầu đồn đoán ngày một nhiều hơn.
Giản Thượng Ôn đang chăm chú nhìn màn hình thì điện thoại bất ngờ đổ chuông. Cậu bắt máy: "Alo?"
Đầu dây bên kia là giọng một người phụ nữ, dịu dàng và điềm đạm, như thể có thể xoa dịu mọi khúc mắc trong lòng người. Bà nói: "Là Tiểu Giản phải không? Là dì đây, dì là Văn Á."
Giản Thượng Ôn nhanh chóng đáp lại: "Chào dì. Có chuyện gì sao ạ?"
"À, là như thế này," Văn Á nhẹ nhàng nói, "Tối nay, Kiến Thành có tâm sự với dì một vài chuyện. Anh ấy cũng có nhắc đến con. Dì đại khái đã hiểu phần nào rồi. Đứa trẻ ngoan, con vất vả nhiều rồi. Dì muốn gặp con một lần, nói chuyện với con cho đàng hoàng, được không?"
Nói đến đây, bà ngập ngừng một chút rồi vội vàng bổ sung: "Dì không có ý gì khác đâu, chỉ là muốn có cơ hội tiếp xúc với con nhiều hơn một chút."
Giản Thượng Ôn khép laptop lại, ánh mắt cậu hướng ra ngoài cửa sổ, nơi dòng người vẫn đang tấp nập đi lại dưới ánh đèn đường vàng vọt. Cậu cong môi, nở một nụ cười nhẹ, đáp: "Vâng, tất nhiên là được. Dì chọn thời gian và địa điểm, con sẽ đến."
Cậu đoán, Văn Á hẳn là muốn thay mặt xin lỗi, sợ rằng Ôn Cẩm sẽ nghĩ quẩn hoặc không thể chấp nhận sự thật, cho nên mới tìm cậu nói chuyện. Vì thế, bà vừa muốn chăm sóc cậu, vừa muốn khéo léo đề cập đến chuyện không thể tiếp tục nhận nuôi.
Một người phụ nữ lương thiện, lúc nào cũng nghĩ cho gia đình của mình trước tiên.
Giản Thượng Ôn chậm rãi đặt điện thoại xuống
Đáng tiếc, định mệnh đã an bài, bà ấy phải thất vọng rồi.