Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu Anh Trai Tốt Nữa?

Chương 131: Đám người theo đuổi mày chắc chắn có



Giản Thượng Ôn ăn cơm xong ở Ôn gia liền rời đi.

Ban đầu cậu nghĩ Ôn Cẩm có lẽ sẽ không xuất hiện, vậy mà đúng lúc cậu định về thì cậu ta lại bước xuống lầu.

Sắc mặt Ôn Cẩm có phần nhợt nhạt, đứng ở bậc thang nhìn Giản Thượng Ôn.

Văn Á có chút bất ngờ nói: "A Cẩm, sao con lại xuống đây? Không phải con đang mệt, không khỏe sao? Sao không nằm trong phòng nghỉ ngơi?"

Ôn Cẩm khẽ lắc đầu, quay sang nói với Giản Thượng Ôn: "Giản ca ca, em có chuyện muốn nói với anh."

Giản Thượng Ôn đứng dậy, nhìn cậu ta rồi nhẹ nhàng mỉm cười: "Được."

Cậu bước lên lầu.

Phòng của Ôn Cẩm rất lớn, trông vừa ấm áp vừa thoải mái. Thảm lông dê trải kín sàn, trên kệ bày đầy những món đồ chơi hoạt hình đáng yêu. Nhìn qua là biết đây là một đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương, chưa từng phải thiếu thốn điều gì.

Giản Thượng Ôn đóng cửa lại, tựa lưng vào cánh cửa, nhìn cậu ta: "Có chuyện gì vậy? Thật ra em bệnh, không xuống gặp tôi cũng được mà."

Ôn Cẩm lại nói: "Giản ca, anh có biết không, ba em muốn nhận nuôi anh về nhà."

Giản Thượng Ôn dĩ nhiên biết, nhưng cậu chỉ có thể giả vờ không hay, tỏ vẻ ngạc nhiên: "Vậy à?"

Ôn Cẩm gật đầu, thử thăm dò: "Anh biết rồi à?"

Giản Thượng Ôn mỉm cười: "Mới biết gần đây thôi."

Vài tháng cũng có thể tính là gần đây, cậu không muốn nói dối.

Ôn Cẩm nhẹ nhàng thở phào, xem ra Giản Thượng Ôn có lẽ vẫn chưa biết chuyện mình là anh ruột của cậu ta, như vậy bản thân vẫn là đứa con được yêu thương nhất trong nhà.

Giản Thượng Ôn nói: "A Cẩm, nếu em không muốn, tôi có thể từ chối chú Ôn."

Ôn Cẩm lập tức đáp: "Không, em không phản đối!"

Giản Thượng Ôn có chút bất ngờ, điều này không giống phong cách thường ngày của Ôn Cẩm, là điều gì khiến cậu ta thay đổi?

Ôn Cẩm liền nói: "Giản ca ca, nếu anh về đây sống thì tốt quá, mẹ tuy thương em, nhưng luôn cảm thấy em quá cô đơn, muốn có ai đó bầu bạn, anh đến là quá tốt rồi!"

Ý ngoài lời nói của cậu ta chính là: anh đến, chẳng qua vì mẹ thấy em cô đơn nên mới để anh ở đây!

Giản Thượng Ôn nghe ra ẩn ý, liền đáp: "Xem ra dì Văn Á rất yêu thương em."

Ôn Cẩm có chút kiêu ngạo nói: "Đương nhiên, mẹ là người thương em nhất!"

Ý cười trong mắt Giản Thượng Ôn dần nhạt đi. Ôn Cẩm nếu đã biết cậu là anh ruột, cũng biết việc cậu sắp được đưa về nhà, Văn Á lại coi cậu như con trai mà yêu thương. Nhưng sau khi biết toàn bộ sự thật, cậu ta vẫn lựa chọn cùng Ôn Kiến Thành lừa dối bà?

Thật trớ trêu.

Giản Thượng Ôn nói: "Nếu vậy thì tôi thật sự rất mong chờ."

Ôn Cẩm tò mò hỏi: "Mong chờ điều gì?"

Giản Thượng Ôn cong môi, cười có chút giễu cợt: "Mong chờ ngày cả nhà chúng ta đoàn tụ."

Không biết trân trọng người khác, vốn không xứng có được tình yêu.

Cậu từ trên lầu bước xuống, Giản Thượng Ôn nhìn thấy Văn Á đứng dưới nhà có chút lo lắng, liền nói: "Dì đừng lo, A Cẩm không có gì nghiêm trọng đâu, chắc qua vài hôm là khỏe lại thôi. Con nhìn sắc mặt dì cũng không được tốt, dạo này chắc ngủ không ngon? Dì cũng nên chú ý sức khỏe hơn."

Văn Á khựng lại, vì lo cho Ôn Cẩm nên mấy hôm nay bà không ngủ ngon, nhưng chồng bà không hề nhận ra, con trai cũng chẳng hỏi han, chỉ có cậu, một đứa trẻ chỉ mới gặp vài lần, lại để tâm. Hốc mắt Văn Á bất giác ửng đỏ, bà nói: "Không sao đâu, là bệnh cũ thôi, mùa đông mà, dễ mất ngủ lắm."

Giản Thượng Ôn nói: "Trước kia con có học qua một vài bài thuốc Đông y giúp trị mất ngủ, nếu dì không ngại, vài hôm nữa con mang đến cho dì."

Văn Á vội nói: "Như vậy thì phiền con quá. Để dì đến chỗ con lấy, tiện thể cũng hay đi dạo trung tâm thành phố mua sắm."

Giản Thượng Ôn mỉm cười: "Vậy hẹn gặp dì sau."

Văn Á và cậu trao đổi số liên lạc.

Giản Thượng Ôn lấy số điện thoại rồi lễ phép chào tạm biệt.

Ngồi xe trở về, bên ngoài đã dần đượm hương vị năm mới, chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết. Các con phố lớn nhỏ đều bắt đầu bày bán hàng Tết: câu đối đỏ, pháo giấy, các loại bánh mứt kẹo... rực rỡ và náo nhiệt vô cùng.

Giản Thượng Ôn định trở về thẳng nhà, nhưng cuối cùng lại báo địa chỉ một viện điều dưỡng cho tài xế: "Đi đến đây."

Tài xế lập tức đổi hướng.

Từ lần tham gia chương trình trước, Giản Thượng Ôn chưa ghé thăm ông nội lần nào. Giờ sắp Tết đến nơi, cậu dĩ nhiên muốn đến thăm một chuyến. Nhưng khi tới nơi thì được báo, ông đã được người nhà đón về ăn Tết rồi.

Viện trưởng sau khi biết Giản Thượng Ôn có quan hệ với Phó Cẩn Thành, liền niềm nở nói: "Khi nào ông ấy quay lại, chúng tôi sẽ báo cho cậu."

Giản Thượng Ôn mỉm cười: "Được."

Ra khỏi viện thì trời bắt đầu lất phất tuyết. Nơi này cũng không xa khu chung cư của cậu. Giản Thượng Ôn nhớ ra trong tủ lạnh chẳng còn gì, mà cậu vừa mới trở về, chưa chuẩn bị được gì, liền tiện đường ghé vào trung tâm thương mại gần đó mua ít đồ ăn. Tuy nhiên, cậu không mua đồ dùng cho Tết.

Dù sao cũng chỉ có một mình, cũng chẳng cần chuẩn bị gì nhiều.

Nhân viên siêu thị thấy vậy liền tặng thêm cho cậu mấy bộ câu đối đỏ: "Đây là quà tặng trong dịp Tết."

Giản Thượng Ôn nhận lấy, mỉm cười: "Cảm ơn."

Trên đường trở về, khi tới dưới tầng chung cư, cậu nhìn thấy mấy con mèo đang nằm cuộn tròn trong một góc nhỏ. Thấy cậu, chúng chẳng hề sợ hãi mà còn chạy ùa ra, vây quanh kêu meo meo thân thiết.

Giản Thượng Ôn cúi xuống vuốt ve từng con, mở từng hộp đồ ăn cho chúng. Nhìn căn phòng nhỏ trống hoác phía sau, nghĩ ngợi một lúc, cậu dán bộ câu đối lên cánh cửa kho nhỏ đó. Màu đỏ rực của câu đối làm không gian bừng sáng, khiến gương mặt trắng trẻo của cậu cũng dường như thêm vài phần hồng hào dưới ánh tuyết rơi.

Bảo vệ đi ngang thấy vậy, cười nói: "Cậu dán khéo quá."

Giản Thượng Ôn đáp: "Dán chút cho có không khí, mong cả năm may mắn, tiền tài đầy nhà."

Bảo vệ cười tán thưởng: "Mắt nhìn tốt thật."

Sau khi cho mèo ăn xong, Giản Thượng Ôn quay trở về phòng. Lúc đem đồ vào bếp mới phát hiện một bóng đèn đã cháy. Cậu liếc đồng hồ, mới bốn, năm giờ chiều, còn sớm, liền quyết định quay lại siêu thị mua một bóng đèn mới.

Thế là lại xuống lầu lần nữa.

Buổi tối, siêu thị bắt đầu đông hơn hẳn.

Đi ngang khu trung tâm thương mại, cậu bất ngờ gặp một người ngoài ý muốn.

Trung tâm thương mại này vốn thuộc hàng lớn nhất ở thành phố A, hôm nay còn có sự kiện của một thương hiệu lớn, người đại diện thương hiệu cũng sẽ đến. Đến tối, dòng người đổ về mỗi lúc một đông, phần lớn là fan đứng chờ bên ngoài.

Giản Thượng Ôn nhìn thấy Kỳ Ngôn đang đứng trên sân khấu.

MC cầm mic nói lớn: "Vậy thì bây giờ, chúng ta sẽ chọn một vị khách may mắn lên sân khấu tương tác nhé!"

Lời vừa dứt, Giản Thượng Ôn ngẩng đầu lên, vừa hay ánh mắt cậu chạm phải ánh mắt Kỳ Ngôn đang nhìn xuống từ trên sân khấu. Trong lòng cậu thoáng dấy lên một linh cảm chẳng lành.

Không ngờ đến mức này, MC cũng nhìn thấy cậu, tưởng cậu là khách mà Kỳ Ngôn đích thân mời đến, liền vui vẻ reo lên: "Chính là cậu đó! Chàng trai áo bông màu trắng dưới kia! Mời cậu lên sân khấu nhé!"

Giản Thượng Ôn: "......"

Ánh mắt mọi người đồng loạt dồn về phía cậu, cậu không còn cách nào khác, đành phải bước lên, tay vẫn xách theo một chiếc bóng đèn và mớ hành lá chuẩn bị nấu bữa tối.

Kỳ Ngôn thấy Giản Thượng Ôn chậm rãi tiến tới, cũng có phần sững sờ.

Người dẫn chương trình nhận ra cậu, lập tức hào hứng: "Giản tiên sinh, ngài đến tham gia sự kiện hôm nay sao?"

Giản Thượng Ôn đáp: "Không, tôi chỉ đến mua bóng đèn."

Trên sân khấu người sững sờ, dưới khán đài cũng sững sờ nốt.

MC tưởng cậu đang phối hợp một cách hài hước, vẫn cười tươi như hoa, tiếp tục phần tương tác mà Giản Thượng Ôn cũng thuận theo. Khi tiết mục kết thúc, lúc xuống sân khấu, Kỳ Ngôn khẽ nói với cậu: "Đợi tôi một lát."

Giản Thượng Ôn cũng không rõ anh có chuyện gì muốn nói, nên không tiện rời đi, đành đứng chờ ở phía sau hậu trường. Hậu trường người rất đông, cậu rảnh rỗi không có việc gì làm, liền chủ động phụ giúp vài việc lặt vặt.

Khi Kỳ Ngôn đến, Giản Thượng Ôn đang ngồi cạnh người phụ trách ăn quýt. Cậu ăn cái gì cũng rất tỉ mỉ, làm việc gì cũng đâu ra đó, nét mặt thanh tú bình thản, luôn toát lên một dáng vẻ, rõ ràng chỉ đang ăn trái cây bình thường, mà trông cứ như đang thưởng thức mỹ vị trân quý trên bàn yến tiệc.

Anh bước lại gần bên cậu, nói: "Xong rồi."

Giản Thượng Ôn còn đang ăn dở quả quýt, không tiện rời đi ngay, liền thuận miệng hỏi: "Cậu ăn không?"

Nghe tự nhiên như vậy.

Kỳ Ngôn hơi khựng lại, sau đó đưa tay nhận lấy một múi, cho vào miệng. Thật ra, nghệ sĩ khi ở bên ngoài thường rất cẩn trọng, không dễ dàng ăn đồ người khác đưa, sợ gặp phải chuyện không may. Nhưng là đồ của Giản Thượng Ôn, anh chẳng do dự chút nào. Vị chua chua ngọt ngọt tê nơi đầu lưỡi, ngon đến khó nói.

Anh đứng suốt một buổi tối trên sân khấu, dạ dày trống rỗng, rốt cuộc cũng có cái gì lót dạ.

Giản Thượng Ôn hỏi anh: "Lúc nãy bảo tôi đợi, là muốn nói gì à?"

Kỳ Ngôn liền hỏi: "Sao cậu lại có mặt ở đây?"

"Tôi sống gần đây." Giản Thượng Ôn đáp. "Lần trước chương trình phát công tác phòng cho đại sứ từ thiện, tôi cũng ở đó."

Kỳ Ngôn nhớ ra, anh nói: "Cậu thật sự đến mua bóng đèn?"

Giản Thượng Ôn cười nhẹ: "Thật. Đèn bếp cháy rồi, không nấu được bữa tối."

Kỳ Ngôn không biết nên thấy vui hay buồn, anh thấy Giản Thượng Ôn đứng dậy như định rời đi, bèn theo bản năng nói: "Là do tôi làm cậu về muộn, để tôi đưa cậu về."

Giản Thượng Ôn ban đầu định từ chối, nhưng thấy anh thực lòng áy náy, bèn mỉm cười: "Được."

Kỳ Ngôn thay đồ xong, vốn định lấy xe, nhưng trời đang mưa tuyết, đường đông đúc, đi bộ còn nhanh hơn.

Trên đường về, Giản Thượng Ôn nhìn thấy quán ăn bên đường, liền nói muốn mua chút gì đó ăn. Thực ra cậu không đói, nhưng nhìn ra Kỳ Ngôn thì có vẻ đang đói.

Ăn trong trung tâm thương mại không tiện, dễ bị nhận ra.

Quán ven đường tuy đông, nhưng lại chẳng ai chú ý tới họ, Kỳ Ngôn lập tức đồng ý.

Giản Thượng Ôn mua hai phần lẩu xiên que Oden, hai người vừa bưng vừa ăn, vừa đi về. Khi về đến gần khu chung cư thì trời đã khá khuya.

Một người bất ngờ lao ra từ hẻm nhỏ.

Là Chu phụ. Gã ta đang nợ nần chồng chất, bị người ta dồn ép đến phát điên, không biết bằng cách nào đã lần ra địa chỉ của Giản Thượng Ôn, rồi ngồi rình sẵn ở đây.

Vừa thấy Giản Thượng Ôn, Chu phụ như phát rồ, nói gấp: "Thượng Ôn! Sao giờ con mới về? Lần này nhất định con phải cứu ba!"

Gã không dám đứng chờ ngay chung cư, vì ở đó có bảo vệ. Lần này, cuối cùng cũng đợi được trong hẻm nhỏ. Quá kích động, gã lao đến.

Giản Thượng Ôn thầm nghĩ, tối rồi cũng không yên ổn. Nhưng cậu vẫn bình tĩnh nhìn thẳng vào Chu phụ, lạnh nhạt nói: "Những gì cần nói, tôi đã nói với dì rồi. Tôi không có tiền cho các người, đừng mong chờ nữa."

Chu phụ kích động: "Mày không có, nhưng đám người theo đuổi mày chắc chắn có! Chẳng lẽ mày vẫn còn ghi hận chuyện ngày trước tao bán mày cho mấy thằng nhà giàu kia sao?"

Giản Thượng Ôn còn chưa kịp nói gì.

Chu phụ vừa đưa tay định túm lấy cậu thì đã bị một lực mạnh mẽ ngăn cản. Kỳ Ngôn lập tức đứng chắn trước mặt cậu, cả người toát ra khí thế sắc bén, lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu phụ: "Ông vừa nói gì?"