Ôn Kiến Thành cả người choáng váng, đến nằm mơ ông ta cũng chẳng thể lường trước được nửa đường lại bị một "Trình Giảo Kim" chen ngang như thế này.
"Anh điên rồi sao?" Ôn Kiến Thành đột ngột đẩy Chu Quảng Thành ra, giọng nói đầy phẫn nộ. "Bảo vệ đâu! Bảo vệ đâu rồi! Mau đưa tên điên này đi!"
Bảo vệ lập tức lao đến, mạnh mẽ kéo người ra ngoài. Chu Quảng Thành vùng vẫy, bị kéo đi nhưng vẫn gào lên chửi rủa: "Ôn Kiến Thành! Mày bỏ vợ bỏ con, chuyện xấu làm không chừa thứ gì! Cứ chờ đấy, sớm muộn gì mày cũng gặp báo ứng!"
Ôn Cẩm đứng bên cạnh nghe mà mặt mày tái mét, cậu ta định nói gì đó thì đột nhiên hoảng hốt kêu lên: "Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ làm sao thế này!"
Văn Á ngất xỉu ngay tại chỗ.
Ôn Kiến Thành cũng giật mình hoảng loạn: "Bà xã, em sao thế này? Mau gọi 120! Gọi xe cấp cứu đi!"
Cảnh tượng rối loạn đến mức không thể kiểm soát. Trong lúc hỗn loạn ấy, Ôn Kiến Thành vẫn không quên quay sang Giản Thượng Ôn, vội vàng nói:"Thượng Ôn à, chuyện nhận nuôi để sau rồi tính, giờ con đừng vội quyết định gì cả. Dì con ngất rồi, chờ sau khi mọi chuyện ổn thỏa, ta sẽ giải thích với con!"
Nói xong, ông ta vội vàng bế Văn Á xuống lầu, nhanh chóng lái xe lao đến bệnh viện.
Giản Thượng Ôn đứng lặng bên cánh cửa, lặng lẽ nhìn một màn kịch bi hài trước mắt, nhìn Ôn Kiến Thành cuống quýt rối bời, nhìn Văn Á quỵ xuống bất tỉnh, nhìn Ôn Cẩm nước mắt lã chã gọi mẹ.
Mọi chuyện đều đã xảy ra, cậu chỉ đứng yên, như một khán giả xa lạ.
Khi rời khỏi trà lâu, bên ngoài vẫn còn rất nhiều người tụ tập xem náo nhiệt. Chu Quảng Thành bị cảnh sát bắt đi, tội gây rối trật tự công cộng, tạm giam để điều tra.
Không khí dưới lầu trà dần dần yên tĩnh trở lại.
Giản Thượng Ôn bắt đại một chiếc xe taxi, vừa lên xe, điều hòa ấm áp khiến tâm trạng cũng dịu lại. Trong xe đang phát một bản nhạc xuân vui tươi, tài xế quay sang cười nói: "Chàng trai trẻ, Tết nhất rồi, đi thành phố mua đồ tết à?"
"Không phải," Giản Thượng Ôn đáp, "Về... chỗ ở thôi."
Tài xế vẫn vui vẻ cười nói: "Tôi còn tưởng cậu về nhà ăn Tết cơ đấy."
Giản Thượng Ôn ngồi sát cửa sổ xe, trong gương phản chiếu khuôn mặt thanh tú trắng trẻo, nét đẹp rạng rỡ nhưng phảng phất chút lạnh lẽo. Cậu yên lặng ngồi đó, như chẳng thuộc về bầu không khí rộn ràng ngoài kia. Cậu khẽ nói: "Không phải."Cậu... vốn không có nhà!
Tài xế thức thời im lặng, rồi sau đó đổi đề tài: "Cậu trông giống minh tinh ghê."
Giản Thượng Ôn bật cười: "Vậy à?"
"Con gái tôi thích xem mấy show truyền hình lắm." Tài xế thử bắt chuyện. "Con bé suốt ngày mê mẩn thần tượng, nói cái gì mà ánh sáng châu ngọc bị bụi trần phủ lấp. Còn ôm điện thoại cả ngày bàn luận với người ta trên mạng. Tôi thì không hiểu lắm, chỉ nhớ thần tượng của con bé hình như tên có chữ 'Ôn'..."
Giản Thượng Ôn cười nhẹ: "Ôn Cẩm?"
Hai người bọn họ vốn có nét giống nhau.
"Không phải đâu," tài xế lắc đầu, "Không phải họ Ôn. Ba chữ thì phải." Tài xế cau mày, cố nhớ lại. "Gần đây hot lắm, là khách mời của một chương trình yêu đương gì đó, cậu biết không?"
Giản Thượng Ôn vẫn ngồi sát cửa kính, trầm mặc một hồi rồi mới mỉm cười nhẹ nhàng: "Có nghe qua."
Tài xế lại nói rất nhiều chuyện, nhiệt tình không dứt.
Đến khi xe về đến nội thành, Giản Thượng Ôn bước xuống, những chuyện ở trà lâu đã lùi lại phía sau. Trước khi cậu đi, tài xế còn vẫy tay dặn: "Chàng trai trẻ, vui vẻ lên nhé! Không có chuyện gì là không vượt qua được đâu!"
Giản Thượng Ôn nói: "Cảm ơn."
Cậu vừa định mở cửa xe thì chợt xoay người lại, từ trong túi lấy ra một món đồ chơi hình mèo nhỏ mà cậu tiện tay lấy khi mua đồ ở siêu thị, đưa cho tài xế: "Chúc mừng năm mới. Cái này tặng con gái ngài, mong cô bé cũng có một cái Tết vui vẻ."
Tài xế thoáng sững người. Khi ông kịp hoàn hồn lại thì Giản Thượng Ôn đã rời khỏi xe, hòa vào dòng người tấp nập, bóng dáng mảnh khảnh nhanh chóng khuất hẳn.
Một ngày trước giao thừa.
Giản Thượng Ôn nhận được cuộc gọi từ Văn Á. Trong điện thoại, giọng bà khàn khàn, đã không còn sự dịu dàng thường thấy, bà nói: "Thượng Ôn, con có thể đến bệnh viện, dì gặp con một lát không?"
"Được."
Cậu cúp máy, lập tức đến bệnh viện.
Bệnh viện hôm đó không đông, dịp Tết, người ra vào ít đi rõ rệt. Đây là một bệnh viện tư, cơ sở vật chất không tồi, môi trường cũng yên tĩnh.
Khi Giản Thượng Ôn đến, cậu gõ cửa phòng. Bên trong, Văn Á cất tiếng: "Mời vào."
Khi bước vào, cậu thấy Văn Á đang nằm trên giường bệnh. Sắc mặt bà tái nhợt, trông tiều tụy hơn rất nhiều so với ngày thường.
Giản Thượng Ôn khép cánh cửa sau lưng lại. Trong phòng chỉ còn lại hai người. Văn Á khẽ đưa tay ra, ý bảo chiếc ghế cạnh giường: "Con ngồi đi."
"Cảm ơn." Giản Thượng Ôn bước đến, ngồi xuống ghế cạnh giường. Cậu mang theo một giỏ trái cây, đặt nhẹ lên bàn: "Con không rõ dì thích ăn gì, nên mua đại vài thứ."
Văn Á mỉm cười: "Cảm ơn con."
Hai người lặng lẽ nhìn nhau.
Giản Thượng Ôn giữ nét mặt bình thản: "Chuyện là như thế nào, chắc dì cũng đoán được. Dù sao đi nữa, là con khiến dì phải vào viện, nếu dì có giận con, trách con, con đều chấp nhận."
Văn Á nhẹ lắc đầu, chậm rãi nói: "Sao có thể trách con được chứ? Nói cho cùng, chính dì mới là người đã phá vỡ gia đình của con. Nếu không phải vì dì, có lẽ... con và mẹ con..."
Giản Thượng Ôn ngắt lời bà: "Dì không cần tự trách. Mọi lỗi lầm đều không nằm ở dì. Đây là quyết định của Ôn Kiến Thành, dì không cần phải gánh thay ông ấy."
Khoé mắt Văn Á đỏ hoe, bà nói: "Dù thế nào, cũng là khiến con phải chịu khổ. Thượng Ôn à, con... có phải rất hận dì không?"
Giản Thượng Ôn hỏi: "Dì muốn nghe lời thật lòng chứ?"
Văn Á gật đầu.
"Hận." Giản Thượng Ôn trả lời thật lòng: "Khi còn nhỏ, con nhìn mẹ con vất vả như vậy, sau đó chính mình cũng sống chẳng ra sao, làm sao mà không hận cho được. Nhưng sau đó... thì hết hận."
Văn Á nhìn cậu, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Giản Thượng Ôn nói tiếp: "Về sau, con chỉ muốn ông ta phải trả giá thật đắt mà thôi."
Mắt Văn Á lại đỏ lên. Bà đưa tay lau nước mắt: "Mọi chuyện dì cũng đã biết cả rồi. Ông ấy đã thừa nhận tất cả với dì."
Giản Thượng Ôn không bất ngờ. Ôn Kiến Thành là người thông minh. Nếu đã không thể giấu nổi, ông ta nhất định sẽ nói thẳng với Văn Á.
Văn Á nghẹn ngào nói: "Dì hận ông ấy vì đã giấu dì chuyện này. Dì biết ông ấy là kẻ tồi tệ, nhưng bao năm nay, ông ấy đối xử với dì rất tốt. Từ trước đến nay, ông ấy luôn một mực quan tâm, với cả con trai dì cũng vậy. Dù ông ấy sai, nhưng... dì không thể sống thiếu chồng, A Cẩm cũng không thể không có cha..."
Giản Thượng Ôn thật ra cũng không bất ngờ. Nói cho cùng, Ôn Kiến Thành có lỗi lớn nhất là với mẹ con cậu. Còn với Văn Á và Ôn Cẩm, ông ta đã làm tròn trách nhiệm.
"Thượng Ôn, con yên tâm." Văn Á nắm lấy tay Giản Thượng Ôn, dịu dàng nói: "Bây giờ dì đã biết mọi chuyện. Là dì có lỗi với mẹ con. Dì nhất định sẽ chăm sóc tốt cho hai đứa con. Từ ngày mai, dì sẽ bảo Kiến Thành đón con về nhà, sau này..."
Giản Thượng Ôn lặng lẽ lắng nghe bà nói, gương mặt không biểu cảm.
Sau khi Văn Á dứt lời, Giản Thượng Ôn mới chậm rãi mở miệng: "Dì à, lúc ở trà thất, con đã từng nói rồi, một nhà ba người của dì hạnh phúc như vậy, con sẽ không chen vào. Con đã trưởng thành, cũng đủ năng lực để tự chăm sóc cho bản thân."
Văn Á hoảng hốt, gần như không giấu được nỗi lo lắng: "Thượng Ôn, một mình con ở bên ngoài... phải chịu biết bao nhiêu khổ cực, làm sao mà chịu nổi..."
Giản Thượng Ôn khẽ cười, giọng nói nhẹ bẫng: "Dù sao thì cũng chịu tới bây giờ rồi. Thật ra khi đến đây, con đã đoán được dì muốn nói gì. Nhưng lý do con đến... lại không phải vì chuyện đó."
Văn Á chớp mắt, trong lòng dâng lên chút bất an: "Vậy... con đến vì điều gì?"
Giản Thượng Ôn im lặng một thoáng, rồi từ tốn nhìn bà: "Dì có biết tại sao nhiều năm nay dì không thể mang thai không?"
Giản Thượng Ôn khẽ nghiêng đầu, ánh mắt đen sâu như mặt nước yên lặng, không chút gợn sóng:
"Chiếc vòng gỗ trên cổ dì... e là không phải gỗ lê vàng thật. Cụ thể thì con không rõ, nhưng dì có thể tự mình tìm người tra thử. Còn nữa, chuyện năm xưa... cchiếc thuyền đánh cá xảy ra tai nạn ấy, con nhớ rõ, Ôn Kiến Thành là một trong những thuyền viên trên đó. Ông ấy luôn kiểm tra tàu rất nghiêm ngặt, suốt bao năm ra khơi, ông chưa từng gặp chuyện gì, vậy mà đúng lần ấy lại..."
Giọng cậu nhẹ như gió, nhưng từng chữ lại như kim đâm vào tim người đối diện.
"Cha mẹ dì... có phải cũng ở trên con thuyền đó không?"
Một câu nói như sét đánh ngang tai.
Giản Thượng Ôn nhìn thấy thân thể Văn Á cứng đờ đến đáng sợ, giống như cả người hóa đá trong tích tắc. Cậu đứng dậy, lùi lại một bước, vẫn giữ giọng điềm đạm:
"Con chỉ có thể nói đến vậy. Dì muốn tra hay không, con không ép. À, nếu rảnh thì cũng có thể nhìn qua sổ sách Ôn gia một chút."
Giọng nói rất nhẹ, nhưng rơi vào tai Văn Á lại như muốn bóp nát cả vùng trời.
Cả người bà run rẩy không thôi, sắc mặt trắng bệch, tay chân lạnh buốt, miệng lẩm bẩm:
"Không... không thể nào... Không có lý nào như vậy... Ông ấy vì cái gì phải làm thế chứ?"
Giản Thượng Ôn nhìn bà, trong đầu hiện lên cảnh tượng rất nhiều năm trước. Khi mẹ cậu nghe tin ba mất tích trên biển, mẹ cũng có vẻ mặt y hệt như vậy - trắng bệch, trống rỗng, tuyệt vọng. Một người phụ nữ yếu đuối, vừa sinh xong hai đứa con, chỉ biết ôm chặt lấy bọn trẻ mà bật khóc, bất lực đến nghẹn thở.
Ôn Kiến Thành chỉ là một người... mà lại khiến hai người đàn bà phải sống trong bi kịch.
Còn bản thân ông ta, lại có thể an nhiên hưởng thụ cuộc đời giàu sang, có vợ hiền con ngoan.
Giản Thượng Ôn chậm rãi rời khỏi phòng bệnh, để lại phía sau lưng tiếng khóc xé lòng của Văn Á.
Ngoài trời đã xế chiều.
Từ bệnh viện bước ra, gió lạnh rít qua hành lang như cắt da. Tuyết lất phất rơi, lặng lẽ đậu trên gò má cậu rồi tan ra thành giọt nước lạnh buốt.
Cậu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xám xịt. Hàng mi dài khẽ rung lên.
Tuyết rơi rồi.
Trong ký ức, Tết năm nào cũng là tuyết rơi. Mẹ cậu nắm tay cậu, cùng nhau chuẩn bị một mâm cơm nóng hổi. Bà vừa múc canh vừa cười nói: "Thượng Ôn lại lớn thêm một tuổi rồi, sau này nhất định phải trở thành một người hạnh phúc nhé!"
Bông tuyết rơi xuống, chạm vào da thịt liền tan — ngắn ngủi, nhẹ tênh như một kiếp người.
Giản Thượng Ôn đứng đó rất lâu, cho đến khi tuyết phủ thành lớp mỏng lên áo khoác, mới có người đi ngang qua nhắc nhở: "Này nhóc! Trời lạnh thế này, mau về nhà đi! Mai là giao thừa rồi, đừng để người nhà phải lo!"
Giản Thượng Ôn chậm rãi nhấc chân bước đi, trước cổng bệnh viện, muốn bắt xe nhưng chẳng có chiếc nào trống. Cuối cùng, cậu dứt khoát chậm rãi đi bộ về chung cư.
Trên đường thỉnh thoảng có trẻ con chạy vụt qua, những gia đình quây quần đông đủ, tiếng cười nói rộn rã, cậu như một bóng người lạc lõng giữa phố đông, thoáng lướt qua rồi lại rời đi.
Tuyết rơi ngày càng dày đặc, lúc cậu về tới khu chung cư, trời đã về khuya. Cậu đứng dưới tầng, định tìm con mèo nhỏ, vừa ngồi xổm xuống đã nghe thấy tiếng bước chân dừng lại bên cạnh. Một chiếc ô được giương lên, che chắn những bông tuyết đang rơi xuống người cậu. Giọng Thẩm Nghị trầm thấp vang lên: "Người tuyết nào đây? Không biết vào nhà hay sao?"
Giản Thượng Ôn quay đầu nhìn anh. Nam nhân khoác áo đen dài, gương mặt anh tuấn nghiêm nghị, ánh mắt rũ xuống nhìn cậu, vừa lạnh lùng vừa sắc bén.
"Thẩm đạo." Cậu nhẹ giọng nói, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt. "Trùng hợp thật."
"Đúng là trùng hợp." Thẩm Nghị liếc nhìn cậu, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước đêm đông. "Giản lão sư đang dạo bước dưới trời tuyết để cảm nhận sự lãng mạn à?"
Giản Thượng Ôn khẽ cười: "Cũng xem như một trải nghiệm đặc biệt."
Hai người cùng nhau bước vào chung cư. Thẩm Nghị đột nhiên hỏi: "Nghe nói cậu dán câu đối cho phòng của mèo?"
"Ừm." Giản Thượng Ôn đứng cạnh anh, chờ thang máy: "Siêu thị phát miễn phí, ngày Tết mà, phong tục thôi. Đạo diễn Thẩm cảm thấy không ổn sao?"
Thẩm Nghị nói: "Không có gì không ổn, chỉ là sao không dán cả ở nhà cậu?"
Thang máy vừa tới.
Giản Thượng Ôn bước vào trước, tựa nhẹ vào vách thang máy, cười cười, giọng lười biếng: "Siêu thị không phát nhiều đến thế."
Thật ra, chỉ là cậu cảm thấy không cần thiết. Cái gọi là không khí Tết, những cảnh quây quần bên câu đối đỏ, đối với cậu mà nói, vốn chẳng liên quan.
Thẩm Nghị khẽ bật cười: "Xem ra tôi phải trả tiền cho Giản lão sư, dù sao cũng là mèo tôi nuôi."
Giản Thượng Ôn gật đầu: "Thẩm đạo anh minh, nhưng mà mấy món quà đó không tốn tiền, nên cũng chẳng cần trả tiền. Nếu thật sự muốn trả, hay là anh mua thêm ít đồ hộp cho mèo đi. Gần đây Hoa Hoa hơi kén ăn."
"Được thôi." Thẩm Nghị gật đầu, giọng điệu trầm ổn: "Ngày mai tôi sẽ xem thử. Cậu nhớ rõ chuyện này ghê nhỉ?"
Giản Thượng Ôn bật cười: "Dạo này rảnh rỗi, đương nhiên nhớ kỹ rồi."
Hai người trò chuyện linh tinh, thang máy từ từ đi lên. Đến khi thang máy dừng lại ở tầng cần đến, Giản Thượng Ôn vẫn giữ dáng vẻ uể oải tự nhiên, vừa định bước ra thì cánh tay bị người bên cạnh giữ lại, cậu hơi ngạc nhiên ngoảnh đầu nhìn, liền chạm phải ánh mắt sâu như hồ nước tĩnh của Thẩm Nghị, không hề chớp mắt, nhìn cậu chăm chú.
Cậu còn chưa kịp hỏi, thân hình cao lớn của Thẩm Nghị đã tiến lại gần, trong thang máy chật hẹp, người đàn ông như bao trọn cả khoảng không, đẩy cậu nhẹ nhàng tựa sát vào vách thang. Hương trúc lạnh thoang thoảng trên người anh bao phủ lấy cậu, Giản Thượng Ôn nghi hoặc cất lời: "Thẩm đạo? Tôi phải về rồi."
"Về để nằm vật ra đấy à?" Thẩm Nghị trực tiếp cắt ngang lời cậu, trán anh chạm nhẹ vào trán cậu, hơi lạnh truyền đến, nhưng ánh mắt lại nóng rực như lửa. Giọng anh trầm thấp, chậm rãi cất lên: "Giản Thượng Ôn, cậu có biết mình đang sốt không?"