Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu Anh Trai Tốt Nữa?

Chương 135: Thẩm đạo, chúc mừng năm mới!



Giản Thượng Ôn chớp chớp mắt đầy nghi hoặc, từ nãy đến giờ cậu đã cảm thấy trong người có chút khó chịu, chỉ nghĩ là bị gió thổi lạnh, bây giờ nghe Thẩm Nghị nói vậy, cậu mới dần nhận ra.

Từ nhỏ, cậu đã quen với việc không để lộ sự yếu đuối trước mặt người khác.

Giống như kẻ sống sót trong rừng sâu tăm tối, chỉ cần sơ hở một vết thương, để lộ một chút nhược điểm, là sẽ lập tức bị cắn xé, bị nuốt chửng. Thói quen ấy bám lấy cậu đến tận bây giờ, bất kể là lúc nào, cũng không để người ta nhìn thấu cảm xúc thật, càng không cho ai thấy gương mặt thật sự của mình.

Cho nên cậu vẫn cố chống đỡ, không muốn để Thẩm Nghị nhìn ra điều gì.

Giản Thượng Ôn cảm thấy đầu óc bắt đầu trở nên hỗn loạn, cậu nhìn Thẩm Nghị, khẽ cười, nói: "À, tôi sốt rồi."

Đó là câu cuối cùng cậu còn nói ra được khi còn tỉnh táo.

Trước mắt tối sầm, ý thức hoàn toàn chìm xuống.

Trong đầu là một khoảng hỗn loạn, những hình ảnh rời rạc từ giấc mơ lướt qua. Cậu thấy dáng hình mẹ mình, bà vẫn ngồi trước cửa ngôi nhà nhỏ bên làng chài như xưa, đang đan thứ gì đó. Người phụ nữ ấy trong ký ức của cậu chưa từng thay đổi, vẫn luôn dịu dàng và kiên cường như thế.

Giản Thượng Ôn lặng lẽ bước lại gần, đứng trước mặt bà, chăm chú nhìn thật lâu.

Thật ra từ sau khi mẹ mất, cậu rất hiếm khi mơ thấy bà, gần như là không có, dù có, cũng chỉ là những giấc mơ nhạt nhòa, không rõ hình hài.

Cậu đứng đó rất lâu, cho đến khi mẹ phát hiện ra, ngẩng đầu, kinh ngạc thốt lên: "Thượng Ôn?"

Bị phát hiện rồi.

Giản Thượng Ôn nhìn mẹ, khẽ cười, giọng nói mang theo chút run rẩy: "Mẹ..."

Mẹ cậu xúc động đứng dậy, nắm chặt tay cậu, ánh mắt rưng đỏ, bà nói: "Con ngoan, mẹ nấu cơm cho con rồi, mau vào ăn đi!"

Giản Thượng Ôn để mặc cho bà kéo vào trong sân. Nhưng sân nhỏ này không phải là khoảng sân tàn tạ đầy cỏ dại như trong ký ức của cậu. Nơi này giống hệt như trong ký ức thuở nhỏ của cậu, không lớn, nhưng ấm áp, mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.

Trên bàn bày đầy những món ăn nóng hổi.

Mẹ nói: "Đói rồi phải không? Nhìn con gầy nhom thế kia, ăn nhiều một chút đi. Em trai con còn chưa về đâu, đứa nhỏ này cứ ham chơi là chẳng chịu về nhà. Con phải trông chừng nó nhiều hơn chút, ba con còn đang ở ngoài, cũng không biết bao giờ mới trở về..."

Bà cứ thế thủ thỉ nói mãi, toàn là những lời cậu từng nghe khi còn bé.

Nhưng khi còn bé, cậu chỉ biết yên lặng lắng nghe.

Còn bây giờ, cậu ngẩng đầu, nhìn mẹ mình, mở miệng nói: "Ba sẽ không trở về nữa đâu."

"Ông ấy có một gia đình mới, bỏ rơi mẹ." Giản Thượng Ôn bình thản tiếp tục: "Ông ấy còn mang theo Ôn Cẩm, sống rất sung túc. Ông ấy bỏ vợ, bỏ con, khiến gia đình người vợ mới bị huỷ hoại, còn Ôn Cẩm..."

Giản Thượng Ôn khẽ cười, nụ cười nhàn nhạt không chút cảm xúc: "Em trai con cũng không muốn nhận lại con. Phó Cẩn Thành và Lương Thâm ép con làm thế thân cho em ấy. Con đã quỳ xuống, cầu xin em trai giúp đỡ, nhưng em ấy chỉ lạnh lùng đẩy con ra..."

Mẹ lặng im nhìn Giản Thượng Ôn, đôi mắt đỏ hoe, run rẩy không nói nên lời.

Giọng nói của Giản Thượng Ôn vẫn rất bình tĩnh. Cậu ngồi đó, như thể đang thuật lại một chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn. Đến khi ánh mắt chạm vào đôi mắt dịu dàng của mẹ, cậu nhẹ nhàng cất giọng: "Mẹ à, con không thể tha thứ cho họ."

"Con đã làm rất nhiều chuyện xấu, một ngày nào đó, con sẽ kéo bọn họ cùng xuống địa ngục." Giản Thượng Ôn ngồi trên ghế, nhìn mẹ ở phía đối diện, khẽ cười: "Nhưng con không hối hận, dù chỉ một chút."

"Thượng Ôn!" Giọng mẹ cậu run rẩy, bà đứng bật dậy, gương mặt đẫm nước mắt, từ từ bước đến trước mặt cậu rồi ôm cậu thật chặt. "Mẹ xin lỗi con... không phải lỗi của con... là mẹ... thật sự xin lỗi..."

Giản Thượng Ôn để yên cho bà ôm mình.

Chỉ một lúc sau, mẹ đã lấy lại dáng vẻ bình thường. Bà bắt đầu loay hoay dọn cơm, dọn món, hệt như ngày cậu còn nhỏ. Sau bữa cơm, bà đưa cho cậu bộ quần áo mới, rồi kéo tay cậu cùng dán giấy đỏ lên khung cửa sổ. Bên ngoài, trẻ con nhà hàng xóm cười đùa bắn pháo hoa, cả không gian tưng bừng sắc Tết.

Không khí Tết, thật nhộn nhịp.

Giản Thượng Ôn cứ lặng lẽ ở trong sân nhỏ ấy, nhìn mọi thứ ấm áp đang diễn ra quanh mình.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, cậu ngồi dưới mái hiên, nhìn ra phía xa, nơi từng đợt sóng biển xô bờ không ngừng nghỉ. Con đường ven biển thấp thoáng trong làn sương đêm, như một giấc mộng hư ảo.

Mẹ từ phía sau bước đến, tay cầm một chiếc đèn nhỏ, rồi ngồi xuống cạnh cậu: "Thượng Ôn à, bây giờ không còn sợ bóng tối nữa sao?"

Giản Thượng Ôn như bừng tỉnh từ cơn mê, cậu nghĩ ngợi một chút rồi đáp: "Cũng đỡ nhiều rồi. Con có một chiếc đồng hồ... có đèn pin."

Mẹ cười dịu dàng, nói: "Vậy thì tốt rồi."

Bà đưa tay lên, khẽ vuốt tóc cậu, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng: "Đến lúc con phải về rồi."

Giản Thượng Ôn không nói gì.

"Nơi này không phải nơi con có thể ở lại mãi mãi." Giọng nói của mẹ dịu dàng vang lên bên tai. Bà mỉm cười: "Đợi thêm vài chục năm nữa, rồi hãy quay lại tìm mẹ nhé."

Giản Thượng Ôn giật mình ngước mắt lên, nhưng không còn thấy mẹ đâu nữa.

Chỉ còn lại âm thanh ấm áp, vương vấn bên tai: "Con trai ngoan, đừng sợ. Tương lai vẫn còn rất dài, còn thật nhiều điều tốt đẹp đang đợi con."

Giản Thượng Ôn bất chợt xoay người, muốn quay đầu lại, muốn nhìn thật rõ. Nhưng khi mở mắt ra, thứ hiện ra trước mắt là một trần nhà trắng toát quen thuộc.

Trong phòng chỉ có một chiếc đèn ngủ nhỏ đang phát ra ánh sáng mờ nhạt.

Cậu chậm rãi lấy lại ý thức, chỉ cảm thấy toàn thân vẫn còn nóng hầm hập. Đưa tay lên trán, chạm phải lớp mồ hôi lạnh dính bết tóc. Hóa ra chỉ là một giấc mơ... do sốt cao mà thành.

Tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.

Người đàn ông cao lớn đẩy cửa bước vào, còn khoác nguyên chiếc tạp dề, tay cầm nhiệt kế. Ánh mắt chạm vào Giản Thượng Ôn đang nằm trên giường, anh nhướng mày: "Tỉnh rồi?"

Giản Thượng Ôn khẽ gật đầu, mở miệng gọi: "Thẩm đạo..."

Giọng cậu khàn đặc, gần như lạc hẳn.

Thẩm Nghị bước đến bên giường, đưa nhiệt kế chạm lên trán cậu, mắt liếc nhìn chỉ số rồi nói: "37 độ 8. Cuối cùng cũng hạ sốt rồi. Cậu mà còn sốt nữa, Tết này tôi chỉ có thể dắt cậu vào viện ăn sủi cảo thôi."

Giản Thượng Ôn khẽ mỉm cười. Khuôn mặt cậu trắng bệch, nụ cười nhợt nhạt, chẳng có chút huyết sắc, nhưng ánh mắt lại yên ả, không còn nét tinh quái, trêu ghẹo như ngày thường mà tĩnh lặng như mặt hồ phẳng lặng.

Cậu định nói lời cảm ơn vì đã được Thẩm đạo giúp đỡ. Nhưng giờ tỉnh rồi, cũng chẳng cần làm phiền nữa. Ngày tết, ân tình này cậu nhất thời chưa trả nổi.

Thẩm Nghị lại lên tiếng: "Tỉnh rồi thì dậy đi, tôi đang nấu cơm dưới nhà, vừa kịp ăn."

Giản Thượng Ôn hơi bất ngờ: "Anh nấu cơm à?"

"Thì sao?" Thẩm Nghị liếc cậu một cái: "Nhìn bộ dạng cậu giống như lần đầu được ăn vậy."

Giản Thượng Ôn liền đứng dậy. Trên người cậu ướt đẫm mồ hôi, vì thế liền đi tắm một lượt, thay bộ đồ ngủ ấm áp xong mới chậm rãi xuống lầu. Trong bếp, Thẩm Nghị đang loay hoay với nồi niêu, không xa là tiếng TV phát Xuân Vãn với âm lượng rất nhỏ.

Căn nhà sáng trưng ánh đèn.

Thẩm Nghị nói: "Nếu mong chờ thứ gì thịnh soạn thì chắc chắn là không có rồi. Cậu đang sốt, cũng không nên ăn nhiều dầu mỡ. Tôi chỉ lấy vài thứ trong tủ lạnh xào tạm ít khoai tây với rau cần xào thịt. Lần trước cậu ăn mì khá nhiều, tôi liền nấu thêm một ít, lát nữa ăn luôn."

Giản Thượng Ôn ngửi thấy mùi thơm lan ra từ nhà bếp, đứng nơi chiếu nghỉ cầu thang, khẽ cười: "Thơm quá."

Thẩm Nghị đáp chậm rãi: "Đương nhiên phải thơm rồi! Giản lão sư được lộc ăn lắm đấy, không phải ai cũng có cơ hội ăn đồ tôi nấu đâu."

Giản Thượng Ôn thầm nghĩ, cơ hội mà anh nói tôi cũng có được nhiều rồi đấy!

Biết đâu sau này sẽ còn ăn nhiều hơn nữa.

Thẩm Nghị thấy cậu đứng yên không nói gì, liền nói thêm: "Ra sofa ngồi đi. Tôi không muốn vừa nấu cơm vừa trông bệnh nhân đâu."

Giản Thượng Ôn mỉm cười nói: "Vậy làm phiền anh rồi."

Cậu đi tới sofa ngồi xuống, phát hiện có một chiếc chăn nhỏ đặt sẵn, không biết đã được chuẩn bị từ bao giờ. Cậu liền tiện tay kéo lên đắp.Trong TV đang biểu diễn ca múa, tiếng bát đĩa va chạm từ nhà bếp vọng ra, cậu vẫn còn sốt nhẹ, ngồi một lát, dựa vào sofa, có chút ngẩn người.

Mãi đến khi bị gọi dậy ăn cơm.

Người bệnh không ăn được nhiều, nhưng vì đói đã lâu, nên cậu thật sự đã ăn hết cả bát mì to.

Vừa ăn xong thì bên ngoài vang lên tiếng pháo hoa.

Thành phố A mấy năm gần đây không cấm pháo hoa, nhìn từ nơi này ra rất đẹp. Giản Thượng Ôn bị thu hút, ánh mắt không ngừng dõi theo ánh sáng ngoài kia.

Thẩm Nghị hỏi: "Cậu thích à?"

"Cũng không hẳn." Giản Thượng Ôn ăn xong, cầm ly nước Thẩm Nghị rót, nước còn ấm, cậu nhấp một ngụm rồi nhìn ra ngoài cửa sổ đầy ánh sáng, giọng lười biếng: "Lúc nhỏ tôi rất thích. Khi ấy nhà nghèo, cảm thấy Tết là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong năm. Có thể ăn ngon, có thể đốt pháo hoa. Năm nào tôi cũng chờ mong lúc dán câu đối Tết, vì điều đó đồng nghĩa với niềm vui sắp đến."

Cậu vừa nói, vừa nhìn ra cửa sổ, trong đôi mắt trong veo phản chiếu ánh sáng pháo hoa rực rỡ.

Giản Thượng Ôn hỏi: "Anh không chờ mong sao?"

Hai người cùng ngồi bên cửa sổ. Chiếc sofa rất rộng, Giản Thượng Ôn ngồi một bên, Thẩm Nghị lười biếng dựa vào bên kia. Người đàn ông cao lớn nằm nghiêng, tư thế thư thả, giọng nhàn nhạt: "Nhà tôi Tết không khí chẳng có gì đặc biệt. Năm nào cũng vậy, mấy bà vợ cha tôi nuôi đều kéo tới, cả nhà mỗi người một bụng tâm tư, tụ tập lại còn chẳng bằng dán câu đối cho vui."

Giản Thượng Ôn bật cười, không hề che giấu tiếng cười của mình.

Thẩm Nghị liếc mắt nhìn cậu một cái.

Giản Thượng Ôn cảm thấy hình như mình hơi sốt lại, cậu dựa vào sofa, giọng bắt đầu lộn xộn: "Sẽ qua thôi. Đợi tôi khỏi, tôi sẽ mua cho anh 100 cặp câu đối, dán khắp nơi, tức chết bọn họ..."

Từng chùm pháo hoa ngoài cửa sổ nổ rộ lên không trung.

Không xa, trên màn hình TV vang lên tiếng đếm ngược: năm mới đến rồi, chúc mừng năm mới.

Thẩm Nghị nhìn về phía đầu bên kia của ghế sofa, đang định nói điều gì đó, lại phát hiện Giản Thượng Ôn đã ngủ mất. Cậu co người lại ở một góc nhỏ trên sofa, trông như một chú nhím con mảnh khảnh. Nhưng khi đã cởi bỏ lớp vỏ phòng bị, lại hiền hòa như một chú mèo nhỏ, càng giống với con mèo hoang mà anh từng thấy dưới tầng ngày hôm ấy.

Hoặc có lẽ...

Vốn dĩ, cậu chính là một chú mèo xinh đẹp. Chỉ là bị ép vào đường cùng, nên mới dựng móng vuốt sắc nhọn.

Thẩm Nghị lặng lẽ ngắm nhìn cậu thêm một lúc, rồi cúi người bế lên, đặt lại lên giường trong phòng ngủ. Đắp chăn cẩn thận, anh đứng bên mép giường, nhìn cậu một lúc lâu rồi mới khẽ khàng nói: "Chúc mừng năm mới."

Cánh cửa phòng ngủ khẽ mở, rồi lại lặng lẽ khép lại.

Sáng hôm sau.

Khi Giản Thượng Ôn tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.

Cậu từ từ ngồi dậy, đầu đã không còn nặng như hôm qua nữa. Bên ngoài yên tĩnh lạ thường. Mùng Một Tết. Cậu xuống lầu, cả căn hộ đã được dọn dẹp rất sạch sẽ.

Thẩm Nghị không còn ở đó. Cậu mở điện thoại ra, thấy tin nhắn từ Thẩm Nghị: "Có chút việc, thuốc tôi để trên bàn."

Giản Thượng Ôn bước lại, nhìn thấy thuốc, bên cạnh còn có một mảnh giấy ghi rõ cách uống. Cậu nhìn một lúc rồi buông xuống. Trong tủ lạnh, nguyên liệu nấu ăn hôm qua đã vơi đi kha khá. Nghỉ ngơi cả buổi sáng, đến chiều cậu thấy mình đã hồi phục phần nào, liền quyết định ra ngoài mua thêm chút đồ.

Siêu thị đang có chương trình khuyến mãi.

Nhân viên bán hàng nói: "Đây là câu đối Tết dành tặng anh."

Giản Thượng Ôn nhận lấy, nói: "Cảm ơn."

Cậu nhìn cặp câu đối trong tay một lát, rồi lại ngẩng đầu nói: "Cho tôi thêm một bộ nữa được không? Cảm ơn."

Nhân viên bán hàng nhanh chóng gật đầu đưa thêm cho cậu.

Bên ngoài, không khí năm mới tưng bừng náo nhiệt. Nhưng ở khu chung cư xa hoa giữa lòng trung tâm thành phố, tất cả lại yên tĩnh đến lạ.

Đêm xuống, thang máy lại một lần nữa mở ra.

Người đàn ông cao lớn anh tuấn bước ra, dừng trước cửa nhà. Nhưng khi nhìn thấy thứ trước mặt, anh thoáng khựng lại.

Cửa nhà vốn đơn điệu của anh nay lại xuất hiện một bộ câu đối đỏ rực, từng nét chữ viết phóng khoáng đầy vui tươi.

Thẩm Nghị đứng trước cửa, nhìn tấm câu đối một hồi lâu.

Sau đó, anh nhìn sang chiếc tủ bên cạnh, phát hiện trên đó có một mảnh giấy.

Chữ viết rõ ràng ngay ngắn:

Thẩm đạo, chúc mừng năm mới!