Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu Anh Trai Tốt Nữa?

Chương 140: Anh có thể được tham dự tiệc đính hôn của tôi



Lương gia tổ chức yến tiệc, xa hoa, náo nhiệt.

Rời khỏi hoa viên chưa bao lâu, Giản Thượng Ôn ở khúc quanh lại chạm mặt một người. Tất nhiên, chuyện này cũng chẳng phải ngẫu nhiên, ít nhất thì Lương Thâm đang thẳng hướng về phía cậu mà đến.

Giản Thượng Ôn nhìn hắn chăm chú, mở lời: "Anh không bận gì à?"

"Bận xong rồi." Lương Thâm đáp, "Đi với tôi, tôi có chuyện muốn nói với em."

Giản Thượng Ôn thấy hắn lại muốn giở chiêu kéo tay dắt người, liền thong thả lên tiếng: "Đừng kéo, Tiểu Phỉ vừa mới bóp tôi một cái, còn đau đấy."

Giọng cậu rất nhẹ, rất nhạt, lẫn một tia oán thán mơ hồ. Dưới ánh đêm dịu, làn da trắng nõn nơi cổ tay cậu hằn rõ một vệt đỏ ửng, đỏ đến rực rỡ, lại chẳng hề khiến người khác cảm thấy thô tục. Trái lại, như một vệt son trên trang giấy trắng, làm nổi bật cả vẻ quyến rũ mong manh ấy, khiến người ta chỉ muốn chạm vào, tô thêm, lấp kín, chiếm hữu hoàn toàn, và trong lòng khơi dậy ham muốn huỷ hoại, giành giật đến tận cùng.

Quả nhiên, ánh mắt Lương Thâm trong khoảnh khắc trở nên u tối. Người đàn ông cao lớn, khoác trên mình vẻ lịch thiệp, khẽ nhếch môi nói: "Thế nào, vừa nãy trong vườn là lén nói chuyện với hắn?"

Giản Thượng Ôn ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt cậu dừng trên gương mặt Lương Thâm, trong mắt thoáng hiện ánh sáng. Rõ ràng dáng người thấp hơn Lương Thâm một chút, nhưng khi cậu mỉm cười, thong dong và lạnh nhạt, lại khiến người ta có cảm giác cậu mới chính là người đứng trên cao cao tại thượng, điều khiển tất cả như đang thưởng thức một vở kịch — từng ánh nhìn, từng nụ cười đều câu hồn đoạt phách.

Bộ âu phục đặt may riêng ôm sát người cậu, khẽ phác họa đường eo mềm mại như được tạc ra từ đá quý.

Cậu mỉm cười đứng trước khung cảnh giàu sang phù hoa, tất cả ánh đèn, rượu vang, khách khứa xung quanh chỉ như phông nền cho cậu. Mà cậu, giữa sự hào nhoáng ấy, lại càng trở nên chói mắt. Giống như một đóa hoa sinh ra từ nhung lụa, đẹp đẽ nhưng ẩn chứa gai nhọn, khiến người ta không kiềm chế được mà muốn chạm vào.

Giản Thượng Ôn nhìn thẳng vào hắn: "Vậy anh hiện tại muốn nói chuyện riêng với tôi, cũng coi như là lén lút rồi, đúng không, Lương tiên sinh?"

Tim Lương Thâm như bị đánh trúng một cú chí mạng.

Hắn phải thừa nhận, hắn thật sự yêu Giản Thượng Ôn. Yêu đến điên cuồng, yêu đến mức khao khát có được cậu, nhưng trong đôi mắt của Giản Thượng Ôn chưa từng có hắn. Cậu luôn ở gần ngay trước mắt, nhưng chỉ cần vươn tay chạm vào, lại như cát chảy qua kẽ tay, mãi mãi không cách nào nắm bắt được.

Đáng tiếc, một Giản Thượng Ôn như thế, lại không chỉ thuộc về riêng hắn.

Phó Cẩn Thành, Phỉ Thành, Lạc Chấp Diệp, Kỳ Ngôn...

Còn có vô số ánh mắt khác trong buổi tiệc rượu này, đều vì cậu mà dừng lại. Giản Thượng Ôn thực sự quá chói mắt. Vẻ đẹp kinh tâm động phách ấy khiến ai nhìn cũng phải rung động, gặp qua một lần liền không thể quên. Rõ ràng lớn lên trong môi trường như vậy, lại luôn giữ được sự tỉnh táo. Rõ ràng cậu chẳng có gì trong tay, nhưng lại luôn biết chính xác mình muốn gì, không muốn gì.

Người như cậu, trời sinh đã khiến những kẻ như bọn họ phát điên.

Lương Thâm bật cười nhẹ, trong nụ cười là sự điên cuồng bị đè nén. Hắn kéo tay Giản Thượng Ôn: "Đi theo tôi."

Giản Thượng Ôn để mặc hắn dắt đi.

Rõ ràng tối nay cậu là bạn trai của Phó Cẩn Thành, vậy mà giữa hai người lại chẳng có bao nhiêu tương tác. Cả buổi tiệc, hết người này tới người kia, cứ như đang cố tình gây chuyện.

Giản Thượng Ôn nhàn nhạt nhắc nhở: "Hôm nay cha anh vừa mới nói sẽ sắp xếp lại hôn ước cho anh, anh không sợ bị đồn ra điều tiếng gì à?"

Lương Thâm gần như chẳng cần suy nghĩ: "Không sợ."

Hai người đi tới một phòng nghỉ nhỏ trong hậu hoa viên. Nơi này cách sảnh tiệc không xa, nhưng lại kín gió, mang theo sự ấm áp tĩnh lặng. Giản Thượng Ôn rút tay khỏi tay hắn, thong thả ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh, tự rót cho mình một tách trà. Cậu chậm rãi nhấp một ngụm, rồi mới ngẩng lên, giọng điệu thản nhiên: "Nhưng tôi thì sợ."

Lương Thâm thoáng sững người.

Không xa truyền đến tiếng thở dốc khe khẽ, một chú chó lớn từ đằng xa chạy lại, mục tiêu của nó vô cùng rõ ràng, trực tiếp lao về phía Giản Thượng Ôn, vẫy đuôi đầy phấn khích.

Giản Thượng Ôn cúi xuống xoa đầu nó, mỉm cười dịu dàng: "Tiểu Hắc, lâu rồi không gặp."

Tiểu Hắc phấn khởi chạy vòng quanh cậu, đuôi vẫy liên hồi, không chút giấu giếm sự thân thiết.

Lương Thâm đứng nhìn cảnh đó, sắc mặt dần sa sầm. Hắn bị câu nói ban nãy của Giản Thượng Ôn làm cho không vui, giọng lạnh tanh: "Em sợ cái gì?"

"Lương tiên sinh, à không, Lương tổng." Giản Thượng Ôn ngẩng đầu nhìn hắn, giọng điệu bình tĩnh đến lạ: "Anh không sợ, vì anh biết, cho dù anh làm gì đi nữa, cha anh cũng sẽ tha thứ, cũng sẽ bao dung. Nhưng tôi thì sợ, bởi vì cha anh sẽ không bao dung tôi. Hôm nay ông ấy đã nói rất rõ ràng, muốn tìm cho anh một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối. Vậy lúc này anh đến bên tôi, trong mắt người khác, trong mắt ông ấy, tôi là gì?"

Lương Thâm không hề do dự: "Tôi sẽ bảo vệ em, không để bất kỳ ai tổn thương em."

Giản Thượng Ôn nghe xong chỉ thấy có chút mỉa mai. Cậu nhìn hắn, chậm rãi nói: "Bảo vệ bằng cách nào? Giống như trước kia sao? Giấu tôi trong một căn phòng kín, không gặp người, càng không thể xuất hiện dưới ánh sáng?"

Lương Thâm chau mày, định phản bác, nhưng rồi lại chẳng tìm ra được câu trả lời nào hợp lý.

Giản Thượng Ôn nhìn thẳng vào mắt hắn: "Lương Thâm, tôi với anh... không thể nào."

Đây là lần đầu tiên cậu nói một cách dứt khoát như vậy. Câu nói như một nhát búa tạ nện thẳng vào tim Lương Thâm. Từ nhỏ đến lớn, Lương Thâm luôn là người lý trí, hắn đã quen nhìn thấy những góc khuất của thế giới hào môn, quen tính toán trong yên lặng, dù gặp chuyện gì cũng vẫn giữ được sự điềm tĩnh.

Vậy mà lúc này, khi Giản Thượng Ôn nói ra những lời ấy, Lương Thâm rõ ràng cảm nhận được một cơn giận và ghen tuông dâng trào trong lòng, hoàn toàn mất kiểm soát.

Hắn cười lạnh: "Vậy em với ai thì 'có thể'?"

"Để tôi đoán xem." Hắn cười nhạt: "Là Phó tổng âm hiểm giả dối đã đưa em đến đây hôm nay? Hay là người mà em lén lút gặp trong hoa viên, đứng bên hồ trò chuyện tâm tình?"

Giản Thượng Ôn ngạc nhiên khi nghe Lương Thâm nói những lời gay gắt đến vậy. Bình thường hắn luôn tỏ ra đạo mạo, dù thật sự không hài lòng cũng chưa bao giờ thốt ra lời thẳng thừng như thế.

Nhưng Lương Thâm chưa dừng lại.

Hắn vẫn lạnh giọng nói tiếp: "Hay là ai khác? Một người có thể giới thiệu tài nguyên cho em trong giới giải trí? Là ảnh đế Lạc Chấp Diệp ngày ngày bị đàn em dây dưa không dứt kia? Hay là cái tên bạn trai cũ đã chia tay bao năm kia, mặc kệ em sống chết, rồi cuối cùng lại vờ như chưa từng quen biết?"

Con Tiểu Hắc trong lòng Giản Thượng Ôn nghe xong liền sủa vài tiếng, như thể đang hát đệm cho cuộc đối thoại này.

Nghe hết những câu đó, Giản Thượng Ôn suýt bật cười. Cậu thật sự muốn biết những người bị điểm tên kia mà nghe được lời nhận xét này thì sẽ phản ứng thế nào. Thậm chí có chút tiếc nuối — sao lúc này lại không có ai khác ở đây?

Nhưng Lương Thâm vẫn chưa chịu dừng lại. Hắn bước đến, hơi thở dồn dập, bàn tay mạnh mẽ nâng cằm Giản Thượng Ôn lên. Dục vọng chiếm hữu bị dồn nén quá lâu giờ đã trào ra như thác lũ. Hắn gằn giọng: "Nói đi bảo bối, em câm rồi à?"

Giản Thượng Ôn ngẩng đầu nhìn hắn, chẳng hề tỏ ra sợ hãi. Ánh mắt cậu đối diện với hắn, nụ cười nở khẽ trên môi: "Đều có thể."

Biểu cảm trên mặt Lương Thâm càng lúc càng âm trầm.

Giản Thượng Ôn nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng từng từ lại sắc bén: "Dù sao cũng không thể là anh."

Lương Thâm cuối cùng cũng không thể kìm nén thêm nữa, giọng hắn lạnh như băng: "Em biết rõ, không chọn tôi, thì cả đời này cũng sẽ không có ai khác. Em là của tôi."

"Vậy sao?" Giản Thượng Ôn nhướng mày nhìn hắn, dù trước mặt là một người đàn ông cao lớn mang khí thế áp đảo, cậu vẫn không hề lùi bước. Đôi mắt sáng trong như sao trời giữa đêm đen, góc cạnh rõ ràng. Cậu không phải là một khối bột mặc người nhào nặn. Cậu khẽ cười: "Năm đó tôi đã có thể rời khỏi nhà anh, thì bây giờ vẫn có thể. Muốn thử lại không?"

Năm đó, chính là cậu từ bỏ Lương gia, lựa chọn Phó Cẩn Thành. Chuyện đó vẫn luôn là khúc mắc lớn nhất trong lòng Lương Thâm!

Câu nói này của Giản Thượng Ôn chẳng khác gì đâm thẳng vào tim gan Lương Thâm.

Tay Lương Thâm khẽ run lên vì giận, hắn gần như muốn bộc phát tất cả mọi cảm xúc xấu xí đang bị dồn nén.

Giản Thượng Ôn lại bình thản thu ánh mắt lại, chẳng thèm nhìn hắn thêm lần nào, giọng nói cũng bình tĩnh đến lạnh lùng: "Lương Thâm, anh biết rõ, anh không thể uy hiếp được tôi. Nếu tôi đã chấp nhận ở bên một người và làm thế thân cho người khác, đến mức không còn nhận ra bản thân mình nữa, thì năm đó tôi đã không rời khỏi anh."

Lương Thâm nghiến răng: "Em rời bỏ tôi, chẳng lẽ không phải vì Ôn Cẩm? Tôi sẽ không cưới Ôn Cẩm, tôi và cậu ta đã hủy hôn ước rồi, em không cần phải bận tâm điều đó nữa."

Giản Thượng Ôn khẽ cười: "Vậy sau này anh kết hôn, người vợ mới của anh thì sao? Tôi vẫn sẽ chỉ là tình nhân không thể công khai. Có gì khác biệt sao?"

Lương Thâm đáp không cần suy nghĩ: "Dù có kết hôn thì cũng chỉ là cuộc hôn nhân thương mại, không có tình cảm, ai chơi theo cách người nấy, tôi đảm bảo, cho dù kết hôn, cũng sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta."

Giản Thượng Ôn cười lạnh: "Tôi không cần anh đảm bảo."

Lương Thâm khựng lại.

"Cách anh sống," Giản Thượng Ôn nhìn hắn, ánh mắt điềm tĩnh đến đáng sợ, "chỉ khiến tôi cảm thấy buồn nôn. Một người đàn ông không có trách nhiệm với hôn nhân, tôi thấy ghê tởm. Cha tôi là như thế, anh cũng thế. Anh nghĩ tôi sẽ gắn bó cả đời với một người như vậy sao?"

Lương Thâm cuối cùng cũng không giữ nổi vẻ ngoài lý trí, buột miệng gắt gỏng: "Em nghĩ Phó Cẩn Thành hay Phỉ Thành sẽ cho phép em bước chân vào nhà họ à? Cho dù theo họ, em cũng chỉ có thể làm tình nhân!"

Nếu là trước đây, những lời này Giản Thượng Ôn thực sự sẽ không có cách nào phản bác.

Nhưng bây giờ đã khác rồi.

Giản Thượng Ôn nhìn thẳng vào hắn, khóe môi cong lên một nụ cười thản nhiên: "Anh không biết sao? Ôn Kiến Thành vẫn luôn muốn nhận tôi về đấy."

Lương Thâm sững người tại chỗ.

"Lương gia các anh vừa mới hủy hôn với Ôn gia đúng không?" Giản Thượng Ôn chậm rãi nói, "Vậy thì chắc chắn không thể tái lập hôn ước rồi. Nhưng nếu là nhà khác — thì hoàn toàn có thể."

Sắc mặt Lương Thâm ngày một u ám.

Giản Thượng Ôn vẫn giữ nụ cười nhẹ: "Tuy rằng Ôn gia trông có vẻ đang xuống dốc, nhưng Trình gia vẫn đang âm thầm giúp đỡ. Nói cho cùng, Ôn gia vẫn còn đủ khả năng duy trì địa vị. Nếu tôi quay về Ôn gia, tôi chính là Ôn đại thiếu gia. Khi đó, Phó gia và Phỉ gia, tại sao lại không thể đính hôn với tôi chứ? À, quên chưa nói với anh, thực ra không chỉ có mấy người bọn họ đâu. Ngay tại yến tiệc vừa rồi, tôi đã nhận được không ít danh thiếp rồi đấy."

Sắc mặt Lương Thâm ngày càng sa sầm, ánh mắt hắn tối lại như đêm đen không trăng sao.

Hắn nhìn chằm chằm vào Giản Thượng Ôn, như thể muốn xuyên thấu qua đôi mắt cậu mà tìm kiếm điều gì đó, nhưng thứ hắn nhận lại chỉ là sự điềm nhiên đến tàn nhẫn.

Giản Thượng Ôn khẽ thở dài, trên môi vẫn là nụ cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại sáng tựa đao bén, cậu nhìn thẳng vào Lương Thâm, chậm rãi nói: "Lương tổng, xem ra tôi khiến anh thất vọng rồi. Hiện tại, tôi chỉ muốn chúc anh sớm tìm được một vị hôn phu môn đăng hộ đối với nhà anh."

Cậu dừng một chút, khóe môi cong lên đầy ý vị, "Biết đâu trong tương lai không xa, anh còn có thể được tham dự tiệc đính hôn của tôi nữa. Như thế chẳng phải song hỷ lâm môn hay sao? Anh nói có đúng không?"