Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu Anh Trai Tốt Nữa?

Chương 139: Tiếp quản Phỉ gia



Phỉ Thành sải bước tiến lại gần.

Ôn Cẩm nhìn thấy hắn, lòng bỗng dâng lên chút xúc động khó nói thành lời. Hốc mắt đỏ hoe, ánh nhìn long lanh như ngấn nước, Ôn Cẩm cất giọng nhẹ như gió thoảng: "Phỉ......"

Cậu ta còn chưa kịp nói hết câu.

Phỉ Thành hoàn toàn không có ý định lắng nghe, hắn chỉ cúi đầu, ánh mắt rơi thẳng vào chiếc khăn trong tay Ôn Cẩm, giọng điệu trầm thấp: "Chiếc khăn này... sao trước giờ chưa từng thấy cậu dùng?"

Ôn Cẩm khựng lại, không ngờ sau khi cứu mình, điều Phỉ Thành quan tâm lại chẳng phải sức khỏe hiện tại của cậu ta, mà là... cái khăn tay?

Theo phản xạ, Ôn Cẩm đáp: "Là anh họ đưa cho tôi."

Ánh mắt Phỉ Thành lập tức chuyển sang Trình Hồi.

Trình Hồi chẳng hiểu nổi vì sao chỉ một chiếc khăn tay mà Phỉ Thành lại nghiêm trọng đến vậy. Gã cũng thuận miệng trả lời: "Tôi lấy từ chỗ Giản Thượng Ôn."

Phỉ Thành như chết lặng, trong đôi mắt thoáng hiện lên sự ngạc nhiên tột độ: "Cái gì?"

Thật ra lúc hỏi đến chiếc khăn, ban đầu Phỉ Thành chỉ nghĩ đơn giản là đã lâu không thấy Ôn Cẩm dùng khăn, cứ tưởng cậu ta không thích dùng mấy thứ ấy nữa.

Hắn nào ngờ... đây vốn dĩ chẳng phải đồ của Ôn Cẩm!

Phỉ Thành sững sờ nhìn về phía Giản Thượng Ôn, ánh mắt trừng lớn, bàn tay chỉ về phía cậu khẽ run rẩy. Giọng hắn khàn đặc: "Cái khăn này... là của anh?"

Giản Thượng Ôn đứng cách đó mấy bước, nãy giờ chỉ quan sát mọi chuyện như một khán giả xem kịch. Khi thấy ánh mắt Phỉ Thành hướng thẳng về phía mình, cậu mới khẽ gật đầu, điềm đạm nói: "Ừ, là của tôi."

Cậu thừa nhận.

Bữa tiệc đêm ấy vẫn náo nhiệt, âm thanh ồn ào ở góc xa vẫn vang lên không dứt. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, với Phỉ Thành mà nói, cả thế giới như sụp đổ. 

Hắn đứng chết trân tại chỗ, như vừa bị sét đánh ngang người.

Khăn, là của Giản Thượng Ôn.

Chữ "Ôn" kia, cũng là "Ôn" trong Giản Thượng Ôn.

Từ trước tới giờ, hắn vẫn một mực cho rằng bạch nguyệt quang của mình, mối tình đầu trong lòng hắn, là Ôn Cẩm. Bao nhiêu năm qua, những khao khát, sự dịu dàng, sự săn sóc mà hắn dành cho Ôn Cẩm, vào khoảnh khắc này, lại giống như một cái tát đau điếng, giáng thẳng vào mặt hắn!

Phỉ Thành buột miệng thốt lên: "Sao lại là của anh?"

Giản Thượng Ôn nhìn thẳng vào mắt hắn, khóe môi khẽ nhếch, giọng điệu như thể chẳng có gì quan trọng: "Sao vậy? Cậu thích chiếc khăn này à? Nếu thích, tôi có thể tặng cậu thêm mấy cái nữa."

Phỉ Thành hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh, nhưng đầu óc hắn quay cuồng. Tin tức này đến quá bất ngờ, khiến hắn choáng váng. Nhất là khi ánh mắt của mọi người xung quanh đều đổ dồn về phía hắn, Phỉ đại thiếu gia gần như mất kiểm soát, như thể hắn sắp lao vào cắn người vậy.

Giản Thượng Ôn còn chưa kịp nói thêm gì.

Phỉ Thành đã túm lấy tay cậu, dứt khoát nói: "Anh đi với tôi."

Giản Thượng Ôn bị hắn kéo đi thẳng về phía trước. Suốt quãng đường, Phỉ Thành không nói một lời, chỉ một mực lôi cậu đi, những người xung quanh đều đứng tránh ra, không ai dám cản bước.

Mãi đến khi tới vườn hoa sau nhà, nơi này gần như không có ai qua lại.

Phỉ Thành còn muốn đi tiếp thì Giản Thượng Ôn khẽ giật tay lại, nhỏ giọng nói: "Tiểu Phỉ, cậu niết đau tôi rồi."

Câu nói ấy thực ra chẳng nặng nề gì, nhưng với Phỉ Thành, lại như một tia điện giật, khiến hắn giật mình buông tay ra. Hai người đứng dưới tán cây, Giản Thượng Ôn rút tay lại, nơi cổ tay đã ửng đỏ.

Phỉ Thành cúi mắt nhìn cậu, cũng nhận ra bản thân vừa ra tay quá mạnh, hắn nói khẽ: "Xin lỗi."

Giản Thượng Ôn nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay, khẽ thở dài trong lòng. Cậu thầm nghĩ: đúng là mấy thiếu gia nhà quyền thế, tính khí đều nóng nảy như nhau, chẳng bao giờ nghĩ đến cảm nhận của người xung quanh.

Phỉ Thành hạ giọng hỏi: "Chiếc khăn đó... thật sự là của anh sao?"

Giản Thượng Ôn gật đầu: "Đúng vậy."

Ánh mắt Phỉ Thành trở nên sắc bén, như thể đóng đinh cậu tại chỗ: "Vậy người năm năm trước, dưới tán cây băng bó cho tôi... cũng là anh?"

Giản Thượng Ôn nhìn thẳng vào mắt hắn, sau đó gật đầu: "Ừm, hình như có chuyện như vậy."

Phỉ Thành bất ngờ siết chặt cổ tay Giản Thượng Ôn: "Vậy tại sao lúc nhìn thấy tôi, anh không nói gì cả?"

Hắn đang rất kích động.

Giản Thượng Ôn lại thấy cổ tay đau rát, trong lòng khẽ thở dài thêm một lần nữa, mới lên tiếng: "Tiểu Phỉ, chuyện đó là chuyện của năm năm trước. Lúc đó cậu còn trẻ, tôi cũng chưa trưởng thành, chuyện tôi giúp cậu dưới tán cây, chỉ là tiện tay làm, tôi chưa từng nghĩ sẽ mong chờ cậu đền đáp ân tình gì. Đâu nhất thiết phải gặp lại rồi lập tức kể ra chuyện cũ, huống chi..."

Phỉ Thành lập tức ngắt lời: "Huống chi cái gì?"

Giản Thượng Ôn khẽ mỉm cười, nhìn thẳng vào hắn: "Huống chi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cậu đã nói rõ ràng rồi, người cậu thích là Ôn Cẩm."

Phỉ Thành theo phản xạ đáp: "Lúc đó tôi tưởng người năm xưa dưới tán cây là cậu ta..."

Giản Thượng Ôn chỉ im lặng nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo lạ thường dưới ánh đèn vườn nhàn nhạt, dường như có thể soi thấu tâm can. Sự điềm tĩnh của cậu đối lập gay gắt với sự bối rối và nôn nóng của Phỉ Thành.

Giản Thượng Ôn nói: "Cho nên, đối với cậu mà nói, người dưới tán cây năm ấy rốt cuộc là ai, thực ra cũng chẳng quan trọng đúng không? Cậu chỉ quan tâm cái khăn thôi sao?"

"Không phải như vậy!" Phỉ Thành vội vàng nói: "Tôi... tôi không còn thích Ôn Cẩm nữa mà!"

Giản Thượng Ôn nhìn hắn, mỉm cười, nói: "Vậy thì bây giờ, khi cậu biết người đó là tôi, cậu dẫn tôi đến đây... là chỉ để làm rõ chuyện năm đó thôi? Hay là còn muốn nói điều gì khác?"

Phỉ Thành lên tiếng: "Tôi muốn hỏi anh, vì sao năm đó anh không có tên trong danh sách khách mời?"

Rõ ràng, nếu danh sách khách mời năm đó có một người có chữ Ôn khác, hắn sẽ không thể nào tin chắc rằng người đó là Ôn Cẩm.

Giản Thượng Ôn đứng đối diện hắn, khoảng cách gần đến mức Phỉ Thành gần như có thể cảm nhận được mùi hương nhè nhẹ trên người cậu, một mùi hương hoa thoang thoảng, rất nhẹ, nhưng rất rõ. Dù đang là mùa đông, nhà kính có hệ thống sưởi âm nên không lạnh lắm, thế nhưng hoa cỏ vẫn thưa thớt. Chỉ khi tiến lại gần Giản Thượng Ôn, hắn mới cảm nhận được hương thơm dịu dàng ấy, như thể nó sinh ra chỉ để tồn tại quanh người cậu.

Ánh mắt hai người giao nhau.

Giản Thượng Ôn khẽ cười, nhìn thẳng vào Phỉ Thành, cất giọng nhẹ nhàng: "Cậu nói thử xem?"

Phỉ Thành im lặng quan sát cậu.

Hôm đó là tiệc của Phó gia, nếu không có tên trong danh sách khách mời, khả năng duy nhất là người đó là người của Phó gia, như vậy mới có thể xuất hiện trong bữa tiệc mà không cần có tên trong danh sách.

Phỉ Thành hỏi: "Anh đến phục vụ trong bữa tiệc đó?"

Giản Thượng Ôn không chút do dự phá tan hy vọng mong manh của hắn: "Người phục vụ thì không dùng loại khăn tay đó đâu."

Chất liệu của chiếc khăn ấy rất tốt, chỉ cần nhìn thôi cũng biết là được đặt làm riêng từ loại vải cao cấp nhất. Thật ra Phỉ Thành cũng nhận ra điều đó. Chỉ là... trong lòng hắn vẫn ôm chút hy vọng cuối cùng.

Phỉ Thành hỏi: "Lúc đó... anh đã ở bên Phó Cẩn Thành rồi?"

Giản Thượng Ôn gật đầu: "Ừ, cậu có thể hiểu như vậy."

Phỉ Thành khó tin nhìn Giản Thượng Ôn. Đêm nay với hắn mà nói, quá nhiều cú sốc. Hắn vẫn luôn tin rằng bạch nguyệt quang trong lòng mình là Ôn Cẩm, nhưng thực tế lại hoàn toàn không phải. Hắn nhận nhầm người, và hình tượng đẹp đẽ, trong sáng mà hắn vẽ ra trong lòng bao năm qua cũng sụp đổ tan tành. Tất cả sự trong trẻo, lương thiện, mềm mại hắn từng tin tưởng... đều không có thực. Trong khi hắn vẫn mơ mộng về một tình yêu trong sáng đầy dịu dàng...

Thì Giản Thượng Ôn đã làm tình nhân cho Phó Cẩn Thành. Chiếc khăn tay đó, là món quà đặt riêng mà Phó Cẩn Thành dành cho cậu.

Từ đầu đến cuối, hắn đều chỉ như một thằng ngốc.

Phỉ Thành cảm thấy tim gan như bị ai bóp nghẹt, đau đến tột cùng. Rõ ràng những ngày trước, hắn đã cố thuyết phục bản thân buông bỏ, rằng không nên dây dưa với Giản Thượng Ôn nữa, rằng thứ đã không thuộc về mình thì đừng cưỡng cầu.

Hắn cúi đầu, cố nén những cảm xúc đang trào dâng trong lồng ngực.

Thế nhưng lúc này đây, khi nhìn thấy góc nghiêng xinh đẹp của Giản Thượng Ôn dưới ánh trăng dịu sáng...

Phỉ Thành lên tiếng: "Hiện tại... anh đã chia tay bọn họ rồi, đúng không?"

Giản Thượng Ôn gật đầu: "Coi như vậy đi."

Phỉ Thành do dự một lát, tựa như đã hạ quyết tâm rất lớn, chậm rãi nói: "Vậy... anh có thể không gặp lại bọn họ nữa không? Từ nay về sau cắt đứt hoàn toàn với bọn họ, tôi... tôi có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra!"

Giản Thượng Ôn nhìn về phía hắn, trong ánh mắt ấy, cậu nhìn thấy sự quyết tuyệt không gì lay chuyển nổi.

Cậu đã từng là một phần quá khứ của Phỉ Thành, một phần quá khứ mà hắn muốn vùi sâu, xem như chưa từng xảy ra, thì mới có thể tiếp tục bước về phía trước.

Giản Thượng Ôn khẽ mỉm cười.

Tiểu Phỉ à, nếu như tất cả những điều này thực sự chưa từng xảy ra, thì tốt biết bao?

Nhưng đáng tiếc, chẳng ai có thể thay đổi sự thật.

Cậu nhìn thẳng vào hắn, chậm rãi nói: "Tiểu Phỉ, những gì đã xảy ra, thì không ai có thể xóa bỏ được. Cậu không thể, mà tôi cũng không thể."

Câu nói ngắn gọn, nhưng rõ ràng như một nhát dao sắc lạnh.

Trong mắt Phỉ Thành, hắn cũng nhìn thấy sự quyết tuyệt tương tự. Hắn hiểu, người trước mắt này, không thể đoạn tuyệt với Phó Cẩn Thành, không thể cắt đứt với Lương Thâm. Mà điều đó, cũng có nghĩa là... cậu không thể thuộc về hắn.

Giây phút ấy.

Một cơn bất lực khôn cùng cuộn lên trong lòng Phỉ Thành. Hắn cúi đầu, rồi bật cười khẽ như mỉa mai chính mình.

Từ nhỏ đến lớn, người bên cạnh hắn luôn bảo: "Phỉ thiếu sinh ra đã ở vạch đích, muốn gì có đó."

Sau đó, hắn bắt đầu bước vào giới E-Sport, lập ra một câu lạc bộ riêng, liên tiếp nhận giải thưởng. Khi đó, hắn nghĩ đời người chỉ như mặt hồ phẳng lặng, chẳng có gì có thể làm khó được mình.

Hắn có một bóng hình bạch nguyệt quang trong lòng, có một người thầm thương, mà người đó lại là một thiên sứ hiền lành đáng yêu. Hắn đến tham gia chương trình này, ngỡ rằng sẽ mở ra một đoạn tình cảm tốt đẹp.

Nhưng không.

Cuối cùng chỉ nhận lại một cái kết như thế này.

Tất cả chỉ là giả dối.

Còn hắn, là kẻ thất bại thảm hại nhất.

Phỉ Thành khàn giọng nói: "Tôi muốn yên tĩnh một chút... anh cho tôi chút thời gian."

Giản Thượng Ôn không ngăn hắn lại.

Khi Phỉ Thành rời khỏi bữa tiệc, xe của Phỉ gia đã chờ sẵn ở không xa. Yến hội vẫn còn chưa kết thúc, hắn ngồi vào xe, bên cạnh là Phỉ Lan, cô vừa nhìn thấy liền chau mày nói:

"Em sao thế? Ban nãy chị còn nói chuyện với Thượng Ôn, bảo cậu ấy hảo hảo tâm sự với em, sao giờ lại trông như vừa chịu cú sốc lớn vậy?"

Người trẻ tuổi bên cạnh không nói gì.

Chỉ để lại một câu: "Chị... em có phải thật sự rất non nớt không?"

Phỉ Lan trong lòng thầm nghĩ: Giờ mới nhận ra à?

Nhưng cô không nỡ nói ra sự thật, chỉ mỉm cười trấn an: "Sao lại thế được."

Phỉ Thành tựa đầu vào cửa sổ xe, im lặng không nói gì thêm. Phỉ Lan thấy hắn như vậy cũng chẳng dám nói nhiều, càng không dám rời đi, sợ rằng nếu cô đi rồi, đứa em trai này sẽ nghĩ quẩn mà làm chuyện dại dột.

Chiếc xe lặng lẽ chạy về Phỉ gia.

Khi về đến nơi, Phỉ Thành vẫn không nói lời nào.

Phỉ Lan khẽ thở dài, đang định xoay người lên lầu nghỉ ngơi...

Thì bất ngờ.

Từ xe, chàng trai trẻ bước xuống, đứng sừng sững bên cạnh chiếc xe dưới ánh đèn vàng của biệt thự rộng lớn. Phía sau còn có vài người của Phỉ gia theo sau. 

Phỉ Thành ngước mắt nhìn chị mình, ánh mắt không còn mờ mịt như ban nãy nữa, hắn nói: 

"Chị, em muốn tiếp quản Phỉ gia."