Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu Anh Trai Tốt Nữa?

Chương 22: Thú vị



"Anh Kỳ Ngôn, anh trông có vẻ hiểu rõ Giản ca quá nhỉ" Ôn Cẩm chớp mắt nhìn Kỳ Ngôn, cười trêu chọc "Anh lén tìm hiểu về anh ấy trước rồi à?"

Kỳ Ngôn giật mình, người đàn ông lúc nào cũng điềm tĩnh, phản ứng nhanh nhạy với mọi tình huống bất ngờ này gần như không kịp suy nghĩ đã phủ nhận ngay: "Làm gì có chuyện đó!"

Vừa dứt lời, Ôn Cẩm thoáng sững lại.

Kỳ Ngôn dường như cũng nhận ra phản ứng của mình có hơi quá, lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh, trở về dáng vẻ một idol đỉnh lưu luôn ứng đối hoàn hảo mọi tình huống. Hắn khẽ cười: "Tôi đã debut bao nhiêu vẫn luôn tập trung vào âm nhạc, không có nhiều cơ hội giao lưu với giới diễn xuất. Với lại, cậu ấy cũng không phải gu của tôi."

Ôn Cẩm gật đầu, không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Giản ca ưu tú như vậy, ngoại hình còn đẹp hơn mình rất nhiều. Ai cũng thích anh ấy. Nhưng xem ra... không phải ai cũng như thế nhỉ?

Trong phòng livestream, khán giả cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Thật tốt quá!  Mắt của Ngôn ca vẫn còn sáng lắm."

"Tôi đã biết mà!"

"Chỉ có Giản Thượng Ôn tự mình đa tình thôi!"

Ôn Cẩm định nói gì đó thì một cơn gió nhẹ lướt qua. Ngay lúc ấy, sắc mặt người đàn ông điềm tĩnh trước mặt bỗng khẽ biến đổi. Trong khoảnh khắc ấy, Ôn Cẩm dường như nhìn thấy một tia hoảng hốt lóe lên trong mắt Kỳ Ngôn.

Theo ánh mắt hắn, Ôn Cẩm quay đầu lại.

Giữa ngày hè, những nhành liễu buông rủ mềm mại như sợi ngọc bích, mặt hồ gợn sóng lấp lánh dưới ánh mặt trời, cơn gió thoảng qua khẽ làm mặt nước xao động.

Dưới tán cây, Giản Thượng Ôn đứng đó, lặng lẽ nhìn họ. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, rải xuống bờ vai cậu một lớp ánh sáng dịu dàng. Khi ánh mắt chạm nhau, cậu khẽ cười, rực rỡ như hoa: "Tôi đi lấy thuốc trị thương ở tổ hậu cần, vừa hay đi ngang qua."

Nụ cười vẫn tươi tắn, giọng điệu vẫn thản nhiên.

Các fan vừa mới nhẹ nhõm được một giây thì ngay lập tức căng thẳng trở lại vì khả năng 'get trọng điểm' siêu đỉnh của idol nhà mình.

Kỳ Ngôn vô thức buột miệng hỏi: "Cậu bị thương à?"

Giản Thượng Ôn lắc đầu, mỉm cười: "Là Từ Dương ca bị trầy chân."

Kỳ Ngôn lúc này mới thở phào. Nhưng còn chưa kịp nghĩ xem Giản Thượng Ôn có nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi không thì—

"Ai da, thầy Kỳ tốt bụng thật đấy" Giản Thượng Ôn nheo mắt, cười đầy ẩn ý "Đối với người không phải gu của mình mà vẫn quan tâm như vậy, đúng là người đàn ông có trái tim nhân hậu mà ~

Cả người Kỳ Ngôn cứng đờ.

Hắn theo bản năng muốn phản bác, nhưng lời đến bên miệng lại nghẹn lại, như một viên đá mắc kẹt trong cổ họng, không thể nuốt xuống, cũng chẳng thể thốt ra.

Phản bác cái gì?

Nói... nói không phải như vậy.

Nhưng... vậy thì là thế nào?

Môi Kỳ Ngôn khẽ động, nhưng với khả năng ứng biến của mình, hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và nói: "Không liên quan gì đến nhân hậu cả, dù sao cũng là người cùng một chương trình, quan tâm nhau một chút là bình thường."

Vừa dứt lời, fan hâm mộ lập tức phấn khích.

"Ca xử lý đẹp lắm!"

"Đúng chuẩn luôn!"

"HAHAHAHA, đỉnh nóc, kịch trần, bay phấp phới luôn!"

Lượng người xem livestream của Kỳ Ngôn lên đến hàng trăm triệu, các fan đều vô cùng hào hứng. Nhưng trong số đó, một số fan lâu năm chợt cảm thấy quen thuộc đến lạ. 

Giống như hình ảnh nhiều năm trước.

Khi Kỳ Ngôn mới debut, vẫn chỉ là một thiếu niên non nớt, chưa có được dáng vẻ chững chạc, trưởng thành như hiện tại. Khi đó, vì không có chống lưng hay tư bản phía sau, hắn chỉ có thể đứng nhìn những thực tập sinh khác sử dụng thiết bị hỗ trợ tốt nhất.

Nhìn thứ mà mình muốn mà lại không thể chạm vào...

Ánh mắt ngày ấy.

Và ánh mắt của hiện tại.

Không có gì khác biệt.

Bên hồ nước.

Dư Xán Xán vừa thấy Giản Thượng Ôn trở về liền vui vẻ chào hỏi: "Ôn Ôn, mọi người về rồi à!"

"Ừm." Giản Thượng Ôn nhìn thấy Phỉ Thành đang chậm rãi bước đến phía sau, mỉm cười hỏi: "Sao hai người giờ này mới về?"

Dư Xán Xán thở dài: "Đừng nhắc nữa, bọn tôi lạc đường! Nhưng mà, Phỉ Thành nhìn có vẻ lạnh lùng vậy thôi chứ đáng tin lắm, luôn chăm sóc tôi đấy. Đi với nhau cũng khá vui."

Giản Thượng Ôn cười nói: "Vậy là tốt rồi."

Dư Xán Xán tò mò nhìn cậu: "Cậu còn cầm theo quạt mini nữa sao?"

Giản Thượng Ôn thuận miệng đáp: "Phó đạo diễn đưa đấy, hôm nay nóng quá mà. Nhưng bây giờ mát rồi, nếu Xán Xán thấy nóng thì lấy dùng nhé."

Dư Xán Xán phấn khích: "Được nha. Vậy tôi đi nghỉ chút, lát nữa gặp mọi người nhé!"

Giản Thượng Ôn gật đầu rồi quay về khu nghỉ ngơi.

Các khách mời đều đang trong lều riêng. Cậu bước đến một chiếc lều, đưa thuốc mỡ cho Lạc Chấp Diệp: "Phó đạo bảo cái này trị trầy xước rất tốt, lát nữa giúp tôi đưa cho Từ Dương nhé."

Lạc Chấp Diệp nhận lấy, thấy lọ thuốc vẫn còn mới nguyên, chưa mở nắp. Anh không ngờ Giản Thượng Ôn lại đặc biệt đi lấy thuốc. Người này luôn khiến người khác bất ngờ, cứ nghĩ đã hiểu rõ về cậu rồi, nhưng lại nhận ra vẫn chưa đủ.

Lạc Chấp Diệp nhướng mày: "Sao không tự đưa?"

Giản Thượng Ôn cười tinh quái: "Từ Dương thấy tình địch chắc gì đã vui?"

Lạc Chấp Diệp bật cười: "Nếu là tình địch, cậu còn đi lấy thuốc cho cậu ta?"

Giản Thượng Ôn làm vẻ mặt vô tội: "Tình địch là tình địch, nhưng mùa hè này nếu để lại sẹo thì không tốt lắm. Anh ta dù sao cũng là cộng sự của anh mà. Nếu vì vết thương mà cãi nhau thì không hay đâu."

Dĩ nhiên không hay rồi.

Chẳng lẽ ngồi đợi Từ Dương nhận ra rồi lấy chuyện này làm cớ để diễn trò trước mặt Lạc Chấp Diệp, khiến bản thân trông đáng thương hơn một chút, chẳng phải sẽ giành lại ưu thế sao?

Áp chế đối thủ chính là ra tay trước một bước.

Giản Thượng Ôn dường như tưởng anh không định đi, vừa nói vừa xoa cổ tay: "Thế để tôi tự đi vậy."

Nói xong lại cố tình nhấn mạnh thêm: "Nhưng mà xa lắm đấy."

Ảnh đế đại nhân trước nay luôn điềm tĩnh, thế nhưng nghe cái giọng điệu ngốc nghếch của cậu, không nhịn được bật cười: "Lều đạo diễn cách đây chưa đến 200 mét."

"Thật à?" Giản Thượng Ôn khựng lại, liếc mắt nhìn anh, đôi mắt cong cong lấp lánh như hồ ly nhỏ làm nũng: "Vậy mà sao tôi thấy mệt quá trời nè?"

Kỳ lạ mà xinh đẹp.

Lạc Chấp Diệp bỗng nhiên cảm thấy, giữa chốn showbiz muôn hình vạn trạng, người nhiều như thế, vậy mà Giản Thượng Ôn lại là người đầu tiên khiến anh thấy thú vị. Cậu không phải kiểu người đơn thuần tốt bụng, thậm chí còn có chút khôn ngoan, biết lợi dụng cơ hội vì bản thân, nhưng lại có nguyên tắc rõ ràng. Dù có được lợi, cậu cũng không để bản thân bị che mắt, lúc nào cũng bình tĩnh, lý trí, biết dừng đúng lúc.

Thật kỳ lạ.

Lạc Chấp Diệp bỗng có chút tò mò, rốt cuộc phải sống trong môi trường như thế nào mới có thể rèn giũa nên một tính cách như vậy?

Anh hoàn hồn.

Lạc Chấp Diệp nhìn cậu đầy hứng thú: "Tôi nghĩ tôi hiểu tại sao Thẩm đạo lại chọn cậu tham gia chương trình này rồi."

Giản Thượng Ôn tò mò: "Vì sao?"

Lạc Chấp Diệp cười nhạt: "Hắn thích những người thông minh không theo quy tắc."

Giản Thượng Ôn chớp mắt: "Thẩm đạo cũng là người như vậy à?"

Lạc Chấp Diệp lắc đầu: "Không, hắn ta là người đặt ra quy tắc."

Giản Thượng Ôn cười, cảm thán: "Đặt ra quy tắc rồi lại thích tìm người phá vỡ chúng... Đúng là sở thích có phần ác liệt thật đấy."

Lạc Chấp Diệp khẽ cười. Người này cũng gan thật, dám trêu chọc Thẩm Nghị ngay trước mặt mọi người. Trong giới giải trí, số người dám chọc giận Thẩm Nghị không nhiều, bởi ai cũng biết vị đạo diễn này là kiểu "có thù tất báo".

"Anh nói vậy oan cho tôi quá, tôi lúc nào cũng tuân thủ quy tắc mà. Giản Thượng Ôn làm bộ dạng oan ức, khóe môi vẫn cong lên đầy ý cười: "Chẳng phải người ta vẫn nói, giữa tình địch với nhau thì cạnh tranh là chuyện bình thường sao?"

Câu này vốn chỉ là lời nói đùa.

Với những đại lão như Lạc Chấp Diệp, kiểu bông đùa này nghe xong thì cho qua, chủ đề cũng dừng tại đây là vừa.

Lẽ ra, khi Giản Thượng Ôn định rời đi, câu chuyện cũng nên kết thúc. Thế nhưng, Lạc Chấp Diệp lại dựa người vào bàn, giọng điệu bình thản nhưng đầy ẩn ý:

"Thật sao?"

Giản Thượng Ôn dừng bước, quay lại nhìn anh đầy tò mò.

Lạc Chấp Diệp chậm rãi nói: "Nếu đã là tình địch, vậy sao cậu lại bỏ phiếu thiện cảm cho chính mình?"**ý của ổng là: Ôn Ôn là tự nhận là tình địch với Từ Dương, nghĩa là đang thích ổng, mà nói thích ổng thì tại sao lại không bỏ phiếu thiện cảm cho ổng á :))

Giản Thượng Ôn hơi bất ngờ.

Ảnh đế đại nhân này thoạt nhìn luôn tỏ ra thờ ơ với mọi thứ, nhưng thực tế lại vô cùng thông minh. Không chỉ vậy, anh còn có năng lực nhìn thấu bản chất sự việc chỉ trong tích tắc. Có thể bản thân anh không quá bận tâm đến số phiếu của mình, nhưng những người ở vị trí cao trong giới này luôn có thói quen kiểm soát mọi thứ. Dù vẻ ngoài có thể trông ôn hòa thế nào đi chăng nữa, ham muốn ăn sâu trong cốt tủy vẫn chẳng bao giờ thay đổi.

Trùng hợp thay—Giản Thượng Ôn giỏi nhất chính là sinh tồn dưới tay những người như thế. Cậu cong môi cười, ôm ngực ra vẻ đau khổ: "Ai da, tôi sợ không ai bỏ phiếu cho mình lắm chứ. Nếu thật sự bị loại, nói không chừng sẽ bị người ta cười nhạo mất. Tôi cũng có tự trọng chứ bộ."

Lạc Chấp Diệp nhướng mày, còn chưa kịp nói gì.

Bỗng nhiên, một nhân viên công tác từ xa đi tới, nói với Giản Thượng Ôn: "Giản lão sư, đạo diễn vừa gọi cho chúng tôi, dặn báo với anh một tiếng. Quy tắc bỏ phiếu tối nay có thay đổi, khách mời không được tự bỏ phiếu cho chính mình nữa."

Nụ cười trên môi Giản Thượng Ôn cứng lại.

Nhân viên kia do dự một chút, rồi chần chừ nói tiếp: "Thẩm đạo còn bảo tôi truyền lời..."

Giản Thượng Ôn miễn cưỡng giữ nụ cười: "Gì cơ?"

"Anh ấy nói, đây cũng là sở thích ác liệt của anh ấy."