Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu Anh Trai Tốt Nữa?

Chương 23: Vì sao nhất định phải cưới tôi?



Sau nửa tiếng nghỉ ngơi, đoàn chương trình tiếp tục xuất phát.

Do địa hình đồi núi hiểm trở, họ không thể sử dụng phương tiện di chuyển. Đường lên núi toàn bậc thang đá, buộc phải đi bộ leo lên. Núi Ô Lương vốn nổi tiếng với phong cảnh hữu tình, giờ phút này dù đang phát sóng trực tiếp, thậm chí không hề có kính lọc hay chỉnh sửa hậu kỳ, cảnh sắc nơi đây vẫn đẹp mê hoặc, cây cối xanh mướt, tán lá rợp trời, mang đến một bầu không khí hoàn toàn khác biệt.

Vì không cần sử dụng xe để di chuyển, các nhóm quay về đội hình ban đầu.

Giản Thượng Ôn đứng bên con đường nhỏ, vừa nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, cậu liền dựa vào thân cây, nhìn người đàn ông cao lớn đang tiến đến gần: "Phó tổng, lại gặp nhau rồi!"

Phó Cẩn Thành liếc cậu một cái, ánh mắt lãnh đạm còn lạnh lùng hơn cả buổi sáng. Nếu không phải vì đang quay show, Giản Thượng Ôn cảm thấy với tính cách của người này, chắc đã phất tay áo bỏ đi từ lâu.

Nhưng hắn không làm vậy.

Phó Cẩn Thành chỉ nhàn nhạt nói: "Sao? Thấy tôi mà không vui à?"

"Sao có thể chứ?" Giản Thượng Ôn cười nhạt, giọng điệu đầy ẩn ý: "Tôi đã nói rồi mà, được ghép cặp với Phó tổng chính là may mắn hiếm có trong chương trình này đấy."

Bốc phải câu hỏi khó nhằn, gặp ngay người khó ở, sự kết hợp hoàn hảo còn gì?

Phó Cẩn Thành hoàn toàn không tin. Hắn nhếch môi cười lạnh: "Là may mắn mà cậu còn muốn đổi tổ?"

Giản Thượng Ôn vô tội chớp mắt, thanh âm dịu dàng như một bông hoa biết thấu hiểu lòng người: "Phó tổng, chẳng phải chính anh bảo không thích tiếp xúc quá gần với người khác, tránh gây hiểu lầm sao?"

Câu nói ban sáng bị ném ngược trở lại một cách đầy trào phúng.

Quả nhiên, vừa dứt lời, Giản Thượng Ôn liền thấy sắc mặt Phó Cẩn Thành đen thêm một tầng.

Do buổi trưa có thời gian nghỉ ngơi, các khách mời tranh thủ nghỉ ngơi và vệ sinh cá nhân, nên phòng livestream tạm thời đóng trong chốc lát, hiện tại vẫn chưa mở lại.

Ánh mắt Phó Cẩn Thành thâm trầm, hắn nâng mí mắt nhìn cậu, chậm rãi lên tiếng: "Tôi đúng là đã xem thường cậu rồi."

Giản Thượng Ôn vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô tội: "Phó tổng đang nói gì vậy? Sao tôi nghe không hiểu nhỉ?"

"Cậu từ bỏ Lương Thâm để chọn Lạc Chấp Diệp?" Phó Cẩn Thành nhìn xuống, giọng nói lạnh lẽo: "Cậu nghĩ Lạc Chấp Diệp sẽ bỏ qua con trai của ân sư để cưới cậu chắc?"

Giản Thượng Ôn vẫn cười tủm tỉm, giọng điệu nhẹ bẫng: "Vì sao nhất định phải cưới tôi?"

Khi còn nhỏ, ước mơ của cậu chỉ đơn giản là có một mái nhà ấm áp, không còn phải chịu đói. Lớn thêm một chút, cậu mơ về một gia đình mà bản thân có thể cùng ai đó sống hạnh phúc quãng đời còn lại. Không cần giàu sang phú quý, chỉ cần hai người cùng nhau cố gắng, có đủ cơm ăn áo mặc, sống những ngày tháng bình yên là đủ.

Nhưng đời đâu như mơ.

Cậu không có gia đình. Cha mẹ nuôi cuối cùng cũng bán cậu cho nhà họ Lương. Đã từng, có lẽ cậu cũng từng nghĩ rằng mình sẽ có một người để cùng đi hết đời. Cậu đứng bên gốc liễu, khẽ cười. Sau này nghĩ lại, cuối cùng cũng chẳng còn gì nữa.

Nếu có thể lựa chọn, cả đời này cậu cũng không muốn bước chân vào những gia tộc danh giá đó dù chỉ nửa bước.

Nhưng lời cậu nói, lọt vào tai Phó Cẩn Thành lại mang một tầng ý nghĩa khác.

Phó Cẩn Thành khẽ nhếch môi, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường, giọng nói đầy giễu cợt: "Sinh ra là gà vịt thì mãi mãi chỉ có vậy, sao có thể một bước thành thiên nga? Lạc Chấp Diệp có biết cậu đang tính toán gì không?"

Giản Thượng Ôn cong môi cười. Khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, cậu không những không lùi lại mà còn tiến thêm một chút, đến mức hắn có thể ngửi thấy mùi hương ngọt dịu trên người cậu. Giọng nói nhẹ nhàng vang bên tai: "Hay là Phó tổng tự mình đi nói thử xem?"

Sắc mặt hắn lập tức sa sầm như thể vừa chạm phải thứ gì dơ bẩn.

Đúng lúc này, từ xa vang lên tiếng gọi.

Ôn Cẩm cùng nhóm người phía sau đi tới, vui vẻ chào hỏi: "Phó ca, Giản ca, hai anh nhanh thật đó, đã đến đây rồi!"

Dưới ánh mặt trời, thiếu niên tươi sáng như một luồng ánh sáng xua tan không khí căng thẳng giữa hai người.

Ngay khi Ôn Cẩm bước đến gần, khí thế áp đảo của Phó Cẩn Thành bỗng dưng biến mất, thay vào đó là hình ảnh một người anh trầm ổn, ôn hòa.

Hắn lấy khăn tay lau mồ hôi cho Ôn Cẩm: "Có nóng không? Nếu thấy mệt, để anh bàn với tổ chương trình, lùi lịch trình lại một chút."

Ôn Cẩm lắc đầu, cười tươi: "Không cần đâu, em muốn đi cùng mọi người, không cần phải vậy đâu. Phó ca đừng coi thường em nha!"

"Em đó..." Hắn lắc đầu như có chút bất đắc dĩ: "Từ nhỏ đã yếu ớt, hơi mệt một chút là kêu. Đường núi không dễ đi đâu, nếu mệt thì phải nói ngay, biết chưa?"

Ôn Cẩm lè lưỡi nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu:

"Biết rồi, Phó ca ca, anh lải nhải nhiều quá!"

Hai người họ là thanh mai trúc mã, cách nói chuyện vô cùng tự nhiên.

Vì toàn bộ khách mời đã tập hợp nên livestream được mở lại. Khán giả vừa vào liền thấy ngay khung cảnh này, lập tức phấn khích bình luận:

"AAA, đáng yêu quá!"

"CP thanh mai trúc mã đúng là chân ái!""Phó tổng vừa chín chắn vừa biết chăm sóc người khác nữa chứ!""Lúc ở cạnh người khác thì lạnh lùng bao nhiêu, ở cạnh Ôn Cẩm lại dịu dàng bấy nhiêu!""Thật sự chưa từng có gì sao? Tôi không tin!"

"Cười muốn rách miệng luôn rồi đây này!"

Dưới gốc cây cách đó không xa, Giản Thượng Ôn cũng nhếch môi cười. Một giây trước Phó Cẩn Thành còn ra vẻ lạnh lùng vô tình, vậy mà giây sau, khi bạch nguyệt quang xuất hiện liền lập tức hóa thân thành người đàn ông si tình, dịu dàng như nước. Đúng là buồn nôn đến cực điểm.

Cậu nhớ kiếp trước ở nơi này cũng từng xảy ra một chuyện.

Trên đường lên núi, có một sự cố nhỏ ngoài ý muốn. Đường núi ở đây còn rất hoang sơ, mùa hè lại là thời điểm động vật xuất hiện nhiều. Khi đi qua một đoạn đường, Ôn Cẩm vô tình gặp phải một con rắn. Phó Cẩn Thành lập tức đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân, che chở cho cậu ta, trở thành một dấu mốc quan trọng giúp hai người họ gần gũi hơn, lượng fan CP cũng tăng chóng mặt, cảnh tượng đẹp đẽ vô cùng.

Nhưng điều mà ít ai để ý là—

Khi ấy, vì bảo vệ Ôn Cẩm, Phó Cẩn Thành không màng đến nguy cơ kích thích con rắn mà xông lên che chắn. Con rắn quả thực bị hoảng, đổi hướng bò đi. Mà lúc đó, người đứng ngay sát mép vách núi chính là Giản Thượng Ôn. Để tránh bị va phải, cậu lỡ trượt chân, ngã mạnh xuống nền đá, chân sưng tấy mất mấy ngày.

Hồi đó, khi Ôn Cẩm tỏ ra lo lắng, Phó Cẩn Thành đã nói gì?

"Cậu ta xuất thân từ vùng núi, chút thương tích này có là gì đâu. A Cẩm, em không sao là tốt rồi."

Giản Thượng Ôn thoát ra khỏi dòng ký ức, ánh mắt thoáng lạnh, nhìn người cách đó không xa, khẽ cười đầy ẩn ý.

Sau một hồi nghỉ ngơi, mọi người tiếp tục hành trình leo núi.

Con đường mòn giữa rừng cây phủ bóng râm, lá xanh rì che kín cả khoảng trời.

Giản Thượng Ôn chậm rãi bước đi. Nhờ nghỉ ngơi đầy đủ, cậu không cảm thấy quá mệt, nhưng những người khác thì lại không được như vậy. Chưa kể, ở phía sau còn có Từ Dương bị thương ở chân, đi chậm hơn hẳn, khiến Lạc Chấp Diệp phải đi chậm để chăm sóc.

Còn Ôn Cẩm, thể lực đúng là quá kém. Lẽ ra việc này chẳng liên quan gì đến nhóm của Giản Thượng Ôn.

Nhưng Phó Cẩn Thành muốn chăm sóc Ôn Cẩm, vì thế cũng cố tình đi chậm lại. May mà phong cảnh ven đường khá đẹp, đi bộ cũng không đến mức quá nhàm chán.

Thế là cả nhóm bị kéo chậm theo.

Dọc đường phong cảnh khá đẹp, cũng coi như giúp chuyến đi không đến mức quá buồn tẻ.

Biến cố xảy ra ngay khúc rẽ giữa rừng cây.

Bỗng nhiên, Ôn Cẩm đi ở phía sau cùng hoảng hốt hét lên một tiếng. Mọi người đồng loạt quay đầu lại, liền thấy trên cành cây cách đó không xa có một con rắn xanh biếc, toàn thân căng cứng, đôi mắt lạnh lẽo gắt gao nhìn chằm chằm về phía họ. Đầu lưỡi thè ra liên tục, trông vô cùng nguy hiểm.

Phó Cẩn Thành lập tức dừng bước, trầm giọng: "Đừng ai cử động."

Khung cảnh trước mắt giống y như đời trước.

Chỉ khác một chuyện...

Con rắn kia không nhắm vào Ôn Cẩm. Nó nhìn thẳng về phía Phó Cẩn Thành.

Ngay khoảnh khắc nó sắp lao tới, một lực đẩy mạnh mẽ từ phía sau khiến hắn mất thăng bằng, đồng thời một giọng nói vang lên: "Cẩn thận!"

Ngay khi tiếng nói dứt, mọi người liền nhìn thấy Giản Thượng Ôn đẩy Phó Cẩn Thành ra.

Tiếng hít khí lạnh vang lên liên tiếp. Một giây sau, tất cả chỉ thấy người đàn ông cao lớn va mạnh vào vách đá.

Con rắn lao thẳng đến vị trí Phó Cẩn Thành vừa đứng, nhưng do bị động tĩnh bất ngờ dọa sợ, lập tức lẩn nhanh vào rừng sâu.

Giản Thượng Ôn là người đứng gần nhất, ngay lập tức bước đến, vẻ mặt lo lắng: "Phó tổng, anh không sao chứ?"

Phó Cẩn Thành bị va đập mạnh vào vách núi, cơn đau dữ dội lan khắp chân. Nhưng hắn thậm chí không kịp để tâm đến kẻ vừa đẩy mình, chỉ vừa ngẩng đầu đã đối diện với đôi mắt trong veo của Giản Thượng Ôn. Cậu siết chặt lấy cánh tay hắn, khẩn trương hỏi: "Anh có bị thương ở đâu không?"

Lời trách cứ vốn đến miệng lại nghẹn lại.

Phó Cẩn Thành khẽ lắc đầu.

Ôn Cẩm lúc này cũng hoảng hốt chạy đến, hốc mắt đỏ bừng vì sợ hãi: "Phó ca! Anh có sao không? Vừa rồi nguy hiểm quá! Con rắn đó suýt nữa đã cắn trúng anh rồi! Cũng may có Giản ca ca đẩy anh ra!"

Phó Cẩn Thành lúc này mới chậm rãi quay đầu, liếc nhìn Giản Thượng Ôn một cái: "Thật sao?"

Những người khác cũng lần lượt chạy đến, sau khi nỗi sợ hãi lắng xuống, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.

Ôn Cẩm tiến đến gần Giản Thượng Ôn, ánh mắt đầy biết ơn, nở nụ cười sùng bái: "Giản ca ca, anh thật lợi hại! Khoảnh khắc nguy hiểm như vậy mà vẫn bình tĩnh, còn ra tay cứu người nữa. Anh đúng là người tốt!"

Ánh nắng xuyên qua kẽ lá rọi xuống, phủ lên bóng dáng con người, nhưng lại chẳng hề mang theo chút hơi ấm nào.

Người tốt?

Giản Thượng Ôn nghe hai chữ ấy, bỗng nhiên nhớ về miền ký ức xa xăm.

Thuở bé, mẹ thường xoa đầu, dịu dàng dặn dò: "Ôn Ôn, con phải là một đứa trẻ ngoan, hiền lành, biết nghe lời. Như thế mới gặp chuyện tốt lành."

Nhưng sau đó bà đã chết.

Người phụ nữ ấy, cả đời chỉ biết dịu dàng nhẫn nhịn, ngay cả khi sắp ra đi, vẫn nắm chặt tay cậu, dặn dò cậu phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, phải luôn làm một đứa trẻ ngoan, tốt bụng, biết nghe lời.

Thế nào mới gọi là "tốt bụng"?

Cậu không hiểu.

Cậu chỉ nhớ rõ, khi đó, cậu đơn thuần chỉ đưa cho một cậu bé bị thương bước xuống từ chiếc siêu xe ven đường một miếng băng cá nhân, chỉ vì thấy người ta đang chảy máu.

Cậu không biết đó là thiếu gia nhà họ Lương, cũng không biết, anh ta có một người anh em tốt là Phó Cẩn Thành. Cậu chỉ biết, cậu bé kia bị thương, mà cậu vừa hay có băng cá nhân, thế thôi.

Sau này, khi cậu chết trong một góc khuất không ai hay biết, trước giây phút nhắm mắt, cậu dường như lại nhìn thấy mẹ mình, vẫn là dáng vẻ dịu dàng trong ký ức, nhẹ nhàng căn dặn:  "Ôn Ôn, con phải là một người tốt. Rồi con sẽ gặp điều tốt đẹp."

Có một giọt nước mắt rơi xuống.

Đau quá... Mẹ ơi, con đau lắm.

Đôi mắt Giản Thượng Ôn cụp xuống, nơi đáy mắt ánh lên một tia u tối khó tả. Cậu nhìn về phía bác sĩ của tổ chương trình đang băng bó vết thương chảy máu trên chân Phó Cẩn Thành. Còn trong lòng bàn tay cậu, một nhúm cỏ có tác dụng thu hút loài rắn vẫn còn nắm chặt. Vừa nãy, khi ra tay cứu hắn, cậu đã thuận tay gỡ nó xuống từ trên người hắn.

Ôn Cẩm nghi hoặc nhìn cậu: "Giản ca ca, em có nói gì sai sao?"

Giản Thượng Ôn thu ánh mắt lại, nhìn thiếu niên trước mặt, đôi mắt đào hoa hơi cong, môi nở nụ cười sáng lạn, chậm rãi đáp: 

"Không đâu. Mẹ anh cũng từng dạy anh phải là một người tốt mà."