Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu Anh Trai Tốt Nữa?

Chương 59: Có muốn tranh cũng phải xem ai đến trước!



Phỉ Thành vừa dứt lời, Lạc Chấp Diệp khẽ nhíu mày.

Dù vậy, anh vẫn giữ được sự trầm ổn vốn có, không vì một câu châm chọc mà dao động. Người đàn ông cao quý, lãnh đạm như băng sơn chỉ nhàn nhạt đáp: "Tôi và Tiểu Dương từng là anh em thân thiết, ngày thường viết thư qua lại cũng là chuyện bình thường. Không giống như Tiểu Phỉ cậu và A Cẩm đều là bạn cùng lứa tuổi, có lẽ càng có nhiều chuyện để tâm sự hơn."

Lời vừa dứt, bầu không khí xung quanh như lặng đi trong chốc lát.

Những khách mời khác không hẹn mà cùng nảy ra một ý nghĩ - cao tay, thực sự quá cao tay!

Không chút ồn ào, cũng không bận tâm lớn tiếng tranh cãi, vậy mà đã đâm hai nhát dao vào đối thủ!

Phỉ Thành giận đến mức suýt bốc khói, hắn vừa định mở miệng phản pháo, thì một giọng nói trầm thấp, thản nhiên từ phía xa truyền đến. Không biết từ khi nào, Phó Cẩn Thành đã bước đến gần, ánh mắt sắc bén quét qua một lượt mọi người, chậm rãi cất giọng: "Nếu tôi nhớ không lầm, nơi ở của hai vị dường như không tiện đường với tòa nhà Kinh Mậu. Trùng hợp công ty tôi lại ở khu vực đó, lát nữa tôi có một cuộc họp, có thể đưa cậu ấy đi."

Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng như thể chỉ là một lời thuận miệng tiện đường, không mang theo bất kỳ cảm xúc dư thừa nào.

Nhưng Phỉ Thành và Lạc Chấp Diệp đồng loạt biến sắc.

Ai mà ngờ, cuộc đấu tranh giành người này vốn dĩ tưởng đã ngã ngũ, vậy mà đến phút cuối lại có một Trình Giảo Kim* chen ngang![Trình Giảo Kim (程咬金) là một nhân vật lịch sử thời nhà Đường, nổi tiếng qua các giai thoại dân gian Trung Quốc và trong tác phẩm Tùy Đường diễn nghĩa. Câu chuyện nổi tiếng nhất liên quan đến Trình Giảo Kim là về "Ba búa của Trình Giảo Kim" (Trình Giảo Kim tam búa – 程咬金三斧). Tương truyền, ông chỉ giỏi đúng ba chiêu búa. Nếu đánh ba búa mà không hạ được đối thủ, ông sẽ tìm cách rút lui hoặc nhờ đồng đội tiếp ứng. Vì thế, khi nhắc đến Trình Giảo Kim, người ta thường gắn với hình ảnh một người bất ngờ xuất hiện, tung ra ba chiêu mạnh mẽ rồi nhanh chóng rút lui, để lại đối phương bối rối.]

Lạc Chấp Diệp liếc nhìn Phó Cẩn Thành, giọng điềm nhiên như thể chưa từng để tâm: "Phó tổng bận rộn với chuyện làm ăn như vậy lại có thời gian quan tâm chuyện này sao?"

"Vừa hay tiện đường thôi."

Phó Cẩn Thành là người có bề dày kinh nghiệm nhất trong đám người ở đây, ngày thường cũng luôn giữ phong thái trầm ổn, điềm tĩnh. Trong số họ, chỉ có hắn mới đủ khí thế để đối đầu ngang hàng với Lạc Chấp Diệp. Hắn xoay người, giọng điệu nhàn nhạt mà chậm rãi: "Hay là, Lạc tiên sinh định đích thân đưa cậu ấy về? Tôi nhớ không lầm thì bên ngoài có không ít fan đang chờ để đón anh, lát nữa ra ngoài mà bị chụp lại, liệu có ảnh hưởng gì không?"

Nếu nói Lạc Chấp Diệp có thể ung dung phản kích những lời của Phỉ Thành, thì Phó Cẩn Thành chính là người cùng đẳng cấp với anh, có thể tung đòn hiểm mà vẫn giữ vẻ đạo mạo, chững chạc. Một câu nói nhẹ nhàng nhưng đánh trúng ngay điểm yếu, khiến đối phương khó lòng phản bác, mà vẻ mặt vẫn đường hoàng, phong thái vẫn chỉn chu như thể đang thảo luận một chuyện rất bình thường.

Giới thượng lưu chính là như vậy.

Mọi lưỡi kiếm đều giấu dưới làn nước phẳng lặng, mỗi câu nói tưởng chừng khách sáo nhưng thực chất lại là những đòn đánh hiểm hóc, chỉ cần một phút lơ là là sẽ bị dồn vào thế yếu.

Không khí dần dần trở nên căng thẳng, mọi người đều nghĩ rằng trận tranh giành này sẽ không thể gay cấn hơn được nữa. Nhưng ngay lúc đó, một người bất ngờ lên tiếng.

Lương Thâm bước tới từ phía sau, nhẹ giọng nói: "Đừng tranh cãi nữa."

Ánh mắt mọi người lập tức dời về phía hắn.

Hắn chậm rãi bước tới giữa đám đông, dáng vẻ nho nhã, phong thái chín chắn như thể đến đây để hòa giải. Đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi, hắn nhìn về phía Giản Thượng Ôn, giọng điềm tĩnh: "Giản tiên sinh còn nhớ chuyện đã nói trên du thuyền không?"

Giản Thượng Ôn vốn đang định phất tay đuổi bọn họ đi hết để tự mình chuồn khỏi đây bằng cửa sau cho yên tĩnh.

Nhưng bị Lương Thâm nhắc như vậy, cậu chợt nhớ ra.

À, suýt nữa thì quên mất chuyện này.

"Đãi anh một bữa cơm." Giản Thượng Ôn mỉm cười, chớp mắt một cái, bình thản nói dối: "Yên tâm đi, sao tôi có thể quên chuyện này chứ?"

Lương Thâm khẽ gật đầu: "Không biết Giản tiên sinh hiện tại có thời gian không?"

Giản Thượng Ôn nhìn qua một lượt sắc mặt của mọi người. Xem ra hôm nay, bất kể chọn ai cũng sẽ có kẻ không vừa lòng. Nếu đã vậy, chi bằng chọn một người khiến tất cả đều không vui.

Nụ cười trên môi cậu càng sâu hơn, ánh mắt cong cong, trong đôi mắt như có ánh nước lấp lánh, vừa tinh nghịch vừa đầy ẩn ý: "Đương nhiên rồi."

Lương Thâm rõ ràng rất hài lòng. Nhưng hắn là người luôn theo đuổi phong thái hoàn hảo trong từng chi tiết, dù có vui vẻ cũng không dễ dàng thể hiện ra mặt. Chỉ là khóe môi nhếch lên một chút, sau đó lại nhanh chóng trở về vẻ bình thản thường ngày. Hắn xoay người, hướng về phía những người khác: "Vậy chúng tôi đi trước."

Giản Thượng Ôn bước theo hắn, chuẩn bị rời đi.

Nhưng Phỉ Thành không dễ dàng chịu thua như vậy.

Hắn mở miệng: "Vậy sau khi ăn xong, anh sẽ về đâu?"

Chuyện chỗ ở vẫn chưa quyết định.

Hắn không lo lắng việc Giản Thượng Ôn đi ăn với Lương Thâm, vì Lương gia có quy củ nghiêm khắc, chắc chắn sẽ không tùy tiện mang người về nhà. Nhưng điều hắn lo chính là sau bữa ăn, Giản Thượng Ôn sẽ lén lút đi theo một kẻ nào khác!

Phỉ Thành dám tự nhận mình là một chính nhân quân tử, hắn sẽ không làm gì quá đáng với Giản Thượng Ôn, nhưng những kẻ khác thì chưa chắc!

Giản Thượng Ôn dừng bước, quay đầu nhìn hắn, khóe môi cong lên đầy trêu chọc: "Tiểu Phỉ, sao cậu quan tâm tôi ở đâu quá vậy?"

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn lên người Phỉ Thành.

Hắn trở thành tiêu điểm của sự chú ý, lỗ tai hơi đỏ lên. Tất nhiên, không thể nào nói thẳng ra tâm tư của mình được, thế nên hắn bèn bào chữa: "Tôi... tôi dù gì cũng xem như chủ nợ của anh, nếu anh bỏ trốn thì tôi biết tìm đâu anh ở đâu?"

Thật là một lý do hoàn hảo!

Nhưng ai tinh ý một chút đều có thể nhận ra lý do này có phần gượng ép. Dù gì thì Phỉ gia cũng chẳng thiếu chút tiền đó.

Nhưng Giản Thượng Ôn lại rất nghiêm túc.

"À, cậu nhắc tôi mới nhớ, suýt nữa tôi quên mất đấy."

Giản Thượng Ôn thản nhiên lấy từ trong túi ra một tấm thẻ, không chút do dự đặt vào tay Phỉ Thành. Giọng điệu cậu nhẹ nhàng mà bình thản: "Đây là tiền catse tôi nhận được từ một quảng cáo vài ngày trước. Tôi cũng chưa kiểm tra số dư cụ thể, nhưng chắc là đủ rồi."

Phỉ Thành hơi sững sờ khi cầm lấy tấm thẻ.

Giản Thượng Ôn vẫn giữ vẻ thản nhiên như đang xử lý một giao dịch bình thường. Cậu thậm chí còn mỉm cười với hắn: "Nếu chưa đủ, cứ nói với tôi. Tôi sẽ bổ sung."

Tấm thẻ mỏng nhẹ trong tay, nhưng Phỉ Thành lại cảm thấy nó nặng trĩu như một tảng đá đè lên lòng ngực. Một chút vui vẻ cũng không có.

Ánh mắt hắn vốn dĩ đã sâu thẳm, giờ phút này lại càng tối tăm hơn. Hắn ghét cái cách Giản Thượng Ôn dứt khoát tách bạch mọi chuyện bằng tiền bạc như vậy, cứ như thể chỉ cần giải quyết xong khoản nợ này, giữa bọn họ sẽ không còn bất cứ mối liên hệ nào nữa.

Hắn ngẩng đầu lên.

Giản Thượng Ôn đã xoay người rời đi.

Chiếc vali cậu xách theo ban nãy giờ đã được Lương Thâm nhận lấy. Hai người sóng vai bước đi, vừa đi vừa trò chuyện. Không biết Lương Thâm nói gì đó, mà Giản Thượng Ôn bật cười. Ánh đèn trong đại sảnh sân bay hắt lên hai người họ, trông vô cùng xứng đôi.

Nhưng trong mắt hắn, cảnh tượng này lại chói mắt đến mức khó chịu.

.....

Bên ngoài sân bay.

Lương Thâm cũng có không ít fan, nhưng dù sao cũng không đông bằng những minh tinh hàng đầu.

Hơn nữa, sân bay đã có kiểm soát lưu lượng người ra vào. Bọn họ lại đi qua lối VIP, trực tiếp đến thẳng tầng hầm để xe. Chiếc xe mà Lương gia cử đến lần này cũng cực kỳ kín đáo, nhờ vậy mà cả đoạn đường đều suôn sẻ, không gặp trở ngại nào.

Lên xe rồi, bác tài xế có vẻ hơi bất ngờ khi nhìn thấy Giản Thượng Ôn.

Do dự một lúc, cuối cùng bác ấy chủ động lên tiếng: "Giản tiên sinh."

"Vương thúc." Giản Thượng Ôn nở nụ cười, giọng điệu thân thiện như trước nay chưa từng có khoảng cách. "Thúc trông vẫn trẻ trung như ngày nào."

Bác tài xế thoáng đỏ mặt vì ngượng, nhưng tâm trạng rõ ràng rất tốt: "Cảm ơn Giản tiên sinh."

Cũng đã một, hai năm không gặp lại cậu rồi. Bác còn tưởng sẽ chẳng bao giờ thấy cậu xuất hiện nữa. Không ngờ lần này lại có thể đón cậu lên xe.

Xem ra thiếu gia thật sự rất để tâm đến cậu. Bao năm qua, bên cạnh cậu ấy ngoài Giản Thượng Ôn thì cũng chỉ có Ôn Cẩm, chẳng còn ai khác.

Lương Thâm lên tiếng: "Cậu định mời tôi ăn ở đâu?"

Giản Thượng Ôn dựa người vào ghế, nở nụ cười lém lỉnh: "Lúc đầu tôi còn nghĩ sẽ mời anh đến một nhà hàng cao cấp nào đó, nhưng anh cũng thấy rồi đấy, tấm thẻ của tôi vừa dùng để trả nợ rồi. Bây giờ chắc chẳng đủ vào nhà hàng năm sao đâu. Hay là... ăn đồ vặt ở khu chợ đêm nhé?"

Lương Thâm: "......"

Hắn nghiêng đầu, nhìn Giản Thượng Ôn một cái.

Giản Thượng Ôn vẫn tươi cười nhìn hắn, ánh mắt trong veo, chẳng hề có chút do dự.

Lương Thâm quay sang nói với tài xế: "Đến Hoa Đình."

Hoa Đình—khách sạn lớn thuộc Lương gia, cũng là một trong những nhà hàng cao cấp bậc nhất A thành.

"Lương tiên sinh, dù tôi có nói muốn cảm ơn anh vì đã tặng cá cho tôi, cũng không có nghĩa là anh có thể tiêu hết số tiền bán cá chỉ để mời tôi ăn một bữa chứ?"

Giản Thượng Ôn nhắc nhở bằng giọng điệu nghiêm túc nhưng lại mang theo chút trêu chọc.

Lương Thâm liếc cậu một cái, hờ hững nói: "Tôi có nói là muốn cậu trả tiền sao?"

Giản Thượng Ôn còn chưa kịp khen hắn đâu.

Lương Thâm chậm rãi cong môi cười. Bình thường, hắn luôn duy trì hình tượng một quý ông nho nhã, ung dung điềm đạm. Nhưng khi rời khỏi tầm mắt của đám đông, cuối cùng cũng để lộ bản chất thật của mình. Hắn thong thả nói:

"Bảo bối, nếu thật sự chỉ dựa vào số tiền bán cá của cậu, e là cả đời này cũng không mời nổi tôi một bữa cơm đâu."

Giản Thượng Ôn: "......"

Đúng là phong cách của Lương Thâm.

Cậu vẫn luôn biết người đàn ông này, tận sâu trong cốt tủy vẫn giữ thái độ của một kẻ thuộc tầng lớp thượng lưu, cao cao tại thượng. Giữa họ, mãi mãi tồn tại một ranh giới không thể vượt qua.

Đương nhiên, Giản Thượng Ôn thầm nghĩ, cái đồ chó này, ai thèm đi ăn với anh chứ? Loại nhà hàng xa xỉ, một miếng thịt cũng có giá hàng ngàn hàng vạn, vừa ăn không đủ no lại vừa đắt cắt cổ, đúng là chỉ dành cho mấy kẻ lắm tiền coi tiền như rác.

À quên mất, nhà hàng này vốn là của nhà hắn.

Xe nhanh chóng đến nơi.

Sau khi ngồi vào bàn, Giản Thượng Ôn thành thạo cầm lấy thực đơn. Cậu đã bị ép đến đây rất nhiều lần, thế nên gọi món cũng chẳng cần suy nghĩ lâu, gọi đại vài món cũng được, dù sao cậu cũng chẳng quá hứng thú với chuyện ăn uống. Trong mắt cậu, mấy quán ven đường còn hấp dẫn hơn nhiều.

Ngồi đối diện, Lương Thâm im lặng nhìn cậu. Nghe từng món cậu gọi, ánh mắt hắn càng trở nên sâu thẳm.

Đều là những món hắn thích ăn.

Xa nhau lâu như vậy, vậy mà Giản Thượng Ôn vẫn nhớ rõ sở thích của hắn.

Lương Thâm khẽ nhếch môi, tâm trạng tốt hơn đôi chút, hắn nói: "Cậu gọi thêm vài món cho mình đi. Gầy quá rồi, ăn nhiều một chút."

Giản Thượng Ôn thản nhiên đáp: "Vậy là đủ rồi."

Có gì mà ăn ngon chứ? Dù sao cũng chẳng có món nào thực sự khiến cậu muốn ăn.

Bữa cơm diễn ra khá nhanh.

Sau khi ăn xong, Giản Thượng Ôn vốn định rời đi, nhưng Lương Thâm lại đột ngột đứng dậy, nhìn cậu rồi hỏi: "Muốn về xem thử không?"

Giản Thượng Ôn hơi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.

Lương Thâm là kiểu người dù có trời sập trước mặt cũng không thay đổi sắc mặt. Nhưng bây giờ, khi đối diện với ánh mắt của cậu, hắn lại khẽ dời ánh mắt đi chỗ khác, cuối cùng vẫn mở miệng:

"Tiểu Hắc chắc là rất nhớ cậu."

Bàn tay đang đặt trên ghế của Giản Thượng Ôn khẽ khựng lại. Cậu ngẩng đầu lên nhìn Lương Thâm, khóe môi chậm rãi cong lên, đôi mắt trong veo:

"Rốt cuộc là nó nhớ tôi, hay là anh nhớ tôi?"

Lương Thâm hơi nhướng mày, ánh mắt ẩn sau lớp kính, che giấu đi mọi tâm tư.

Hắn bình tĩnh nhìn cậu, hỏi ngược lại: "Cậu nghĩ sao?"

"Không biết." Giản Thượng Ôn dứt khoát trả lời, giọng điệu không một chút do dự.

Cậu đứng dậy, ánh mắt đầy ý cười:

"Nếu anh không nhớ tôi, vậy tôi cũng tạm thời không cần quay về. Nếu Tiểu Hắc nhớ tôi thật, đợi tôi sắp xếp chỗ ở xong, anh cứ mang nó đến chỗ tôi là được."

Cậu dừng lại một chút, rồi cười nhạt, nhẹ giọng bổ sung:

"Biết đâu, nó còn thích ở với tôi hơn ấy chứ?"

Dứt lời, cậu không hề ngoái đầu nhìn phản ứng của Lương Thâm, cứ thế xoay người rời đi.

Rất nhiều chuyện, đến đúng điểm là đủ.

Việc đồng ý bữa ăn này, không chỉ là vì muốn dứt khoát rời đi, mà còn vì... có lẽ vài ngày nữa, cậu còn một chuyện quan trọng cần đến hắn.

......

Ký túc xá

Giản Thượng Ôn kéo vali bước dọc hành lang, dừng lại trước cửa ký túc xá của mình. Căn phòng này không tệ lắm, nằm ở tận cùng hành lang, là một phòng đơn.

Đương nhiên, chuyện này không phải nhờ may mắn hay do công ty đặc biệt ưu ái cậu.

Mà là vì nếu có ai cùng cậu ở chung, thì kiểu gì cũng sẽ xảy ra chuyện ly kỳ quỷ dị.

Tất cả cũng chỉ bởi vì Lương Thâm chính là một con chó điên.

Chuyện này lặp đi lặp lại quá nhiều lần, đến mức chẳng ai còn muốn cùng cậu ở chung ký túc xá nữa.

Cậu quẹt thẻ mở cửa.

"Tích tích tích."

Cửa... không mở.

Lúc này, cửa phòng bên cạnh đột nhiên bật mở.

Người sống trong ký túc xá này hầu hết đều là những nghệ sĩ nhỏ bé, tầng chót trong công ty. Nhìn thấy Giản Thượng Ôn, người nọ cũng hơi bất ngờ, rồi nói:

"Cậu về rồi à? Cửa phòng mở không ra đúng không? Cậu qua chỗ Vương thúc đăng ký lại đi. À, Trương ca có dặn, sau khi về cậu phải đến gặp anh ta. Gọi điện mà cậu không bắt máy, anh ta có chuyện cần nói với cậu."

Giản Thượng Ôn gật đầu: "Biết rồi."

Trương ca – Trương Thiệu Thành – người đại diện của cậu.

Một kẻ không hề hiền lành gì.

Năm đó, Giản Thượng Ôn ký hợp đồng với công ty này chẳng phải vì thích thú gì, mà đơn giản vì cậu đi theo Lương Thâm. Nếu không ký, Lương Thâm sẽ không để cậu rời khỏi nhà đi làm việc.

Lúc mới vào công ty, Trương Thiệu Thành cũng đối xử với cậu khá tốt. Nhưng sau khi cậu và Lương Thâm chia tay, thái độ của gã thay đổi hẳn, bắt đầu lạnh nhạt và ép cậu cúi đầu, để tiện giới thiệu cậu cho kim chủ, đồng thời kiếm một khoản tiền béo bở từ chuyện đó.

Đời trước cũng từng xảy ra chuyện như thế.

Nhưng lần đó, Giản Thượng Ôn trực tiếp đánh gã một trận.

Kết quả là công ty trả thù, sự nghiệp của cậu càng lụn bại.

Lần này, cậu đã có chuẩn bị trước.

Ngày mai, khách sạn tầng cao nhất có buổi tiệc của Lương Thâm. Cậu nhất định sẽ để hắn tận mắt chứng kiến bộ mặt xấu xí của chính người đại diện trong công ty cậu.

Không phải muốn theo đuổi tôi sao?

Vậy thì để tôi xem anh còn có thể làm gì.

Dù sao cũng toàn một lũ chó điên, thà để bọn họ chó cắn chó còn hơn.

.....

Sau khi làm lại thẻ phòng, Giản Thượng Ôn trở lại ký túc xá, rửa mặt rồi ngồi xuống ghế sô pha.

Lúc này, điện thoại trên bàn liên tục rung lên.

Cậu cầm lên xem.

Phỉ Thành.

Tin nhắn chưa đọc: 99+

Tuổi trẻ thật tốt, trâu bò đến mức vẫn còn dư sức quấn người.

Giản Thượng Ôn mở hộp thoại, tin nhắn mới nhất hiện lên.

[Phỉ Thành]: Anh về rồi à? Có phải ở ký túc xá không?

Xem ra tên này rất để ý việc cậu đang ở đâu.

Giản Thượng Ôn nhàn nhạt trả lời: "Ừ, ký túc xá."

Phỉ Thành gần như trả lời ngay lập tức:

[Phỉ Thành]: Thật sự ở ký túc xá sao?! Ký túc xá đó anh lâu rồi không ở, có ở được không? Hay là qua nhà tôi đi, tôi bảo tài xế đến đón anh nhé?"

Giản Thượng Ôn gõ một câu đơn giản: "Không đi."

Phỉ Thành gấp gáp:

[Phỉ Thành]: Tại sao?

Còn gửi theo một cái icon mặt đỏ giận dỗi.

Giản Thượng Ôn bình tĩnh đáp: "Tôi ở ký túc xá rất tốt. Hơn nữa, nếu qua chỗ cậu, tôi đi đâu cũng không tiện."

Phỉ Thành lập tức bám lấy trọng điểm: "Anh muốn đi đâu?"

Giản Thượng Ôn thản nhiên đáp: "Công việc, cậu hỏi làm gì?"

Phỉ Thành có chút bực bội, thấy Giản Thượng Ôn không trả lời tin nhắn của mình, hắn tức giận ném thẳng điện thoại xuống đất. Đúng lúc này, Phỉ Lan vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy chiếc điện thoại đáng thương bị ném xuống sàn. Cô có chút bất ngờ.

Phỉ Lan nhướn mày: "Ai chọc giận em đấy? Lại cầm điện thoại trút giận nữa à?"

Phỉ Thành cao lớn ngồi ôm gối, dáng vẻ có chút ấm ức, nhưng vẫn mạnh miệng: "Không ai cả."

Phỉ Lan vừa nhìn là biết ngay chuyện này không phải do người bình thường gây ra. Bình thường, nếu có ai chọc giận vị thiếu gia này, hắn sẽ lập tức ra tay dạy dỗ, hoặc thậm chí chẳng thèm để tâm đến người ta. Nhưng có thể khiến hắn phiền muộn như vậy, e là chỉ có người trong lòng mà thôi.

"Ôn Cẩm à?" Phỉ Lan đoán thử: "Hai đứa lại giận dỗi gì nhau à?"

Phỉ Thành lập tức trợn mắt: "Tự nhiên nhắc đến Ôn Cẩm làm gì?"

Xem ra không phải Ôn Cẩm.

Cô suy nghĩ một chút, trong lòng dần dần có suy đoán.

Phỉ Lan do dự nói: "Giản Thượng Ôn?"

Vừa nghe đến cái tên này, cả người Phỉ Thành khẽ chấn động. Hắn thoáng sững sờ nhìn chị gái mình, sau đó húng hắng ho khan một tiếng, vội nói: "Không phải anh ta! Liên quan gì đến anh ta chứ?"

Phỉ Lan: "......"

Thiếu gia à, em thiếu điều khắc luôn tên người ta lên trán rồi đó!

Cô nhìn chiếc điện thoại vẫn đang nằm chỏng chơ trên sàn, trong lòng bỗng cảm thấy phức tạp. Thật ra, cô không hề mong muốn Phỉ Thành và Giản Thượng Ôn ở bên nhau. Người kia vừa nhìn đã biết là người từng trải, tâm tư thâm sâu, còn em trai cô thì quá mức đơn thuần, chưa từng yêu ai, căn bản là không cùng đẳng cấp.

Cô rất sợ Phỉ Thành bị lợi dụng.

Cô hiểu rất rõ, dù bề ngoài em trai mình có vẻ ngang tàng, nhưng bản chất lại không hề xấu. Hơn nữa, một khi đã thích ai, hắn sẽ dốc hết ruột gan mà đối xử tốt với người đó.

Chỉ cần Giản Thượng Ôn có chút ý đồ xấu xa, thì chắc chắn sẽ biến Phỉ Thành thành một con chó ngoan ngoãn bị dắt mũi.

Nhưng mà...

Phỉ Lan lặng lẽ nhìn Phỉ Thành đang ngồi trầm mặc bên cạnh. Điện thoại trên sàn đột nhiên sáng lên, hắn lập tức nhặt lên xem, nhưng khi phát hiện chỉ là tin nhắn từ tổng đài 10086, sắc mặt lại trầm xuống, tiếp tục ngồi im không nói lời nào.

Bỗng nhiên, tâm trạng cô càng thêm phức tạp.

Phỉ gia cũng được xem như danh gia vọng tộc, em trai cô vừa có tiền vừa có ngoại hình, vậy mà lại cố chấp thích một người như vậy.

Có khi người kia chỉ đang chơi đùa với em trai cô.

Và càng tệ hơn nữa là... cho dù bị đem ra chơi đùa, hắn vẫn phải xếp hàng chờ đến lượt.

Này... tìm ai để giãi bày đây?

......

Ngày hôm sau.

Giản Thượng Ôn có cuộc gặp với người đại diện – Trương Thiệu Thành.

Khác hẳn với thái độ lạnh nhạt trước đó, hôm nay Trương Thiệu Thành lại vô cùng niềm nở, gã nhiệt tình nói: "Thượng Ôn à, màn thể hiện của cậu trong chương trình đã được tất cả mọi người ghi nhận. Thật sự quá xuất sắc! Rất nhiều nhà đầu tư bày tỏ rằng họ sẵn sàng cân nhắc về cậu. Trước giờ chẳng phải cậu luôn muốn đóng phim điện ảnh sao? Nhân lúc chương trình còn đang hot, tôi đã tranh thủ giúp cậu có cơ hội gặp gỡ một số đạo diễn. Cơ hội này không dễ có đâu!"

Giản Thượng Ôn nhìn gã, ánh mắt đầy ý cười.

Nhớ lại kiếp trước, cậu đúng là một kẻ ngu ngốc.

Khi đó đã là cuối mùa hai, sau khi trải qua vô số chuyện đau đớn, cậu gần như rơi vào trạng thái mất hết hy vọng, giống như một con thiêu thân tuyệt vọng lao vào ánh sáng.

Khi người đại diện đề cập đến chuyện này, cậu từng nghĩ rằng mình đã bắt được một cọng rơm cứu mạng.

Nhưng thực chất, thứ cậu nắm được chỉ là một con dao tẩm độc.

Nhưng không sao cả.

Lần này, cậu sẽ tự mình cầm con dao đó, rồi trả lại tất cả.

Trương Thiệu Thành cười tươi như hoa: "Cậu thấy thế nào?"

Giản Thượng Ôn cũng nở nụ cười rạng rỡ không kém: "Trương ca, thật không dễ gì mà anh còn nhớ tôi muốn đóng phim điện ảnh. Anh đã vất vả giúp tôi có được cơ hội này, đương nhiên tôi sẽ trân trọng."

Trương Thiệu Thành vui mừng ra mặt: "Cậu thật sự đồng ý đi sao?"

Giản Thượng Ôn gật đầu, thản nhiên nói: "Đương nhiên. Nhưng lần này, nếu các nhà sản xuất phim muốn gặp tôi, vậy để họ mời tôi bữa cơm đi!"

Trương Thiệu Thành hơi do dự: "Chuyện này..."

"Không thể sao?" Giản Thượng Ôn làm ra vẻ như sắp từ chối: "Ngay cả một bữa cơm cũng không thể để tôi tận tâm ý, vậy tôi cũng chẳng còn mặt mũi nào mà đến gặp họ nữa."

Thấy cậu có vẻ định bỏ đi, Trương Thiệu Thành vội vàng giữ lại: "Ấy ấy, đừng, đừng đi! Chỉ là một bữa cơm thôi mà, có gì to tát đâu. Được rồi, được rồi, chỗ ăn cứ để cậu quyết định, nhưng mà cũng đừng chọn nơi nào quá kém đấy."

Đặc biệt là cách âm không được quá tệ. Nghĩ đến đây, gã cười đầy ẩn ý.

Giản Thượng Ôn cũng mỉm cười: "Yên tâm, làm sao có chuyện đó được. Tôi nhất định sẽ đặt một khách sạn thật tốt để cảm tạ mọi người."

Khách sạn Hoa Đình nổi tiếng là khó đặt bàn.

Nhưng với Giản Thượng Ôn thì lại vô cùng đơn giản.

Cậu đã đến đây vô số lần, hơn nữa, lần nào cũng đi cùng thiếu gia của Hoa Đình. Thế nên, chỉ cần "quét mặt" là có thể đặt ngay một phòng riêng sang trọng.

Buổi tiệc được ấn định vào buổi tối.

Lúc Giản Thượng Ôn đến nơi, phòng bao đã có không ít người. Vừa bước vào, cậu lập tức nhìn thấy mấy gã trung niên bụng phệ, thậm chí có người hói một mảng lớn, đội tóc giả lộ liễu.

Những người xuất hiện hôm nay chẳng khác gì so với kiếp trước.

Giản Thượng Ôn khẽ cười. Người đã đến đông đủ, cậu lễ phép cúi đầu chào: "Chào mọi người, xin lỗi vì đến muộn, tôi vừa xác nhận thực đơn với giám đốc bên ngoài."

Dưới ánh đèn chùm vàng kim tráng lệ, người thanh niên trẻ tuổi đứng đó, nước da trắng mịn như ngọc, đôi mắt long lanh như nước, hàng mày thanh tú, khi cười rộ lên, gương mặt tựa như được phủ một lớp ánh xuân mềm mại, khiến cả căn phòng sáng bừng lên vài phần.

Cả phòng phút chốc rơi vào tĩnh lặng.

Mọi người vốn đã biết Giản Thượng Ôn rất đẹp, nhưng không ngờ cậu đẹp đến mức này.

Trên màn ảnh vốn đã xuất sắc, nhưng ngoài đời lại còn rực rỡ hơn gấp bội.

Vẻ đẹp này gần như không thực, đến mức khó có thể dùng lời để hình dung. Cậu vừa bước vào, dường như đã không còn thuộc về thế giới này nữa, như thể một ảo ảnh bước ra từ giấc mộng, khiến người ta không dám tin vào mắt mình.

Nhưng cậu thực sự đang đứng đó, đang mỉm cười và nói chuyện cùng bọn họ.

Trong khoảnh khắc ấy...

Hầu hết các nhà đầu tư đều đột nhiên hiểu ra một điều.

Họ đã từng nghe nói, mấy năm trước, Giản Thượng Ôn có kim chủ chống lưng nhưng mãi vẫn không thể bật lên. Hôm nay, khi tận mắt nhìn thấy cậu, trong lòng họ bỗng dưng xuất hiện một ý nghĩ quái dị:

Nếu là tôi, tôi cũng không nỡ để người này bị cả thế giới dòm ngó.

Chỉ hận không thể mang người về, nhốt lại, che giấu đi khỏi ánh nhìn thèm thuồng của kẻ khác.

Trương Thiệu Thành là người hoàn hồn sớm nhất, hắn cười niềm nở: "Không sao, không sao, cậu không đến trễ đâu! Nào, mau vào đi, mọi người đang đợi cậu đấy."

Giản Thượng Ôn thuận tay khép cánh cửa phía sau, rồi chọn chỗ ngồi gần cửa nhất mà an vị.

Ánh mắt mọi người trong phòng đều dừng trên người cậu. Giữa những lần nâng ly đổi chén, cậu vừa cười vừa nói, lễ độ mà không mất đi phong thái tự nhiên. Từng cử chỉ, từng ánh mắt đều khiến người ta không khỏi bị cuốn theo.

Rượu qua ba vòng.

Rốt cuộc cũng có kẻ không nhịn được.

Giản Thượng Ôn cảm nhận được một bàn tay lặng lẽ vươn tới chạm vào chân mình. Cậu lập tức đứng dậy, tiện tay cầm ly rượu ném xuống đất.

"Choang!"

Tiếng thủy tinh vỡ vụn làm cả phòng giật mình.

Thế nhưng, trên gương mặt cậu vẫn là nụ cười ôn hòa: "Xin lỗi, trượt tay rồi."

Đúng lúc đó, nhân viên phục vụ đẩy cửa bước vào, mang theo món ăn mới. Nhìn thấy mảnh thủy tinh vương vãi trên sàn, người phục vụ lễ phép nói: "Xin lỗi quý khách, chúng tôi sẽ cho người đến dọn dẹp ngay."

Giản Thượng Ôn mỉm cười: "Phiền mọi người rồi."

Dứt lời, cậu quay sang người đàn ông trung niên bụng phệ bên cạnh, nâng ly rượu lên, khẽ nghiêng đầu cười: "Tôi kính ngài một ly coi như tạ lỗi, được chứ?"

Người nọ vốn đang lúng túng, bây giờ như được cởi trói, vội vàng gật đầu: "Được, được, được!"

Sau khi uống cạn, hắn vỗ mạnh lên vai Giản Thượng Ôn, cười ha hả nói: "Ôn Ôn à, thật ra tôi luôn đánh giá rất cao cậu. Hôm nay gặp mặt mới phát hiện, cậu đúng là một diễn viên hiếm có! Chỉ cần cậu chịu theo tôi, tôi cam đoan..."

Vừa nói, hắn vừa có ý định lại gần hơn.

Giản Thượng Ôn vẫn mỉm cười, nhưng trong đầu lại âm thầm tính toán. Thời gian chắc cũng không sai biệt lắm, Lương Thâm đáng lẽ phải đi ngang qua rồi. Trò hay sắp bắt đầu...

Nhưng ngay giây tiếp theo, cửa phòng bị đẩy ra.

Một nhóm người đi ngang qua hành lang bên ngoài.

Giản Thượng Ôn hơi nghiêng đầu nhìn, nụ cười trên môi vẫn chưa tắt, nhưng trong ánh mắt lại thoáng hiện lên tia kinh ngạc.

Sao lại không phải Lương Thâm? Sao lại là... hắn?