Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu Anh Trai Tốt Nữa?

Chương 60: Người bên cạnh anh là ai?



Ánh mắt Giản Thượng Ôn chạm phải một đôi mắt khác từ bên ngoài.

Kỳ Ngôn cũng đang nhìn cậu, ánh mắt chứa đựng một sự ngạc nhiên không hề che giấu.

Bốn mắt giao nhau.

Không khí trong nháy mắt như đông cứng.

Giản Thượng Ôn không ngờ sẽ chạm mặt Kỳ Ngôn ở đây.

Mà ngay lúc này, nhà đầu tư bên cạnh còn đang cười cợt đổ thêm dầu vào lửa: "Nào nào nào, uống một ly rượu giao bôi đi!"

Cậu nhìn thấy Kỳ Ngôn khẽ nhíu mày khi nhìn vào bàn rượu của mình.

Tầm mắt Giản Thượng Ôn lại chuyển sang người đứng cạnh Kỳ Ngôn—Dư Ý.

Người này rõ ràng cũng vừa nhận ra cậu. Hai ánh mắt chạm nhau trong giây lát, ý vị khó dò.

Giản Thượng Ôn nhếch môi cười nhạt.

Xem ra, cuộc gặp gỡ hôm nay không phải là trùng hợp.

Cậu không tin trên đời này thực sự có chuyện "vô tình chạm mặt". Tất cả những cuộc gặp gỡ đều có người đã sắp đặt từ trước.

Bên tai Kỳ Ngôn, Dư Ý ghé sát, khẽ nói gì đó.

Kỳ Ngôn cuối cùng cũng thu lại ánh mắt khỏi Giản Thượng Ôn, cùng Dư Ý bước đi, dần khuất khỏi khung cửa.

Bóng lưng hai người biến mất.

Giản Thượng Ôn ngả người ra sau, chậm rãi nhấp một ngụm rượu, khóe môi vẫn cong lên đầy ý vị.

Không biết lần này về nhà, Dư Ý sẽ nói với hắn những gì đây?

Giản Thượng Ôn khẽ cười trong lòng nhưng không có thời gian suy nghĩ nhiều. Tất cả chỉ diễn ra trong khoảnh khắc chớp nhoáng.

Người đàn ông trước mặt dường như đã hiểu sự im lặng của cậu là một lời đồng ý ngầm. Gã cười nhếch mép, ánh mắt lộ rõ ý đồ không đứng đắn, bàn tay chậm rãi vươn tới, đặt lên vai Giản Thượng Ôn.

Kế hoạch có chút thay đổi. Vậy thì cứ để cậu tự dọn đường cho chính mình trước đã.

Giản Thượng Ôn không chút biểu cảm hất tay nhà đầu tư ra. Khi thấy sắc mặt đối phương hơi sa sầm, cậu chỉ khẽ cười: "Làm Vương tổng giật mình rồi, tôi tự phạt một ly."

Đám nhà đầu tư nhìn cậu ngửa cổ uống cạn ly rượu, có người phía sau lập tức ồn ào: "Uống một ly thì tính là gì? Phải uống rượu giao bôi mới có thành ý!"

Bữa tiệc đã sớm bị bầu không khí hưng phấn bao trùm. Vô số ánh mắt đàn ông chứa đầy ham muốn bám chặt lên thân hình tinh tế và xinh đẹp của Giản Thượng Ôn. Trương Thiệu Thành, người đại diện của cậu, cũng có chút dao động, lên tiếng khuyên nhủ: "Thượng Ôn, Vương tổng đối với cậu không tệ, thực sự có thành ý muốn hợp tác. Uống với anh ấy một ly đi!"

Giản Thượng Ôn khẽ cười, trong lòng tính toán, vào giờ này Lương Thâm chắc hẳn đã xuống lầu. Cậu chạm nhẹ ngón tay lên thành ly, chuẩn bị tặng cho những kẻ ngồi đây một bài học khắc cốt ghi tâm.

"Phanh!"

Cánh cửa phòng đột ngột bị người ta đá văng.

Giản Thượng Ôn thoáng bất ngờ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài. Khi quay lại, cậu liền thấy một người đang sải bước lao vào.

Kỳ Ngôn.

Ánh mắt anh lạnh băng, cả người tỏa ra khí thế bức người. Quanh thân anh như bao phủ một tầng sát khí, sắc bén đến đáng sợ. Là một idol, bất kể xuất hiện ở đâu, trước ống kính hay trước công chúng, anh luôn là hình mẫu của sự rạng rỡ, soái khí. Nhưng đây là lần đầu tiên có người thấy anh bộc lộ cảm xúc mãnh liệt như thế.

Giản Thượng Ôn không ngờ anh lại quay lại. Rõ ràng anh đã rời đi rồi cơ mà?

Kỳ Ngôn dừng lại trước mặt cậu.

Trương Thiệu Thành cũng sững sờ đứng dậy. Tuy không cùng công ty, nhưng không đến mức không nhận ra người vừa xuất hiện. Gã nói: "Kỳ Ngôn? Sao cậu lại ở đây?"

Nhưng Kỳ Ngôn hoàn toàn không đoái hoài đến gã.

Đôi mắt đen thẫm của anh rũ xuống, nhìn thẳng vào Giản Thượng Ôn. Giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo vang lên: "Cậu đang làm gì ở đây?"

Giản Thượng Ôn bình tĩnh đáp: "Ăn cơm."

Kỳ Ngôn nhìn sang những người đàn ông ngồi đối diện cậu: "Cùng bọn họ?"

Giới giải trí không phải nơi sạch sẽ, anh đã lăn lộn bao năm, không thể nào không biết những bữa tiệc rượu thế này thực chất là vì điều gì. Ăn cơm? Trong những buổi tiệc này, chỉ có nghệ sĩ là món ăn thực sự. Tài nguyên, hợp đồng, cơ hội, tất cả những thứ ấy, đổi lại bằng cái gì, anh không phải không hiểu.

Chỉ trong một giây khi nhìn thấy Giản Thượng Ôn ngồi đây, sóng ngầm trong lòng anh lập tức cuộn trào dữ dội.

Mỗi bước rời đi, hình ảnh cậu cùng người khác cụng ly uống rượu lại liên tục tái hiện trong đầu anh, như một cây kim đâm thẳng vào trái tim. Một ngọn lửa vô danh bùng lên trong lồng ngực. Anh không dám nghĩ, nếu tối nay còn tiếp diễn, mọi chuyện sẽ đi đến mức nào.

Dư Ý lên tiếng: "Anh, mau lên lầu đi. Chị Hồng đã sắp xếp tiệc tiếp đón cho anh. Hôm nay là sinh nhật em, chị ấy dặn em nhất định phải dẫn anh qua đó, đừng lo chuyện không liên quan nữa."

Chuyện không liên quan.

Anh biết.

Bất kể Giản Thượng Ôn làm gì, đó cũng là tự do của cậu. Những chuyện này vốn dĩ không liên quan đến anh.

Anh cũng biết, mọi người đều là người trong giới. Anh không có tư cách quản.

Nhưng...

Những âm thanh ồn ào, tiếng cười cợt vọng ra từ trong phòng cuối cùng đã cắt đứt sợi dây lý trí mỏng manh còn sót lại của anh.

Kỳ Ngôn đứng sừng sững trước mặt Giản Thượng Ôn, ánh mắt gắt gao khóa chặt cậu, từng lời từng chữ dứt khoát vang lên: "Cùng tôi ra ngoài."

Kỳ Ngôn nắm chặt cánh tay Giản Thượng Ôn, muốn kéo cậu rời khỏi đây ngay lập tức.

Nhà đầu tư lập tức giữ chặt cánh tay còn lại của cậu, giọng điệu mang theo hàm ý sâu xa: "Đây là bữa tiệc của chúng tôi, hẳn là không liên quan gì đến Kỳ lão sư nhỉ?"

Giản Thượng Ôn hơi rũ mắt, che giấu cảm xúc.

Kỳ Ngôn hoàn toàn phớt lờ những lời xung quanh. Bóng dáng anh cao lớn, cả người như chìm trong sắc đen trầm lặng. Bàn tay đặt bên người đã nổi lên gân xanh, như thể đang cố gắng kiềm chế cảm xúc mãnh liệt trong lòng. Giọng anh chậm rãi, nhưng từng chữ đều cứng rắn như sắt thép: "Cậu đi theo tôi."

Ánh mắt anh khóa chặt lấy Giản Thượng Ôn, kiên quyết đến mức không cho phép cậu có đường lui.

Đôi mắt đen sâu thẳm, vằn lên vài tia đỏ mảnh, tựa như dấu hiệu của một ngọn núi lửa sắp phun trào. Bề ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng người hiểu anh đều biết, giới hạn của anh đã sắp chạm đến bờ vực bùng nổ.

Cảm xúc căng thẳng, mãnh liệt như lửa cháy lan khắp phòng.

Khoảnh khắc đó, Giản Thượng Ôn như bị kéo về một mùa hè rất lâu trước đây.

Hôm ấy, khi cậu quyết định rời đi, Kỳ Ngôn cũng đã nắm chặt cổ tay cậu, từng câu từng chữ hỏi cậu: "Tôi hỏi lại một lần nữa, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Cậu không đáp.

Không nhìn anh.

Chỉ lặng lẽ cúi đầu, từng ngón tay gỡ bỏ cái siết chặt nơi cổ tay mình.

Nhiều năm trôi qua.

Vậy mà bàn tay ấy lại lần nữa kéo lấy cậu.

Mang theo sự quyết tuyệt.

Giản Thượng Ôn cuối cùng cũng ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt bướng bỉnh kia. Trong phòng im lặng một lúc, cậu thở dài, bất đắc dĩ.

Cục diện đêm nay thực sự đã đi chệch khỏi dự tính ban đầu. Kỳ Ngôn vốn không nên xuất hiện trong cuộc chơi này. Nước cờ này là của Lương Thâm, cậu chỉ định kéo một mình Lương Thâm xuống nước. Đám nhà đầu tư này không phải không thể xử lý, nhưng chúng là những kẻ phiền phức.

Cậu không muốn kéo Kỳ Ngôn vào.

Thôi vậy.

Sau này tìm cơ hội khác cũng được. Không cần phải làm mọi chuyện quá căng thẳng. Trước đây cậu không có quyền lựa chọn, nhưng giờ đây, cậu không muốn biến mọi thứ thành một kết cục không thể vãn hồi.

Giản Thượng Ôn lên tiếng: "Cậu ra ngoài chờ tôi trước."

Kỳ Ngôn nhíu mày.

Nhóm nhà đầu tư thầm thở phào. Một người đàn ông đầu trọc cười nhạt, lên tiếng: "Vẫn là Ôn Ôn hiểu chuyện. Kỳ lão sư, nếu cậu muốn ở lại dùng bữa, chúng tôi hoan nghênh. Nhưng nếu cậu đến để gây rối, thì rất tiếc, chúng tôi không tiếp đãi."

Vừa nói, hắn vừa vươn tay định kéo Giản Thượng Ôn về phía mình.

Giản Thượng Ôn ra hiệu cho Kỳ Ngôn rời đi trước. Chuyện của cậu, cậu có thể tự mình xử lý.

Nhưng không ngờ, ngay trước mặt Kỳ Ngôn, gã nhà đầu tư kia lại làm ra động tác đầy khiêu khích. Như thể muốn chứng minh điều gì, gã mạnh mẽ giật lấy cánh tay Giản Thượng Ôn.

Cổ tay cậu run lên, ly rượu trên tay đổ xuống, rượu bắn tung tóe, thấm ướt quần áo của cậu. Cậu buông tay, chiếc ly rơi xuống đất, lăn đến trước mặt gã đàn ông.

Còn chưa kịp đứng vững...

Bóng dáng trước mặt bỗng lướt qua.

Sau đó là một loạt âm thanh hỗn loạn vang lên.

Ghế va vào bàn.

Chén dĩa rơi xuống, vỡ tan.

"Rầm!"

Kỳ Ngôn giơ chân đá thẳng vào người gã đàn ông, đến cả ghế ngồi cũng bị hất văng ra.

Trương Thiệu Thành giật mình kêu lên: "Kỳ Ngôn, cậu làm gì vậy?"

Ban đầu, cậu đã tính toán để chính mình là người xốc bàn tiệc này lên. Nhưng không ngờ, người ra tay trước lại là Kỳ Ngôn.

Phiền phức rồi đây.

Nhà đầu tư bị đá ngã xuống đất, vừa tức giận vừa xấu hổ, lớn tiếng chửi bới, cố bò dậy: "Mẹ kiếp! Mày dám đánh tao? Xem tao có để yên cho mày không..."

Không khí trong phòng càng lúc càng căng thẳng, sắp sửa bùng nổ thành một cuộc hỗn chiến.

Đúng lúc này...

Cửa ra vào đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp, mang theo sự sắc bén đầy áp lực: "Chuyện gì đây?"

Giản Thượng Ôn nghiêng đầu nhìn về phía cửa.

Cuối cùng, người cậu đang đợi cũng đã đến.

Lương Thâm mặc một bộ vest đỏ sẫm, đứng tựa vào khung cửa. Ánh đèn vàng trên hành lang kéo dài bóng dáng hắn, phản chiếu lên gọng kính mạ vàng, che giấu đi đôi mắt sắc lạnh của hắn.

Cuối cùng cũng tới.

Dù hơi muộn.

Nhưng tới là được rồi.

Trương Thiệu Thành cảm giác như cuối cùng cũng tìm được cứu tinh. Dù sao thì Lương Thâm mới thực sự là ông chủ của gã, gã không dám trêu vào Kỳ Ngôn, nhưng điều đó không có nghĩa là sếp của gã cũng vậy. Gã vội vàng bước lên trước, tỏ vẻ oan ức mà cáo trạng: "Lương tổng, chúng tôi chỉ đang liên hoan ở đây, nhưng Kỳ lão sư đột nhiên xông vào, chúng tôi cũng không biết đã đắc tội cậu ấy chỗ nào, vậy mà cậu ấy lại trực tiếp ra tay. Đây vẫn là Hoa Đình đấy, ngài xem chuyện này nên giải quyết thế nào..."

Lương Thâm liếc mắt nhìn Kỳ Ngôn, rồi lại nhìn sang Giản Thượng Ôn.

Giản Thượng Ôn đang xoa cổ tay, chỗ đó vừa rồi bị kéo mạnh nên có chút đau. Ánh mắt của Lương Thâm lập tức dừng lại trên người cậu, giọng điệu lạnh nhạt: "Xảy ra chuyện gì?"

"À." Giản Thượng Ôn đáp, "Trương ca bảo tôi tới đây để giới thiệu chút tài nguyên phim ảnh, thực chất là muốn tôi ngồi uống rượu tiếp khách."

Cậu nói thẳng không chút kiêng nể.

Sắc mặt Trương Thiệu Thành lập tức cứng đờ, có phần khó coi. Gã vội vàng giải thích: "Thượng Ôn, cậu nói vậy không đúng. Tôi chỉ đơn thuần muốn giới thiệu tài nguyên cho cậu thôi."

Giản Thượng Ôn chỉ cười nhạt, quay sang nhìn Lương Thâm: "À, bảo tôi đến đây để đổi tài nguyên. Đúng lúc Kỳ lão sư đi ngang qua, thế là xảy ra chút xung đột."

Lương Thâm thoáng chốc trầm mặt. Đôi mắt ẩn sau gọng kính kia khẽ nheo lại, ánh sáng lạnh lẽo lướt qua.

Tên nhà đầu tư vừa bị đánh vẫn còn ôm bụng kêu rên, giọng nói đầy uất ức: "Tôi có lòng tốt đến đây bàn chuyện hợp tác, mấy người làm vậy là có ý gì?"

Kỳ Ngôn chẳng buồn để tâm đến đám người này. Anh chỉ cúi xuống nhìn Giản Thượng Ôn, trầm giọng nói: "Đi thôi."

Dứt lời, anh xoay người, sải bước rời đi.

Giản Thượng Ôn nhìn bóng lưng đầy tức giận của anh, khẽ cười một tiếng rồi cũng quay người bước theo.

Lúc lướt ngang qua Lương Thâm, hắn đưa tay ra.

Nhưng Giản Thượng Ôn dường như đã đoán trước được, né tránh không chút do dự. Cậu nhẹ giọng nói: "Đã làm phiền Lương tổng. Chi phí bữa tiệc này, tôi sẽ thanh toán."

Nói xong, cậu không ngoảnh đầu lại mà rời khỏi.

Căn phòng bỗng chốc chìm vào tĩnh lặng.

Đôi mắt Lương Thâm u ám như một màn đêm không ánh sáng. Nhưng hắn vốn là người giỏi che giấu cảm xúc, khi hắn không lên tiếng, chẳng ai có thể đoán được hắn đang nghĩ gì.

Trương Thiệu Thành bỗng thấy trong lòng có một dự cảm chẳng lành. Gã biết rõ vị thiếu gia này từng bao dưỡng Giản Thượng Ôn, nhưng theo những gì gã nắm được, hai người đã sớm cắt đứt quan hệ.

Hơn nữa, khoảng thời gian này, Lương Thâm vẫn luôn theo đuổi Ôn Cẩm.

Chính vì tất cả dấu hiệu đều cho thấy Giản Thượng Ôn đã là người thất thế, nên Trương Thiệu Thành mới dám ra tay.

Nhưng chẳng lẽ...

Là vì gã vô tình làm mất mặt Lương gia?

Trong đầu Trương Thiệu Thành nhanh chóng tính toán đối sách. gã lập tức quyết định đổ hết trách nhiệm lên người Giản Thượng Ôn: "Lương thiếu, chuyện này thật sự chỉ là một sự hiểu lầm. Tôi cũng không ngờ Giản Thượng Ôn rõ ràng đã đồng ý đến dự tiệc rượu, vậy mà còn cố tình gây chuyện, thậm chí còn lôi cả Kỳ Ngôn vào để chống lưng cho mình. Quả thực là không biết điều. Một nghệ sĩ dưới trướng công ty mà lại không chịu phối hợp với công việc, Lương thiếu, tôi thấy..."

"Bốp!"

Thanh âm giòn giã vang vọng khắp cả phòng.

Lương Thâm thu tay lại, gương mặt không gợn sóng, tựa như vừa rồi kẻ ra tay không phải hắn. Cả că phòng phút chốc rơi vào tĩnh lặng, những kẻ vừa nãy còn kêu rên đau đớn giờ đây đều nín thở, ánh mắt đổ dồn vào Trương Thiệu Thành – trên mặt gã in hằn một dấu tay đỏ rực.

Trương Thiệu Thành cũng sững sờ nhìn Lương Thâm.

Lương Thâm đứng ở cửa, ánh mắt vẫn hờ hững, khóe môi khẽ cong lên một độ cong nhẹ nhàng, nhưng ánh nhìn dưới cặp kính tơ vàng lại sắc lạnh như rắn độc. Hắn cất giọng chậm rãi: "Thấy thế nào?"

Trương Thiệu Thành bỗng nhiên nghẹn lời, cổ họng khô khốc, rụt rè đáp: "Xin lỗi Lương thiếu, tôi không biết..."

Không biết ngài vẫn còn hứng thú với Giản Thượng Ôn.

Một cảm giác hối hận trào dâng trong lòng gã.

Đám nhà đầu tư cũng không dám hó hé nửa lời. Bọn họ tuy có chút tiền tài, nhưng đứng trước thế lực thượng lưu hàng đầu như Lương gia, tài sản của bọn họ chẳng đáng là gì.

Lương Thâm nhàn nhạt ra lệnh: "Đi xin lỗi cậu ấy."

Hắn ghét thu dọn mớ hỗn độn do kẻ khác gây ra.

Trương Thiệu Thành lập tức hiểu ra vấn đề, không dám do dự, nhanh chóng gật đầu: "Vâng, Lương thiếu."

Trước khi rời đi, ánh mắt Lương Thâm lướt qua nhóm nhà đầu tư, cuối cùng dừng lại trên người đàn ông đang nằm rên rỉ dưới đất. Hắn nhíu mày, vẻ mặt chán ghét: "Là hắn đụng vào cậu ấy?"

Trương Thiệu Thành vội vàng đáp: "Đúng vậy, những người khác không có."

Lương Thâm khẽ cười.

Ngay sau đó, vang lên một tiếng hét thảm thiết, căn phòng lại rơi vào cảnh tượng hỗn loạn. Các nhân viên phục vụ bên ngoài nghe thấy cũng không dám tiến vào, có người thậm chí còn sợ hãi mà đứng nép sang một bên.

Lương Thâm bước ra khỏi phòng, dùng khăn lau tay, giọng nói lãnh đạm nhưng mang theo sự áp bức chết chóc: "Về sau đừng để tôi thấy hắn nữa."

Hắn đẩy gọng kính tơ vàng trên sống mũi, ánh mắt lạnh lùng lướt qua đám người đang run rẩy trong góc: "Nếu không, các người cũng không cần xuất hiện trước mặt tôi nữa."

"... Rõ, thưa Lương thiếu."

Đáp lại hắn là những tiếng run rẩy, sợ hãi.

Người đàn ông này... quả thực là một tên điên.

.........

Hành lang Hoa Đình.

Giản Thượng Ôn theo sau Kỳ Ngôn, đầu óc vẫn miên man suy nghĩ về chuyện tối nay.

Lương gia xưa nay quản giáo nghiêm khắc, đặc biệt với Lương Thâm – người con trưởng phải gánh trên vai trọng trách gia tộc. Cha không thương, mẹ không yêu, nhưng đáng sợ hơn cả không phải điều đó, mà là dù không có tình thân, hắn vẫn được trao đủ quyền lực và tài sản để hành động tùy ý.

Một môi trường giáo dục khắc nghiệt như vậy rất dễ nuôi dưỡng ra những con quái vật.

Cũng giống như Phó Cẩn Thành.

Hai người này đều che giấu bản chất rất giỏi. Phó Cẩn Thành có ham muốn kiểm soát cực cao, còn Lương Thâm lại có tính chiếm hữu mạnh mẽ. Hắn có thể không cần thứ gì, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác động vào thứ đã từng thuộc về hắn.

Vậy nên, chỉ cần khéo léo dẫn dắt, hắn sẽ phạm sai lầm.

Buổi tối hôm nay chỉ mới là bước đầu tiên. Cậu chỉ cần chờ xem kết quả vào ngày mai. Dù có chút sai lệch ngoài dự tính, nhưng ít ra, kết quả cuối cùng vẫn nằm trong tầm kiểm soát.

Đang suy nghĩ, phía trước đột nhiên vang lên giọng của Dư Ý: "Ngôn ca!"

Giản Thượng Ôn khựng lại, suýt nữa va vào lưng Kỳ Ngôn. Cậu nhìn thẳng vào Dư Ý, ánh mắt hơi trầm xuống. Giờ thì cậu đã chắc chắn rằng những rắc rối ngoài ý muốn tối nay không thể không liên quan đến người này.

Dư Ý cười nhẹ: "Ngôn ca, Hồng tỷ đang giục anh."

Giản Thượng Ôn không lên tiếng. Cậu không phải không muốn tính sổ với Dư Ý, chỉ là lúc này không muốn khiến Kỳ Ngôn khó chịu thêm.

Chuyện đã xong, cậu chỉ muốn rời khỏi đây.

Cậu nói: "Vậy tôi về trước, các cậu cứ bận việc của mình đi."

Nói rồi, cậu xoay người định đi.

Nhưng Kỳ Ngôn giữ chặt cổ tay cậu: "Đi đâu?"

Giản Thượng Ôn không giãy ra, chỉ hờ hững đáp: "Về ký túc xá công ty."

Kỳ Ngôn nói: "Người đại diện của cậu không phải loại tốt đẹp gì, cậu về bây giờ chỉ có nước bị hắn chặn kín miệng. Tôi đưa cậu về."

Giản Thượng Ôn bật cười: "Cậu không phải đang có việc bận sao?"

Kỳ Ngôn quả nhiên dừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía Dư Ý.

Dư Ý đương nhiên không muốn để hắn đi, vội vàng chen vào: "Ngôn ca, Hồng tỷ đang chờ chúng ta trên lầu đấy, chẳng phải hôm nay anh định tổ chức sinh nhật cho em sao?"

Ngay từ đầu, cậu ta chỉ muốn đến gặp một nhà đầu tư trong bữa tiệc tối nay. Ai ngờ lại ngoài ý muốn biết được rằng Giản Thượng Ôn cũng đang ở đây, còn là chủ tiệc, hơn nữa không ngừng mời rượu một vị nào đó. Đều là người trong giới, cậu ta lập tức nhận ra đây là chuyện gì.

Trời giúp cậu ta.

Dư Ý cố tình dời tiệc sinh nhật đến Hoa Đình, chính là để Kỳ Ngôn tận mắt chứng kiến những chuyện này.

Không ngờ sự việc lại phát triển ngoài tầm kiểm soát.

Giản Thượng Ôn cười cười: "Hôm nay là sinh nhật A Ý à? Chúc cậu sinh nhật vui vẻ nhé. Tôi không chuẩn bị quà kịp, lần sau nhất định bù. Không làm phiền mọi người nữa, tôi đi trước đây."

Nói xong, cậu xoay người rời đi.

Dư Ý còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm.

Kỳ Ngôn nhìn theo bóng lưng Giản Thượng Ôn rời đi, rồi nói: "Dư Ý, quà sinh nhật tôi sẽ bảo Hồng tỷ đưa đến, hôm nay tôi còn có việc gấp, đi trước."

Dư Ý sững sờ: "Ngôn ca..."

Kỳ Ngôn lập tức quay người, đuổi theo Giản Thượng Ôn.

Giản Thượng Ôn thấy Kỳ Ngôn đi đến cũng chẳng lấy làm lạ, bước chân vẫn thong dong như cũ. Hai người im lặng đi xuống thang máy. Xe của Kỳ Ngôn đỗ ngay dưới lầu, hắn không mang tài xế, trực tiếp ngồi vào ghế lái. Giản Thượng Ôn cũng không chần chừ, kéo cửa ghế phụ ngồi vào trong.

Sau khi lên xe, Kỳ Ngôn không vội lái đi, hắn còn cần điều chỉnh lại tâm trạng.

Giản Thượng Ôn cũng không thúc giục, nói thật thì cậu vừa uống rượu xong, cũng cần một chút thời gian để bình ổn lại, liền đưa tay day day mi tâm.

Kỳ Ngôn liếc nhìn cậu: "Cậu uống bao nhiêu rồi?"

"Không nhiều lắm." Giản Thượng Ôn suy nghĩ một chút, đáp: "Đại khái khoảng một chai."

Kỳ Ngôn bật cười lạnh: "Tửu lượng tốt nhỉ? Tôi còn tưởng là đã làm phiền cậu tận hưởng khoảnh khắc vui vẻ đấy."

Giản Thượng Ôn nghĩ, nếu cậu không đến, tôi thật sự đã đánh nhau rồi. Ở một góc độ nào đó mà nói, đúng là chưa thể tận hứng. Dù sao thì tôi cũng chưa kịp động tay với đám người đó.

Nhưng thôi, cũng chẳng sao.

Giờ thân thể cậu không tốt, nếu thật sự động thủ, có khi lại làm tổn thương chính mình. Thuận theo tự nhiên vậy.

Kỳ Ngôn thấy Giản Thượng Ôn im lặng, tưởng rằng mình đoán đúng. Nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy bên ngoài phòng VIP, hắn chỉ cảm thấy trong lòng bực bội không thôi. Hắn nghiêng đầu, liền bắt gặp ánh mắt Giản Thượng Ôn đang nhìn mình.

Ánh sáng trong bãi đỗ xe có phần mờ tối, làm nổi bật gương mặt trắng nõn xinh đẹp của cậu. Đôi mắt long lanh, môi đỏ thắm căng mọng, thoạt nhìn có chút mê hoặc.

Chỉ là...

Thoạt nhìn có chút sưng.

Một suy đoán chợt lóe lên trong đầu Kỳ Ngôn, hắn gần như không kiềm chế nổi mà hỏi: "Cậu, cậu có phải đã cùng bọn họ..."

Thật sự không thể trách hắn suy nghĩ lung tung.

Dù sao khi vừa nhìn qua khe cửa, hắn đã thấy tay của nhà đầu tư kia đặt trên vai Giản Thượng Ôn.

Giản Thượng Ôn bắt gặp ánh mắt của Kỳ Ngôn dừng trên môi mình. Cậu thông minh như vậy, làm sao không hiểu ý hắn muốn nói.

Cậu cảm thấy buồn cười. Buồn cười vì Kỳ Ngôn rõ ràng rất muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng lại do dự không dám mở miệng.

Thật khác xa với dáng vẻ hung thần ác sát trong ghế lô lúc nãy, thậm chí còn dám ra tay đánh người.

Giản Thượng Ôn chớp chớp mắt, đôi mắt đào hoa xinh đẹp phản chiếu ánh sáng lấp lánh, chậm rãi nói: "Cậu cảm thấy sao?"

Kỳ Ngôn im lặng.

Hắn siết chặt vô lăng, đường nét gương mặt tuấn tú chìm trong ánh sáng mờ ảo của bãi đỗ xe, lại toát lên chút cô đơn.

Thật đáng thương.

Giản Thượng Ôn biết, chuyện tối nay, dù Kỳ Ngôn không đến, cậu vẫn có thể tự xử lý ổn thỏa. Nhưng Kỳ Ngôn không biết điều đó. Chính vì không biết, nên hắn mới quay lại, mới càng đáng quý.

Dù thế nào đi nữa, trong hoàn cảnh ấy, hắn muốn đưa cậu đi, vậy là đủ rồi.

Giản Thượng Ôn mỉm cười: "Uống rượu nhiều quá. Rượu hơi cay, làm môi sưng lên một chút thôi."

Kỳ Ngôn rõ ràng ngẩn người.

Vừa nãy còn ra vẻ không để tâm, cố chấp không chịu lên tiếng. Nhưng sau khi nghe câu trả lời, hắn lập tức hỏi: "Thật không?"

Ánh mắt sáng rực, trông chẳng khác gì một chú cún con.

"Không tin à?" Giản Thượng Ôn bỗng dưng nảy ra ý trêu chọc. Cậu nghiêng người cúi xuống, tiến sát lại gần: "Muốn kiểm tra không?"

Khoảng cách giữa hai người lập tức thu hẹp.

Hương rượu nhàn nhạt hòa lẫn với mùi hoa dịu ngọt tự nhiên trên người Giản Thượng Ôn, tạo thành một mùi hương đặc biệt, chỉ thuộc về riêng cậu, đầy mê hoặc.

Kỳ Ngôn theo bản năng né tránh, nhưng lại vô tình khiến gương mặt mình lướt nhẹ qua nơi nào đó mềm mại.

Cả người hắn cứng đờ.

Khi nhận ra vừa rồi là gì, vành tai hắn lập tức đỏ bừng, đại não trống rỗng trong giây lát.

Kỳ Ngôn sững sờ nhìn Giản Thượng Ôn.

Giản Thượng Ôn cũng hơi bất ngờ, nhưng nụ hôn này cũng đã lỡ rồi, cậu vốn không phải kiểu người hay để bụng. Cậu mỉm cười cong môi: "Thế nào, kiểm tra xong chưa? Có qua không?"

"Cậu... Cậu... Cậu làm cái gì vậy!"

Hắn rối bời đến mức chẳng khác nào bị quỷ ám. Chuyện của Giản Thượng Ôn khiến máu trong người hắn như sôi trào, cả thân thể cũng như không thể ngồi yên. Hắn giống như một mặt hồ phẳng lặng đã nhiều năm, bỗng nhiên bị ai đó ném xuống một viên đá, khuấy động từng gợn sóng dập dờn.

Giản Thượng Ôn lại chẳng hề có chút hoảng loạn, đôi mắt khẽ cong, nụ cười nhàn nhạt: "Tối nay, cảm ơn cậu, Kỳ lão sư."

Kỳ Ngôn bỗng khựng lại.

Ngay cả luồng nhiệt huyết vừa bùng lên trong người cũng đột nhiên nguội lạnh. Hắn nhìn Giản Thượng Ôn, chậm nửa nhịp mới nhận ra cậu đang cảm ơn vì điều gì.

Cậu đang cảm ơn hắn vì đã đưa cậu đi khỏi đó.

Nụ hôn kia, là để đáp lễ.

Nhận thức này khiến Kỳ Ngôn bất giác bùng lên cơn giận. Giản Thượng Ôn coi chuyện này là gì? Một cuộc giao dịch sao? Nếu thế thì bây giờ tính là gì, hắn và đám nhà đầu tư kia, trên thực tế đối với Giản Thượng Ôn có gì khác nhau không? Cậu coi hắn là gì chứ?!

Kỳ Ngôn giận đến mức tay cũng run lên, hắn chỉ vào cửa xe, gằn từng chữ: "Xuống xe."

Giản Thượng Ôn hơi sững sờ, không ngờ Kỳ Ngôn lại nhạy cảm đến vậy. Nhưng thật ra cũng không khó hiểu.

Từ trước đến nay hắn vốn thế.

Hồi còn đi học, vì xuất thân từ một vùng núi hẻo lánh, không quen với các thiết bị điện tử hay những xu hướng thời thượng trong thành phố, lại thường mặc đồ cũ kỹ, Kỳ Ngôn không ít lần bị bạn học chế giễu.

Dần dà, hắn trở nên tự ti và nhạy cảm quá mức, luôn thiếu cảm giác an toàn, dễ dàng suy nghĩ quá nhiều.

Trái ngược hoàn toàn với Lương Thâm và Phó Cẩn Thành.

Giản Thượng Ôn từng nghĩ rằng sau bao nhiêu năm, khi Kỳ Ngôn đã có trong tay tiền bạc và địa vị, tâm lý này sẽ thay đổi ít nhiều. Nhưng không, bóng ma thời thơ ấu vốn chẳng dễ dàng phai nhạt.

Cậu bất giác thở dài trong lòng.

Giản Thượng Ôn mỉm cười: "Được rồi, vậy tôi đi trước đây."

Cậu vừa định mở cửa xe thì điện thoại chợt rung lên. Nhìn vào màn hình, cậu thấy cái tên quen thuộc, là Phỉ Thành.

Cậu do dự trong giây lát rồi nhấc máy: "Chuyện gì?"

"Anh đang ở đâu? Sao cả ngày nay không nghe điện thoại?" Giọng nói của Phỉ Thành vang lên từ đầu dây bên kia: "Bạn tôi nói thấy anh ở Hoa Đình, còn bảo tối nay trong đó có người đánh nhau, rất nguy hiểm. Lại nói anh cũng có mặt ở hiện trường. Anh làm gì ở đó thế? Sao lại xuất hiện ở chỗ phức tạp thế? Đừng nói với tôi là lại đi dụ dỗ gã đàn ông nào đó, khiến người ta vì anh mà đánh nhau đấy nhé!"

Giản Thượng Ôn: "......"

Từ một góc độ nào đó, đúng là không biết phản bác kiểu gì thật.

Cậu liếc nhìn Kỳ Ngôn đang ngồi bên cạnh, từ nãy đến giờ vẫn còn giận dữ. Cảm thấy bây giờ không phải thời điểm thích hợp để dây dưa với Phỉ Thành, cậu chỉ thản nhiên đáp: "Không có gã đàn ông nào cả, cậu suy nghĩ nhiều rồi. Không có chuyện gì thì tôi cúp máy trước đây."

Nhưng Phỉ Thành không dễ dàng bỏ qua: "Anh vẫn còn ở Hoa Đình đúng không? Bạn tôi rủ tôi qua đó ăn tối. Anh ở phòng nào? Để lát nữa tôi đến tìm anh rồi đưa anh về, dù sao bổn thiếu gia cũng rộng lượng, tiện đường giúp anh một chuyến!"

Giản Thượng Ôn bật cười.

Có cần cố chấp mạnh miệng đến thế không? Vị thiếu gia này đúng là có thể chết vì sĩ diện.

Cậu không hề hay biết, nụ cười nhẹ nhàng đó rơi vào mắt một người khác lại đặc biệt chói mắt, trông chẳng khác nào đang trò chuyện cùng người yêu.

Kỳ Ngôn vốn đã giận, giờ phút này càng không nhịn nổi, buột miệng nói: "Cậu ấy không cần cậu đưa về, có người đưa rồi!"

Giọng nói bên kia lập tức ngừng lại.

Sau đó, sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, điện thoại bỗng vang lên giọng điệu chất vấn đầy ngờ vực: "Giản Thượng Ôn, anh còn nói không có gã đàn ông nào? Anh nói đi, người bên cạnh anh bây giờ là ai?"