Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu Anh Trai Tốt Nữa?

Chương 87: Người ở bữa tiệc hôm đó là cậu sao?



Bonus thêm cho mí bà chương nữa nha'꒳'Chúc các tềnh iu nghỉ lễ vui vẻ😘🇻🇳🎉

Giản Thượng Ôn liếc mắt nhìn Lạc Chấp Diệp, bình thản hỏi: "Sao vậy?"

Lạc Chấp Diệp siết chặt cổ tay cậu, cúi đầu nhìn cậu chăm chú: "Em không vui à?"

Lần đầu tiên, giữa buổi phát sóng trực tiếp, anh để lộ cảm xúc rõ ràng như vậy.

Giản Thượng Ôn im lặng một lúc, rồi mới khẽ đáp: "Không có."

Lạc Chấp Diệp còn muốn nói gì đó, nhưng Giản Thượng Ôn đã lên tiếng trước: "Anh và Từ Dương là sư huynh đệ, ba anh ấy lại là ân sư của anh. Anh ấy không có gia đình, anh quan tâm, chăm sóc anh ấy cũng là điều nên làm."

Trong phòng phát sóng trực tiếp, fandom của Giản Thượng Ôn không khỏi xót xa:

"Nhưng Tiểu Giản của chúng ta cũng đâu có ba mẹ..."

"Đến cả một người quan tâm cũng không có."

"Ai... Vì sao lại như thế chứ?"

"Trời ơi, Tiểu Giản của chúng ta đâu có làm gì sai!!"

Lạc Chấp Diệp trầm giọng: "Vậy tại sao em lại bỏ đi?"

"Tôi đã nói rồi." Giản Thượng Ôn khẽ cười, ánh mắt bình thản đối diện với anh: "Anh là sư huynh của anh ấy, nên anh quan tâm anh ấy là lẽ đương nhiên. Nhưng anh không phải sư huynh của tôi, chẳng có lý do gì phải để tâm đến cảm xúc của tôi cả. Thế nên tôi rời đi là chuyện bình thường. Còn anh kéo tôi lại, không để tôi đi mới là không bình thường."

Nghe qua thì có vẻ rất có lý.

Nhưng nếu suy nghĩ kỹ, lời này lại mang một ý vị khác hẳn.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, fan CP của hai người lập tức rơi vào trạng thái hoảng loạn:

"Huhu, sáng nay vẫn còn tốt đẹp mà?"

"Sao tự nhiên lại căng thẳng thế này?"

"Trời ơi, đừng cãi nhau mà! Đừng BE! Tôi sắp vỡ tim rồi!"

"Cái này... Tôi thực sự không biết nên đứng về phe nào..."

"Đây không phải lỗi của Từ Dương sao? Tự nhiên lại đòi mảnh ghép của người khác?"

"Nếu không có chuyện đó thì hai người họ đã chẳng xảy ra chuyện này!"

Fan của Từ Dương lập tức nhảy vào:

"Làm ơn xem cho kỹ đi, Dương Dương đâu có biết mảnh ghép đó đã được tặng cho Giản Thượng Ôn."

"Cậu ấy chỉ nũng nịu xin sư huynh một cái mảnh ghép thôi, vậy mà bị chỉ trích nặng nề thế này à?"

"Hơn nữa, vốn dĩ Dương Dương và Lạc lão sư mới là thân thiết nhất, Giản Thượng Ôn chẳng qua chỉ là người đến sau thôi!"

Cuộc tranh cãi giữa hai fandom lập tức nổ ra.

Cho đến khi có một khán giả qua đường chậm rãi xen vào, nhẹ giọng nói một câu:

"Chuyện tình cảm... đâu phải cứ đến trước là có quyền hơn?"

Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng như đổ thêm dầu vào lửa, khiến phòng livestream đang loạn lại càng loạn hơn.

Trong khi đó, ở hiện trường, bầu không khí cũng không khá hơn là bao.

Lạc Chấp Diệp còn định nói gì đó, nhưng cách đó không xa, một giọng nói khác vang lên.

Phỉ Thành lười biếng cất giọng: "Mấy người có chuyện gì đấy? Đã tìm được hết mảnh ghép chưa?"

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía hắn.

Mái tóc đỏ rực của Phỉ Thành nổi bật giữa đám đông, ánh mắt hắn sáng lên khi nhìn thấy Giản Thượng Ôn, nhưng rất nhanh lại tỏ vẻ thờ ơ hỏi: "Anh và Lạc lão sư cùng đội à?"

"Không có." Giản Thượng Ôn đáp, giọng điềm nhiên, "Tôi đi một mình."

Nghe vậy, Phỉ Thành liền phấn khởi. Hắn còn tưởng Lạc Chấp Diệp đã nhanh chân chiếm lợi thế trước rồi chứ!

Nhưng nếu không phải vậy... thì chẳng phải hắn vẫn còn cơ hội sao? Nghĩ đến đây, trong lòng hắn không khỏi dâng lên niềm vui sướng, trên mặt cũng lộ ra vẻ kiêu ngạo có chút trẻ con. Hắn hơi hếch cằm, hỏi: "Vậy anh có muốn đi cùng tôi không?"

Giản Thượng Ôn chẳng hề do dự mà từ chối ngay: "Không cần."

Phỉ Thành sững lại, cảm giác có chút không vui. Hắn nhíu mày, vẻ mặt có chút hung hăng nhưng vẫn cố chấp muốn có được câu trả lời. "Vì sao?"

"Mảnh ghép không đủ chia hai." Giản Thượng Ôn thành thật đáp.

Phỉ Thành thoáng cứng người, trầm ngâm một chút rồi nói: "Vậy tôi đưa hết cho anh là được."

Giản Thượng Ôn tò mò nhìn hắn, hỏi: "Tại sao? Cậu không cần à?"

Phỉ Thành muốn nói rằng bản thân chẳng thực sự quan tâm đến phần thưởng kia. Dù sao từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng thiếu thứ gì. Phỉ gia cho hắn tất cả những gì hắn muốn. Nhưng thứ hắn thực sự thiếu bây giờ... chính là sự chú ý của Giản Thượng Ôn.

Nhưng nói thẳng ra thì có chút mất mặt.

Thôi được, hình như cũng chẳng có gì đáng xấu hổ... nhưng vấn đề là tình địch đang đứng đây. Nếu ngay lúc này mà còn tỏ vẻ xấu hổ trước mặt tình địch, chẳng phải quá mất phong độ sao?

Nghĩ vậy, hắn liền chỉnh lại thái độ, hắng giọng nói: "Lần trước chúng ta hẹn hò, tôi sắp xếp không tốt, anh cũng đã rộng lượng bỏ qua cho tôi rồi. Lần này coi như tôi bù đắp cho anh, thế nào?"

Giản Thượng Ôn bật cười, nhẹ nhàng đáp: "Cũng hợp lý."

Vậy là hai người quyết định xong.

Lạc Chấp Diệp đứng bên cạnh nhìn toàn bộ cuộc trao đổi ấy, bỗng nhiên cảm thấy bản thân bị gạt ra ngoài. Nếu so với việc Phỉ Thành sẵn sàng dâng hết mảnh ghép của mình, thì sự do dự ban nãy của anh bỗng trở nên quá sức đối lập.

Tình yêu của tuổi trẻ luôn mãnh liệt, rực cháy, và cũng dễ dàng thiêu rụi những gì xung quanh, khiến cho tất cả những ai đứng cạnh đều trở nên mờ nhạt.

Phỉ Thành sải bước đi cạnh Giản Thượng Ôn, hai người vừa đi vừa trò chuyện. Không biết Phỉ Thành đã nói gì, nhưng Giản Thượng Ôn bật cười khẽ. Họ sóng vai bước đi, trông tự nhiên và hòa hợp đến lạ.

Ánh nắng mùa thu trải dài trên con đường nhỏ.

Dưới thứ ánh sáng vàng óng ấm áp ấy, bóng lưng của Giản Thượng Ôn kéo dài trên mặt đường, không hề ngoái đầu nhìn lại.

Ở phía sau, Từ Dương khẽ lên tiếng, giọng nói có chút dè dặt: "Lạc ca... em có phải đã khiến anh gặp rắc rối không?"

Lạc Chấp Diệp quay đầu nhìn cậu ta.

Từ Dương lo lắng Lạc Chấp Diệp sẽ khó chịu với mình, liền vội vàng tỏ vẻ ngoan ngoãn, giọng nói mềm mỏng đầy ý tứ lấy lòng: "Nếu Thượng Ôn không vui, vậy thì đưa mảnh ghép này cho cậu ấy đi..."

Thực ra, cậu ta đã đứng ở phía sau từ sớm và nghe rõ mọi chuyện. Cậu ta biết, ngay từ đầu Lạc Chấp Diệp đã muốn đưa mảnh ghép ấy cho Giản Thượng Ôn. Nhưng cậu ta cố tình giành lấy nó.

Cậu ta muốn Giản Thượng Ôn hiểu rõ rằng, trong lòng Lạc Chấp Diệp, cậu ta vĩnh viễn quan trọng hơn.

Bất kể là lúc nào, ở đâu.

Lạc Chấp Diệp sẽ luôn đứng về phía cậu ta.

Từ Dương đang đắc ý với suy nghĩ ấy.

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, cậu ta nghe thấy Lạc Chấp Diệp nói: "Cậu không sai."

Trong lòng Từ Dương tràn đầy vui sướng. Quả nhiên, Lạc ca sẽ không trách cậu ta!

Nhưng niềm vui ấy còn chưa kịp kéo dài, Lạc Chấp Diệp đã nói tiếp:

"Là tôi sai."

Câu trả lời ấy khiến nụ cười của Từ Dương cứng lại.

Cậu ta thà rằng Lạc Chấp Diệp trách mình, vì ít nhất như thế có nghĩa là cậu ta vẫn còn cơ hội để xin lỗi, để lấy lại vị trí trong lòng anh. Nhưng Lạc Chấp Diệp lại không làm vậy. Anh gánh hết sai lầm về phía mình.

Thực ra, ngay cả khi Lạc Chấp Diệp và Giản Thượng Ôn có những khoảnh khắc tương tác, Từ Dương cũng chưa từng tuyệt vọng như lúc này.

Nhưng ngay lúc này, khi giữa họ không hề có sự tương tác nào... cậu ta lại cảm thấy tuyệt vọng sâu sắc hơn bao giờ hết.

Có lẽ...

Cậu ta bỗng nhận ra một điều.

Rằng Giản Thượng Ôn đã sớm thắng từ lâu, vào một khoảnh khắc nào đó mà cậu ta chẳng hề hay biết.

.....

Trời thu nơi cổ trấn.

Giản Thượng Ôn cùng Phỉ Thành đi đến dãy hành lang dài, nơi này bày bán đủ loại hàng thủ công tinh xảo. Có những món đồ gốm sứ thanh nhã, cũng có cả các sản phẩm đan tre thủ công mang hơi thở truyền thống.

Nhiệm vụ thử thách lần này là tự tay làm một hộp đựng bằng gốm sứ.

Giản Thượng Ôn và Phỉ Thành ngồi xuống khu chế tác, hai bàn tay đều lấm lem bùn đất. Chủ quán làm gốm đứng bên cạnh hướng dẫn: "Nhớ chú ý lực tay nhé, đừng quá mạnh cũng đừng quá chậm... Đúng rồi, phải nhẹ nhàng một chút..."

Vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng "bộp", cái hộp trong tay Phỉ Thành lập tức vỡ tan.

Giản Thượng Ôn nhìn thấy liền không nhịn được mà bật cười. Cậu nói: "Hay là cậu nghỉ ngơi một lát đi, để tôi làm là được rồi."

"Anh khinh thường ai đấy!" Phỉ Thành lập tức phản bác. Đàn ông sao có thể chấp nhận bị nói không làm được chuyện này chuyện kia! Hắn hất cằm, kiêu ngạo nói: "Tôi khéo tay lắm đấy! Hồi trước mới chơi game thôi mà tôi còn tự sửa luôn cả phòng tập. Nhà thuê bị hỏng nóc, tôi còn tự tay leo lên sửa!"

Giản Thượng Ôn hiếm khi thấy hứng thú với chuyện của hắn, bèn hỏi: "Nhà cậu không cho tiền sửa à?"

Trong ấn tượng của cậu, Phỉ gia luôn rất chiều chuộng đứa con út này.

Phỉ Thành hừ một tiếng, nói: "Ba tôi không chấp nhận việc tôi theo con đường này. Ông ấy bảo tôi chẳng làm việc nghiêm túc gì cả. Nhưng tôi thật sự không có hứng thú với ngành bất động sản của gia đình. Tôi chỉ thích chơi game, thế là ông ấy cắt viện trợ, ép tôi phải quay về."

Giản Thượng Ôn biết, Phỉ Thành có thiên phú chơi game.

Hơn nữa, hắn thực sự đã thành công. Không chỉ tự mình dẫn dắt đội tuyển đoạt liên tiếp mười chức vô địch, hắn còn dùng tiền thưởng để thành lập câu lạc bộ game. Về sau, câu lạc bộ ấy phát triển ngày càng lớn mạnh, hắn thậm chí còn bắt đầu nghiên cứu và phát triển trò chơi của riêng mình.

Sau này, khi tiếp nhận tập đoàn của gia tộc, hắn đã mở rộng mảng phát triển game, tạo ra một đế chế giải trí mà suốt mấy chục năm sau, vô số tựa game đình đám trong nước đều xuất phát từ Phỉ thị. Thêm vào đó, hắn còn có sự hỗ trợ từ Phó gia và Lương gia, cơ bản có thể chiếm lĩnh toàn bộ thị trường.

Nghĩ kỹ lại thì...

Ngoại trừ Thẩm Nghị là người duy nhất khó nắm bắt, thì Ôn Cẩm và những người đàn ông này đều có thể xem là những nhân vật "hô mưa gọi gió" trong giới.

Phỉ Thành liếc nhìn Giản Thượng Ôn, hỏi: "Anh nhìn tôi làm gì? Không tin à?"

Giản Thượng Ôn hoàn hồn, thản nhiên đáp: "Tin chứ."

"Vậy là được rồi." Phỉ Thành nhếch môi cười, ánh mắt tràn đầy tự tin: "Sau này tôi nhất định sẽ phát triển sự nghiệp thật lớn, anh cứ chờ mà xem tôi thành công thế nào đi!"

Đến lúc đó, khi hắn đã làm nên chuyện, sẽ không thua kém gì Phó Cẩn Thành hay Lạc Chấp Diệp bọn họ. Hắn sẽ không còn là một cậu ấm ăn chơi bị coi thường nữa.

Liệu đến lúc ấy, Giản Thượng Ôn có thích hắn không?

Dù sao cũng sẽ có cơ hội thôi.

Phỉ Thành nghĩ như vậy.

Cách đó không xa, bỗng vang lên giọng nói của một người khác. Từ xa, Ôn Cẩm gọi lớn: "Phỉ Thành! Giản ca! Hai người cũng ở đây à?"

Bọn họ đi từ một con đường khác đến.

Bên cạnh Ôn Cẩm còn có Phó Cẩn Thành.

Phỉ Thành lập tức lên tiếng: "Đừng đến đây, mảnh ghép này bọn tôi đã lấy được rồi."

"Đáng ghét, lại chậm một bước..." Ôn Cẩm tiếc nuối than thở, rồi tò mò hỏi: "Hai người vừa nói chuyện gì thế?"

Phỉ Thành đáp: "Nói về chuyện của tôi trước đây ở nhà ấy mà. Cậu biết đấy, hồi đó tôi từng cãi nhau với gia đình vì muốn theo eSports. Nhắc mới nhớ, thật ra cũng phải cảm ơn cậu nữa. Hôm đó tôi tranh cãi với họ ngay trong bữa tiệc, còn bị thương, may mà có cậu băng bó cho tôi."

Nghe đến đây, Ôn Cẩm sững sờ, khó hiểu hỏi: "Chuyện đó xảy ra khi nào vậy?"

Phỉ Thành không ngờ cậu ta lại quên mất, liền nói: "Sáu năm trước chứ còn khi nào nữa? Khi đó ở tiệc mừng thọ của lão gia nhà Phó gia, cậu không nhớ à?"

Ôn Cẩm cố gắng hồi tưởng. Chuyện đã quá xa rồi. Hình như năm đó Phó lão gia vẫn còn, còn cậu ta thì trở về để mừng sinh nhật bác. Lúc ấy đúng là có nghe nói nhà họ Phỉ có chút chuyện, nhưng cậu ta thật sự không nhớ mình đã cứu ai cả!

"Thật sự... tôi không nhớ lắm." Ôn Cẩm lúng túng nói nhỏ, "Cũng đã lâu quá rồi mà."

Phỉ Thành không biết phải diễn tả cảm xúc trong lòng thế nào, vừa hụt hẫng lại như trút được gánh nặng. Như vậy, ít nhất hắn có thể dứt khoát khép lại quá khứ.

Ôn Cẩm do dự một chút, rồi hỏi: "Chuyện này với cậu quan trọng đến vậy sao?"

Phỉ Thành gật đầu: "Ừm. Khi đó chẳng ai ủng hộ tôi cả. Nhưng cậu băng bó vết thương cho tôi, còn giúp tôi nữa. Lúc ấy tôi nghĩ, ít nhất cũng có một người đứng về phía tôi. Nên tôi mới quyết tâm theo đuổi con đường này đến cùng."

Ôn Cẩm nghi ngờ: "Vậy sao cậu lại nghĩ là tôi?"

Phỉ Thành đáp ngay: "Vì chiếc khăn tay cậu dùng để băng bó cho tôi có chữ 'Ôn' mà! Sau đó tôi đã xem lại danh sách khách mời trong bữa tiệc hôm đó, người có chữ 'Ôn' trong tên, chỉ có mỗi cậu thôi."

Ôn Cẩm kinh ngạc. Cậu ta chưa bao giờ thêu chữ 'Ôn' lên khăn tay cả. Theo bản năng, cậu ta quay sang nhìn Phó Cẩn Thành, dò hỏi: "Phó ca, có thật vậy không?"

Phó Cẩn Thành lặng lẽ liếc nhìn Giản Thượng Ôn.

Cách đó không xa, Giản Thượng Ôn vẫn đứng yên lặng lắng nghe. Ngay khi Phỉ Thành vừa nhắc đến chuyện này, cậu đã biết người mà hắn đang nói đến là ai.

Năm đó, việc cậu giúp Phỉ Thành băng bó thật sự chỉ là một sự tình cờ. Cậu chưa từng nghĩ hành động đó lại trở thành một sự động viên nào cả. Chỉ là khi ấy, cậu đang đứng trong hoa viên phía sau, lười biếng tránh khỏi bầu không khí ồn ào náo nhiệt của bữa tiệc. Mỗi lần gặp những dịp thế này, cậu luôn muốn né tránh.

Hôm đó, một cậu nhóc tóc đỏ, lỗ mãng và hấp tấp, ngã sấp xuống, bị thương nhưng chẳng ai quan tâm. Hắn chỉ ngồi một mình dưới gốc cây, nước mắt rơi lã chã, như thể cả thế giới đã vứt bỏ hắn.

Cảnh tượng đó khiến Giản Thượng Ôn nhớ đến chính mình.

Vậy nên, cậu mới giúp hắn. Chỉ là không ngờ, lại dẫn đến một hiểu lầm lớn như thế này.

Phó Cẩn Thành gần như ngay lập tức đoán ra ngọn nguồn. Nhưng ánh mắt sâu thẳm của hắn chỉ trầm xuống, không để lộ cảm xúc gì. Hắn lãnh đạm nói: "Chuyện sáu năm trước, tôi cũng không nhớ rõ lắm. Nhưng tôi đã từng xem danh sách khách mời, người có chữ 'Ôn' trong tên, đúng là chỉ có em."

"Vậy à..." Ôn Cẩm gật gật đầu.

Thật ra, cậu ta nên phủ nhận. Chỉ cần nói thẳng rằng đó không phải là mình, thế là xong chuyện.

Nhưng lạ thay, gần đây cậu ta thường xuyên bị coi thường, bị phớt lờ. Trước kia, ai cũng nâng niu cậu ta, yêu chiều cậu ta, đi đến đâu cũng là trung tâm của sự chú ý.

Nhưng từ khi tham gia chương trình này, tất cả dường như đã thay đổi.

Vị hôn phu của cậu ta bỗng nhiên như thể chỉ xem cậu ta là kẻ thế thân. Người bạn thanh mai trúc mã cũng trở nên lạnh nhạt hơn trước rất nhiều. Dù Phó Cẩn Thành vẫn đối xử tốt với cậu ta như cũ, nhưng cậu ta biết rõ, mọi thứ đã không còn giống như trước. Ngày trước, trong mắt hắn chỉ có cậu ta, mãi mãi là người quan trọng nhất, luôn là người hắn đối xử dịu dàng nhất.

Nhưng bây giờ, Phó Cẩn Thành cũng sẽ viết thư cho người khác. Ngay cả lần trước khi cậu ta ngủ lại Phó gia, trước đây mỗi khi cậu ta sợ hãi vì phải ngủ một mình vào ban đêm, Phó Cẩn Thành đều ở bên cạnh trông chừng cậu ta. Nhưng lần này, hắn không làm vậy nữa.

Vào ngày sinh nhật của Phó Cẩn Thành, kể từ sau khi Giản Thượng Ôn rời đi, hắn gần như không bước ra khỏi thư phòng.

Tất cả những điều này khiến Ôn Cẩm không thể thích ứng nổi, thậm chí còn dấy lên trong cậu ta một nỗi bất an khó gọi tên. Cậu ta khao khát níu giữ một thứ gì đó, để cảm thấy bản thân vẫn còn được người ta cần đến, vẫn còn được yêu thích.

Chính vì thế...

Khi Phỉ Thành nhìn về phía cậu ta, Ôn Cẩm bỗng dưng hiểu ra tất cả. Tại sao vị thiếu gia nhà họ Phỉ lại đặc biệt đối xử tốt với cậu ta như vậy? Tại sao khi cậu ta trở về nước, Phỉ gia lại nể mặt Ôn gia đến thế? Những điều đặc biệt này, tất cả đều có lý do.

Vậy nếu...

Nếu bây giờ cậu ta phủ nhận, nói với Phỉ Thành rằng mình chưa bao giờ thêu chữ "Ôn" lên khăn tay, thì những đặc quyền này cũng sẽ biến mất sao?

Cậu ta sẽ trở thành một kẻ chẳng ai quan tâm sao?

Không... Cậu ta không thể để chuyện đó xảy ra!

Nỗi sợ hãi trong lòng Ôn Cẩm không ngừng phóng đại. Khi ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của mọi người, cậu ta lập tức nở một nụ cười tươi tắn nhưng có phần gượng gạo. Cậu ta nói: "Chắc... chắc có lẽ trước đây trí nhớ của tôi không tốt, nhất thời không nhớ ra. Nhưng có lẽ chuyện đó đã từng xảy ra thật. Dù sao thì, mỗi khi thấy ai cần giúp đỡ, tôi nhất định sẽ ra tay mà!"