Ôn Cẩm vừa dứt lời, không gian bỗng nhiên lặng hẳn đi.
Một sự yên lặng kỳ quái.
Phỉ Thành theo bản năng quay sang nhìn Giản Thượng Ôn trước tiên, nhưng cậu chỉ ngồi đó, bình tĩnh như thể tất cả những chuyện này chẳng liên quan gì đến mình. Không giận dữ, không kinh ngạc, thậm chí còn mang theo chút ý cười hờ hững.
Hóa ra chuyện năm đó lại quan trọng với Phỉ Thành đến vậy sao?
Giản Thượng Ôn vốn đã đoán trước tình huống này.
Cậu cược rằng Ôn Cẩm sẽ không phủ nhận.
Vì chỉ cần cậu ta không phủ nhận, thì dù là sự thật hay không, với Phỉ Thành, đó chính là lừa gạt. Cậu hiểu rõ tính cách của Phỉ Thành, hắn là kiểu người một khi phát hiện bản thân bị lừa dối, chắc chắn sẽ phẫn nộ. Nếu như Ôn Cẩm ngay từ đầu thẳng thắn nói rằng cậu ta không phải người năm đó, có lẽ Phỉ Thành sẽ không để tâm, cũng chẳng truy cứu. Nhưng cậu ta lại chọn cách im lặng chấp nhận. Điều này, mới thật sự thú vị.
Khi Phỉ Thành nhận ra mình bị lừa dối, giữa hắn và Ôn Cẩm chắc chắn sẽ có một rạn nứt khó mà hàn gắn.
Mà nếu Ôn gia mất đi sự ủng hộ của Phỉ gia, thậm chí Phó gia và Lương gia cũng dần xa cách, vậy cục diện tam trụ vững chắc giữa ba nhà suốt bao năm qua còn có thể tiếp tục sao? Liệu bọn họ có thể duy trì ánh hào quang như trước?
Giản Thượng Ôn khẽ cong môi.
Cậu thật sự rất mong chờ.
Lúc này, giọng của chủ quán vang lên: "Tiên sinh, chiếc bình của ngài đã hoàn thành rồi! Rất đẹp, vô cùng hoàn mỹ, dáng tròn đầy đặn, nhất định sẽ giúp ngài tâm tưởng sự thành!"
Giản Thượng Ôn cười, nụ cười rực rỡ như nắng thu. "Cảm ơn."
Tâm tưởng sự thành ư?
Cậu cũng nghĩ vậy.
Sau khi hoàn thành xong, chủ quán trao mảnh ghép của trạm kiểm soát cho Giản Thượng Ôn. Vì nhiệm vụ không cho phép lập đội, nên mọi người phải tách ra hành động. Tuy nhiên, do quán còn phải chuẩn bị một số món đồ gốm làm quà, mọi người tạm thời nán lại một lúc.
Phỉ Thành vẫn còn đang loay hoay với chiếc bình của mình. Hắn là người thích tìm tòi, dù làm không đẹp cũng phải thử đến cùng. Ôn Cẩm nhìn thấy thú vị liền kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, học theo.
Chỉ còn lại Giản Thượng Ôn và Phó Cẩn Thành đứng bên ngoài chờ đợi.
Máy quay hầu hết đều đang tập trung quay cảnh Ôn Cẩm và Phỉ Thành làm gốm, nên khu vực này không ai để ý đến hai người họ.
Giản Thượng Ôn ngồi trên ghế, nhàn nhã uống nước. Gió thu khẽ thổi, tà áo cậu phấp phới trong gió, từng cử động lười biếng nhưng lại toát lên sự ung dung. Cậu im lặng nhìn hai người phía xa, ánh mắt bình thản, dịu dàng, không rõ đang suy nghĩ điều gì.
Phó Cẩn Thành bất chợt lên tiếng: "Chiếc khăn tay đó, là của cậu."
Giản Thượng Ôn thoáng dừng lại, sau đó bật cười, khẽ gật đầu: "Hẳn là vậy. Quần áo và đồ dùng hàng ngày của tôi khi đó không phải đều do anh sắp xếp sao? Cơ bản đều có thêu chữ 'Thượng'."
Phó Cẩn Thành là người có ham muốn kiểm soát cực kỳ cao. Bất kỳ thứ gì liên quan đến Giản Thượng Ôn, dù là quần áo hay vật dụng nhỏ nhất, đều được dán nhãn của Phó gia.
Giản Thượng Ôn nghiêng đầu, giọng điệu có chút trêu chọc: "Năm đó Phỉ Thành tra cứu chuyện này, chắc anh cũng biết, đúng không?"
Cậu cười, ánh mắt mang theo ý vị sâu xa.
"Anh đã giấu đi rồi à?"
Phỉ gia tra người, thậm chí còn điều tra toàn bộ khách mời của yến tiệc năm đó. Không có khả năng Phó Cẩn Thành lại không biết chuyện này.
Phó Cẩn Thành nói: "Vốn dĩ cậu không có trong danh sách khách mời, tôi cần gì phải giấu!"
Giản Thượng Ôn khẽ cười. Người đàn ông này lúc nào cũng vậy, bất kể là vì tư tâm hay không, mọi việc hắn làm đều vô cùng kín kẽ, không để lộ ra bất cứ sơ hở nào. Đối đầu với một người như hắn, mỗi nước đi đều phải tính toán cẩn thận, nếu không sẽ rất dễ rơi vào ván cờ không lối thoát.
"Ồ... Ra là vậy." Giản Thượng Ôn lười biếng đáp, ánh mắt dường như ánh lên một tia hứng thú. "Vậy anh nghĩ xem, nếu Tiểu Phỉ biết chuyện này, hắn sẽ phản ứng thế nào?"
Phó Cẩn Thành bình tĩnh nhìn cậu, không hề tỏ ra bất ngờ. Giọng hắn vẫn điềm nhiên như cũ: "Gia phong Phỉ gia vô cùng nghiêm khắc, còn Phỉ Thành... đường đường Phỉ đại thiếu gia... nếu cậu ta biết cậu từng ở bên cạnh tôi vài năm..." Hắn dừng lại một chút, rồi nhẹ nhàng buông một câu, "Cậu nghĩ xem, cậu ta sẽ phản ứng thế nào?"
Giản Thượng Ôn mỉm cười, nét cười càng lúc càng rực rỡ: "Chính vì không đoán ra, nên mới muốn nhìn xem."
Phó Cẩn Thành nhìn thẳng vào cậu. Giữa hai người là một khoảng lặng kỳ lạ. Hắn im lặng một lúc lâu, cuối cùng trầm giọng nói: "Phỉ gia không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Người đứng đầu Phỉ gia vẫn còn rất mạnh, Phỉ Thành còn quá trẻ, căn bản không gánh vác nổi trọng trách lớn. Nếu cậu ở bên cậu ta, cậu ta không bảo vệ được cậu đâu."
Giản Thượng Ôn đưa ngón tay thon dài lướt nhẹ qua thành ly, đôi môi khẽ cong lên: "Cậu ấy có bảo vệ được tôi hay không, tôi không biết. Nhưng tôi muốn biết, Phó tổng, anh nói những lời này với tư cách gì?"
Câu hỏi sắc bén của Giản Thượng Ôn khiến Phó Cẩn Thành thoáng sững lại. Hắn đón nhận ánh mắt cậu, trầm mặc giây lát rồi đáp: "Bạn trai cũ."
Giản Thượng Ôn bật cười.
Thật là một danh xưng xa lạ.
Nhất là khi nó được thốt ra từ miệng Phó Cẩn Thành, lại càng lạ lẫm hơn.
"Thật sao?" Đôi mắt Giản Thượng Ôn cong lên, khóe môi vẽ nên một nụ cười đầy hàm ý. "Có phải trên thế giới này chỉ có hai chúng ta biết về mối quan hệ đó không?"
Phó Cẩn Thành mím chặt môi.
Hắn có một thói quen, khi tâm trạng không vui, đường nét đôi môi sẽ siết chặt lại, mà đặc biệt là khi hắn nhìn thấy nụ cười này của Giản Thượng Ôn, nét mặt hắn càng trở nên u ám hơn.
Hắn không thể nói rõ vì sao. Có lẽ, từ rất lâu trước đây, hắn thực sự chỉ xem Giản Thượng Ôn như một món đồ chơi để giết thời gian, một người bầu bạn tạm thời. Nhưng sau khi ở bên nhau đủ lâu, khi đã hiểu rõ về đối phương, một cách vô thức, suy nghĩ đó đã thay đổi từ lúc nào chẳng hay.
"Cậu..." Phó Cẩn Thành vừa định nói gì đó thì bị cắt ngang.
Từ phía xa, chủ quán bước ra, lên tiếng gọi: "Bình gốm của các vị đã được đóng gói xong rồi!"
Giản Thượng Ôn đứng dậy, cầm lấy túi đựng đồ, mỉm cười nói: "Làm phiền anh rồi."
"Không phiền không phiền! Các vị đều là khách quý, lại còn giúp quảng bá cho thị trấn nhỏ của chúng tôi. Phải là chúng tôi cảm ơn các vị mới đúng!" Chủ quán nhiệt tình đáp.
Giản Thượng Ôn cười nhẹ: "Đó đều là công lao của đạo diễn, chúng tôi không dám nhận."
Trong giới ai cũng biết, Thẩm Nghị là một người chưa bao giờ thiếu tài chính khi thực hiện các dự án. Với tầm ảnh hưởng của anh, hoàn toàn có thể lựa chọn ghi hình ở các thành phố lớn, thậm chí là nước ngoài, làm một chương trình du lịch sang trọng, vòng quanh thế giới cũng không phải vấn đề. Nhưng đạo diễn này trước nay chưa từng đi theo lối mòn, anh chọn những vùng nông thôn, những thị trấn cổ, những vùng ven biển, những nơi có thể cho khán giả nhìn thấy và trân trọng vẻ đẹp của thiên nhiên.
Vừa góp phần thúc đẩy kinh tế địa phương.
Vừa giúp công chúng hiểu thêm về văn hóa dân tộc.
Chủ quán chỉ tay về phía trước: "Còn một trạm kiểm soát nữa, mọi người nên nhanh lên."
Giản Thượng Ôn gật đầu cười. Cậu quay lại nhìn ba người phía sau, Phỉ Thành và Ôn Cẩm vẫn đang mải mê với chiếc bình gốm chưa hoàn thành, liền nói: "Vậy các anh cứ làm tiếp đi, tôi sẽ qua đó trước."
Phó Cẩn Thành không tiện đi theo. Dù sao thì Giản Thượng Ôn cũng đã tỏ rõ ý định muốn đi một mình.
Mọi người đành chia nhau ra.
Giản Thượng Ôn xách túi giấy trong tay, chậm rãi tiến về phía trước. Không bao lâu sau, cậu đã nhìn thấy trạm kiểm soát cuối cùng. Nhân viên chương trình đã chờ sẵn để đón người tiếp theo. Đây là Tinh Quang Hải, nơi nổi tiếng nhất của thị trấn nhỏ. Một cánh đồng hoa diên vĩ trải dài, từ xa nhìn lại, trông tựa như bầu trời đêm đầy sao, lấp lánh đến mê hoặc.
Giản Thượng Ôn không thấy ai là người sẽ ra đề ở trạm kiểm soát này.
Cậu đảo mắt quan sát khắp nơi, cuối cùng cũng phát hiện một bóng dáng trên đài ngắm cảnh. Người đàn ông ấy mặc một bộ đồ thể thao đơn giản, thoải mái. Dưới ánh nắng, anh đeo kính râm, góc cạnh khuôn mặt sắc bén như được đẽo gọt bằng dao, đường nét anh tuấn. Giờ phút này, anh đang hơi cúi người đón ánh mặt trời, trông có vẻ lười nhác và thảnh thơi. Nhưng dù không nhìn thấy hết ngũ quan, chỉ riêng dáng người cao ráo, thon dài cùng khí chất tao nhã của anh cũng đủ thu hút ánh nhìn của người khác.
Giản Thượng Ôn khẽ cười: "Thẩm đạo, đã lâu không gặp."
Thẩm Nghị quay đầu lại, giọng điềm nhiên: "Phải không? Nhưng tôi thì lại gặp cậu suốt đấy. Hot search gần đây chẳng thiếu tên cậu đâu."
Giản Thượng Ôn chậm rãi bước lên cầu thang. Ánh nắng phủ lên đôi vai mảnh khảnh của cậu, tựa như một tầng ánh sáng ấm áp. Cậu khẽ chớp mắt, nụ cười trên môi phảng phất nét tinh ranh, hệt như một chú hồ ly nhỏ đầy mưu mẹo: "Đó cũng nhờ phúc của chương trình này cả thôi."
Lúc này, phòng phát sóng trực tiếp sôi trào vì kinh ngạc.
"Đậu má?"
"Thật sự là Thẩm đạo sao?"
"Không thể tin nổi luôn á mấy bà ơi!!"
"Đạo diễn Thẩm gần như chưa từng công khai lộ diện!!"
Thẩm Nghị là một nhân vật kỳ lạ trong giới giải trí.
Anh gần như không bao giờ xuất hiện ở các sự kiện công chúng. Lễ trao giải không đi, cúp không nhận, bằng khen không cần. Những đề tài hot, anh tránh xa, cứ cố tình chọn mấy kịch bản lạnh tanh để quay, ấy vậy mà phim ra mắt vẫn cứ gây tiếng vang lớn.
Người trong giới đều gọi Thẩm Nghị là "quái vật".
Anh hành xử khác người, chẳng bao giờ để tâm đến hư danh, cũng chẳng bận lòng trước ánh mắt của bất kỳ ai. Anh chỉ làm những điều mình muốn, thậm chí có một năm, anh nặc danh quay một bộ phim điện ảnh. Sau này, khi bộ phim bất ngờ trở thành hiện tượng, mọi người ráo riết truy tìm danh tính của đạo diễn. Tìm tới tìm lui, cuối cùng cũng tìm đến Thẩm Nghị, hỏi anh vì sao lại giấu tên. Đáp lại sự tò mò của họ, anh chỉ nhàn nhạt nói: "Giấu hay không, có gì khác nhau đâu?"
Người đàn ông này chẳng bao giờ xuất hiện công khai trước công chúng, cũng không phải vì kiêu ngạo, mà là vì muốn giữ lấy sự tự do không bị quấy rầy. Cả đời anh như một cơn gió phiêu du, không vì ai, không vì bất cứ điều gì mà dừng lại.
Giản Thượng Ôn hỏi: "Vậy câu hỏi ở trạm kiểm soát này là gì?"
Thẩm Nghị đáp: "Rất đơn giản, biểu tượng của hoa diên vĩ là gì?"
Giản Thượng Ôn trầm ngâm suy nghĩ, vừa định trả lời thì giọng nói lười biếng của Thẩm Nghị vang lên: "Nghĩ kỹ rồi hãy nói, cậu chỉ có một cơ hội thôi."
Dù sao, cứ điểm này có thể sẽ có thêm vài khách mời khác ghé qua, nên phần lớn những thử thách ở đây đều có độ khó nhất định. Nếu không, e rằng chẳng ai có thể vượt qua.
Giản Thượng Ôn đứng cạnh hắn, phóng tầm mắt nhìn xuống biển hoa dưới chân đồi. Làn gió nhẹ thổi qua, những cánh hoa diên vĩ khẽ lay động như đang thì thầm điều gì đó không thành lời.
Cậu nhớ rất rõ ràng, biểu tượng của hoa diên vĩ là "tuyệt vọng trong tình yêu".
Năm đó, lần đầu tiên biết đến loài hoa này, cậu đã cảm thấy nó là một loài hoa vừa lãng mạn, vừa tàn khốc. Ý nghĩa của nó, suy cho cùng, cũng chẳng mấy tốt đẹp. Nhưng rồi vào một năm nào đó, cậu tình cờ đọc một cuốn sách, trong đó viết rằng ở Hy Lạp cổ đại, hoa diên vĩ có tên khoa học là Iris, nghĩa là "cầu vồng". Cầu vồng chỉ xuất hiện sau những cơn mưa lớn và bầu trời vần vũ mây đen. Chỉ những ai đã đi qua giông bão mới có thể nhìn thấy cầu vồng.
Vậy nên, hoa diên vĩ còn đại diện cho dũng cảm.
Đây là một sự lựa chọn. Chỉ có một lần trả lời. Cậu buộc phải chọn một trong hai đáp án này.
Lặng im một thoáng, Giản Thượng Ôn khẽ nói: "Dũng khí và tình yêu, sinh ra từ tuyệt vọng."
Thẩm Nghị nghiêng đầu nhìn cậu, khóe môi cong lên, giọng điệu không rõ ý tứ: "Cậu cũng khéo xoay chuyển đấy."
Giản Thượng Ôn mỉm cười: "Hoa ngữ vốn dĩ đâu có đáp án cố định. Tất cả đều phụ thuộc vào cách mỗi người lý giải. Thẩm đạo nghĩ sao?"
Có lẽ với người khác, câu trả lời này là sai. Nhưng đối với Thẩm Nghị, người đang đứng trước mặt anh là một người chưa bao giờ bị những quy tắc ràng buộc trói chặt lấy.
Thế nên khi nhìn thấy Thẩm Nghị mỉm cười, cậu cũng cười theo, chậm rãi nói: "Miễn cưỡng chấp nhận, coi như cậu đã vượt qua cửa ải này rồi."
Giản Thượng Ôn bỗng thấy tò mò: "Thẩm đạo, anh nghĩ hoa ngữ là gì?"
Giống như một người khi làm bài thi không đạt điểm tuyệt đối, cậu sẽ muốn biết đáp án chính xác rốt cuộc là gì.
Thẩm Nghị đưa chiếc móc chìa khóa trong tay cho Giản Thượng Ôn, đầu ngón tay anh thon dài, mạnh mẽ. Khi hai người tiếp xúc trong khoảnh khắc ngắn ngủi, có thể cảm nhận được hơi ấm từ đối phương. Ánh nắng rực rỡ đổ xuống, trong gió thoang thoảng hương hoa. Anh nói: "Với tôi, hoa chính là ngôn ngữ, ý nghĩa của nó phụ thuộc vào con người trao cho nó. Vậy nên, hoa ngữ của một loài hoa chính là chính bản thân nó."
Chúng ta nên để một đóa hoa trở thành chính nó.
Giản Thượng Ôn nghe xong, hơi ngẩn ra. Cậu ngước mắt nhìn Thẩm Nghị, rồi bỗng nhiên mỉm cười, giọng nói nhẹ bẫng như gió thoảng: "Xem ra đạo diễn thực sự rất thích hoa diên vĩ."
Thẩm Nghị nhướng mày: "Vì sao lại nói vậy?"
"Bởi vì chỉ có những người thực sự yêu thích một thứ mới quan tâm đến ý nghĩa của nó." Giản Thượng Ôn đáp, "Người không yêu thích nó sẽ chẳng bao giờ bận tâm đến điều đó."
Thẩm Nghị nhìn người trước mặt, nụ cười của cậu rực rỡ như ánh nắng. Sau lưng cậu, những đóa diên vĩ đang nở rộ, bầu trời xanh biếc làm nền, khiến anh chợt nhớ về quãng thời gian rất xa xưa, khi người phụ nữ ấy vẫn còn sống.
Bà ấy ra đi quá sớm.
Trong ký ức của anh, bà rất thích hoa diên vĩ. Trong sân trồng rất nhiều, nhưng cha anh không thích bà. Dù bà là chính thất, ông vẫn có nhiều người phụ nữ khác và chẳng mấy khi đến thăm bà. Họ chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại, không có tình yêu.
Bà thường nhìn hoa diên vĩ mà thở dài, rồi quay sang nói với anh: "Tiểu Nghị, con có biết hoa ngữ của hoa diên vĩ là gì không?"
Thẩm Nghị không biết.
"Là 'tuyệt vọng trong tình yêu'." Bà nói, "Cả đời này, mẹ chưa bao giờ có được tình yêu của cha con."
Lúc đó, Thẩm Nghị cảm thấy thật vô lý. Anh nghĩ, nhất định phải có được tình yêu của ai đó hay sao? Tự yêu bản thân mình không được à? Anh cực kỳ chán ghét loài hoa này và cái vẻ u sầu yếu đuối ấy.
Nhưng cho đến rất nhiều năm sau, có người nói với anh rằng, có lẽ... anh chưa bao giờ thực sự ghét loài hoa ấy.
Gió nhẹ lướt qua, cuốn theo những suy nghĩ xa xăm.
Thẩm Nghị nhìn người trước mặt, khẽ nhếch môi cười: "Cách giải thích của cậu rất thú vị."
Giản Thượng Ôn nhặt một mảnh cánh hoa rơi, khẽ vẫy tay với hắn: "Cách đạo diễn lý giải về hoa ngữ cũng rất có ý nghĩa. Tôi đi nhận điểm thưởng trước đây, lần sau lại cùng anh ngắm hoa nhé!"
Nói rồi, cậu bước xuống bậc thang, đi về phía trước.
Chỗ nhận thưởng không xa, nhưng phải đợi những khách mời khác tập trung lại mới có thể nhận.
Vì thế, Giản Thượng Ôn đến nghỉ ngơi ở chiếc lều gần đó, phó đạo diễn và đoàn quay phim vẫn còn phía sau. Một nhiếp ảnh gia sau khi nghỉ ngơi xong liền bước tới, nói với cậu: "Giản tiên sinh, hôm trước khi rời đảo, đạo diễn có gửi lại tôi một chiếc hộp, nói là quên đưa cậu quà thử thách vào tối hôm đó."
Giản Thượng Ôn chợt nhớ ra, hôm đó là sinh nhật cậu. Sau khi cùng Thẩm Nghị ngắm biển huỳnh quang, cậu còn thực hiện một thử thách không chạm vào anh nhưng vẫn khiến anh phát ra âm thanh.
Quà?
Có vẻ như đây là quà sinh nhật dành cho cậu.
Giản Thượng Ôn mỉm cười hỏi: "Là hộp gì vậy?"
Phó đạo diễn đưa chiếc hộp cho cậu, nói: "Là cái này."
Đó là một chiếc hộp nhỏ. Trong đầu Giản Thượng Ôn thoáng lướt qua vô số suy đoán, chẳng hạn như trang sức quý giá hay món đồ gì đó xa xỉ. Thực ra, những thứ như vậy cậu đã nhìn thấy quá nhiều khi còn ở Lương gia và Phó gia. Nhưng cậu chưa bao giờ thật sự hứng thú. Những món đồ hào nhoáng này có thể bị thu hồi bất cứ lúc nào, chỉ cần những kẻ nắm quyền không còn thấy vui vẻ nữa.
Lúc mở hộp ra, Giản Thượng Ôn đã chuẩn bị tinh thần cho nhiều khả năng. Nhưng khi chiếc hộp hoàn toàn mở ra, cậu thoáng sững người khi nhìn thấy thứ bên trong.
Không phải trang sức quý báu, cũng chẳng phải món đồ hào nhoáng khiến người ta nghi ngờ cậu được bao nuôi. Bên trong hộp là một chiếc đồng hồ thông minh. Dưới mặt đồng hồ, còn có một tấm hướng dẫn nhỏ gọn gàng. Nét chữ sắc sảo mà tinh tế, trên đó ghi rõ nút nào nhấn vào sẽ kích hoạt đèn pin chiếu sáng, nút nào dùng để phát tín hiệu cầu cứu khẩn cấp.
Giản Thượng Ôn thử nhấn vào nút cầu cứu, hệ thống lập tức hiển thị số điện thoại của một người lạ chưa từng biết đến.