Cuối tuần có thời gian nên tui post cho các tềnh iu 2 chương nha~'꒳'~Tăng tốc tăng tốc💪𓇼 ⋆。˚ 𓆝⋆。˚ 𓇼
Bên lề đường, hai người đàn ông đối diện nhau, trong khoảnh khắc ngắn ngủi chẳng ai lên tiếng trước.
Phó Cẩn Thành hờ hững nhìn Lương Thâm: "Cậu cũng mất ngủ à?"
Lương Thâm đẩy nhẹ gọng kính viền vàng, dáng vẻ vẫn lịch thiệp, trông chẳng khác nào một doanh nhân thành đạt. Hắn nhếch môi cười: "Cũng tạm. Phó tổng không phải nên ở công ty sao? Sao lại có mặt ở đây? Định thu mua tòa chung cư này à? Đích thân đến thị sát luôn?"
Giọng điệu của hắn mang theo chút châm chọc.
Phó Cẩn Thành nhướng mày: "Còn cậu thì sao? Không phải nên về Lương gia à? Sao cũng xuất hiện ở đây? Hay là Lương gia cũng muốn đầu tư vào bất động sản?"
Chẳng ai chịu nhường ai.
Lương Thâm vốn kiêu ngạo sẵn, nghe vậy không hề bực bội mà chỉ nhàn nhạt đáp: "Lương gia trước giờ không làm bất động sản, nhưng nếu tòa chung cư này đổi chủ, cũng không phải chuyện gì khó. Chỉ là, sản nghiệp nhà cậu lớn như vậy, đầu tư vào đây có vẻ không hợp lý lắm."
Cậu nhất định phải giành với tôi sao?
Phó Cẩn Thành liếc hắn, giọng điệu thản nhiên: "Ruồi muỗi tuy nhỏ nhưng cũng là thịt. Trên đời này, chuyện gì cũng có ngoại lệ, đúng không?"
Nụ cười trên môi Lương Thâm thoáng chùng xuống, hắn cười nhạt: "Phó thị lớn như vậy, chẳng lẽ còn hứng thú với những dự án bất động sản nhỏ lẻ? Ngay cả đồ ăn thừa cũng muốn giành à?"
Hắn gần như đã nói thẳng: Cậu và cậu ấy từng bên nhau bao năm, giờ đã chia tay rồi, còn quay lại làm gì?
Giới hào môn dù có tranh chấp cũng không bao giờ để lộ ra ngoài. Bề mặt tưởng như yên ả, nhưng thực chất sóng ngầm đã cuộn trào từ lâu.
Phó Cẩn Thành cười nhạt: "Thế à? Tôi nhớ không lầm thì trước đây, Lương gia cũng từng làm bất động sản mà? Sao giờ lại muốn quay lại?"
Chính cậu cũng muốn ăn đồ thừa, có tư cách gì trách tôi?
Cả hai lặng lẽ nhìn nhau, sóng ngầm mãnh liệt dâng trào trong đáy mắt.
Ngay lúc đó, khi Lương Thâm vừa định lên tiếng, một chiếc xe thể thao màu đỏ bất ngờ lao tới, phanh gấp ngay dưới chung cư.
Là Phỉ Thành.
Hắn đi rồi lại quay lại.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy bực.
Đêm qua bỏ lỡ cơ hội, hôm nay nhất định phải ra tay trước bọn họ một bước!
Phỉ Thành tràn đầy tự tin bước xuống xe, nhưng vừa đi được hai bước, hắn chợt nhìn thấy Phó Cẩn Thành và Lương Thâm đứng cách đó không xa, lập tức khựng lại, vô thức thốt lên:
"Các anh làm gì ở đây thế?"
Phó Cẩn Thành và Lương Thâm vừa mới đấu võ mồm với nhau, giờ lại thấy thêm một người cũng xuất hiện, cả hai đồng loạt liếc nhìn đối phương một cái, vô cùng ăn ý mà lựa chọn lảng tránh chủ đề.
Phó Cẩn Thành nhanh chóng giành thế chủ động: "Phỉ đại thiếu gia chẳng phải cũng có mặt ở đây sao?"
Phỉ Thành nghẹn lời!
Hắn đến đây là để tìm người, nhưng hai người này thì sao?
Bị hai đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm, Phỉ Thành nghĩ, bản thân đã từng bị họ phá hỏng cơ hội một lần, đàn ông chân chính thì dám làm dám chịu, nghĩ tới đây hắn liền cứng rắn lên tinh thần, dứt khoát nói: "Tôi đến tìm Giản Thượng Ôn, đưa thiệp mời thi đấu cho anh ấy!"
Nói xong, cả người hắn nhẹ bẫng như trút được gánh nặng.
Phỉ Thành nhìn hai người họ, hỏi: "Còn hai người, đến làm gì? Chắc không phải là tiện đường ngang qua đấy chứ?"
Lương Thâm và Phó Cẩn Thành đồng loạt im lặng.
Cái cớ hay ho nhất đã bị cậu nói mất rồi, bọn tôi còn có thể nói gì đây?
Hơn nữa lúc này nếu còn gượng ép viện cớ, thì đúng là quá mất mặt.
Phó Cẩn Thành đáp: "Trước đó Giản Thượng Ôn từng nói rất hứng thú với một diễn viên châu Âu, tuần sau tôi tình cờ phải sang châu Âu công tác, nên tiện đường ghé qua hỏi thử xem cậu ấy có muốn tôi sắp xếp cơ hội gặp mặt không."
Lương Thâm thầm nghĩ: Cậu cũng biết nói quá nhỉ!
Khoảng cách từ đây đến công ty của Phó Cẩn Thành xa chục cây số, tiện đường cái Thái Bình Dương mà tiện?
Vì thế hắn chỉ mỉm cười đầy ẩn ý nhìn Phó Cẩn Thành một cái, rồi vẫn giữ nụ cười lịch thiệp trên môi mà nói: "Tuần sau tôi có một cuộc đua. Khi còn ở trên đảo, Giản Thượng Ôn từng nói rất tò mò về các giải đua xe, nên tôi nghĩ đây là cơ hội tốt, liền đến đưa thư mời cho cậu ấy."
Phỉ Thành vừa nghe, lập tức trợn mắt:
Biết ngay mà!
May mà hắn đã đến đây! Nếu không, hắn sẽ lại bị hai con cáo già này nẫng tay trên rồi!
"Thì ra là vậy." Phỉ Thành cười cười: "Vậy chúng ta cùng lên đi?"
Câu này lập tức khiến kế hoạch của cả hai người kia đổ bể!
Ban đầu, mục đích của họ là đưa thiệp mời cho Giản Thượng Ôn, tiện thể mời cậu ra ngoài ăn một bữa, rồi nhân cơ hội đưa cậu về nhà. Ai ngờ giờ lại có thêm nhiều bóng đèn thế này, thật sự là vướng víu khó chịu!
Nhưng từ chối cũng không ổn, vậy nên cả ba chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, trong lòng ngầm xem hai người còn lại là cái bóng đèn lớn nhất.
Ba người cùng nhau đi vào dưới chung cư.
Người qua đường đi ngang vô tình liếc nhìn cũng phải quay đầu lại ngắm thêm vài lần. Điều này không thể trách người ta tò mò, bởi vì cả ba đều sở hữu ngoại hình xuất chúng, mỗi người đều là kiểu cao ráo, chân dài, khí chất mạnh mẽ, cao trên 1m8, đứng cạnh nhau như thể tỏa ra làn sóng hormone ngập tràn, thu hút mọi ánh nhìn.
Khi cả ba đứng dưới lầu chuẩn bị bước vào, lại bị bảo an toà nhà ngăn lại.
Bảo an hỏi: "Xin lỗi, cho hỏi các vị đến đây có việc gì?"
Phỉ Thành nhanh nhảu đáp: "Bọn tôi đến tìm người."
"Tìm ai vậy?"
"Giản Thượng Ôn." Phỉ Thành nói: "Anh ấy sống ở chung cư này."
Bảo an đáp: "Hệ thống an ninh của chúng tôi rất nghiêm ngặt, điều này là để bảo vệ an toàn cho cư dân. Ở đây chỉ có người có thẻ cư dân mới được vào. Nếu không có thẻ, các vị cần phải được cư dân mời vào."
Ba người: "......"
Trước nay, chỉ có người khác tìm đến tận cửa gặp bọn họ, chứ chưa từng có chuyện họ lại bị bảo an chặn lại ngay trước cửa thế này.
Lương Thâm khẽ cười, bình tĩnh hỏi: "Vậy có cần chủ nhà gọi điện xuống xác nhận không?"
Bảo an gật đầu: "Cách đó cũng được. Hoặc chủ nhà có thể xuống tận nơi đón các vị. Chỉ cần có thể chứng minh được mối quan hệ, điền thông tin vào sổ đăng ký thì có thể vào."
Phỉ Thành gần như không cần suy nghĩ đã đáp ngay: "Chuyện nhỏ! Quan hệ của tôi với anh ấy tốt lắm, gọi cái là anh ấy xuống luôn!"
Thực ra, bảo an cũng có hơi e ngại. Đương nhiên, phần lớn là bởi vì khí thế của người đàn ông tóc đỏ trước mặt quá mạnh. Nghĩ mà xem, một nam nhân gần 1m9, tóc đỏ rực rỡ, dáng người cao lớn với đôi chân dài, bờ vai rộng, cả người toát lên vẻ ngang tàng bộc trực. Chỉ cần hắn hơi nhướng mày, người khác cũng có thể cảm thấy một cỗ áp lực vô hình. Cộng thêm hai người đàn ông bên cạnh, ai nấy đều mang dáng vẻ quý phái như thể vừa bước ra từ một bữa tiệc xa hoa nào đó.
Bảo an không hoảng mới lạ!
Nhưng dù sao cũng là người làm công việc bảo vệ, chuyện gì đến thì vẫn phải tuân theo quy định.
Bảo an gật đầu: "Vậy anh cứ gọi đi."
Phỉ Thành hừ nhẹ một tiếng, đầy tự tin bấm số. Để chứng minh mình thật sự có quan hệ thân thiết với Giản Thượng Ôn, hắn còn cố tình bật loa ngoài để bảo an cũng nghe thấy.
Thế nhưng...
Dưới ánh mắt chờ đợi của tất cả mọi người, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói máy móc vô cảm:
"Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin vui lòng gọi lại sau."
"......"
Không khí chợt rơi vào im lặng.
Phỉ Thành nhíu mày, lẩm bẩm: "Anh ấy đang nói chuyện với ai vậy?"
Phó Cẩn Thành thản nhiên: "Có lẽ đang bận chút việc, đợi thêm chút đi."
Thế là ba người lại tiếp tục đứng chờ.
Hai phút sau, Phỉ Thành mất kiên nhẫn, bấm số lần nữa...
Vẫn là giọng nói lạnh tanh kia: "Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin vui lòng gọi lại sau."
"......"
Đến cả bảo an cũng có chút không nỡ nhìn nữa.
Anh ta lên tiếng: "Nếu không phải chuyện gì quá quan trọng, tôi có thể giúp các vị chuyển lời."
Câu nói này khiến bầu không khí căng thẳng dịu đi đôi chút.
Phỉ Thành chủ động nói: "Vậy cũng được, tôi có thư mời, phiền anh chuyển giúp tôi."
Lương Thâm không nói nhiều, trực tiếp đưa cả phong thư của mình.
Phó Cẩn Thành bình tĩnh nói: "Tôi sẽ gọi cho cậu ấy sau. Nếu hôm nay bận như vậy thì chắc không tiện gặp."
Hai người kia cũng chẳng mấy để tâm.
Dù sao thì, chỉ cần về rồi gọi điện là được.
Chỉ có Phỉ Thành trong lòng bực bội vô cùng. Hắn thật không ngờ hai tên này cũng sẽ mò đến đây! Nghĩ lại, lúc còn trong chương trình, cả hai giấu giếm cũng quá kĩ càng, vậy mà vừa kết thúc ghi hình đã chạy đến tranh giành với hắn! May mà hôm nay hắn đến kịp, nếu không thì làm sao biết được mấy người này đã âm thầm hành động đến mức nào?
Nhưng cũng chẳng sao.
Hắn đã lên kế hoạch mời Giản Thượng Ôn đến xem giải đấu của mình. Đợi đến lúc đó, cậu nhìn thấy hắn tỏa sáng trên đường đua, nhất định sẽ bị vẻ đẹp trai của hắn mê hoặc!
Lương Thâm chẳng buồn để ý đến Phỉ Thành.
Thật lòng mà nói, hắn cảm thấy Giản Thượng Ôn và Phỉ Thành căn bản chẳng có khả năng tiến xa. Ai mà chẳng biết Phỉ Thành vẫn luôn nhung nhớ Ôn Cẩm chứ? Giản Thượng Ôn lại đâu phải người không có mắt, sao có thể chọn Phỉ Thành được chứ?
Bất quá...
Lương Thâm nhìn Phó Cẩn Thành bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Hắn thật sự không ngờ mình lại có thêm một đối thủ đáng gờm thế này. Trên đời này lẽ nào không có ai giống Ôn Cẩm hơn Giản Thượng Ôn hay sao? Ngay cả khi hắn đã nói rõ với Phó Cẩn Thành là sẽ từ hôn với Ôn Cẩm, vậy mà vẫn còn đến tìm Giản Thượng Ôn làm gì?
Phó Cẩn Thành cũng đang quan sát hai người kia.
Hắn chưa bao giờ coi Lương Thâm là đối thủ của mình. Năm đó, chính Lương Thâm là người đã đưa Giản Thượng Ôn sang cho hắn, mà với tính cách của Giản Thượng Ôn, cậu đã rời đi thì gần như không có chuyện quay đầu lại - trừ khi cậu có điều muốn cầu xin. Nhưng nếu cậu cần điều gì, hắn cũng có thể đáp ứng. Vậy thì làm gì đến lượt Lương Thâm?
Chỉ có Phỉ Thành là một biến số khó lường...
Nếu như Phỉ Thành biết được, người đứng dưới tán cây năm đó, thật ra chính là Giản Thượng Ôn...
Đôi mắt Phó Cẩn Thành trầm xuống, trong lòng thoáng suy tư. Có vẻ hắn vẫn cần phải hành động rồi.
.........
Chung cư.
Giản Thượng Ôn bước vào thang máy, nhấn nút lên tầng trên. Ban đầu, cậu cứ nghĩ đây chỉ là một chung cư bình thường, nhưng không ngờ quy mô của tòa nhà lại lớn đến vậy.
Cậu quét thẻ, thang máy tự động đưa cậu lên tầng 29. Khi cửa thang mở ra, đập vào mắt cậu là một không gian rộng rãi với thiết kế kiểu căn hộ đơn lập, trực tiếp bước vào là đến cửa chính căn hộ.
Sau khi mở cửa bước vào, Giản Thượng Ôn phát hiện căn hộ này vô cùng rộng lớn, ít nhất có ba phòng ngủ. Nội thất bên trong đầy đủ tiện nghi, chỉ là dường như đã lâu không có ai ở, tất cả đồ đạc đều được phủ một lớp vải trắng để tránh bám bụi.
Phúc lợi Thẩm Nghị nhân viên quả nhiên hào phóng thật đấy...
Giản Thượng Ôn cảm thán một chút, sau đó đặt chiếc vali nhỏ của mình xuống bên cạnh. Cậu đi vào bếp kiểm tra xem có cần mua thêm đồ dùng gì không, dù sao nếu không có đủ, cậu cũng phải tự đi mua một ít. Ăn cơm hộp hoặc gọi đồ bên ngoài vừa tốn kém, vừa không đảm bảo chất lượng.
Sau khi đi một vòng quanh căn hộ, cậu bắt đầu liệt kê danh sách đồ cần mua.
Đúng lúc này, điện thoại reo lên.
Là một số lạ.
Giản Thượng Ôn nhấc máy: "Alo?"
Từ đầu dây bên kia, một giọng nói quen thuộc truyền tới.
Kỳ Ngôn nói: "Là tôi, Kỳ Ngôn."
Giản Thượng Ôn ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, một tay cầm điện thoại, một tay tiếp tục viết danh sách. "Ừm. Có chuyện gì sao?"
Kỳ Ngôn nói: "Tuần sau tôi có một buổi chụp tạp chí thời trang, là chuyên mục ảnh đôi. Cậu có hứng thú tham gia không?"
Giản Thượng Ôn đã từng nghe đến tạp chí này. Đây là một trong những tạp chí thời trang hàng đầu, thông thường chỉ mời những ngôi sao đang nổi tiếng tham gia chụp hình. Người bình thường khó mà có được cơ hội này.
Cậu bật cười, hỏi: "Cậu đã hỏi ý kiến người đại diện chưa? Cô ấy có đồng ý không?"
Kỳ Ngôn im lặng trong chốc lát, rồi đáp: "Cô ấy sẽ đồng ý."
Giản Thượng Ôn vẫn tiếp tục ghi chép vào danh sách những đồ cần mua, vừa viết vừa nói: "Tài nguyên này đúng là rất tốt. Nếu có cơ hội đi thì tôi thật sự rất vui. Nhưng tôi không muốn cậu phải gượng ép bản thân. Nếu để mời tôi mà cậu phải đánh đổi điều gì, tôi không cần. Kỳ Ngôn, cậu không nợ tôi bất cứ thứ gì."
Cậu biết rất rõ.
Kỳ Ngôn gọi cuộc điện thoại này, có lẽ là để giải tỏa khúc mắc, hoặc có lẽ là vì muốn bày tỏ sự cảm kích với cậu về những năm tháng đã qua.
Dù không muốn bỏ lỡ cơ hội phát triển sự nghiệp, nhưng Giản Thượng Ôn cũng không muốn nhận lợi ích từ người khác rồi lại gánh trên vai những món nợ tình cảm không đáng có.
Giản Thượng Ôn nói: "Trước đây giúp cậu, tôi cũng chưa từng nghĩ đến chuyện nhận lại điều gì. Thật ra, lúc đó tôi cũng chẳng khá hơn cậu là bao. Mấy năm chúng ta ở bên nhau, cậu cũng từng là chỗ dựa tinh thần của tôi. Vì vậy, cậu không cần phải nghĩ đến chuyện đền đáp, cũng đừng biến những chuyện trong quá khứ thành gánh nặng của mình, càng không cần để nó trở thành gánh nặng của tôi."
Kỳ Ngôn ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó bật cười khe khẽ: "Cậu vẫn nói chuyện sắc bén như vậy."
Giản Thượng Ôn mỉm cười: "Nhưng nếu về sau có tài nguyên nào cậu thấy không cần nữa mà muốn quăng cho tôi thì tôi không có vấn đề gì đâu."
Kỳ Ngôn nói: "Lần này chụp hình tôi thực sự cần một cộng sự. Tôi vẫn chưa báo với người đại diện, nhưng tôi cảm thấy concept lần này rất hợp với cậu. Tôi sẽ thảo luận rõ ràng với chị ấy, nếu có tin tức, tôi sẽ liên lạc lại, được không?"
Giản Thượng Ôn gật đầu: "Được."
Cậu không muốn bất kỳ ai phải gánh nặng vì chuyện quá khứ, nhưng nếu là công việc chính thức, thì đương nhiên cậu chẳng việc gì phải từ chối. Ai lại từ chối công việc cơ chứ?
Dù sao thì hiện tại, đây cũng chỉ là chỗ ở tạm thời. Cậu đến giờ vẫn chưa thực sự có một ngôi nhà của riêng mình.
Trước khi cúp máy, Kỳ Ngôn nói: "Vậy... hay là thêm WeChat đi, liên lạc sau này cũng tiện hơn."
Giản Thượng Ôn mỉm cười: "Được thôi, số này luôn mở, cậu cứ thêm đi."
Nếu nói đến thêm phương thức liên lạc của một đỉnh lưu, có lẽ nhiều người sẽ tranh giành đến mức xua không kịp, nhưng đến lượt Kỳ Ngôn, anh lại cẩn thận hỏi han từng chút. Giản Thượng Ôn cảm thấy hơi buồn cười, nhưng cũng không nghĩ gì thêm.
Sau khi cúp máy, cậu định tiếp tục viết danh sách đồ cần mua, nhưng chưa được bao lâu, điện thoại lại vang lên.
Cậu bắt máy: "Alo?"
Lạc Chấp Diệp hỏi: "Sao lúc nãy tôi gọi mãi mà không được?"
Giản Thượng Ôn đáp: "Tôi vừa nói chuyện với một người khác. Lạc lão sư, anh có chuyện gì sao?"
Lạc Chấp Diệp nói: "Lần trước trong đoàn phim em diễn không tệ. Tuần sau tôi sẽ vào một đoàn phim mới để quay một kịch bản ngắn, bên đó đang cần tuyển diễn viên. Tuy không phải vai chính, nhưng thiết lập nhân vật khá hay. Em có muốn thử không?"
Giản Thượng Ôn lập tức thấy hứng thú, cậu trêu: "Vậy có tính là tôi đi cửa sau không?"
Lạc Chấp Diệp cười nhẹ: "Tôi chỉ có thể giúp em giới thiệu. Còn việc có giành được vai hay không, thì phải xem bản lĩnh của em."
Giản Thượng Ôn nói ngay: "Được, nếu có thông tin gì thêm thì cứ báo tôi nhé."
Có công việc thì tốt quá rồi! Cậu đang bị công ty quản lý đóng băng tài nguyên, chẳng có bất kỳ cơ hội nào. Trước đó còn tính tìm một công việc làm thêm để kiếm sống, giờ có việc đến tay, đương nhiên không thể từ chối.
Sau khi lập xong danh sách mua sắm, Giản Thượng Ôn dọn dẹp sơ qua căn hộ. Cậu không đụng chạm nhiều đến đồ đạc có sẵn, vì cũng không biết mình sẽ ở đây bao lâu. Nhưng một số vật dụng thiết yếu vẫn cần mua.
Dọn dẹp xong, cậu xuống lầu.
Vừa bước ra, bảo vệ chung cư đã gọi lại: "Cậu là Giản tiên sinh phải không?"
Giản Thượng Ôn dừng lại: "Đúng vậy, có chuyện gì sao?"
Bảo vệ đưa cho cậu một xấp thư: "Có người nhờ tôi chuyển cho cậu. Toàn bộ là thư mời."
Giản Thượng Ôn nhận lấy xấp thư, tiện tay lật xem qua. Cậu thực sự không ngờ Phỉ Thành và Lương Thâm lại gửi thư mời cho mình. Phỉ Thành chẳng phải vẫn chưa biết người dưới tán cây năm đó không phải Ôn Cẩm sao? Hay là hắn ngại gửi lời mời riêng cho Ôn Cẩm, nên đơn giản kéo cả đám khách mời bên Đám Mây đến cho có lệ?
Thôi, khỏi nghĩ nhiều.
Giản Thượng Ôn cất thư mời của Phỉ Thành, rồi ánh mắt dừng lại trên một lá thư khác – từ Lương Thâm. Đây là thư mời xem giải đua xe. Chuyện này thú vị đấy. Trước đây, Lương Thâm gần như chưa bao giờ dẫn cậu đi cùng. Giờ lại chủ động gửi lời mời, có phải chứng tỏ kế hoạch của cậu đã thành công hơn một nửa? Lương Thâm bắt đầu để tâm đến cậu, thậm chí còn có ý định nối lại quan hệ?
Vậy thì dễ làm rồi.
Trước tiên khiến Lương Thâm và Phó Cẩn Thành bất hòa, sau đó để họ phản bội lẫn nhau, từng bước từng bước một...
Khóe môi Giản Thượng Ôn khẽ nhếch lên, thong thả cất thư mời, rồi mỉm cười ngọt ngào với bảo vệ: "Cảm ơn anh nhé."
Bảo vệ thoáng sững sờ, vội đáp: "Không cần khách sáo, đây là việc tôi nên làm."
Trời ạ, chẳng trách đạo diễn Thẩm bỏ căn hộ này bao lâu chẳng có ai ở, giờ lại đột nhiên có người chuyển đến. Chỉ nhìn dáng vẻ như tiên nhân giáng trần kia thôi, ai mà không siêu lòng trước cậu ấy chứ? Hoàn toàn hiểu được luôn!!
Siêu thị.
Giản Thượng Ôn đeo khẩu trang, đẩy xe đi mua sắm.
Siêu thị này có nhiều chương trình ưu đãi, các mặt hàng cậu mua đều có giá tốt. Đây là kinh nghiệm tích lũy qua nhiều năm của cậu. Hơn nữa, đúng 9 giờ tối, siêu thị sẽ giảm giá các loại bánh mì và thực phẩm sắp hết hạn. Những món này thực ra vẫn còn rất mới, cậu muốn mua nhiều một chút để mang cho những chú mèo và cún nhỏ hoang sống gần đây.
Nhưng những mặt hàng này thường bị tranh giành rất nhanh.
Giản Thượng Ôn đẩy xe tiến vào khu hàng giảm giá với tốc độ ánh sáng, nhanh đến mức mấy bác trai bác gái phía sau đều không theo kịp. Ngay khi cậu đang quét hàng, điện thoại đột nhiên reo lên.
Cậu mở ra xem, là tin nhắn của Kỳ Ngôn: "Người đại diện đồng ý rồi. Cậu có thể đến vào ngày nào trong tuần sau? Tiện thể, chúng ta có thể gặp nhau trước để đọc kịch bản. Hôm đó tôi đến đón cậu nhé?"
Giản Thượng Ôn còn chưa kịp trả lời.
Tin nhắn mới lại đến.
Lần này là của Phỉ Thành: "Ban ngày sao không nghe điện thoại vậy? Tuần sau tôi có giải đấu, anh nhất định phải đến xem! Ngày nào anh rảnh, tôi đưa anh đi làm quen với sân trước, để đến lúc đó khỏi lạc đường."
Ngay sau đó, một tin nhắn khác bật lên.
Phó Cẩn Thành: "Tuần sau tôi phải đi châu Âu vài ngày. Nam diễn viên cậu thích cũng đang ở đó, có thể hẹn gặp luôn. Cậu chẳng phải vẫn luôn muốn gặp anh ta sao? Nếu thích, cậu có thể theo tôi luôn. Hôm nào rảnh?"
Còn chưa kịp phản ứng, Lương Thâm cũng gửi tin nhắn: "Tuần sau tôi có giải đấu, cậu định đến ngày nào? Địa điểm hơi xa, cậu nên đi trước một ngày cho quen đường. Hôm nào cậu trống, tôi đến đón?"
Tin nhắn của mấy người này thay phiên gửi đến, tất cả đều hỏi về thời gian.
Giản Thượng Ôn căn bản không kịp suy nghĩ. Quan trọng nhất là, đám hàng giảm giá ngay trước mắt cậu đang bị người khác càn quét! Cậu thở dài, mở chức năng trò chuyện nhóm, kéo cả năm người vào cùng một nhóm chat.
Sau khi tạo xong, cậu nhắn một câu: "Mấy anh tự thống nhất thời gian đi, tôi bây giờ còn đang tranh giành trứng gà giảm giá, không nói chuyện được."
Cả nhóm: "......"