Điệu nhảy kết thúc, Giản Thượng Ôn khẽ thở ra. Một lớp mồ hôi mỏng thấm trên trán, không phải vì mệt, mà do không khí xung quanh vẫn còn chút oi bức, lại thêm vận động nên dễ đổ mồ hôi.
Thẩm Nghị nhìn cậu, giọng điệu bình thản: "Mệt à?"
"Không." Giản Thượng Ôn mỉm cười, ánh mắt lấp lánh như những vì sao trên bầu trời đêm. Nhìn Thẩm Nghị, cậu nhẹ giọng nói: "Tôi thấy rất vui."
Thẩm Nghị khẽ nhếch môi: "Vì điệu nhảy?"
Giản Thượng Ôn lắc đầu, ánh mắt cong cong: "Vì được nhảy cùng anh."
Nhớ lại lần đầu tiên gặp Thẩm Nghị, đó là ở phim trường. Khi ấy, đoàn làm phim của Thẩm Nghị luôn là tổ có đầu tư lớn nhất, đạo cụ, trang phục đều tinh xảo và công phu nhất. Ai cũng muốn được tham gia vào đoàn phim của anh, dù chỉ là một vai nhỏ không có lời thoại, đãi ngộ cũng tốt hơn hẳn những đoàn khác.
Giản Thượng Ôn khi đó chỉ là một diễn viên vô danh, tình cờ đi ngang qua khu vực đó.
Cậu đã thấy Thẩm Nghị đang chỉ đạo một cảnh quay ngoài trời. Người đàn ông ấy đứng giữa đoàn phim, trên tay cầm kịch bản một cách tùy ý, nhưng ánh mắt và thần thái lại vô cùng tập trung. Góc nghiêng sắc bén, dáng vẻ trầm ổn. Giữa một đám đông, anh vẫn là người nổi bật nhất, như một vị vương giả đứng trên ngai vàng, uy nghiêm đến mức không ai dám xâm phạm.
Thời điểm ấy, Giản Thượng Ôn chỉ là một diễn viên quần chúng nhỏ bé, sự nghiệp bấp bênh, khắp nơi đều là tin đồn tiêu cực. Cậu từng nghĩ, nếu có cơ hội bước vào đoàn phim của Thẩm Nghị thì tốt biết bao.
Không ngờ, một năm sau, cậu không chỉ gặp lại Thẩm Nghị mà còn cùng anh nhảy một bài.
Nhân sinh thật kỳ diệu.
Giản Thượng Ôn khẽ cười. Quả nhiên, trên đời này không có tuyệt cảnh, chỉ cần dũng cảm tiến về phía trước, nhất định sẽ có được thứ mình mong muốn.
Thẩm Nghị liếc mắt nhìn cậu: "Sao không đeo đồng hồ?"
Giản Thượng Ôn hơi ngẩn ra, không ngờ anh lại đột nhiên hỏi chuyện này, bèn thản nhiên đáp: "Bây giờ mà đeo thì chắc chắn sẽ bị một đám người hỏi về nó. Đến lúc đó, ai cũng sẽ muốn Thẩm đạo tặng quà. Để anh phải đau đầu vì chuyện đó thì không hay đâu."
Nói xong, cậu chớp mắt, ánh nhìn đầy giảo hoạt, giống hệt một con hồ ly nhỏ.
Thẩm Nghị khẽ cười: "Cậu cũng chu đáo ghê. Nhưng có nói với họ thì họ cũng chẳng dám đòi. Thích thì cứ đeo đi."
Giản Thượng Ôn cong môi, lười biếng đáp: "Lần sau đi. Ở đây đông người quá, nếu chẳng may bị cọ xát trầy xước thì phí lắm, tôi còn phải tiết kiệm mà dùng."
Thực ra, cậu chỉ đơn giản là lười phiền phức.
Đeo vào rồi lại phải trả lời hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, còn không bằng cứ để nó trong hộp, tránh được bao nhiêu rắc rối bấy nhiêu.
Thẩm Nghị thản nhiên nói: "Nếu hỏng thì tôi đổi cái khác cho cậu."
Giản Thượng Ôn giật mình, kinh ngạc nhìn anh.
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, gió đêm phả qua, người đàn ông trước mặt vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh. Đôi mắt sâu thẳm, như dòng nước xanh trong, lặng lẽ nhưng lại khiến người ta không thể rời khỏi.
Bắt gặp ánh mắt của cậu, Thẩm Nghị chậm rãi nói: "Dù sao thì, Giản lão sư cũng là đối tác tương lai của tôi. Nếu cậu xảy ra chuyện gì, vậy nam chính của tôi phải tìm ai để đóng?"
Dù biết rõ anh chỉ đang đùa, nhưng câu nói ấy lại khiến lòng Giản Thượng Ôn khẽ rung lên.
Giản Thượng Ôn vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, cậu nói: "Vậy tôi phải cảm ơn Thẩm đạo rồi."
Xung quanh vẫn ồn ào náo nhiệt, quảng trường phía xa còn đang tổ chức vài hoạt động nhỏ, ánh đèn lấp lánh soi rọi những gương mặt rạng rỡ. Ánh mắt Giản Thượng Ôn bị thu hút, vô thức nhìn về phía đó, Thẩm Nghị liền đẩy nhẹ vai cậu, thản nhiên nói: "Đi chơi đi."
Giản Thượng Ôn tò mò: "Anh không đi sao?"
"Trước đây tôi đến đây nhiều rồi, chẳng còn gì mới mẻ nữa." Thẩm Nghị phất tay như thể muốn đuổi cậu đi: "Mau đi đi."
Người này đúng là tự do như gió.
Giản Thượng Ôn cũng không cố ép, thật ra mà nói, nếu cả buổi tối cậu cứ ở bên Thẩm Nghị, e rằng Ôn Cẩm sẽ chạy tới xé xác cậu mất. Bây giờ vẫn chưa phải lúc hoàn toàn trở mặt với Ôn Cẩm.
Cậu xoay người, chậm rãi bước đến khu chợ nhỏ trong quảng trường.
Nơi này bày bán những món đồ thủ công do dân bản địa tự làm. Giản Thượng Ôn xem qua vài thứ, lên tiếng hỏi: "Có thể cho tôi xem cái này không? À, cả cái kia nữa, cảm ơn."
Dạo quanh một vòng, cậu mua không ít đồ.
Hai tay gần như đã đầy túi, nên dù bữa tiệc vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, cậu cũng quyết định quay về. Dù sao thì, xách nặng thế này cũng có chút mệt rồi.
Nhân viên tổ chương trình nói: "Mọi người có thể về trước được rồi, chúng tôi đã quay xong. Nhưng các vị nhớ nhé, ngày mai là buổi quay cuối cùng của tập ba, sáng 10 giờ mọi người phải tập trung dưới lầu, chúng ta sẽ cùng ra sân bay."
Mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Nhưng khi những lời này rơi vào tai mấy người đàn ông kia, ánh mắt họ lại có chút thay đổi.
Thực ra, ngay từ khoảnh khắc Giản Thượng Ôn bị Thẩm Nghị kéo đi, trong lòng bọn họ đã dấy lên một chút hối hận. Ban đầu còn không nghĩ gì, nhưng khi cơ hội bị người khác giành mất, sự tiếc nuối mới thực sự dày vò. Cảm giác ngồi yên không được, bất an chẳng thể nguôi.
....
Khi Giản Thượng Ôn trở về phòng thì đêm đã khuya.
Nhưng đèn phòng của vài người khác vẫn còn sáng, gần như ai cũng có tâm sự.
Đến 11 giờ, cuối cùng cũng có người không thể ngồi yên được nữa.
Cửa phòng Phỉ Thành là cửa mở ra đầu tiên. Trong tay hắn là tấm vé mời khán giả xem giải đấu eSports sắp tới. Tuần sau hắn sẽ tham gia thi đấu, tuy rằng đây chỉ là giải mùa thu, nhưng lại là trận đấu đầu tiên của hắn sau nửa năm. Hắn muốn mời Giản Thượng Ôn đến chứng kiến.
Cả buổi tối nay, hắn luôn hối hận vì mình chậm một bước. Lần này, hắn tuyệt đối không để lỡ nữa!
Thế nhưng, vừa mới đi được mấy bước...
Cửa phòng bên cạnh cũng mở ra.
Lương Thâm bước ra ngoài, trên tay hình như cũng cầm theo thứ gì đó. Hai người vừa chạm mặt, ánh mắt lập tức dừng trên tay đối phương. Không khí bỗng chốc trầm xuống.
Phỉ Thành lên tiếng trước: "Lương ca, muộn thế này rồi mà anh vẫn chưa ngủ à? Thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu."
Lương Thâm nhếch môi cười nhẹ, đẩy gọng kính mạ vàng lên sống mũi: "Tôi thấy cậu cũng chưa ngủ đấy thôi. Sao vậy? Có tâm sự à?"
Phỉ Thành thầm nghĩ, tâm sự tất nhiên là có rồi! Nhưng vấn đề là, Lương ca, anh mà đứng đây thì tôi làm sao đi tìm Giản Thượng Ôn được? Nếu để anh biết tôi muốn đưa vé mời, lỡ anh cũng đưa cho anh ấy thì sao?
Hắn cười ha ha, gãi đầu đáp: "Tôi ấy à... ngủ không được nên đi dạo chút thôi!"
Không thể để Lương Thâm biết kế hoạch của hắn!
Lương Thâm hơi nheo mắt, ánh nhìn rõ ràng đầy vẻ "Cậu nghĩ tôi tin à?", nhưng hắn không vạch trần Phỉ Thành, chỉ nhàn nhạt nói: "Ừ, tôi cũng vậy."
Sau câu nói ấy, cả hai người đều chìm vào im lặng.
Trong ánh đèn hành lang tầng ba, hai người đàn ông cao lớn, ưu tú đứng đối diện nhau, mỗi người cầm trong tay một tấm vé mời, mắt to trừng mắt nhỏ.
Giờ khắc này.
Phỉ Thành chợt ý thức được rằng trên đời này lại vừa xuất hiện thêm một kẻ mặt dày vô sỉ.
Còn chưa kịp mở miệng nói gì.
Tiếng mở cửa từ phía xa lại vang lên.
Là Phó Cẩn Thành.
Hắn cũng cầm một tấm thiệp gì đó, vừa bước ra đã nhìn thấy hai người đang đứng trong hành lang. Bầu không khí bỗng dưng trầm mặc trong giây lát.
Hai người kia lập tức dồn ánh mắt về phía hắn, không ai lên tiếng nhưng rõ ràng đang dò hỏi.
Phó Cẩn Thành không hổ danh là kẻ lăn lộn trong thương trường, đã gặp qua không ít tình huống lớn nhỏ, hắn bình thản lên tiếng: "Muộn như vậy rồi mà mấy người vẫn chưa ngủ à?"
Lương Thâm nở một nụ cười vừa vặn, không nhanh không chậm hỏi lại: "Phó tổng, cậu ra ngoài làm gì vậy?"
Phó Cẩn Thành im lặng trong chốc lát.
Hắn không thể nói rằng mình định đi tìm Giản Thượng Ôn, hỏi cậu có muốn cùng mình sang châu Âu hay không. Dù trên danh nghĩa là công tác, nhưng thật ra cũng có chút tính toán riêng. Ở đó có không ít thành phố cổ kính mang đậm giá trị lịch sử, và quan trọng hơn, thần tượng của Giản Thượng Ôn cũng đang ở châu Âu. Nếu lần này có thể mời cậu đi cùng, có khi hắn còn có cơ hội tiến thêm một bước.
Nhưng vấn đề là...
Hai kẻ này lại đang đứng đây.
Nếu bọn họ phát hiện hắn định đi tìm Giản Thượng Ôn, chắc chắn cũng sẽ nảy sinh suy nghĩ không đứng đắn.
Phó Cẩn Thành không hổ danh là người thông minh, mà người thông minh thì không bao giờ chịu làm ăn lỗ vốn. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã tìm được lý do, bình thản nói: "Tôi ngủ không được, ra ngoài hít thở chút không khí."
Một cái cớ quá vụng về.
Lời này vừa thốt ra, trong lòng Phỉ Thành và Lương Thâm đồng loạt vang lên một suy nghĩ giống nhau.
Nhưng Lương Thâm không vạch trần, chỉ mỉm cười đáp: "Trùng hợp ghê, tôi cũng vậy."
Cứ chờ xem.
Để xem có thể chờ đến khi nào. Hắn không tin hai người này sẽ không bỏ cuộc quay về phòng trước.
Nhưng ai mà ngờ được.
Ngay khoảnh khắc suy nghĩ ấy vừa xuất hiện, cánh cửa ở hành lang phía xa lại mở ra.
Hơn nữa, lần này không phải một mà là hai cánh cửa gần như đồng thời bật mở.
Bước ra ngoài là Kỳ Ngôn và Lạc Chấp Diệp.
Hai người vừa đối diện nhau, ánh mắt thoáng kinh ngạc.
Sau đó, gần như cùng lúc quay đầu lại...
Trên hành lang.
Một hàng người đang đứng sẵn.
Không khí thoáng chốc trở nên kỳ lạ.
Kỳ Ngôn là người đầu tiên phá vỡ sự yên lặng. Anh hơi sững lại, sau đó nhìn sang Lạc Chấp Diệp, người gần mình nhất, nở nụ cười đầy ẩn ý: "Lạc lão sư, sao anh lại ra ngoài lúc này? Tôi nhớ anh luôn có thói quen ngủ sớm mà?"
Lạc Chấp Diệp thầm nghĩ, đúng vậy, anh hiếm khi thức khuya như vậy. Nhưng vấn đề là, tại sao những người này cũng chưa ngủ? Hiện tại giới trẻ đều điên cuồng thế này sao?
Nhưng lời này không thể nói ra được.
Dù sao, anh cũng coi như là tiền bối.
Vì thế, người đàn ông cao lãnh như băng sơn, anh tuấn không tỳ vết, mở miệng nói: "Ừm, tối nay tôi có chút khó ngủ, nên ra ngoài đi dạo."
Kỳ Ngôn liếc xuống phong thư trong tay anh, khẽ cười nhạt: "Ồ, trùng hợp ghê, tôi cũng vậy."
Vừa nói, anh vừa lặng lẽ nhét phong thư trong túi vào sâu hơn một chút.
Bên trong là một tấm thư mời từ một tạp chí thời trang danh tiếng trong nước. Giản Thượng Ôn hiện tại chưa đủ tầm để nhận được lời mời như vậy, nhưng nếu có thể xuất hiện trên tạp chí này, đặc biệt là cùng những gương mặt lưu lượng nổi bật khác, thì đối với cậu mà nói, đó sẽ là một cơ hội tuyệt vời để tăng độ nhận diện.
Anh đã do dự rất lâu mới hạ quyết tâm.
Có đôi khi, Kỳ Ngôn cũng tự hỏi chính mình...
Anh thực sự hận Giản Thượng Ôn đến vậy sao?
Nhưng rồi, sau mấy ngày suy nghĩ cẩn thận, anh dần nhận ra, thực ra cậu chưa từng nợ anh điều gì.
Khi chia tay, Giản Thượng Ôn rất dứt khoát.
Không dối gạt, không phản bội.
Chỉ đơn giản là không còn yêu nữa mà thôi.
Nhưng năm đó, cậu đã từng mang đến cho anh sự ấm áp và giúp đỡ chân thành, đó đều là sự thật không thể phủ nhận.
Vậy nên, anh muốn giúp cậu.
Ít nhất... đừng để cậu lúc nào cũng trốn tránh mình như vậy.
Nhưng trăm triệu lần không ngờ tới!!!
Tại sao hành lang lại đông người đến vậy?
Nếu để bọn họ phát hiện ra mối quan hệ bạn trai cũ giữa mình và Giản Thượng Ôn, vậy còn gì là danh dự nữa?
—
Lạc Chấp Diệp nheo mắt: "Cậu cũng mất ngủ à?"
Kỳ Ngôn nhếch môi cười nhạt: "Ừ, cũng mất ngủ."
Kết quả là, trên hành lang, năm người đàn ông im lặng nhìn nhau.
Ai cũng mang theo một lý do vụng về như nhau.
Không ai nói gì, nhưng không khí trở nên xấu hổ đến cực điểm.
—
Bỗng nhiên.
Dưới lầu truyền đến âm thanh lục đục.
Khách sạn này là nơi tổ tiết mục thuê để quay hình, tầng một có bếp, nhưng giờ này nhân viên đã tan ca từ lâu.
Vậy nên, lúc này còn có tiếng động, chắc chắn chỉ có thể là khách mời của chương trình.
Âm thanh kia chẳng khác nào một cái phao cứu sinh giữa đại dương lặng gió.
Phỉ Thành vội nói: "Chúng ta xuống xem đi, hình như có người đang làm đồ ăn khuya."
Những người khác lập tức hưởng ứng.
Phỉ Thành thở phào nhẹ nhõm.
Tốt quá, chỉ cần bọn họ tản ra, hắn có thể lén lút đi tìm Giản Thượng Ôn rồi!
Những người khác cũng âm thầm thở phào.
Trong lòng ai nấy đều có chung một suy nghĩ...
Mau xuống lầu thôi!
Một lát nữa tìm cớ rời đi, ai cũng có thể đến tìm Giản Thượng Ôn trước!!
Nhưng khi mọi người xuống đến nơi, liền phát hiện Giản Thượng Ôn đã ở dưới bếp từ bao giờ.
Bên cạnh cậu còn có Dư Xán Xán.
Nhìn thấy Phỉ Thành và đám người xuất hiện, bọn họ cũng có chút kinh ngạc.
Phỉ Thành sững sờ: "Sao mọi người đều ở dưới này?"
Giản Thượng Ôn bình thản đáp: "Lúc ở quảng trường không ăn được gì, Xán ca nói đói, nên tôi dẫn anh ấy xuống đây kiếm chút đồ ăn."
Trên bếp, nồi nước đang sôi lăn tăn, bên trong là mì sợi đơn giản.
Món ăn này thoạt nhìn chẳng có gì đặc biệt, nguyên liệu cũng chỉ có vài cọng cải thìa nổi lềnh bềnh trên mặt nước, nhưng không hiểu vì sao hương thơm lại cuốn hút đến lạ.
Ngay cả những người vốn không cảm thấy đói cũng bị mùi hương này kích thích đến cồn cào.
Phỉ Thành nuốt nước bọt, cổ họng khẽ động, hắn vội nói: "Tôi cũng chưa ăn."
Nói đùa à?
Hắn còn đang tiếc nuối chuyện khiêu vũ không thành, nào có tâm trạng đi ăn cơm?
Kết quả, vì cứ mãi lo lắng, nên lúc nhảy còn liên tục giẫm lên chân Dư Xán Xán.
Nhảy chưa xong đã bị ghét bỏ đẩy ra.
Dư Xán Xán nghe vậy, lập tức liếc hắn một cái, bĩu môi: "Phải đó, cậu giẫm chân tôi suốt, làm gì có thời gian ăn cơm?"
Nhắc lại chuyện này, anh lại bực mình!
Ban đầu bị Phỉ Thành giẫm một hai cái, anh còn có thể nhẫn nhịn cho qua.
Dù sao thằng nhóc này ngoại trừ chơi game ra thì dường như chẳng có sở thích nào khác, nên anh cũng không quá trách móc.
Nhưng điều không thể ngờ tới là...
Sau đó, đổi sang nhảy với Lương Thâm, tình hình vẫn chẳng khá hơn!
Hắn đường đường là thiếu gia thế gia, không biết vừa nhảy vừa suy nghĩ cái gì mà cũng bắt đầu giẫm lên chân anh!
Hại anh ăn không được mà nhảy cũng không xong, đến hơn nửa đêm thì đói đến mức chịu không nổi.
Vừa hay lúc đó bắt gặp Giản Thượng Ôn rửa mặt xong đi ngang qua, anh liền kéo cậu xuống bếp tìm đồ ăn.
Lúc này, nhìn thấy tâm trạng của Giản Thượng Ôn có vẻ rất tốt, Phỉ Thành cười hì hì: "Xin lỗi nha, Xán ca. Hay là để tôi cho anh giẫm lại một cái nhé?"
"Xì! Tôi không thèm." Dư Xán Xán cười mắng, cũng chẳng buồn tính toán nữa, chỉ nói: "Nhưng mà cậu muốn ăn thì phải hỏi Giản Thượng Ôn trước đấy, cậu ấy mới là đầu bếp."
Phỉ Thành lập tức xoay sang nhìn Giản Thượng Ôn, ánh mắt long lanh, bộ dạng đáng thương, tựa như một chú cún nhỏ đang mong chờ được cho ăn.
Giản Thượng Ôn nhìn mà buồn cười, cậu khẽ cong môi, nói: "Ăn thì được thôi, nhưng chén có vẻ hơi thiếu, cậu vào trong tìm xem còn cái nào không."
Phỉ Thành vui mừng hớn hở: "Đi ngay!"
Lạc Chấp Diệp đứng trước quầy bếp, vóc dáng cao lớn, gương mặt anh tuấn. Anh khẽ rũ mắt, trầm giọng hỏi: "Tôi cũng có thể xin một bát chứ?"
Có người mở lời trước, những người khác đương nhiên cũng không chịu thua.
Dư Xán Xán trố mắt há hốc mồm - bộ mấy người là ma đói à?
Giản Thượng Ôn cũng chẳng khách sáo, cậu xắn tay áo lên, thản nhiên nói: "Muốn ăn thì được, nhưng phải làm việc. Bên kia có rau xanh, chén bát, ai xắt rau thì đi xắt rau, ai rửa chén thì rửa chén, bàn bẩn thì tự đi lau. Tự giác mà làm."
Giọng điệu của cậu vẫn nhẹ nhàng, tự nhiên.
Nhưng điều đáng nói hơn cả là, những người đàn ông vốn là thiên chi kiêu tử trong các lĩnh vực khác nhau, không ai phản đối nửa lời. Nghe xong chỉ lẳng lặng xoay người, bắt đầu tìm việc để làm.
Dư Xán Xán: "......"
Anh không khỏi kính nể quay sang nhìn Giản Thượng Ôn.
Đúng là bậc thầy huấn luyện đàn ông!
Bái phục!
Mọi người ở dưới bếp bận rộn, chẳng bao lâu sau, đám Ôn Cẩm cũng nghe thấy động tĩnh rồi kéo nhau xuống.
Điều khiến Ôn Cẩm bất ngờ nhất là...
Phó Cẩn Thành từ trước đến nay nổi tiếng kén ăn, gần như không bao giờ đụng vào đồ ăn bên ngoài. Bình thường trong đoàn quay cũng có hẳn một chuyên gia dinh dưỡng nấu riêng cho hắn.
Vậy mà bây giờ, hắn lại ăn mì do khách mời khác nấu?
Từ Dương cũng kinh ngạc không kém.
Sư huynh của hắn bình thường ghét nhất là mì sợi, hôm nay sao lại ăn ngon lành như vậy?
Dư Ý thì ngược lại không quá ngạc nhiên.
Kỳ Ngôn có làm gì bất thường đi chăng nữa thì có thể khiến anh kinh ngạc.
Nhưng nếu chuyện bất thường đó có liên quan đến Giản Thượng Ôn, thì lại trở nên bình thường.
Sau khi ăn xong, mọi người lần lượt quay trở về phòng.
Tất cả đi chung với nhau, thành ra chẳng ai có cơ hội ở riêng với Giản Thượng Ôn.
...
Sáng hôm sau, 10 giờ cả đoàn rời khỏi nhà chung.
Xe của tổ tiết mục đã chờ sẵn bên ngoài để đưa họ trở về.
Mọi người đều cùng nhau lên xe, đây là thời điểm có mặt trước công chúng, đương nhiên chẳng ai có cơ hội làm gì riêng tư.
Giản Thượng Ôn lúc này vẫn đang trò chuyện cùng phó đạo diễn.
Phó đạo diễn nói: "Trước đây, chúng tôi có một khu chung cư nhỏ dành cho đại sứ ở thành phố A, nhưng gần đây hợp đồng với một người sắp hết hạn, căn hộ này lại trống. Giản lão sư và Kỳ lão sư hiện tại là đại sứ mới, hai người có muốn đến đó ở không?"
Kỳ Ngôn từ chối ngay: "Tôi không cần, tôi có nhà rồi."
Giản Thượng Ôn suy nghĩ một chút rồi đáp: "Vậy tôi đi, vừa hay tôi cũng đang định thuê nhà, có thể tạm ở đó một thời gian."
Phó đạo diễn mỉm cười: "Được, đây là chìa khóa và địa chỉ."
Giản Thượng Ôn nhận lấy, nhìn qua địa chỉ thì có chút bất ngờ.
Không ngờ vị trí lại nằm ngay đoạn đường sầm uất của thành phố.
Xem ra Thẩm đạo diễn quả thật rất có tiền, ngay cả ký túc xá cho nhân viên cũng có đãi ngộ tốt như vậy.
Quả là có người có tiền
Kỳ Ngôn nhìn mà hơi hối hận.
Sớm biết vậy đã nói mình không có nhà thì có thể ở chung tòa nhà với cậu ấy rồi!
—
Mọi người sau khi bàn bạc xong liền lần lượt lên máy bay.
Trên đường đi, năm người đàn ông mỗi người một tâm tư, ai cũng đang nghĩ cách làm sao để có thể trò chuyện riêng với Giản Thượng Ôn một lát. Nhưng cơ hội thì cơ bản không tìm ra nổi, nếu không thể tìm được thời điểm để nói chuyện riêng, vậy thì đành phải gọi điện hẹn gặp sau vậy. Một vài lời mời còn là thiệp giấy, chỉ có thể gặp mặt trực tiếp mới đưa được, nhưng Giản Thượng Ôn lại không phải kiểu người dễ hẹn gặp đến vậy.
Rõ ràng chẳng có công việc gì cố định, vậy mà cả ngày cũng không biết bận rộn chuyện gì.
Giản Thượng Ôn vốn cũng chẳng buồn bận tâm đến những toan tính trong lòng họ.
Sau khi trở về, cậu còn một đống việc phải lo. Cần đến bệnh viện thăm ông nội, rồi nghĩ cách tìm hiểu xem hiện tại Lương phu nhân đang bị giữ ở đâu. Dĩ nhiên còn có chuyện liên quan đến Ôn Kiến Thành và cha mẹ nuôi của cậu bên kia nữa.
Mang trong lòng vô số suy nghĩ, máy bay cũng đã hạ cánh.
Lần trước, tổ chương trình sắp xếp cho mọi người tự tản về, nhưng lần đó lại khiến sân bay trở nên hỗn loạn vì người hâm mộ tụ tập quá đông. Lần này, phó đạo diễn liền nói: "Đã chuẩn bị xe riêng cho mọi người, ai cần có thể lên xe rời đi."
Ngoại trừ Giản Thượng Ôn, những khách mời khác đều có tài xế riêng đón từ trước.
Thế nên cậu nói: "Vậy làm phiền, tôi cần một chiếc."
Mấy người đàn ông ban nãy còn định tranh nhau đưa cậu về lập tức rơi vào trầm mặc.
Ngay cả một cơ hội nhỏ cũng không có.
Thư mời còn chưa kịp đưa, làm sao bây giờ?
May mà bọn họ đã biết nơi ở mà tổ tiết mục sắp xếp cho Giản Thượng Ôn.
Vị trí cũng không khó tìm.
Chỉ cần đợi một lát, chờ những người khác về hết, họ có thể tự mình đến đó.
—
Giờ cao điểm buổi chiều, dòng người chen chúc trên đường phố tấp nập.
Dưới tòa chung cư, một chiếc xe đen của tổ tiết mục chầm chậm rời đi.
Không bao lâu sau, một chiếc Maybach màu đen dừng lại bên dưới, người trong xe vừa bước ra liền nhìn thấy phía xa xa, nơi ven đường cũng vừa đỗ lại một chiếc Rolls Royce màu bạc. Người đàn ông từ trong xe bước xuống, vừa nhìn thấy người kia liền thoáng khựng lại.
Giữa buổi chiều, không khí bỗng im ắng đến kỳ lạ.
Cuối cùng, vẫn là một người lên tiếng trước.
Hắn khẽ nhếch môi, cười nhạt: "Lại là mất ngủ, ra ngoài hít thở không khí sao?"