Anh vừa dứt lời, Từ Dương từ phía xa cũng vừa khéo nghe trọn câu cuối.
Chỉ cần là người có mắt thì đều nhận ra lớp hóa trang đặc hiệu này của Giản Thượng Ôn thật sự rất khó coi, mặt mũi loang lổ những vết đỏ, trông đáng sợ đến mức khiến người bình thường nhìn vào cũng có thể bị giật mình.
Vậy mà sư huynh lại không hề tỏ ý chán ghét.
Thậm chí anh còn an ủi cậu, che chở cậu, như thể sợ Giản Thượng Ôn vì gương mặt này mà mất tự tin vậy!!
Từ Dương vô thức siết chặt tay, từng đợt hận ý âm ỉ ngấm ngầm trong lòng hắn.
Giản Thượng Ôn lại còn nghiêng đầu nhìn về phía hắn, chủ động chào hỏi, cậu nở nụ cười dịu dàng: "Dương ca, trùng hợp quá, ở đây lại gặp được anh."
Từ Dương gượng ép nặn ra một nụ cười, quyết định châm chọc một phen để kích Giản Thượng Ôn: "Bởi vì tôi với sư huynh cùng quay trong đoàn phim này mà, bọn tôi là song nam chủ đó!"
Giản Thượng Ôn thoáng ngửi được mùi trà quen thuộc, liền thuận thế pha trà đáp lễ, giọng điệu vừa đủ mềm mại: "Tôi vừa mới thấy hai người diễn xuất, thật sự rất hay, thật mong sau này cũng có duyên được đóng nhiều phân cảnh hơn."
Từ Dương âm thầm rủa thầm trong lòng, diễn cái gì chứ, trước kia cậu dựa vào kim chủ không biết đã cướp bao nhiêu tài nguyên rồi, giả tạo!
Lạc Chấp Diệp lúc này cúi đầu nhìn Giản Thượng Ôn, anh nhẹ giọng nói: "Không thành vấn đề, lần trước tôi đã xem em diễn rồi, cảm thấy rất ổn, hơn nữa em mới vào nghề, sau này nhất định sẽ có cơ hội tốt hơn, càng ngày càng tốt."
Giản Thượng Ôn có chút cảm động, tiếp tục đun nước rót trà: "Vậy thì thật phải cảm ơn Lạc lão sư đã khích lệ. Dương ca, thật ghen tị với anh có được một sư huynh tận tâm dẫn dắt như vậy, tôi thì không được may mắn thế."
Quả nhiên Từ Dương trúng chiêu, hắn mỉm cười đáp lại: "Sư huynh đúng là đối xử với tôi rất tốt."
Nhưng hắn vạn lần không ngờ được, lời Giản Thượng Ôn vừa nói lại càng khiến Lạc Chấp Diệp thấy xót xa.
Anh nghĩ, người con trai này mạnh mẽ đến nhường nào, rõ ràng không hề than vãn. Trước đây anh từng nghĩ Từ Dương mồ côi đã đáng thương lắm rồi, nhưng Giản Thượng Ôn không cha không mẹ, chắc chắn đã từng chịu tổn thương còn sâu hơn!
Về sau, anh nhất định phải trở thành chỗ dựa cho Giản Thượng Ôn.
Đàn ông mà, một khi đã có cảm giác bảo vệ ai đó, thì càng khó buông.
Lạc Chấp Diệp cụp mắt xuống, khẽ nói: "Sau này em cũng có tôi, nếu trong quá trình quay gặp chuyện gì khó khăn thì cứ đến tìm tôi."
Giản Thượng Ôn bật cười: "Vậy tôi chẳng phải cũng nên gọi anh là sư huynh sao?"
Cậu cười dịu dàng, ánh mắt như ánh trăng lấp lánh trong đáy nước.
Từ Dương suýt chút nữa thì tức đến vỡ mạch máu. Hắn vẫn luôn tự hào vì mình là người duy nhất trong giới có thể gọi Lạc Chấp Diệp là sư huynh, sao có thể để Giản Thượng Ôn chen ngang?
Hắn còn chưa kịp chen vào ngăn cản.
Lạc Chấp Diệp đã nhẹ nhàng nói: "Không cần. Em và Dương Dương khác nhau. Tuy không có quan hệ sư môn, tôi vẫn có thể chăm sóc em."
Giản Thượng Ôn ý cười càng sâu, làm ra vẻ ngại ngùng nhưng vẫn ẩn chứa sự cảm động: "Như vậy có ổn không, tôi không muốn để người khác nghĩ rằng tôi đi cửa sau, ôm đùi để tiến thân. Tôi vẫn muốn dựa vào chính mình cố gắng hơn."
Từ Dương đúng thật là tức đến muốn hộc máu.
Hắn còn chưa kịp mắng Giản Thượng Ôn là hồ ly tinh chuyên cướp lấy tình cảm sư huynh của người khác, thì đã phải nuốt nghẹn vào trong, vì người ta căn bản chẳng cần mà vẫn được nhận!
Còn biết tìm ai để lý lẽ bây giờ?
Giản Thượng Ôn lại nhìn về phía hắn, vẻ mặt như lo lắng hỏi han: "Dương ca, anh không sao chứ? Sao sắc mặt lại kém như vậy, gần đây có phải làm việc quá mệt không?"
Từ Dương đâu chỉ là mệt, thân thể hắn sau đêm trụy lạc hôm qua vẫn chưa hồi phục, trong lòng lại chột dạ, vội vàng đáp: "Không có gì đâu, tôi chắc chỉ là mấy hôm nay không ngủ ngon thôi, tôi đi nghỉ một chút."
Hắn ngước mắt đầy mong chờ nhìn Lạc Chấp Diệp, hy vọng anh sẽ hỏi han lý do hắn mất ngủ.
Ai ngờ...
Lạc Chấp Diệp chỉ ngoái đầu nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Nếu không ngủ ngon, vậy nên nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng để ảnh hưởng đến tiến độ quay phim của đoàn."
Từ Dương: "......"
Hắn trông đợi người trong lòng sẽ quan tâm đến sức khỏe của hắn, kết quả lại phát hiện điều mà người trong lòng lo nhất... là liệu đoàn phim có quay xong đúng tiến độ hay không.
Cảm giác này chẳng khác nào bị dội cả chậu nước lạnh, từ đầu tạt thẳng xuống đến chân, lạnh buốt không sót một góc.
Mà trớ trêu là, Từ Dương còn chẳng thể nổi nóng. Bằng không hắn biết làm sao? Chẳng lẽ hắn lại nói, mình vì muốn chen ngang giữa Lạc Chấp Diệp và Giản Thượng Ôn, nghĩ đến phát điên đến mức mất ngủ, rồi nửa đêm chạy đến quán bar tìm người giải khuây?!
Từ Dương chỉ có thể cười nhạt nói: "Cảm ơn sư huynh đã quan tâm, vậy tôi đi trước đây."
Lạc Chấp Diệp lúc này mới gật đầu.
Từ Dương vừa rời đi, khóe môi Giản Thượng Ôn vẫn giữ nguyên ý cười, cậu thậm chí còn quay sang nói với Lạc Chấp Diệp: "Tôi thấy Dương ca hình như thật sự không được khỏe, Lạc lão sư nếu rảnh thì dẫn anh ấy đi kiểm tra sức khỏe một chuyến, cũng tốt mà."
Nói thì nghe có vẻ quan tâm, nhưng kỳ thực chỉ là đứng nhìn náo nhiệt mà không ngại chuyện to hơn.
Lạc Chấp Diệp lại chỉ thấy Giản Thượng Ôn là người vừa xinh đẹp lại có tấm lòng thiện lương. Anh nhẹ giọng đáp: "Vẫn là em chu đáo. Vậy để tôi tìm thời gian đưa cậu ấy đi khám."
Giản Thượng Ôn mỉm cười đáp: "Vậy thì tốt."
Đúng vậy, cậu đương nhiên là người chu đáo. Nếu cậu không phải người tỉ mỉ từng li từng tí, thì với tính cách thô lỗ của mình, có lẽ đã sớm bị Từ Dương chỉnh chết ngay từ kỳ đầu tiên rồi.
Nhưng không sao, rất nhanh thôi, cậu cũng sẽ để Từ Dương nếm thử mùi vị đó.
Vì ngày hôm nay, cậu đã chờ đợi rất lâu, từng bước từng bước nhẫn nại, cuối cùng cũng đến lúc cơ hội rơi vào tay cậu.
Cách đó không xa, một nhân viên trong đoàn làm phim bước tới thông báo: "Lạc lão sư, sắp đến cảnh quay của anh rồi. Anh muốn đi trước không?"
Lạc Chấp Diệp gật đầu, quay sang nói với Giản Thượng Ôn: "Tôi phải đi trước đây. Phân cảnh lần này em không có diễn cùng tôi, chắc tạm thời sẽ không gặp mặt. Tuần sau là sinh nhật tôi, em nhớ tới nhé, hoặc tôi cho xe đến đón."
Giản Thượng Ôn mỉm cười dịu dàng: "Tôi nhất định sẽ đến."
Từ Dương, tôi nhất định phải tận mắt nhìn thấy ngày vui vẻ của anh kết thúc như thế nào, làm sao có thể không đến chứ?
.......
Hôm sau
Trời trong nắng nhẹ.
Giản Thượng Ôn dậy khá sớm, thậm chí còn kịp tự tay chuẩn bị bữa sáng cho mình. Còn Thẩm Nghị thì chắc chắn vẫn chưa dậy. Dạo gần đây, cậu đã quá quen với nhịp sống và thói quen sinh hoạt của anh rồi. Một con cú đêm chính hiệu, ngoại trừ lúc ăn khuya thì thỉnh thoảng mới thấy bóng dáng, còn lại thì luôn như ẩn như hiện, sáng sớm muốn gặp được đúng là khó hơn lên trời.
Vì vậy, Giản Thượng Ôn chỉ làm một phần sandwich đơn giản cho mình.
Ăn xong, cậu xuống dưới nhà.
Sinh nhật của Lạc Chấp Diệp cũng mời nhiều người trong giới, Dư Xán Xán tiện đường ghé qua đón cậu. Giản Thượng Ôn đưa cho anh ta một phần sandwich:"Tôi tự làm đấy."
Dư Xán Xán cười tít mắt: "Thượng Ôn ơi, tôi yêu cậu chết mất! Sao cậu biết tôi chưa ăn sáng vậy?"
Giản Thượng Ôn cười nhẹ: "Lúc gọi cho tôi bảo tiện đường qua đón, giọng cậu còn ngáp. Rõ ràng vừa mới ngủ dậy, đã thế lên xe còn vội vàng nữa, chắc chắn không có thời gian ăn sáng."
"Cậu thông minh thật đấy." Dư Xán Xán cắn một miếng sandwich, thở dài: "Sáng sớm đã bị lôi đi thử đồ, tôi còn chẳng có lấy một phút mà ăn nữa."
Dứt lời, ánh mắt anh ta lướt qua trang phục trên người Giản Thượng Ôn, lập tức kinh ngạc thốt lên: "Cậu mặc gì mà đẹp dữ vậy? Để tôi xem nào... Đây chẳng phải bộ sưu tập 'Vẻ đẹp nội tâm' của La Văn năm ngoái sao? Hoa văn trên tay áo còn là bản nội chế, trên thế giới chỉ có đúng một bộ! Năm đó tôi dùng trăm phương ngàn kế vẫn không đặt nổi, cuối cùng bị một khách hàng ẩn danh trong nước mua mất. Bộ này giá thấp nhất cũng phải chạm ngưỡng bảy con số, cậu mua bằng cách nào vậy?"
Giản Thượng Ôn nhấp một ngụm nước, không ngờ bộ quần áo này lại khoa trương như vậy. Sớm biết thế đã không mặc rồi. Cậu cười cười: "Hàng xóm sang nhà tôi ăn khuya, nghe nói tôi đi dự tiệc, liền cho tôi mượn."
Dư Xán Xán tròn mắt tán thán: "Hàng xóm gì mà đỉnh thế? Có cơ hội tôi nhất định phải gặp một lần cho biết."
Giản Thượng Ôn cười đáp: "Có cơ hội nhất định sẽ giới thiệu."
Cậu cũng xem như là người trọng nghĩa khí, đến nước này còn giúp người ta giấu danh tính.
Cả chặng đường đi khá suôn sẻ.
Đến nơi tổ chức tiệc, cả khách sạn và bãi cỏ phía sau đều đã đông nghịt người. Lạc Chấp Diệp là một nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn trong giới, lần này anh tổ chức sinh nhật mừng tuổi 30, lần đầu tiên làm yến tiệc lớn như vậy. Truyền thông chen chúc, những gương mặt nổi tiếng trong giới đến không ít, người chưa được mời không phải là không muốn, mà là không có cách nào lấy được thiệp mời.
Dư Xán Xán hạ giọng nói: "Thấy chưa, đây mới là đẳng cấp thật sự. Một bữa tiệc sinh nhật thôi mà, vậy mà thiệp mời cũng đủ khiến người ta tranh nhau đến toác đầu."
Giản Thượng Ôn hoàn toàn đồng tình, cậu nói: "Lúc không nổi thì ai cũng tránh xa, đến khi có tiếng rồi, tự nhiên người người kéo đến."
Thậm chí, đứng ở cửa, họ còn thấy Từ Dương đang được vây quanh bởi một nhóm người.
Từ Dương là sư đệ của Lạc Chấp Diệp, trong giới cũng là người được các bên tranh nhau lấy lòng. Lần này, hắn ta còn cố gắng giành được quyền giúp tổ chức yến tiệc sinh nhật, muốn mượn cơ hội này để nổi bật thêm một bậc.
Đi đến gần cánh cửa.
Bốn mắt giao nhau.
Từ Dương nhìn thấy Giản Thượng Ôn, ánh mắt lướt qua một tia chán ghét rất khẽ, nhưng Giản Thượng Ôn lại nắm bắt được. Cậu chỉ cười, càng thêm ôn hòa. Cậu không sợ Từ Dương ghét mình, điều duy nhất cậu lo là hắn không còn hận cậu nữa. Bởi chỉ khi còn căm phẫn, người ta mới thấy bản thân từng bị tổn thương, từng sai lầm. Không phải sao?
Dư Xán Xán hỏi nhỏ: "Chúng ta có nên qua đó chào một tiếng không?"
Giản Thượng Ôn hôm nay đến chính là để khiến Từ Dương không vui, đương nhiên sẽ không cho hắn cơ hội giữ thể diện. Cậu mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Dương ca nhìn thấy tôi chắc cũng chẳng vui vẻ gì. Tôi qua đó chẳng phải làm hắn thêm bực bội sao?"
Dư Xán Xán vừa mới còn đang gặm sandwich Giản Thượng Ôn làm, nghe vậy liền đáp: "Vậy thì tôi cũng không qua nữa, bên cạnh anh ta nhiều người thế kia, tôi tới cũng kỳ lắm."
Giản Thượng Ôn không khuyên thêm.
Cách đó không xa, Từ Dương vẫn đang thao thao kể với mấy người tùy tùng về sự nghiệp hanh thông, mối quan hệ rộng rãi. Kết quả, câu vừa dứt, hai vị khách mời từng tham gia chung một chương trình với hắn đi ngang qua cũng chẳng buồn chào hỏi, cứ thế lướt thẳng!
Không khí thoáng chốc trở nên lúng túng.
Một người tùy tùng bên cạnh cười gượng, dè dặt nói: "Có lẽ... hai người họ không thấy được anh?"
Từ Dương siết chặt ly rượu trong tay, suýt nữa đã bóp nát. Làm sao mà không thấy? Giản Thượng Ôn cái tên tiện nhân đó vừa bước vào đã nhìn thẳng vào mắt hắn, rõ ràng là cố tình. Mà còn không chỉ một mình đi, lôi theo cả Dư Xán Xán! Không phải là đang ngầm nói với người khác rằng, hắn bị cô lập, là kẻ nhân duyên và nhân phẩm đều có vấn đề, chẳng ai muốn dây vào ư?
Giản Thượng Ôn và Dư Xán Xán tiếp tục đi vào trong.
Lạc Chấp Diệp vốn đang trò chuyện cùng vài người bên cạnh, khóe mắt chợt liếc thấy Giản Thượng Ôn, lập tức bước đến. Hôm nay anh là nhân vật chính của yến tiệc, mặc một bộ áo choàng dài, thân hình cao ráo tuấn tú, phong thái vừa cao quý lại trầm ổn. Anh đứng trước mặt Giản Thượng Ôn, dịu dàng hỏi: "Em vừa đến à?"
Giản Thượng Ôn gật đầu, đôi mắt đào hoa xinh đẹp ánh lên nét cười ẩn ý, khẽ nghiêng đầu nhìn anh: "Ừm, vừa đến. Lạc lão sư hôm nay thật sự rất đẹp trai."
Dư Xán Xán cũng hùa theo: "Quá chuẩn luôn! Đúng là cực phẩm trong cực phẩm, đứng giữa đám đông cũng có thể nhận ra ngay lập tức. Đẹp trai đến mức thần linh cũng phải ghen tị!"
Lạc Chấp Diệp khóe môi khẽ cong, anh thích nghe Giản Thượng Ôn khen mình. Dù những lời khen như thế này anh đã nghe qua vô số lần, nhưng khi xuất phát từ người trong lòng, cảm giác vẫn đặc biệt hơn hẳn.
"Bên kia có rất nhiều đồ ăn." Lạc Chấp Diệp chỉ về phía bàn tiệc, giọng nói trầm ấm: "Hai người đói thì cứ qua đó."
Dư Xán Xán thở dài một hơi: "Tôi đói từ lâu rồi, vừa rồi cũng chưa ăn no, tôi phải đi ăn đây!"
Lạc Chấp Diệp nhìn sang Giản Thượng Ôn, khẽ nói: "Vừa rồi người đó là một nhà đầu tư có tiếng trong ngành. Nếu em quan tâm, tôi có thể giới thiệu."
Giản Thượng Ôn cười, lắc đầu: "Không cần đâu. Dù rất vui khi quen biết thêm người mới, nhưng hôm nay là tiệc sinh nhật của anh. Anh là nhân vật chính, nếu cứ mãi dẫn tôi đi gặp người này người kia, chẳng phải sẽ thành khách lấn át chủ sao?"
Kỳ thực, cậu không hề oán hận Lạc Chấp Diệp quá nhiều.
Có lẽ bởi vì trên đời này, những người đối xử tốt với cậu thật sự quá ít, vậy nên một khi có ai đó xuất hiện, cậu liền cảm thấy vô cùng trân quý. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là vì Lạc Chấp Diệp đối xử tốt với cậu mà cậu sẽ từ bỏ ý định báo thù. Nhưng hôm nay là sinh nhật của anh ấy, ít nhất cậu cũng không muốn phá hỏng nó.
Lạc Chấp Diệp gật đầu: "Được, vậy lát nữa tôi sẽ tìm em."
Giản Thượng Ôn khẽ cười, đáp lại.
Dư Xán Xán huých nhẹ vào vai cậu, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc: "Cũng có duyên phận quá nhỉ."
Giản Thượng Ôn bật cười: "Anh ấy chỉ thương hại tôi thôi. Lạc Chấp Diệp là người tốt, còn tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi, không có chỗ dựa, chẳng có gì trong tay, nên anh ấy mới quan tâm nhiều hơn một chút."
Dư Xán Xán khẽ thở dài: "Lạc lão sư thật sự là người tốt."
Hai người vừa nói vừa đi về phía khu vực đồ ăn phía sau.
Chỗ này có thể nhìn thấy không ít nhân vật nổi danh trong giới, đều là những cái tên có tiếng tăm trong ngành. Giản Thượng Ôn cầm ly rượu vang đỏ trong tay, vừa uống vừa trò chuyện cùng Dư Xán Xán. Trên người cậu mặc bộ vest tưởng chừng như khiêm tốn và kín đáo, nhưng trong giới giải trí, nơi không thiếu những kẻ có con mắt thời trang sắc bén và nhạy bén với đẳng cấp, thì bộ đồ ấy tuyệt đối là hàng xa xỉ.
Ai cũng bắt đầu nghi ngờ—phải chăng Giản Thượng Ôn có kim chủ chống lưng? Hoặc là bản thân cậu có bối cảnh không đơn giản?
Thế là bắt đầu có không ít người chủ động đến bắt chuyện với Giản Thượng Ôn. Cũng đúng thôi, trong giới này không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh cửu. Chẳng mấy chốc, bên cạnh cậu đã có không ít người vây quanh.
Từ đằng xa, Từ Dương đi tới thì bắt gặp cảnh tượng ấy.
Hắn nghiến răng ken két.
Lửa giận trong mắt lại bùng lên thêm một tầng—rõ ràng là đã có kim chủ nào đó nâng đỡ, lại còn định quyến rũ cả sư huynh hắn nữa!!
Từ Dương càng nghĩ càng tức, nhìn thấy người đang đứng đối diện Giản Thượng Ôn là một nghệ sĩ theo đuổi hình tượng phong lưu nổi bật, mặc trên người bộ trang phục đặt may giá hàng triệu, trong lòng hắn liền lóe lên một kế. Hắn cất bước tiến nhanh tới.
Khi còn cách không xa.
Giản Thượng Ôn đột nhiên nghe thấy một tiếng gió phía sau, theo bản năng tránh sang bên. Từ Dương vốn định "vô tình" va vào vai cậu, lại hụt mất, ly rượu trên tay suýt nữa đổ thẳng lên người nhạc sĩ kia. Trong khoảnh khắc, Từ Dương vội né tránh, chân trẹo một cái, cả người ngã dúi dụi xuống đất: "Aiya..."
Rượu vang đỏ văng tung tóe.
Không gian xung quanh chợt im bặt, chỉ còn những tiếng xì xào khe khẽ.
Cổ chân Từ Dương đau nhói, mồ hôi lạnh túa ra không ngừng.
Người nhạc sĩ kia cũng hốt hoảng: "Cậu không sao chứ?"
Từ Dương đau đến mức không thốt nên lời, thì lại nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. Giản Thượng Ôn cúi người xuống, nhẹ nhàng nói: "Có vẻ bị thương không nhẹ đâu. Có cần gọi bác sĩ không? Tôi vừa nhìn thấy hình như không chỉ là mắt cá chân, có khi cả cẳng chân cũng bị trẹo rồi."
Người nhạc sĩ vội gật đầu: "Đúng đúng, mau gọi bác sĩ!"
Toàn thân Từ Dương như cứng đờ lại. Hắn sao có thể để người ta xem chân mình lúc này chứ? Mấy ngày trước vì thất tình chuyện sư huynh, hắn không kiềm chế được mà đi tìm cái người tình một đêm kia, trên người vẫn còn dấu vết rõ ràng. Đùi hắn bây giờ toàn vết bầm đỏ, nếu bị truyền thông chụp được thì sẽ thế nào?
Họ sẽ viết gì về hắn?
Sư huynh sẽ nghĩ gì?
Sau này hắn còn dám gặp ai nữa?
"Không, không cần!!" Từ Dương hét lớn: "Không cần bác sĩ! Tôi không đau lắm đâu, thật sự không sao cả!"
Vừa dứt lời, hắn cố gắng đứng dậy—nhưng chân không có chút sức lực, trực tiếp lại ngã nhào xuống đất lần nữa.
Hắn vừa ngẩng đầu lên.
Lập tức đối diện với ánh mắt của Giản Thượng Ôn.
Nụ cười trên môi cậu vẫn dịu dàng như ánh nắng ban mai, nhưng trong đôi mắt kia lại không có chút hơi ấm nào.
Rõ ràng ban ngày ban mặt, nhưng ánh mắt ấy lại lạnh lẽo như nọc độc của rắn, khiến Từ Dương run rẩy không kiểm soát.
Giản Thượng Ôn nhẹ giọng cười: "Dương ca, mọi người chỉ lo lắng cho anh thôi, mới đề nghị gọi bác sĩ. Nếu đã vậy, đừng cố chấp nữa, được không?"
Dáng vẻ thong thả, nụ cười dịu dàng như đang nói:
"Chết đến nơi rồi, đừng giãy giụa nữa."