Toàn thân Từ Dương túa ra một lớp mồ hôi lạnh.
Nhưng điều khiến hắn càng không ngờ tới là, ngay khi hắn còn đang định từ chối, thì đã có người đứng bên chen vào phụ họa: "Đúng vậy đấy, Tiểu Dương à, cậu đã bị thương rồi thì nên để bác sĩ xem qua đi, ngàn vạn lần đừng để lại di chứng gì thì không hay."
Người trong giới giải trí sợ nhất là mấy tình huống không biết từ đâu rơi xuống thế này.
Nếu chuyện này bị truyền thông bịa đặt lung tung, ai biết sẽ bị thổi phồng thành cái gì?
Đặc biệt là lúc này, Giản Thượng Ôn còn 'tốt bụng' mà nhắc nhở: "Từ Dương ca, chân bị trật mà không kiểm tra thì không ổn đâu. Hôm trước tôi còn nghe nói anh với Lạc lão sư chuẩn bị chụp ảnh tạp chí chung, nếu thật sự bị thương, lỡ không chụp được thì làm sao đây? Vẫn nên kiểm tra sớm đi, đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."
Lời này như một tiếng chuông thức tỉnh kẻ trong mộng.
Vị nhạc sĩ kia không phải tay mơ trong giới giải trí, hắn hiểu rõ những vòng luẩn quẩn trong showbiz. Bị Giản Thượng Ôn nhắc khéo như vậy, hắn càng cảm thấy phải kiểm tra kỹ lưỡng mới yên tâm. Thậm chí tốt nhất là kiểm tra ngay trước mặt mọi người, bằng không nếu sau này thật sự có chuyện gì, ai mà chẳng đổ lỗi lên đầu hắn? Lúc đó danh tiếng, sự nghiệp, tất cả sẽ bị kéo xuống bùn.
Hơn nữa, Từ Dương là sư đệ của Lạc Chấp Diệp.
Tỏ ra tôn trọng và quan tâm Từ Dương một chút, biết đâu lại xây được mối quan hệ tốt đẹp, tích lũy thêm tiếng thơm trong giới thì sao?
Thế là hắn vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng! Dương Dương, cậu cứ ngồi đây, đừng đi đâu cả! Chúng tôi gọi bác sĩ tới ngay!"
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đến mức Từ Dương còn chưa kịp ngăn cản.
Khách sạn vốn đã có sẵn nhân viên y tế túc trực, lập tức có người được điều đến. Từ Dương bị mọi người đỡ ngồi lên ghế, căn bản không còn đường lui.
Nhân viên y tế đến gần, hỏi: "Anh bị thương ở đâu?"
Nhân viên y tế hỏi: "Bị thương ở đâu?"
Nhạc sĩ đáp ngay: "Chân, cả hai bên chân đều đau."
Nhân viên y tế liền cúi xuống chuẩn bị kiểm tra. Từ Dương cuống cuồng đưa tay che lấy chân, gấp gáp nói: "Đừng, đừng! Tôi không sao đâu, chân tôi ổn mà. Chỉ là... gần đây trên đùi tôi có vài vết sẹo, đừng nhìn. Cứ xem mắt cá chân là được rồi!"
Nhưng hắn vừa dứt lời, thì Giản Thượng Ôn sao có thể bỏ qua cơ hội này?
Khi bác sĩ quay sang bảo người bên cạnh lấy nước sát trùng, Giản Thượng Ôn liền bước tới, nhẹ giọng nói: "Để tôi."
Bác sĩ khách sáo đáp: "Cảm ơn."
Từ Dương bắt đầu tháo giày, chỗ mắt cá chân sưng phồng rõ rệt, đỏ tấy lên một mảng trông vô cùng đáng sợ. Bác sĩ nhìn thoáng qua liền nói: "Nhìn thế này có vẻ nghiêm trọng đấy, tôi kiểm tra xem cẳng chân của cậu có bị sưng không nhé."
Nghe bác sĩ nói vậy, Từ Dương tất nhiên lập tức từ chối: "Không cần, không cần đâu......"
Giản Thượng Ôn nhẹ nhàng ngăn lại: "Dương ca, bác sĩ cũng chỉ là muốn tốt cho anh thôi, anh đừng nên từ chối như vậy mà?"
Từ Dương hiện tại hận không thể đem Giản Thượng Ôn băm thành trăm mảnh, hắn gạt tay cậu ra, tức giận nói: "Đây là chuyện của tôi, không cần cậu xen vào!"
Vừa dứt lời.
Tay Giản Thượng Ôn khẽ run, lọ thuốc sát trùng trong tay lập tức hất đổ, nước thuốc đổ tràn trên đùi Từ Dương, làm ướt gần hết ống quần.
Người làm nhạc chau mày nói: "Ôi chà, sao lại làm đổ ra thế này, ướt hết quần rồi, dính dính thế này khó chịu lắm. Dương Dương, cậu vén ống quần lên đi, tôi nói thật, có vết sẹo cũng chẳng sao cả, bây giờ ai mà chẳng có dăm ba vết, để tôi xem giúp cho!"
Vừa nói dứt câu liền đưa tay hành động.
Trực tiếp kéo ống quần Từ Dương lên.
Mà vừa kéo lên... thì cả không gian như ngừng lại.
Bởi vì mọi người nhìn thấy không phải mấy vết sẹo thông thường gì, mà là một loạt dấu vết in hằn, xanh xanh tím tím, rõ ràng là dấu hôn vẫn còn chưa phai. Ở đây ai cũng là người từng trải trong giới, đâu phải mấy cô gái nhỏ ngây thơ, liếc mắt một cái là nhận ra ngay những dấu vết kia đến từ đâu.
Không khí bỗng chốc trầm mặc.
Dù gì thì hôm nay cũng là tiệc sinh nhật của Lạc Chấp Diệp, toàn bộ những người có mặt đều là nhân vật có tên tuổi trong giới. Loại chuyện như thế này mà bại lộ tại đây, chẳng khác nào lập tức cả nửa giới giải trí đều sẽ biết.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, gần như trong cùng khoảnh khắc đều đã hiểu ra vấn đề.
Từ Dương cuống cuồng che chân lại, lắp bắp: "Đây là... là tôi mấy hôm trước bị ngã... nhìn không đẹp mắt lắm!"
Ai mà tin cho nổi chứ.
Ngã? Ngã trên giường à?
Trong giới từ lâu đã râm ran lời đồn rằng giữa Từ Dương và Lạc Chấp Diệp có gì đó mờ ám. Nhưng Lạc Chấp Diệp chưa từng công khai mối quan hệ với ai, thậm chí còn từng phủ nhận thẳng thừng trước công chúng. Nếu những dấu vết này đúng là do Lạc Chấp Diệp để lại, thì chỉ có thể nói hai người họ đang yêu đương bí mật, mà họ hôm nay coi như được ăn một quả dưa to tận mặt. Nhưng nếu những dấu vết ấy không phải do Lạc Chấp Diệp để lại...
Vậy thì màn diễn "thâm tình chân ái" bấy lâu của Từ Dương chẳng khác nào trò hề.
Bởi vì, từ khi nào mà một người có thể vừa diễn sâu thâm tình với một người, lại vừa lên giường với người khác?
Bác sĩ cũng có phần lúng túng, nhưng vẫn giữ bình tĩnh: "Không sao đâu, những chuyện như thế này ai chẳng gặp phải, không cần lo lắng quá."
Từ Dương cảm giác máu trong người mình sắp trào ra đến nơi, hắn không thể phản bác, bởi vì hắn vẫn còn đang đóng vai một "người đàn ông thanh đạm như cúc". Chỉ có thể gượng gạo cười nói: "Đúng, không sao cả, tôi cũng... không để bụng gì đâu."
Nhưng trong lòng hắn thì đang hận đến nghiến răng, vốn định gài bẫy Giản Thượng Ôn để cậu bị chê cười, không ngờ chính mình lại trở thành trò cười lớn nhất!
Bác sĩ rất nhanh xử lý xong, sau đó còn đỡ Từ Dương vào phòng nghỉ bên trong.
Chỉ còn lại mọi người đưa mắt nhìn nhau, chưa biết nói gì cho phải.
Dư Xán Xán lên tiếng trước: "Từ Dương sao lại đột nhiên chạy tới đây rồi té ngã vậy?"
Người làm nhạc cũng ngơ ngác đáp: "Tôi cũng không biết, thấy cậu ta vừa đi tới bên này, còn chưa tới gần đã tự dưng vấp phải gì đó rồi ngã lăn ra."
Giản Thượng Ôn nhẹ nhàng nói: "Có thể là nhìn thấy ngài vui vẻ, muốn lại gần chào hỏi, không ngờ lại không cẩn thận vấp chân ngã thôi."
"Thế thì sao được!" Người làm nhạc phản ứng theo bản năng: "Lần trước tôi làm việc với cậu ta, một bài hát mà phải thu lại đến mấy lần, tôi nói bao nhiêu câu mà cậu ta vẫn không thu nổi cho ra hồn. Bảo là nhìn thấy tôi vui vẻ á? Đừng đùa như vậy chứ!"
Nói đến đây, hắn lập tức im bặt.
Hỏng rồi!
Không lẽ Từ Dương cố tình gây chuyện để nhắm vào mình?
Chỉ cần nghĩ đến việc nếu làm hỏng tiệc sinh nhật của Lạc Chấp Diệp, rồi để truyền thông thêm mắm thêm muối, thì chắc chắn bản thân hắn sẽ bị kéo xuống nước theo.
Nghĩ đến cảnh sau này nếu bị đổ tội phá hỏng sinh nhật của Lạc lão sư, rồi truyền thông lại thêu dệt thêm cho rối tung cả lên, hắn không khỏi rùng mình.
Trong lòng thầm mắng Từ Dương không dưới mấy câu, hắn nén giận nói: "Tôi sao mà biết cậu ta ngã thế nào, chắc là cái chân chưa khỏi hẳn, vết bầm vẫn còn, đứng không vững thì thôi đi... Dù sao cái chuyện kia cũng tổn eo lắm!"
Câu nói nửa vời ấy lộ rõ ác ý nhắm thẳng vào Từ Dương.
Những người có mặt nghe hiểu liền không nhịn được cười, ai chẳng nhìn ra những dấu vết đó là gì cơ chứ!
Tối nay là tiệc sinh nhật của Lạc Chấp Diệp, hiện trường vốn chẳng thiếu gì phóng viên truyền thông. Người làm nhạc vốn đã chướng mắt Từ Dương, lại còn bị Từ Dương giở trò sau lưng, liền nhân cơ hội này khéo léo đổ thêm dầu vào lửa. Vết tích mờ ám trên đùi Từ Dương chẳng bao lâu đã bị lan truyền ngay tại hiện trường.
Mọi người trong giới thích nhất là hóng hớt chuyện giật gân. Chỉ chốc lát sau, truyền thông bắt đầu đưa tin rầm rộ:
#Từ Dương té ngã bị thương# #Trên đùi Từ Dương xuất hiện dấu vết nghi là dấu hôn#
Chuyện này không chỉ là tin đồn vô căn cứ, bởi không hiểu bằng cách nào, có người tại hiện trường đã chụp được ảnh khá rõ ràng. Khi bức ảnh lan truyền lên mạng, lúc đầu vẫn còn một số fan Từ Dương cố gắng bênh vực:
"Đó là vết thương lúc quay phim, đừng có dựng chuyện được không?"
Nhưng dần dần, khi ảnh được phát tán ngày càng nhiều...
Cư dân mạng lắm kinh nghiệm bắt đầu lên tiếng:
"Chết tiệt, cái này rõ ràng là dấu hôn còn gì!"
"Tôi là bác sĩ, khẳng định đây không phải vết bầm do ngã!"
"Đừng có xúc phạm mấy người thật sự từng ngã bị thương!"
"Người lớn rồi, có gì đâu mà không dám thừa nhận, không cần phải xấu hổ, nhưng nói thẳng ra đi—đây là dấu hôn, chứ còn gì nữa!"
Ban đầu, một số cư dân mạng chỉ nêu ý kiến cá nhân. Nhưng đám fan Từ Dương thì cứ nhất quyết cho rằng đó là vu khống, thậm chí còn ra sức bịt miệng dân mạng bằng những lời lẽ công kích. Điều này khiến dân mạng càng thêm tức giận, liền đưa ra hình ảnh so sánh giữa dấu hôn và vết thương thật sự do té ngã. Nhờ vậy, chủ đề này nhanh chóng leo lên hot search.
Cũng may, ít nhất thì ở hiện trường yến tiệc, mọi chuyện vẫn chưa bị ầm lên ngay lúc đó.
Giản Thượng Ôn sau khi ra vườn sau hít thở, vô tình nhìn thấy dàn tử đằng nở rộ bên ngoài khách sạn. Cậu liền đưa điện thoại lên chụp lại một bức. Bức ảnh rất đẹp: dưới ánh trăng, hoa tử đằng khẽ lung linh, phản chiếu ánh sáng nhẹ nhàng như có tinh linh đang múa lượn trong gió, tự do, thanh thoát.
Cậu khẽ mỉm cười.
Đột nhiên cậu rất muốn chia sẻ khoảnh khắc ấy với ai đó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại nhận ra mình chẳng có ai để chia sẻ.
Điện thoại sáng lên, cậu mở WeChat, thấy Dư Ý nhắn tới: "Chuyện đã xử lý xong."
Giản Thượng Ôn gửi lại một icon mặt cười, rồi tắt màn hình điện thoại.
Dù màn đêm đã buông xuống, tâm trạng của cậu vẫn phơi phới vui vẻ.
Kiếp trước, khi cậu còn ở mùa đầu tiên của chương trình, lúc từ phòng Lương Thâm đi ra, vì một số dấu vết không che giấu kỹ mà bị Từ Dương cho người chụp lại. Khi ấy, chuyện này làm dậy sóng dư luận, khiến cư dân mạng dồn dập công kích cậu, bảo rằng cậu không biết tự kiềm chế, làm thì làm nhưng lại không dám thừa nhận.
Những lời nói vô hình ấy hóa thành áp lực vô hình, đè nặng lên cậu như cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng lạc đà.
Mà bây giờ, nỗi đau tương tự, hẳn là đến lượt Từ Dương nếm trải rồi.
Trở lại sảnh tiệc, Giản Thượng Ôn vừa bước vào đã thấy trung tâm hoa viên cách đó không xa, nơi ánh đèn đang tụ lại rực rỡ. Lạc Chấp Diệp – nhân vật chính của bữa tiệc, đang cắt bánh kem. Dưới ánh đèn sáng rực, anh được vây quanh bởi mọi người, trông nổi bật và cuốn hút như một vì tinh tú.
Sau khi cắt xong bánh, nhân viên phục vụ nhanh chóng tiến lên hỗ trợ chia phần.
Lạc Chấp Diệp đặt con dao xuống, lấy một miếng bánh từ chính giữa rồi trực tiếp bước về phía Giản Thượng Ôn. Cuối cùng, anh đứng trước mặt cậu, đưa miếng bánh ra: "Cho em."
Giản Thượng Ôn ngạc nhiên hỏi: "Gì đây?"
Lạc Chấp Diệp đáp: "Đây là miếng bánh đầu tiên của tiệc sinh nhật tôi. Nghe nói ai ăn miếng bánh đầu tiên sẽ nhận được lời chúc phúc từ nhân vật chính, nên tôi muốn dành nó cho em."
Thực ra, anh đã giấu đi một phần ý nghĩa.
Theo truyền thống, chủ nhân bữa tiệc sẽ tặng miếng bánh đầu tiên cho người quan trọng nhất, là người mà họ yêu quý nhất. Trước đây, anh chưa từng bận tâm đến việc này, nên miếng bánh đầu tiên luôn bị chia ngẫu nhiên. Nhưng hiện tại, anh đã có rồi. Thế nên, anh dành nó cho Giản Thượng Ôn.
Trong màn đêm tĩnh mịch, ánh mắt anh nhìn cậu, dịu dàng mà tha thiết, tựa như ánh trăng phủ lên mặt hồ lặng.
Giản Thượng Ôn nở nụ cười rạng rỡ, nhận lấy bánh, cười nói: "Cảm ơn Lạc lão sư đã chia phúc, xem như tôi cũng được nếm bánh kem của thọ tinh rồi."
Trên miếng bánh còn cắm sẵn một chiếc nĩa, cậu liền lấy một miếng nhỏ đưa vào miệng. Hương vị ngọt ngào, mềm mại tan trên đầu lưỡi, để lại dư vị thơm béo của lớp kem, làm gương mặt Giản Thượng Ôn bừng sáng. Cậu nhìn Lạc Chấp Diệp, chân thành khen ngợi: "Ngon lắm!"
Lạc Chấp Diệp mỉm cười: "Ngon là được rồi. Cứ từ từ ăn, nếu chưa đủ, lát nữa tôi lấy thêm cho em."
Anh đưa tay nhẹ nhàng lau đi vệt kem dính ở khóe môi cậu.
Giản Thượng Ôn nghiêng đầu nhìn anh, nửa đùa nửa thật: "Vậy cái này có được tính là nhận phúc gấp đôi không?"
Lạc Chấp Diệp thấp giọng đáp: "Tính."
Khoảng cách giữa hai người lúc này vốn dĩ đã đủ mập mờ. Chưa kể, xung quanh còn có truyền thông, với kinh nghiệm của một người đã lăn lộn trong giới lâu năm như Lạc Chấp Diệp, hẳn là anh phải biết giữ kẽ mới đúng. Nhưng anh lại chẳng hề tránh né, ngược lại còn đưa tay lau kem trên môi cậu một cách tự nhiên.
Giản Thượng Ôn nhẹ giọng hỏi: "Lạc lão sư không cần tiếp khách sao?"
"Không cần. Bánh kem đã cắt xong, mọi việc cũng gần hoàn tất rồi. Các khách mời chắc cũng sắp ra về." Lạc Chấp Diệp nhìn cậu, hỏi thêm: "Tối nay em có vội về không?"
Giản Thượng Ôn chớp mắt: "Anh có việc gì à?"
"Cũng không hẳn là việc gì lớn." Lạc Chấp Diệp hướng ánh mắt về phía vườn hoa: "Tối nay sẽ có bắn pháo hoa. Tôi muốn mời em cùng xem."
Đêm nay, anh muốn đem lòng mình bày tỏ rõ ràng. Và đây chính là cơ hội tốt nhất để làm điều đó.
Giản Thượng Ôn thoải mái gật đầu: "Được thôi."
Đúng lúc đó, một nhân viên tiến lại gần, thấp giọng báo: "Lạc lão sư, Dương ca... anh ấy..."
Nghe xong, Lạc Chấp Diệp hơi nhíu mày, giọng điệu mang theo chút bất mãn: "Sao lại tùy hứng như vậy?"
Giản Thượng Ôn tò mò hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Lạc Chấp Diệp vốn không quen chia sẻ chuyện của người khác, nhưng đối với Giản Thượng Ôn, hắn lại không cần giữ khoảng cách như vậy. Huống hồ, cả hai cũng đều quen biết Từ Dương, thế nên anh nói thẳng: "Dương Dương bị thương ở chân, không biết đã thấy gì trên mạng mà tâm trạng không tốt, còn đập phá đồ đạc. Tôi phải qua xem thế nào."
Giản Thượng Ôn suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: "Tôi đi cùng anh."
Lạc Chấp Diệp hơi do dự, nhưng vẫn gật đầu: "Được."
Khi hai người ra ngoài, Từ Dương đã không còn ở trong khách sạn nữa. Hắn không chịu ở lại mà nhất quyết đòi rời đi. Bên ngoài khách sạn là con đường nhỏ trên núi, khu vực khá hẻo lánh và hiếm có người qua lại. Từ Dương đứng đó, chờ trợ lý đến đón.
Lạc Chấp Diệp tiến lại gần, nhíu mày: "Dương Dương, sao lại bị thương mà còn đi lung tung thế?"
Nhìn thấy Lạc Chấp Diệp, đôi mắt Từ Dương sáng lên, nhưng ngay khi nhận ra Giản Thượng Ôn cũng có mặt, vẻ mặt hắn lập tức thay đổi, trong mắt đầy kích động. Hắn tủi thân đến đỏ hoe cả hốc mắt, nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống: "Sư huynh! Trên mạng có quá nhiều người bôi nhọ em... Em thực sự không muốn ở đây thêm nữa!"
Lạc Chấp Diệp tiến gần thêm bước nữa, giọng nghiêm túc: "Bất kể có chuyện gì xảy ra, chân cậu vẫn còn đang bị thương, không nên hành động bừa bãi như vậy, đừng vì xúc động mà làm hại sức khỏe."
Từ Dương ngẩng đầu, mắt ngấn nước: "Vậy... vậy anh đưa em về được không? Ở bên em, chăm sóc em một chút có được không?"
Lạc Chấp Diệp nhẹ nhàng gạt tay hắn ra: "Tôi vẫn còn việc phải làm ở đây. Tôi sẽ gọi người đưa cậu về và gọi bác sĩ tới xem cho cậu."
"Vì sao? Anh có việc gì quan trọng hơn?" Từ Dương tức tối, chỉ thẳng về phía sau Lạc Chấp Diệp — nơi Giản Thượng Ôn đang đứng dưới ánh đèn đường — "Chẳng lẽ vì muốn ở bên cậu ta? Cậu ta quan trọng hơn em sao?!"
Lạc Chấp Diệp lạnh mặt: "Chuyện này không liên quan gì đến cậu ấy."
Từ Dương như bị đánh gục bởi câu trả lời ấy. Trước nay hắn chưa từng bị đối xử lạnh lùng như vậy. Bị cư dân mạng mắng chửi, bị gán cho cái mác dối trá, không dám nhận lỗi. Khi rời khỏi bữa tiệc, ánh mắt mọi người nhìn hắn đều chất chứa sự soi mói và phán xét, khiến mỗi bước chân của hắn như giẫm lên lửa bỏng. Giờ phút này, sư huynh không những không an ủi, lại còn trách móc hắn vì hành động bốc đồng.
Từ Dương cuối cùng cũng không thể tiếp tục giữ vững bộ mặt tội nghiệp được nữa. Hắn bật khóc nức nở: "Sư huynh, anh đã từng hứa với ba em sẽ chăm sóc em thật tốt. Vậy mà giờ em chịu ấm ức lớn thế này, anh lại không thèm ở bên em một lúc. Chẳng lẽ phải đợi đến khi em tìm chết, anh mới thấy hài lòng? Anh có biết không, lúc em ngã, Giản Thượng Ôn cũng ở đó! Nếu không vì cậu ta, em đâu có mất mặt đến vậy! Là cậu ta hại em! Rõ ràng là cố ý!"
Lạc Chấp Diệp nhíu mày quát: "Từ Dương!"
Từ Dương sững người, hắn chưa từng nghĩ sư huynh sẽ gọi tên hắn bằng giọng điệu nghiêm khắc đến thế — lại còn là vì Giản Thượng Ôn.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Xa xa chân trời vang lên một tiếng sấm trầm đục, như lời cảnh báo báo trước một cơn giông sắp đến.
Giản Thượng Ôn vẫn đứng yên dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ, cách đó không xa, lặng lẽ nhìn về phía này. Một chiếc xe từ xa chạy tới, là trợ lý của Từ Dương. Hắn vội vã bước lên xe, nhưng trước đó còn kéo lấy tay áo của Lạc Chấp Diệp, khóc lóc nức nở: "Sư huynh, anh đi với em đi... em thực sự rất khổ sở... em không thể sống thiếu anh..."
Trong cơn gió lớn thổi cuồn cuộn, thân ảnh Lạc Chấp Diệp như hòa tan vào gió giông, vững vàng và điềm tĩnh.
Anh đưa Từ Dương lên xe, sau đó xoay người bước về phía Giản Thượng Ôn. Đứng trước mặt cậu, anh thấp giọng nói: "Xin lỗi... đột nhiên có chút việc, tối nay có lẽ không thể cùng em xem pháo hoa được rồi. Dương Dương... cậu ấy vừa nói gì, em đừng để trong lòng. Tôi tin em tuyệt đối không phải là người như vậy, càng không thể làm ra loại chuyện đó. Lần này làm em sợ rồi, tôi..."
Giản Thượng Ôn lặng lẽ nhìn anh.
Người đàn ông này thật sự đối xử với cậu rất tốt, như một người trưởng bối ân cần, luôn nhẹ nhàng chăm sóc, luôn đúng lúc xuất hiện khi cậu cần. Nhưng sự tốt ấy, bản chất lại được xây dựng trên một nền móng méo mó: trong lòng Lạc Chấp Diệp, cậu là một thiếu niên trong veo và đáng thương, như đóa hoa mong manh bị cuộc đời giày xéo.
Mà một mối quan hệ như vậy, bản chất chính là một âm mưu đầy toan tính. Trừ khi cậu có thể cả đời lừa dối, còn không thì chiếc mặt nạ đó sớm muộn cũng sẽ vỡ vụn. Mà điều Giản Thượng Ôn muốn... chưa bao giờ là một kiểu "tốt" méo mó đến thế.
Nhìn vào gương mặt anh trong ánh đèn mờ nhạt, Giản Thượng Ôn khẽ cười, cậu nói: "Nếu tôi nói, tôi chính là như vậy thì sao?"
Toàn thân Lạc Chấp Diệp khựng lại, như bị một cơn gió lạnh quất thẳng vào người. Anh mím chặt môi, mãi mới cất giọng: "Đừng nói đùa kiểu đó, em có biết mình đang nói gì không?"
Gió đêm luồn lách qua tà áo mỏng manh, quấn lấy bóng dáng hai người đang đứng dưới bầu trời u ám. Giản Thượng Ôn ngẩng đầu, đối diện anh, giọng nói nhẹ như gió thoảng mà từng từ rơi xuống lại nặng như đá tảng: "Tôi biết."
"Lạc Chấp Diệp."
Đây là một trong những lần hiếm hoi cậu gọi thẳng tên anh. Trong ánh sáng le lói của đèn đường, thân ảnh mảnh khảnh của Giản Thượng Ôn trông như chiếc lá úa vừa rơi xuống, lặng lẽ mà không hề yếu đuối. Đôi mắt cậu nhìn anh, sáng ngời và tĩnh tại một cách kỳ lạ. Cậu nói, chậm rãi và kiên định: "Tôi nói, nếu tôi thật sự là như thế thì sao?"