Sáng Thế Nguyên Thần

Chương 14: Quán quân



Sau khi nghe Trần Tâm tuyên bố, mọi người bắt đầu tản ra, tạo không gian cho Lý Nguyên nghỉ ngơi, chuẩn bị cho trận đấu cuối cùng. Vì thời gian nghỉ ngơi là một canh giờ, không ngắn nhưng cũng không quá dài nên Lý Nguyên nghỉ ngơi ngay tại dưới sân đấu. Dưới con mắt của vô số người vây xem cũng không có ai dám làm phiền hắn.

Rất nhiều người muốn làm quen, lôi kéo quan hệ với Lý Nguyên thấy vậy cũng tạm gác lại, chờ đợi trận chung kết. Mọi người quay sang tụ tập thành các nhóm bàn luận với nhau về trận đấu vừa rồi. Ánh mắt bọn họ không ngưng liếc về phía Lý Nguyên. Có tò mò, có khâm phục, và cũng có cả ganh tị.

Lý Nguyên lúc này đã ngồi xếp bằng, bắt đầu khôi phục linh lực. Trận chiến với Lâm Lạc đã tiêu hao không ít sức lực của hắn, đặc biệt là phải vận dụng cả ba loại linh lực. Hiện tại hắn vẫn có thể chiến đấu nhưng nếu không khôi phục thì chiến đấu sẽ rất bất lợi. Hắn lấy ra một ít linh thạch, tại chỗ luyện hóa để tăng tốc độ khôi phục. Đương nhiên, đây chỉ là linh thạch cấp thấp.

Mặc dù Lý Nguyên vẫn còn hai loại linh lực là mộc và kim nhưng hắn cũng không muốn lộ ra hết rằng mình có thể điều động được cả năm loại linh lực ứng với ngũ hành. Như vậy sẽ khiến mọi người chấn kinh hơn nhiều, có thể gây ra phiền phức không đáng có.

Phía xa xa, Vân Mộng đang cau mày nhìn Lý Nguyên. Nhìn ánh mắt nàng có thể đoán được là nàng đang suy nghĩ các biện pháp, đối sách để chiến đấu với hắn.

Một canh giờ trôi qua rất nhanh, mọi người lại tập trung về trung tâm quảng trường. Lý Nguyên và Vân Mộng cũng lần lượt bước lên sân đấu.

Vân Mộng nở nụ cười xinh đẹp. Nàng nhìn qua Lý Nguyên, cất giọng nhẹ nàng nói:

“Hi vọng công tử hạ thủ lưu tình.”

“Yên tâm. Ta chỉ dùng sức vừa đủ để chiến thắng, sẽ không để cô nương bị thương quá nặng.”Lý Nguyên mỉm cười bình thản đáp lại, giọng nói mang theo một tia trêu chọc.

Vân Mộng đen mặt lại không nói tiếp nữa, nàng chỉ theo lệ nói một câu xã giao nhưng Lý Nguyên cũng quá trào phúng người. Hắn nói như vậy là coi thường nàng, xem thực lực của nàng yếu hơn nhiều so với hắn. Dù biết Lý Nguyên rất mạnh nhưng cũng không thể xem thường nàng thế được.

Lý Nguyên chỉ là thuần túy muốn trêu chọc cô nàng này một chút, không ngờ nàng lại phản ứng lớn vậy. Hắn cũng im lặng không nói gì, chờ đợi trận đấu bắt đầu.

Thấy hai thí sinh đã lên đài, chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu. Trần Tâm cất cao giọng tuyên bố:

“Trận đấu cuối cùng của cuộc chiêu sinh lần này giữa Lý Nguyên và Vân Mộng chính thức bắt đầu”.

Vừa dứt lời, Vân Mộng liền lùi về năm bước, giữ khoảng cách với Lý Nguyên. Băng linh lực của nàng ngưng tụ thành từng chiếc gai nhọn trắng buốt, như mưa tên bay về phía Lý Nguyên.

Thấy hơn chục băng tiễn lao đến , Lý Nguyên không tránh không né mà phất tay một cái. Một tấm thổ thuẫn ngưng tụ từ thổ linh lực hiện ra trước mặt hắn, bên trên tấm thuẫn có từng điểm hỏa diễm đỏ rực hiện lên, bao quoanh tấm thuẫn.

Những tấm băng tiễn lao đến nhanh chóng bị hỏa diễm đốt cho tam gần hết, sau đó va phải thổ thuẫn rồi toàn bộ hóa thành nước rơi xuống mặt đất. Tất cả các băng tiễn đều không thể để lại dấu vết quá lớn trên tấm thuẫn.

Lý Nguyên thu hồi thổ thuẫn, chân đạp mạnh xuống đất, lao về phía Vân Mộng. Tay hắn ngưng tụ ra những viên hỏa cầu, những viên đá nhỏ ném về phía Vân Mộng.

Vân Mộng không có ý định ngạnh kháng mà quyết định dùng thân pháp né tránh. Dưới chân nàng liên tục xuất hiện nhưng bông tuyết nhỏ. Nàng đạp lên một bông tuyết, thân hình nhẹ nhàng lướt đi tránh khỏi thế công của Lý Nguyên. Đồng thời nàng tiếp tục đánh ra băng tiễn về phía Lý Nguyên.

Cả hai liên tục vừa đánh vừa né. Vân Mộng biết nếu lại gần ăn trọn một quyền của Lý Nguyên thì nàng chắc chắn bại. Vì vậy nàng cố gắng giữ khoảng cách với Lý Nguyên, đồng thời âm thầm ngưng tụ vũ kỹ.

Lý Nguyên nhận ra ý đồ của nàng liền tăng tốc áp sát, đồng thời hay tay cũng ngưng tụ thêm các loại hỏa tiễn, thổ tiễn nhắm về phía nàng. Nhưng thân pháp của Vân Mộng có vẻ khá cao cấp. Vậy mà khiến Lý Nguyên không bắt kịp được nàng.

Nhìn toàn cảnh sân đấu lúc này, giống như là một tên hái hoa đạo tặc đang lùa bắt con gái nhà lành. Cô gái vô lực phản kháng chỉ có thể chạy trốn…. Mọi người ở dưới sân quan sát không khỏi giật giật con mắt, cảm thấy quái dị vô cùng.

“Vân Mộng cứ chạy như thế này sớm muộn cũng tiêu hao hết lực lượng mà thua thôi.”-Một người đưa ra nhận xét.

“Có lẽ nàng cố kéo dài thời gian để thua không quá khó coi.”-Một người khác lại nói.

“Các ngươi yên lặng quan sát đi, biết đâu lại có dị biến.”-Một người rút kinh nghiệm từ trận đấu trước nhắc nhở mọi người.

Trên sân đấu, sau một hồi rượt đuổi, Vân Mộng bất ngờ dừng lại. Trên tay nàng, một thanh băng tiễn màu lam bạch đã được ngưng tụ. Nhưng khác với những thanh băng tiễn trước, thanh băng tiễn này to bằng một cánh tay. Trên thân nó tỏa ra hàn khí lạnh lẽo cực kỳ, khiến người khác nhìn vào cảm thấy nguy hiểm nồng đậm.

“Ngươi nếu như tiếp được chiêu này, ta thua tâm phục khẩu phục.”-Vân Mộng nhìn Lý Nguyên nghiêm túc nói.

Dứt lời, nàng vung tay. Mũi tên từ tay nàng bay ra trực chỉ vào giữa bụng Lý Nguyên.

Hàn Tiễn Xuyên Tâm.

Một tiễn này, uy lực tăng lên gấp 10 lần so với sức mạnh của tụ nguyên tầng sáu bình thường. Mũi tên lao vùn vụt trong không khí với tốc độ rất nhanh. Chớp mắt, nó đã đến trước mặt của Lý Nguyên.

Lý Nguyên híp mắt lại, hắn cảm giác được uy lực mạnh mẽ của một tiễn này. Theo hắn cảm nhận, băng tiễn này khả năng cao là lục phẩm vũ kỹ. Ngay lập tức, Lý Nguyên liền làm ra ứng đối. Hắn tập trung hết ba loại linh lực vào nắm tay, vận dụng toàn thân 128 đường kinh mạch vung ra một quyền.

Mãnh Hổ Quyền.

Ba loại linh lực chồng chất thành từng lớp lên nhau, được quyền pháp gia tăng sức mạnh ngạnh kháng trực tiếp với băng tiễn. Luồng hỏa diễm trên đầu quyền liên tục ma sát, làm tan chảy băng tiễn. Va chạm khiến hàn khí xung quanh băng tiễn tạo thành sương mù bao xung quanh, che lấp tầm mắt của mọi người.

Vân Mộng đứng trên sân đấu thở dốc, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía Lý Nguyên. Một kích này đã hao hết toàn bộ lực lượng của nàng, khiến nàng không còn sức lực chiến đấu. Nếu đòn này không thể chiến thắng được Lý Nguyên thì nàng cũng hết cách rồi.

Mọi người ở dưới quảng trường lúc này cũng tập trung quan sát. Lúc này cũng không ai nói chuyện, bàn tán lung tung nữa. Trải qua hai trận đấu mà tình thế liên tục xoay chuyển khiến mọi người đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Giờ đây, không ai dám đoán trước tình cảnh tiếp theo là gì.

Sương mù nhanh chóng tản đi, Lý Nguyên lại hiện ra trong mắt mọi người. Tay hắn vẫn trong trạng thái vung quyền. Ba loại linh lực trên nắm tay hắn đã hoàn toàn biến mất. Trên nay hắn còn có một vết máu. Nhưng băng tiễn cũng đã hoàn toàn biến mất. Lý Nguyên tuy là đã bị thương ở tay nhưng có thể dễ dàng nhận thấy, hắn vẫn có thể tiếp tục chiến đấu.

Vân Mộng thất vọng nhìn một màn này, cất giọng buồn bã nói:

“Ta chịu thua.”

Trần Tâm nghe vậy, lập tức đưa tay lên ra hiệu mọi người im lặng. Sau đó hắn cất cao giọng tuyên bố.

“Trận chung kết này, người chiến thắng là Lý Nguyên.”

“Đạt được danh hiệu đệ nhất, Lý Nguyên sẽ nhận được phần thưởng là một viên Tụ Nguyên đan cực phẩm. Đan dược này có tác dụng giúp tu sĩ tụ nguyên cảnh đột phá một cảnh giới nhỏ. Ngoài ra khi tiến vào học viện, hắn sẽ được xem là đề tử hạt giống, đãi ngộ cao hơn đệ tử bình thường.”

Nói rồi, Trần Tâm phất tay. Một chiếc hộp ngọc tinh xảo hiện ra rơi vào tay Lý Nguyên. Sau đó, hắn tiếp tục nhìn xuống quảng trường, lớn tiếng tuyên bố:

“Các thí sinh còn lại, được ta đánh giá trong top 50 sẽ có quyền tiến vào học viện với tu cách là đệ tử bình thường. Tất cả các ngươi có thời gian một tháng để sắp xếp đồ đạc, xử lý các việc riêng của các ngươi cũng như tạm biệt phụ mẫu, gia tộc. Một tháng sau đến quảng trường này, ta sẽ đưa các ngươi đến học viện.”

Lời tuyên bố vừa dứt, cả quảng trường bỗng bùng nổ tiếng hò reo, bàn tán xôn xao. Các thí sinh trúng tuyển thì vui vẻ, phấn khích, còn những người bị loại thì mang chút tiếc nuối xen lẫn ngưỡng mộ.

Về phần Lý Nguyên, sau khi nghe xong phần thưởng và đặc quyền, hắn chỉ khẽ gật đầu. Dường như, kết quả này vốn dĩ đã nằm trong dự đoán của hắn.

Sau khi kết thúc lời phát biểu, Trần Tâm rời khỏi đài cao. Mọi người lần lượt rời khỏi quảng trường, ai ai cũng bàn tán xôn xao về hai trận đấu ngày hôm nay. Cả hai trận đều đặc sắc vô cùng, khiến mọi người không dứt lời cảm thán.

Đám người Dương Tiêu Linh lúc này cũng chạy lại chúc mừng Lý Nguyên. Mọi người nói chuyện xã giao một hồi, Dương Tiêu Linh mới vào chủ đề chính nói.

“Cha ta nói muốn gặp ngươi, ngươi mau chóng sắp xếp thời gian đến gặp ông ấy”

Lý Nguyên nghe vậy, biết là thành chủ muốn hoàn thành lời hứa đưa cho hắn tấm tàng bảo đồ, liền gật đầu nói:

“Ta về Linh Bảo Các tu luyện một chút, luyện hóa Tụ Nguyên Đan xong sẽ đến gặp mặt thành chủ ngay lập tức”.

Dương Tiêu Linh nghe vậy liền nhăn mặt lại, bất mãn nói:

“Cha ta chuẩn bị cho ngươi gian phòng ngươi không ở, cứ phải chạy tới Linh Bảo Các thuê phòng. Ngươi là chê phủ thành chủ của chúng ta hay sao.”

Lý Nguyên nghe vậy, bất đắc dĩ đáp:

“Ta chỉ là không muốn làm phiền tới quý phủ thôi, không có ý chê bai gì cả. Với lại ta cũng khá thích không gian của Linh Bảo Các nên mới ở đấy.”

Thấy Dương Tiêu Linh còn có ý muốn nói tiếp, Lý Nguyên liền nhanh chóng chào tạm biệt mọi người rồi trở về gian phòng của mình tu luyện. Hắn cẩn thận cầm hộp gỗ chứa viên Tụ Nguyên Đan đặt xuống. Hắn cũng không vội dùng viên đan dược này ngay lập tức.