Cửa phòng được mở ra, Dương Tiêu Linh bất ngờ khi thấy Lý Nguyên bước ra khỏi phòng, tay còn cầm thêm hai quyển sách. Nhìn nét mực còn rất mới mẻ, nàng liền nghĩ rằng Lý Nguyên đã sao chép lại vũ kỹ trong thư phòng để mang ra ngoài đọc. Nàng nhíu mày, nói:
“Cha ta không giới hạn thời gian ngươi ở trong thư phòng, sao ngươi lại ra sớm như vậy? Có thể chậm rãi học ở trong đó, cần gì phải sao chép mang ra ngoài như thế?”
Lý Nguyên thấy nàng hiểu lầm liền cười cười giải thích:
“Mặc dù thành chủ bảo ta có thể thoải mái xem hết các công pháp, vũ kỹ trong thư phòng, nhưng ta cảm thấy mình học hết các vũ kỹ mạnh nhất của Đại Nguyên Thành thì cũng nên để lại một chút gì đó. Đây là hai loại vũ kỹ ta đạt được từ một di tích cổ, hiện tại giao lại cho ngươi.”
Nói rồi, Lý Nguyên cầm hai quyển sách đưa lên trước mặt nàng. Dương Tiêu Linh mới đầu hơi sững sờ trước lời nói của Lý Nguyên, nhưng rồi nàng nhanh chóng cầm hai quyển sách lên xem xét. Nhất thời, nàng giật mình thốt lên:
“Ngũ tinh cực phẩm!”
Vũ kỹ cấp độ này, với hầu hết các thành thị tứ cấp như Đại Nguyên Thành mà nói, là vô cùng trân quý. Thậm chí, chưa chắc các ngũ tinh thành đã có vũ kỹ cấp bậc này. Phụ thân nàng cũng nhờ cơ duyên mới tình cờ đạt được một ngũ tinh thân pháp, mà nó chỉ là sơ phẩm. Vậy mà Lý Nguyên trực tiếp giao cho nàng vũ kỹ ngũ tinh cực phẩm.
Dương Tiêu Linh nhìn Lý Nguyên, thấp giọng nói:
“Hai thứ này quá quý giá, chúng vượt xa giá trị những vũ kỹ trong thư phòng. Ta không thể nhận chúng được. Những vũ kỹ trong thư phòng là cha ta cho ngươi toàn quyền tu luyện, cũng không yêu cầu ngươi phải trả lại thứ gì.”
Lý Nguyên thấy nàng từ chối liền nói tiếp:
“Ta không có thói quen nhận không bất kỳ thứ gì từ người khác. Hai quyển vũ kỹ kia ta đã mất công chép ra rồi, nên ngươi cứ cầm lấy. Nếu được, ngươi có thể chép thêm một bản, rồi lấy danh nghĩa Đại Nguyên Thành thay ta bán ra ngoài kiếm ít linh thạch là được.”
Nói rồi, Lý Nguyên xoay người bước đi, vừa đi vừa nói tiếp:
“Ta đi luyện tập những vũ kỹ mà ta vừa học được. Ngươi cũng nên tranh thủ tu luyện đi.”
Lời nói vừa dứt, Lý Nguyên cũng đã rời xa khỏi tầm mắt của Dương Tiêu Linh. Hắn tiến đến luyện võ trường để luyện tập.
Lần lượt hồi tưởng lại khẩu quyết của các loại vũ kỹ, nhớ lại lộ tuyến vận chuyển kinh mạch của từng loại, Lý Nguyên bắt đầu thử vận dụng từng cái một.
Đầu tiên là thân pháp Linh Ảnh Bộ. Thân pháp này có thể giúp người sử dụng gia tăng tốc độ lên gấp bảy lần so với bình thường. Trong quá trình di chuyển, nó còn tạo ra các ảo ảnh bằng linh lực, khiến đối thủ phân tâm, từ đó làm các đối thủ rối loạn khi không biết vị trí thật sự của mình ở đâu.
Luyện tập hơn hai tiếng đồng hồ, Lý Nguyên đã dần sử dụng thành thạo thân pháp này. Tốc độ di chuyển của hắn có thể nói là tăng đáng kể. Thân pháp kết hợp với việc kinh mạch hắn vận chuyển nhanh, mạnh hơn người bình thường đã khiến tốc độ của hắn có thể còn nhanh hơn một số tu sĩ Hóa Khí Cảnh.
Tiếp theo là vũ kỹ Bão Nguyên Kình. Đây là một môn quyền pháp đa dạng thuộc tính. Mỗi một quyền kình thi triển ra đều có thể khiến linh lực bạo nổ, uy lực rất mạnh. Không dừng lại ở đó, tại vị trí quyền đầu tiếp xúc còn lưu lại một đạo linh lực có thể bạo nổ lần hai ngay sau đó, khiến đối thủ không kịp trở tay.
Quyền pháp này mạnh hơn các vũ kỹ tứ tinh cực phẩm khác khá nhiều. Vì vậy, nó yêu cầu người sử dụng khá cao. Thân thể của người tu luyện phải mạnh mẽ, cứng cáp hơn các tu sĩ bình thường thì khi ra quyền, cánh tay mới có thể chịu đựng được linh lực bạo nổ. Nếu không, khi ra quyền, cánh tay người thi triển cũng sẽ đau nhức kịch liệt, cực kỳ khó chịu.
Vừa vặn, Lý Nguyên vừa rèn luyện thân thể lên đến mức ngang với Tụ Nguyên Cảnh. Dù vậy, sau khi luyện tập một hồi lâu, Lý Nguyên cũng vẫn cảm giác hơi nhức ở cánh tay. Thế là hắn chuyển sang luyện hai vũ kỹ còn lại.
Hỏa Thiêu Cước và Linh Hỏa Chưởng là hai vũ kỹ hỏa hệ, có thể gia tăng sức mạnh của hỏa linh lực. Rất nhanh, Lý Nguyên cũng đã thi triển mượt mà môn chưởng pháp và cước pháp này.
Sau khi luyện tập hết các loại vũ kỹ vừa học được, trời cũng đã tối dần. Lý Nguyên trở về phòng, lấy linh thạch cao cấp ra bắt đầu tu luyện.
Ở một bên khác, Dương Khai ngạc nhiên nhìn hai quyển sách được Dương Tiêu Linh để trên bàn. Hắn không ngờ rằng Lý Nguyên lại tặng hắn một món quà lớn như vậy. Hắn xem trọng tiềm lực của Lý Nguyên, nghĩ rằng tương lai sẽ nhờ danh tiếng Lý Nguyên để phát triển Đại Nguyên Thành, nên mới thoải mái cho Lý Nguyên nhiều quyền lợi như thế. Vậy mà nhanh như vậy, Lý Nguyên đã trả lại cho hắn một môn vũ kỹ vô cùng quý giá.
Dương Khai cầm hai quyển vũ kỹ lên, nhìn Dương Tiêu Linh hỏi:
“Lý Nguyên còn nhờ chúng ta bán hai môn vũ kỹ này nữa sao.”
Dương Tiêu Linh gật đầu trả lời:
“Vâng, thưa cha.”
Dương Khai trầm ngâm suy nghĩ rồi nói:
“Cũng đúng thôi. Nếu Lý Nguyên tự mình cầm hai môn vũ kỹ cao cấp như thế này đi bán, khó tránh khỏi bị người chú ý. Hắn nhờ chúng ta cũng là hợp lý.”
Dương Tiêu Linh nghe vậy, tò mò hỏi:
“Vậy cha tính bán chúng cho ai? Hai môn vũ kỹ này ở Đại Nguyên Thành chắc chỉ có Linh Bảo Các là mua nổi.”
Dương Khai nghe vậy, lắc đầu nói:
“Vũ kỹ cấp độ này, bán đấu giá mới có thể kiếm được nhiều linh thạch nhất. Ta sẽ trực tiếp mang chúng đi Đông Hỏa Thành đấu giá. Đó là ngũ tinh thành trì, tin chắc đấu giá ở đó sẽ được giá cao.”
Nói rồi, Dương Khai nhìn Dương Tiêu Linh dặn dò:
“Ngươi sắp đột phá Tụ Nguyên tầng bảy rồi. Những ngày tiếp theo, tranh thủ tu luyện, cố gắng đột phá trước khi tiến vào học viện. Lý Nguyên có vẻ khá tập trung vào việc tu luyện, ngươi cũng đừng làm phiền hắn lúc này. Khi vào học viện, hãy cố gắng kéo gần quan hệ với hắn.”
Nói rồi, không đợi Dương Tiêu Linh trả lời, Dương Khai trực tiếp rời đi. Chỉ còn hơn nửa tháng nữa là học viện sẽ đến đón tân sinh. Hắn phải tranh thủ bán hai môn vũ kỹ này trước lúc đó.
Những ngày tiếp theo, Lý Nguyên tập trung hết sức vào tu luyện. Ban ngày, hắn luyện các môn vũ kỹ để gia tăng khả năng vận dụng chúng thành thạo hơn. Ban đêm, hắn lấy linh thạch cao cấp ra tu luyện. Áp lực từ nhân vật đeo mặt nạ bạc khiến hắn không dám lười biếng chút nào.
Hơn nửa tháng thời gian nhanh chóng trôi qua. Tu vi của Lý Nguyên lại tiến bộ thêm một lần nữa, đạt đến Tụ Nguyên tầng năm. Đổi lại, số lượng linh thạch cao cấp cũng chỉ còn lại chưa đến một nửa. Ban đầu, hắn dự đoán lượng linh thạch này đủ để tu đến Hóa Khí Cảnh, nhưng hắn đã tính sai. Việc tu luyện cả năm thuộc tính ngũ hành khiến hắn phải hấp thu nhiều linh khí để lên cấp hơn rất nhiều so với người bình thường. Hơn nữa, độ tinh khiết linh lực của hắn còn cao hơn người khác rất nhiều lần. Đổi lại, chiến lực của hắn cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Chỉ còn một ngày nữa là đến ngày học viện đến đón các tân sinh. Lý Nguyên tranh thủ khoảng thời gian này tiếp tục luyện tập vũ kỹ, sau đó chuẩn bị đồ đạc để rời đi.
Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng, một tên tùy tùng đã tiến đến đánh thức Lý Nguyên. Thành chủ kêu hắn tiến đến, chuẩn bị lên đường.
Vừa ra trước cửa phủ, Lý Nguyên đã thấy Dương Khai và Dương Tiêu Linh đứng chờ từ trước. Vừa nhìn thấy Lý Nguyên, Dương Tiêu Linh đã vẫy tay nói:
“Nhanh lên, chúng ta nên đến quảng trường sớm. Đừng để Trần chấp sự phải đợi. Hôm nay chúng ta không thể đến muộn đâu!”
Lý Nguyên xoa đầu cười nói:
“Bây giờ còn sớm mà. Ngươi không cần vội thế chứ!”
Dương Khai cũng cười nói tiếp:
“Hahaha, nha đầu này chỉ háo hức quá mà thôi.”
Nói rồi, hắn lấy ra hai chiếc nhẫn trữ vật đưa cho Lý Nguyên, sau đó nói tiếp:
“Đây là số linh thạch sau khi bán hai quyển vũ kỹ của ngươi. Tổng cộng là 15000 linh thạch. Vì số lượng khá nhiều, nên ta phải để trong hai chiếc nhẫn trữ vật.”
Lý Nguyên giật mình. Không ngờ hai quyển vũ kỹ của mình có thể bán được giá cao như vậy. Xem ra Dương Khai cũng khá dụng tâm. Hắn đưa tay nhận lấy hai chiếc nhẫn trữ vật rồi chắp tay nói:
“Đa tạ thành chủ đã giúp ta bán ra hai môn vũ kỹ này. Nhờ thành chủ, nên mới bán được giá tốt như vậy.”
Dương Khai phất tay nói:
“Là do hai môn vũ kỹ của ngươi đẳng cấp cao mà thôi. Không nói chuyện này nữa. Ngươi và Tiểu Linh cũng nên chuẩn bị lên đường đi thôi. Ta hy vọng ở học viện, ngươi có thể chiếu cố con bé một chút.”
Lý Nguyên gật đầu nói:
“Thành chủ yên tâm. Việc đã hứa với ngài, ta tất nhiên sẽ thực hiện. Chỉ cần trong khả năng của ta, ta sẽ giúp đỡ tiểu thư.”
Dương Khai lúc này mới gật đầu nói:
“Ngươi trả lời như vậy, ta yên tâm rồi.”
Sau đó, hắn quay sang dặn dò Dương Tiêu Linh:
“Tiểu Linh, đến học viện, nhớ chăm chú tu luyện, hành sự cẩn thận. Nếu có việc khó giải quyết, có thể nhờ Lý Nguyên giúp đỡ. Bên ngoài nhiều thiên tài, con phải cẩn thận.”
Dương Tiêu Linh cúi đầu đáp:
“Nữ nhi đã biết. Con sẽ không tự phụ. Cha ở nhà cũng phải bảo trọng, nhớ chú ý sức khỏe. Con sẽ sớm về thăm cha.”
Dương Khai hài lòng phất tay nói:
“Đi đi! Hy vọng ngày hai ngươi trở về, đã trở thành cường giả.”
Lý Nguyên và Dương Tiêu Linh nghe vậy, không nói gì thêm. Cả hai cùng nhau tiến đến Nam Vân Quảng trường.
Mặc dù hai người đến sớm, nhưng có thể thấy rất nhiều thí sinh đã tụ tập trước đó. Ai cũng háo hức muốn tiến vào học viện. Lý Nguyên đảo mắt, đã nhìn thấy Phong Viêm, Lâm Lạc và Vân Mộng có mặt từ sớm. Cả ba đều đứng ở một góc quảng trường riêng biệt.
Thấy Lý Nguyên nhìn đến, cả ba gật đầu chào hỏi, nhưng không ai nói gì nhiều. Mọi người đều đang mong chờ đến học viện.
Không lâu sau, Trần Tâm từ từ bay đến quảng trường. Hắn đảo mắt nhìn tất cả các thí sinh, rồi lớn tiếng nói:
“Người đã đến đầy đủ! Bây giờ, ta sẽ gọi yêu thú của học viện đến để đưa các ngươi đi. Kể từ hôm nay, các ngươi chính thức là đệ tử của Bạch Hổ Học viện chúng ta!”
Trần Tâm vừa dứt lời, đã có một âm thanh từ xa vọng lại. Tiếng nói to rõ, lọt vào tai từng người trên quảng trường:
“Chậm đã! Những thí sinh này không thể tiến vào Bạch Hổ Học viện.”