Phía sau Tứ Linh Học Viện, một dãy núi sừng sững vươn lên như muốn đâm thẳng vào mây xanh. Sương mù trắng xóa che đậy hết phần đỉnh núi, chỉ để lộ những vách đá dựng đứng, nơi ánh nắng phản chiếu lên thành từng mảng vàng óng rực rỡ. Từng ngọn núi nối tiếp nhau như thân của một con rồng khổng lồ đang uốn lượn, thỉnh thoảng lại vang vọng tiếng gió rít hòa lẫn tiếng suối ngầm, tạo nên một khung cảnh vừa hùng vĩ vừa huyền ảo. Đây chính là Vân Long Lĩnh, ngọn núi được tương truyền rằng từng là nơi ở của một vị chân long trước khi phi thăng tiên giới.
Tại quảng trường dưới chân núi, hàng nghìn đệ tử đang háo hức tụ tập lại thành từng nhóm, đứng chờ đại hội bắt đầu. Trong đó không chỉ có tân sinh mà còn có cả các lão sinh. Ai cũng muốn quan sát xem màn thể hiện của những tân sinh có tài năng nhất lứa thế hệ này.
Lý Nguyên và những tân sinh của Đại Nguyên Thành cũng đã đứng thành một nhóm tại mội góc quảng trường. Tinh thần của mọi người đều cực kỳ tốt sau khi trải nghiệm qua phòng tu luyện đặc biệt của học viện. Cũng vì thế, tất cả đều tràn đầy quyết tâm phải đạt thành tích thật cao trong đại hội để có thể được sử dụng chúng nhiều hơn.
Lúc này, Vân Mộng bất chợt lên tiếng nói.
“Ta nghe nói đại hội lần này các thí sinh có thể hỗ trợ lẫn nhau. Chúng ta dù sao cũng là tân sinh đến cùng một thành, ta đề nghị chúng ta nên lập thành một nhóm để có thể cùng nhau đạt thành tích cao hơn trong đại hội. Mọi người thấy thế nào?”
Dương Tiêu Linh ngay lập tức hưởng ứng nói.
“Ta thấy như vậy rất tốt. Dù sao tu vi chúng ta vẫn còn kém so với một số tân sinh khác. Hợp tác lại sẽ khiến chúng ta dễ dàng hơn khi muốn cạnh tranh với họ.”
Lâm Lạc nhíu mày lại nói.
“Ta không muốn hợp tác, ta thích hành động một mình hơn. Như vậy mới có thể rèn luyện chiến lực bản thân nhanh chóng.”
Nói rồi Lâm Lạc lại nhìn về phía Lý Nguyên nói.
“Hơn nữa, ta còn muốn chiến đấu một trận ra trò với tên này. Lần này ta nhất định sẽ thắng.”
Dương Tiêu Linh khó chịu nói.
“Ngươi không sợ những người khác liên thủ đối phó ngươi sao.”
Lâm Lạc tự tin nói.
“Bây giờ ta cũng đã là Tụ Nguyên tầng chín, lại thêm lôi linh căn của ta, có gì mà phải sợ cơ chứ. Kể cả những người khác có liên thủ cũng chưa chắc đuổi kịp tốc độ của ta.”
Hắn lại nhìn Vân Mộng nói tiếp.
“Ngươi cũng đã là Tụ Nguyên Tầng chín rồi, sao lại cần phải lôi kéo mọi người liên thủ. Không lẽ ngươi thiếu tự tin với thực lực bản thân như vậy sao.”
Mọi người ngạc nhiên, không ngờ cả hai người này đều đã đột phá Tụ Nguyên tầng chín. Tu vi như vậy đã không thua những tân sinh hàng đầu của các Ngũ Tinh thành rồi. Chỉ có Lý Nguyên vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Hắn đã sớm biết hai người này sẽ đội phá trước đại hội. Dù sao trước đó họ đã là Tụ Nguyên Tầng tám đỉnh phong, mà băng linh phòng và lôi linh phòng lại quá thích hợp với họ.
Không để ý đến phản ứng ngạc nhiên của mọi người, Vân Mộng nhìn thẳng về phía Lâm Lạc nói
“Mặc dù đều đã là Tụ Nguyên tầng chín nhưng so về nội tình, chúng ta chưa chắc thắng được những kẻ đến từ Ngũ Tinh Thành. Hơn nữa còn có không ít người sẵn sàng nghe lệnh bọn họ làm việc. Ngươi cảm thấy chỉ với một mình ngươi có thể chiến thắng bọn họ sao.”
Lâm Lạc cười thản nhiên đáp lại.
“Ta cảm thấy một mình ta vẫn có thể đạt được thành tích cao trong đại hội.”
Thấy Lâm Lạc cố chấp không muốn hợp tác, Vân Mộng cũng không tiếp tục tranh cãi với hắn. Nàng quay sang nhìn những người còn lại nói.
“Vậy ý những khác như thế nào. Mọi người muốn hợp tác hay là muốn hành động một mình như Lâm Lạc.”
Những người khác
Dương Tiêu Linh nhìn Lý Nguyên thuyết phục nói.
“Ngươi mau đồng ý đi. Hợp tác với mọi người có thể giúp chúng ta dễ dàng đạt được thành tích cao hơn trong đại hội. Nhất là khi thực lực của Vân Mộng cũng rất mạnh nữa.”
Lý Nguyên lắc đầu bình thản nói.
“Bây giờ nói chuyện hợp tác còn quá sớm, thể lệ đại hội còn chưa được công bố. Ta nghĩ chúng ta vẫn nên đợi đến khi nắm rõ hết thông tin của đại hội rồi thảo luận vấn đề này sau. Đại hội lần này chưa chắc đã như những gì mà Vân Mộng nói.”
Vân Mộng nhíu mày nhưng rồi cũng không nói gì thêm. Mọi người lại trở nên im lặng.
Bỗng nhiên, một tiếng nói từ phía xa mà vọng lại, vừa mang theo sự kiêu ngạo vừa mang theo ý châm chọc nói.
“Các ngươi bàn chuyện hợp tác làm gì chứ, cũng có vào top 50 trong đại hội được đâu. Ta khuyên mấy người các ngươi nên đi theo chúng ta làm việc cho Cổ đại nhân, có lẽ còn nhặt nhạnh được một ít chỗ tốt.”
Mọi người giật mình quay lại nhìn về phía phát ra tiếng nói. Chỉ thấy một nhóm người đang từ từ bước đến. Đi đầu là một thanh niên áo vàng, diện mạo ưa nhìn. Có vẻ như hắn chính là người vừa lên tiếng.
Lâm Lạc tinh khí táo bạo chỉ thẳng mặt hắn nói.
“Ngươi là ai mà dám nói chuyện kiêu ngạo vậy hả? Ngươi dám xem thường ta sao?”
Thanh niên kia nhếch mép cười, đảo mắt nhìn mọi người rồi nói.
“Ta là Kim Liệt, tân sinh đến từ Kim Linh Thành, cũng là trợ thủ đắc lực của Cổ Tinh Dạ công tử. Hôm nay, ta thay mặt công tử chuyển lời đến các ngươi.”
“Không biết vì lý do gì, cao tầng học viện quyết định đổi tân sinh của Đại Nguyên Thành với Hắc Thành. Nhưng Hắc Thành vốn là thành trì phụ thuộc của Thiết Sát Thành, vì thế nên Cổ công tử muốn những kẻ đến từ Đại Nguyên Thành các ngươi thay thế Hắc Thành phụ thuộc Cổ công tử, giúp hắn làm việc, kiếm điểm thành tích.”
Nói đến đây, Kim Liệt dừng lại một chút, khóe môi cong lên thành một nụ cười trào phúng.
“Đương nhiên, nếu các ngươi nghe lời, công tử cũng sẽ không bạc đãi các ngươi. Thi thoảng vẫn sẽ ban cho các ngươi một ít điểm cống hiến để các ngươi có thể sử dụng.”
Không đợi hắn nói tiếp, Lý Nguyên đã ngắt lời nói.
“Ta không cần biết quan hệ của Hắc Thành và Thiết Sát Thành như thế nào, những chuyện đó không liên quan đến ta. Ta không đồng ý làm thuộc hạ của bất kỳ ai cả, Cổ Tinh Dạ cũng không ngoại lệ. Dù hắn có xuất thân từ Ngũ Tinh Thành, vào học viện thì cũng chỉ là học viên như ta mà thôi.”
Vân Mộng cũng khó chịu đáp lại.
“Chúng ta có thể tự kiếm điểm thành tích, không cần làm việc cho ai để cầu ban thưởng. Các ngươi hiện tại đến đòi thu nhận chúng ta là chỉ muốn có thêm nhân thủ, gia tăng thành tích trong đại hội thôi đúng chứ?”
Những người còn lại cũng liên tục biểu thị không đồng ý. Đang yên đang lành tự nhiên có kẻ đến yêu cầu bọn họ phải đi theo người khác làm việc khiến ai cũng khó chịu. Nhất là hứa hẹn ban thưởng điểm thành tích quá qua loa. Đó là thứ mà có thể làm nhiệm vụ của học viện để đổi lấy. Không ai muốn chỉ vì một câu thưởng điểm thành tích không rõ ràng mà phải đi làm kẻ phụ thuộc, hạn chế tự do của mình.
Lâm Lạc càng trực tiếp hơn nói thẳng.
“Cổ Tinh Dạ cũng chỉ là Tụ Nguyên tầng chín mà thôi. Người khác có thể sợ hắn nhưng ta không sợ. Hắn còn chưa chắc đánh bại được ta, lấy tư cách gì yêu cầu ta làm thuộc hạ của hắn.”
Thấy những người này đều không chịu nghe lời của mình, sắc mặt Kim Liệt nhăn lại, cực kỳ khó chịu nói.
“Các ngươi đừng có mà không biết điều. Đắc tội với Cổ công tử, hắn có thể khiến các ngươi tại học viện này nửa bước khó đi. Có không ít lão sinh có máu mặt trong học viện là người của Thiết Sát Thành, họ còn lập thành một bang hội có tiếng tăm lớn trong học viện tên là Thiết Thốc Bang. Chỉ cần Cổ công tử nói một tiếng, những người này sẽ chèn ép các ngươi, khiến các ngươi không ngóc đầu lên nổi. Đến lúc đó, đừng nói là chuyên tâm tu luyện, các ngươi muốn được yên ổn ở trong học viện cũng là chuyện xa vời.”
Lâm Lạc vốn đã hay nóng tính, nghe thấy lời uy hiếp của Kim Liệt, hắn liền bước lên, bạo phát khí thế Tụ Nguyên tầng chín của mình lớn giọng nói.
“Ta cũng muốn xem thử bọn hắn sẽ chèn ép ta như thế nào. Nhưng trước hết, ở đại hội lần này, ta sẽ đánh bại tên họ Cổ kia, để hắn bớt thói kiêu ngạo của hắn lại.”
Lý Nguyên cũng bình thản nhìn thẳng về phía Kim Liệt tự tin nói.
“Mặc kệ Cổ Tinh Dạ ở trong học viện có bang hội lớn như thế nào, chỉ cần chúng ta thể hiện ra thiên phú vượt trội của mình, chúng ta vẫn sẽ được học viện bồi dưỡng một cách tốt nhất. Vậy nên, ngươi không cần phí công phu miệng lưỡi để uy hiếp ta.”
Kim Liệt thấy thái độ cứng rắn của Lâm Lạc và Lý Nguyên thì nghẹn họng. Cảm nhận được luồng khí thế trên người của Lâm Lạc rất mạnh, không hề thua kém so với Cổ Tinh Dạ khiến hắn không dám đưa ra những lời uy hiếp nữa. Hắn không ngờ được, Đại Nguyên Thành này chỉ là Tứ Tinh thành trì mà lại có tân sinh chất lượng cao đến như vậy.
Ở phía xung quanh, mọi người lúc này cũng đang chăm chú xem náo nhiệt. Một người trong đám đông đưa ra cảm thán.
“Đúng là nghé con không sợ cọp. Những người này được chuyển từ nơi khác đến, không biết thế lực của Thiết Thốc Bang trong học viện lớn như thế nào. Vừa vào học viện đã đắc tội với bọn họ là một hành động không khôn ngoan chút nào.”
Một người khác phản bác lại.
“Cũng không hẳn. Đúng như lời tên kia vừa nói, chỉ cần thể hiện ra thiên phú vượt trội thì bọn hắn có thể được học viện bồi dưỡng. Đến lúc đó, dù là Thiết Thốc Bang muốn làm khó dễ bọn họ cũng là chuyện không dễ dàng chút nào.”
“Hừ! Chắc gì thiên phú bọn họ đã được như vậy chứ. Chỉ nói miệng suông thì ai mà không nói được.”
……
Liên tục có các tiếng bàn tán vang lên giữa quảng trường. , giống như gợn sóng liên tục lan ra, càng lúc càng có nhiều người chú ý đến bên này.
Nhận thấy không thể đả động, uy hiếp được những người này, Kim Liệt cũng không muốn tiếp tục mất mắt trước đám đông. Hắn buông ra một câu ngoan thoại.
“Các ngươi được lắm. Rồi các ngươi sẽ hối hận với quyết định của mình. Cổ công tử sớm muộn sẽ cho các ngươi một bài học, để các ngươi biết hậu quả khi đắc tội với hắn là như thế nào.”
Tại một vách đá nhỏ phía trên quảng trường, có hai tên nam tử đang đứng quan sát toàn bộ cảnh tượng này. Một tên có dáng người cao gầy, thẳng tắp như một thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ. Mái tóc đen tuyền tuôn bay trong gió, để lộ khuôn mặt tuấn tú với sống mũi thẳng, mang theo những đường nét sắc xảo. Làn da sáng khỏe. Đôi mắt sáng như sao, sâu thẳm mà sắc bén. Trên thân hắn khoác trường sam màu lục bảo có thêu viền bạc. Thắt lưng gọn ghẽ, bên hông treo một thanh trường kiếm. Vừa nhìn đã nhận ra hắn là một kiếm khách chính tông. Nam tử này chính là Tống Ngọc.
Bên cạnh hắn là một nam tử khác, dáng người cao lớn vừa phải. Mái tóc đen ánh lam buộc gọn sau gáy, vài sợi buông lòa xòa theo gió, phản chiếu ánh nước lấp lánh dưới nắng. Khuôn mặt tuấn tú nhưng mang nét lạnh nhạt, làn da trắng ngần pha chút sắc xanh mờ của thủy quang. Đôi mắt xanh thẫm, sâu hút như đáy hồ mùa đông, bình lặng đến mức khiến người đối diện sinh ra cảm giác bị áp lực đè nén. Trên người khoác trường bào xanh biển nhạt, thêu hoa văn sóng bạc uốn lượn từ vai xuống gấu áo. Ngay cả khi chỉ đứng yên, khí tức quanh hắn vẫn như mặt nước tĩnh lặng che giấu dòng chảy cuồn cuộn, sẵn sàng dâng trào bất cứ lúc nào. Hắn chính là Vương Thừa Hải.
Cả hai đã đứng tại nơi này, quan sát động tĩnh của đám người Lý Nguyên từ đầu đến cuối. Chứng kiến hết toàn bộ mọi chuyện. Vương Thừa Hải cười nói.
“Họ Cổ xem như đá trúng thiết bản rồi. Chưa bắt đầu đại hội mà đã kéo thêm những đối thủ mạnh đối đầu với mình. Xem ra lần này hắn phải sứt đầu mẻ trán đây.”
Tống Ngọc vẫn chăm chú nhìn phía dưới quảng trường, cất giọng đáp lại.
“Cũng không trách hắn được. Mất đi trợ lực của Hắc Thành khiến hắn khá thua thiệt với chúng ta. Vì vậy hắn mới vội vàng muốn lôi kéo những người này về phía của mình. Chỉ là cách làm của tên này quá kiêu ngạo rồi.”
Vương Thừa Hải lại lắc đầu nói.
“Không phải vội vàng mà là tên kia quá ngu ngốc. Thử nghĩ mà xem, cao tầng học viện đã đứng ra chỉ đạo đổi lấy Đại Nguyên Thành về thì bọn họ làm sao có thể tầm thường, dễ dàng cúi đầu được cơ chứ. Ta thấy tên Lâm Lạc kia cũng rất mạnh, có cảm giác thực lực của hắn không kém ta bao nhiêu, đáng giá để lôi kéo.”
Tống Ngọc quay sang nhìn Vương Thừa Hải nói.
“Ngươi chỉ chú ý đến hắn sao.”
Vương Thừa Hải gãi đầu nói.
“Không lẽ hắn không phải kẻ mạnh nhất trong bọn họ sao, hắn đều đã bộc phát ra tu vi Tụ Nguyên Tầng chín rồi. Đừng nói là bọn họ còn có nhiều hơn một kẻ đạt đến cảnh giới này đấy. Ngũ Tinh Thành như chúng ta có những năm còn không được như vậy.”
Tống Ngọc lắc đầu nói.
“Hắn chỉ xếp thứ ba trong khảo hạch.”
Nói rồi, Tống Ngọc lại chỉ về phía Vân Mộng nói.
“Nàng là kẻ xếp thứ hai, khả năng cao cũng đã là Tụ Nguyên tầng chín. Hơn nữa còn chủ tu băng hệ. Nếu ngươi muốn lôi kéo bằng hữu thì nàng có vẻ dễ dàng hơn đấy, ngươi có thể cầm công pháp và vũ kỹ của Thủy Vân Thành đi đổi với nàng.”
Vương Thừa Hải hiếu kỳ nói.
“Có vẻ như ngươi rất chú ý đến họ, vậy mà điều tra kỹ càng về họ như vậy. Vậy người thứ nhất là ai?”
Tống Ngọc đưa tay chỉ về Lý Nguyên nói.
“Là hắn. Điều đáng nói là khi hắn đến học viện, tu vi của hắn chỉ là Tụ Nguyên Tầng năm.”
Vương Thừa Hải giật mình.
“Cái gì chứ? Chỉ mới Tụ Nguyên Tầng năm? Vậy làm sao mà hắn đánh bại được hai người kia cơ chứ?”
Tống Ngọc nghiêm túc nói.
“Ta cũng rất muốn biết hắn đã làm như thế nào để đánh bại bọn họ. Có lẽ, chính hắn là lý do học viện muốn đổi tân sinh của Đại Nguyên Thành và Hắc Thành.”
Vương Thừa Hải nghe vậy cũng chăm chú nhìn về phía Lý Nguyên, cẩn thận quan sát và đánh giá.
Ở một bên khác, một nam tử cao gầy đứng khoanh tay, tai đang lắng nghe thuộc hạ ở bên dưới báo cáo. Mái tóc đen nhánh buông xõa, vài lọn rủ xuống che nửa gương mặt. Dưới mái tóc ấy là đôi mắt hẹp dài, con ngươi tối sâu như vực thẳm, mỗi khi ánh mắt lướt qua lại lóe lên tia lạnh lẽo khiến người ta rùng mình. Sống mũi cao, đường nét gương mặt sắc lạnh, môi mím thành một đường mỏng khó đoán tâm tư. Trên người khoác chiến bào đen sẫm, bên hông treo một thanh đao hẹp dài, chuôi quấn băng đen bạc màu. Sau khi nghe hết những lời của thuộc hạ, hắn cất giọng ông trầm mà lạnh lẽo.
“Giỏi…. giỏi lắm. Các ngươi dám khiêu khích Cổ Tinh Dạ ta, thật sự cho rằng ta không làm gì được các ngươi sao.”
Giọng nói hắn trầm khàn như lưỡi đao cào trên mặt băng. Không khí quanh hắn bỗng trở nên áp bách, khiến mấy tên thuộc hạ quỳ bên dưới cũng không dám thở mạnh.
Một gã trong đó cúi đầu thật thấp, dè dặt nói:
“Công tử, bọn tân sinh Đại Nguyên Thành kia rất cứng đầu. Lời nói của Kim Liệt đều bị bọn chúng gạt bỏ. Thậm chí… Lâm Lạc còn công khai tuyên bố sẽ đánh bại công tử ở đại hội.”
Cổ Tinh Dạ chỉ cười khẻ, âm trầm nói.
“Hắn cũng xứng! Khoác lác mà thôi. Đợi đại hội bắt đầu, ta sẽ cho chúng biết đắc tội với ta là hành vi ngu xuẩn bực nào.”
………………………………
Thực sự xin lỗi mọi người vì lịch ra chương của em không được thường xuyên và đều đặn. Do em có quá nhiều deadline nên không căn chỉnh thời gian được ạ. Em sinh viên IT lại đang phải học Tiếng Anh và hoạt động CLB nên không có quá nhiều thời gian rảnh. Mong mọi người thứ lỗi. Hôm nay rãnh rỗi em có viết một chương dài hơn những chương khác một chút. Mọi người đọc truyện vui vẻ ạ.