Sao Anh Ấy Còn Chưa Chịu Chia Tay Với Tôi?

Chương 45: Khóc hu hu, thật sự không ăn được đâu



Ngọn núi lắm rừng sừng sững chắn ngang giữa hai người, Bạch Mộc Ninh không thể giả vờ như không cảm nhận thấy, sao đó vờ như không có gì xảy ra đùa cợt cho qua được.

Cậu giả ngốc thôi chứ không ngốc thật.

Trên mặt cậu thoáng hiện một vệt đỏ nhạt, trong lòng dâng lên một cảm giác bứt rứt khó chịu.

Ngay sao đó cậu lập tức chống người dậy, trực tiếp vào tư thế plank tiêu chuẩn, kéo giãn khoảng cách giữa mình và Văn Cảnh: "Anh, em nghĩ lại rồi, vẫn nên về ngủ thì hơn."

"Anh cứ tùy ý đi, em ngủ say lắm, chẳng nghe thấy gì đâu."

Bạch Mộc Ninh muốn chuồn đi nhưng Văn Cảnh nào cho cậu có cơ hội đó. Anh vòng tay qua eo cậu, nhẹ nhàng ôm chặt cậu xuống.

Khoảng cách vừa nới ra giờ lại được kéo gần, Bạch Mộc Ninh có thể cảm nhận rõ ràng sự áp đảo của ngọn núi cao sừng sững kia.

"Không phải muốn anh dỗ ngủ à?" Bàn tay Văn Cảnh trượt vào dưới lớp áo, men theo sống lưng mò lên trên: "Muốn đi đâu?"

Người vừa mới từ chối xong bỗng đổi giọng, trở nên dễ nói chuyện hơn hẳn.

Bạch Mộc Ninh chột dạ.

Lý do mà cậu đánh liều làm ra chuyện như vậy, một là để khiến Văn Cảnh phản cảm với mình, hai là cậu thấy Văn Cảnh chẳng có hứng thú gì với mình cả.

Trước đây mỗi lần có tình huống khó xử, chỉ có Bạch Mộc Ninh cảm thấy lúng túng, cậu chưa bao giờ nhận ra sự thay đổi của Văn Cảnh.

Cho nên cậu cứ cho rằng lúc nào Văn Cảnh cũng thờ ơ với chuyện tì.nh d.ục cả.

Nhưng sự thật đã phơi bày vào hôm nay, không những không hề thờ ơ mà còn rất hừng hực, rất khỏe mạnh, cũng rất đáng sợ.

"Anh... Cảnh, em sai rồi." Bạch Mộc Ninh căng cứng cả người, lòng bàn tay Văn Cảnh nóng đến mức thiêu đốt làn da, để lại một cảm giác tê dại khó mà diễn tả bằng lời.

"Em..."

Không để cho Bạch Mộc Ninh có cơ hội nói tiếp, Văn Cảnh trở mình đè cậu xuống, môi anh hôn lên môi cậu, dùng đầu lưỡi tách mạnh hàm răng đang khép chặt ấy rồi m.út hết nước bọt trong khoang miệng cậu.

Cổ tay bị ghì chặt lên đỉ.nh đầu, hai chân cũng bị kìm lại, Bạch Mộc Ninh không có đường nào để vùng vẫy nữa.

Hơi thở nóng rực phả vào bên cổ khiến Bạch Mộc Ninh hoảng loạn nói: "Anh Cảnh, anh Cảnh, em đói rồi, chúng ta đi ăn khuya được không?"

Giọng cậu gần như muốn khóc đến nơi, trong lòng run lên vì sợ hãi.

Bạch Mộc Ninh chưa từng làm chuyện thân mật với ai bao giờ, ngay cả nụ hôn với Văn Cảnh cũng là lần đầu tiên.

Lần đầu tiên chắc chắn sẽ hoảng loạn, sợ hãi, hoang mang, và càng lo lắng hơn về nỗi đau chưa từng nếm trải bao giờ.

Văn Cảnh thoáng khựng người lại, anh thở từng nhịp nặng nề dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt trên khóe mi cậu. Cuối cùng vẫn vì sót mà thỏa hiệp: "Được rồi, chúng ta cùng đi ăn khuya thôi."

Nói xong, anh kéo chăn đắp lên người Bạch Mộc Ninh rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.

Chẳng mấy chốc, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, lúc này Bạch Mộc Ninh mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

'Mạch sống' của anh quá hưng phấn, dồi dào năng lượng làm cậu chịu không nổi. Văn Cảnh chiếm dụng nhà vệ sinh, vậy cậu đành nằm trên giường tự giải quyết bằng tay vậy.

Nửa tiếng sau, cả hai rời khỏi khách sạn đi sang khu phố buôn bán bên cạnh.

Bạch Mộc Ninh xem trên bản đồ thấy khu phố này rất nhộn nhịp, ăn uống chơi bời gì cũng có nên cậu muốn đi xem thế nào.

Lúc này cũng đã mười giờ hơn nhưng người qua lại vẫn đông tấp nập, đâu đâu cũng chật ních người. Để tránh lạc mất nhau, ngay từ đầu, Bạch Mộc Ninh đã mạnh dạn nắm lấy tay Văn Cảnh.

Văn Cảnh cúi đầu nhìn bàn tay đang siết chặt của hai người, cứ như thể anh không dám tin, chẳng mấy chốc trên gương mặt đã nở một nụ cười.

Bạch Mộc Ninh mải mê ngắm cảnh náo nhiệt, thấy Văn Cảnh đứng yên không đi thì quay đầu lại nhìn: "Sao thế anh?"

Văn Cảnh nói: "Không có gì."

Bạch Mộc Ninh à một tiếng, nghĩ thầm Văn Cảnh đúng là kỳ lạ thật!

Cận kề cuối năm, các quầy hàng ven đường bắt đầu bán câu đối chữ Phúc, đồ trang trí, lồng đèn và cả những món phụ kiện đáng yêu.

Tất cả đều là những món phụ kiện cưng cưng dành cho các bé gái, như bờm tai thỏ, sừng hươu nhỏ, tai mèo, trông vô cùng dễ thương.

Bạch Mộc Ninh đứng trước một sạp hàng, thử cài một chiếc tai mèo rồi đeo lên đầu múa tay múa chân một chút.

Không phải cậu muốn mua cho mình, mà là đang lên kế hoạch bắt Văn Cảnh đội thử.

Đàn ông ấy mà, cứ phải nhảy disco trên ranh giới chịu đựng của người khác mới thú vị.

Cậu cũng muốn xem xem Văn Cảnh có thể nhịn được bao lâu.

"Bác ơi, cái này bao nhiêu tiền ạ?"

"Hai mươi tệ."

Bạch Mộc Ninh vừa định lấy điện thoại thanh toán thì chợt nhớ ra mình là một kẻ nghèo kiết xác, thế là đành ngượng ngùng đặt xuống.

"Thôi ạ, hơi mắc, để con xem thêm đã."

Bạch Mộc Ninh nắm tay Văn Cảnh định bỏ đi, bà chủ vội vàng gọi lại: "Chàng trai, đừng đi vội, con trả giá, cô bớt giá, có qua có lại mới vui chứ."

"Thế này nhé, cô thấy con cũng muốn mua, mà cô cũng muốn bán, coi như có duyên gặp nhau, cô bớt cho con năm tệ được không?"

Bớt năm tệ cũng vẫn không mua nổi...

Túi cậu còn nhẵn hơn mặt tiền nữa.

"Thôi ạ, vẫn mắc quá."

"Chà thằng bé này giỏi thật đấy, biết mặc cả ghê nha. Vậy cô lại bớt thêm năm đồng nữa, con đưa mười đồng là lấy được ngay. Giá này là thấp nhất rồi, cả chợ đêm không ai bán giá này đâu."

Bạch Mộc Ninh vẫn lắc đầu, nhưng Văn Cảnh bên cạnh lại nói: "Cô ơi, gói lại giúp tôi."

Bà chủ cuối cùng cũng bán được hàng, vui vẻ lấy túi nhựa đựng món đồ.

"Em trai cậu biết tiết kiệm thật, sau này chắc quản lý tiền tốt lắm đây."

"Sau này cô nào mà lấy được cậu nhóc chắc chắn sẽ sống tốt lắm đây."

"Em ấy không cưới vợ đâu, cảm ơn ạ." Văn Cảnh trả tiền xong thì nhận phụ kiện đưa sang cho Bạch Mộc Ninh.

Bà chủ nghe vậy thì sững lại một chút, có vẻ như đã hiểu ra điều gì đó nên không nói thêm nữa.

Bạch Mộc Ninh cũng không thấy có gì to tát, biết thì biết thôi. Cậu nhận lấy túi đồ, tiếp tục nắm tay Văn Cảnh dạo phố.

Đi được một đoạn, Bạch Mộc Ninh lấy chiếc bờm tai mèo ra rồi nói: "Thật ra là em muốn mua cho anh, em thấy anh mà đội lên thì sẽ đáng yêu lắm lắm."

Bạch Mộc Ninh cười ranh mãnh, giơ giơ bờm tai mèo lên ướm thử trước mặt anh.

Văn Cảnh nắm lấy cổ tay Bạch Mộc Ninh, không cho cậu đội lên cho mình, lạnh nhạt nói: "Không muốn." sau đó bước thật nhanh về phía trước.

Bạch Mộc Ninh vội vàng đuổi theo, cố gắng khuyên nhủ Văn Cảnh.

"Anh Cảnh, anh thử đội lên một chút đi mà? Em thấy chắc chắn sẽ đẹp lắm."

"Anh đừng cứng nhắc như thế chứ, bờm tai mèo dễ thương vậy mà, đội lên đảm bảo đáng yêu xỉu luôn á."

Văn Cảnh không hề dao động chút nào, cứ mặc kệ Bạch Mộc Ninh nói gì vẫn không đồng ý.

Mặt anh lạnh như tiền, viết rõ hai chữ "từ chối".

Bạch Mộc Ninh bắt đầu tung chiêu sát thủ, cậu đứng lại, nghiêm túc nói: "Nếu anh không chịu đội, em sẽ nằm ra đất ăn vạ đấy."

"Đừng ép em phải ăn vạ nha."

Ấp ủ mưu đồ la lối khóc lóc lăn lộn ở chỗ này chuẩn bị có tác dụng khiến Bạch Mộc Ninh thấy hơi hưng phấn.

Không biết Văn Cảnh sẽ phản ứng thế nào nhỉ?

Bạch Mộc Ninh chuẩn bị hạ thấp người, chọn một tư thế thật ngầu để bắt đầu màn nhào nháo của mình.

Nhưng thấy cậu thực sự định nằm ra đất, Văn Cảnh bèn bước nhanh đến kéo cậu dậy: "Mặt đất lạnh đấy."

Bạch Mộc Ninh chớp chớp mắt nhìn anh, mím môi tỏ ra vô cùng tủi thân.

Văn Cảnh đành phải nói: "Mười phút. Đây là giới hạn của anh."

Bạch Mộc Ninh được như ý nguyện nên hớn ha hớn hở đội bờm tai mèo lên đầu Văn Cảnh.

Chẳng mấy chốc một anh mèo lạnh lùng xuất hiện trước mặt, Bạch Mộc Ninh cầm di động hào hứng chụp lại khoảnh khắc sống động này: "Vừa rồi anh đâu có nói không được chụp hình."

Văn Cảnh mặt lạnh để cậu chụp tới tấp, nhưng đúng mười phút sau anh lập tức gỡ xuống ngay.

"Không được cho người khác xem. Nếu không, anh sẽ làm em không xuống được giường."

Bạch Mộc Ninh: "...?"

Thôi được rồi, cậu đã bị đe dọa, nhưng Văn Cảnh cũng đâu có nói là sẽ khiến cậu 'không xuống được giường' kiểu gì đâu.

Ban đầu chụp ảnh đội bờm tai mèo của Văn Cảnh rất vui, nhưng chẳng bao lâu sau lại cảm thấy mình lỗ nặng khi biết chiếc bờm tai mèo đó chỉ có năm tệ một cái.

Họ mua với giá mười tệ, nhưng phải mặc cả được giảm tới con số ấy, trong khi gian hàng này ngay từ đầu đã chỉ lấy năm tệ.

Lỗ nặng rồi.

-

Họ dạo chơi, ăn uống và mua sắm ở chợ đêm suốt hơn một tiếng đồng hồ mới bắt đầu quay về.

Khi đang trên đường về, Bạch Mộc Ninh lại bắt đầu làm trò: "Anh Cảnh, em đi không nổi rồi, anh cõng em được không?"

Văn Cảnh không nói gì mà trực tiếp quỳ ngồi xuống, Bạch Mộc Ninh không ngờ Văn Cảnh lại dễ nói chuyện như vậy nên thoáng chốc không biết có nên để anh cõng mình không.

Nói ra những lời này chỉ để làm khó người khác, vậy mà giờ người làm khó lại cảm thấy có tội.

"Em lên đi." Văn Cảnh thúc giục.

Bạch Mộc Ninh đành phải trèo lên, chẳng mấy chốc cơ thể cậu đã bật dậy theo Văn Cảnh rồi bay lên không trung, Bạch Mộc Ninh bất chợt ôm chặt lấy cổ Văn Cảnh.

Cảm nhận rõ ràng sự yêu chiều của Văn Cảnh khiến Bạch Mộc Ninh cứ hoảng hốt không thôi.

Sao lại có ai yêu thương người khác vô điều kiện đến thế chứ, dù có ầm ĩ vô lý đến bao nhiêu đi chăng nữa cũng không hề nổi giận chút nào?

Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể khiến Văn Cảnh nổi giận đây?

Văn Cảnh cứ thế cõng cậu trở lại khách sạn, ngay cả khi lên thang máy cũng không cho cậu xuống.

Khi về đến phòng khách sạn, Bạch Mộc Ninh muốn xuống, nhưng Văn Cảnh vẫn cõng cậu không buông, cho đến khi đi đến bên giường mới đặt cậu xuống giường.

Bị mất trọng tâm đột ngột, Bạch Mộc Ninh phải mất một lúc mới hiểu chuyện gì vừa xảy ra, Văn Cảnh lại ném cậu lên giường, chẳng hề dịu dàng chút nào cả.

May mà giường có độ đàn hồi tốt, nếu không chắc cậu gãy xương mất thôi.

Bạch Mộc Ninh chống khuỷu tay nhướng người lên, vừa đối diện với Văn Cảnh thì ngay lập tức, một nụ hôn nồng nhiệt ập đến. Cậu ngả người nằm trên giường, chìm đắm vào sự mềm mại ấy.

Bạch Mộc Ninh chỉ cho rằng Văn Cảnh hôn môi để lấy chút 'lời lãi' thôi, nên cậu cứ để mặc cho anh hôn mình.

Từ khu phố buôn bán đến khách sạn mất tầm mười phút, và suốt quãng đường mười phút ấy, đều là Văn Cảnh cõng cậu về.

Bạch Mộc Ninh cho rằng việc trả chút 'lời' là điều đương nhiên.

Chỉ là Bạch Mộc Ninh không ngờ rằng thứ Văn Cảnh muốn không chỉ có thế.

'Mạch sống' bất chợt bị nắm lấy, dù có cách một lớp quần áo nhưng vẫn mang lại một thứ kho.ái cảm tê dại sung sướng lan tỏa lên tận não.

'Mạch sống' lại cương lên đầy khí thế, nó nằm trong tay Văn Cảnh đầy đê mê mơ màng.

Chủ nhân của nó cũng sướng đến phát điên, đến mức quần áo bị cởi phăng ra mà chẳng hay biết.

Chờ đến khi cậu tỉnh táo lại thì bản thân đã thành con tôm lột vỏ rồi.

Nụ hôn vẫn tiếp diễn, những cái hôn nóng bỏng trượt dần xuống dưới, Bạch Mộc Ninh biết Văn Cảnh định làm gì.

Đầu óc mách bảo cậu nên từ chối, nhưng sức hút chết người ấy khiến cậu không thốt nổi lời cự tuyệt.

Khoảnh khắc được bao bọc bởi hơi ấm, Bạch Mộc Ninh hoàn toàn đắm chìm sa ngã vào trong cơn sung sướng ấy.

Đàn ông chính là vậy, miệng thì nói một đằng mà lòng nghĩ một nẻo, cơ thể thành thật bán đứng bản thân.

Chẳng mấy chốc 'mạch sống' tan chảy, Văn Cảnh nuốt xuống ngay trước mặt cậu.

Giây phút ấy, Bạch Mộc Ninh cảm thấy mình còn sướng hơn nữa.

Chỉ nằm ngửa trên giường nhưng Bạch Mộc Ninh thấy cứ như mình vừa bò lên bảy tầng lầu vậy, toàn thân rã rời, thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại.

Bạch Mộc Ninh tưởng mọi chuyện đã xong, nhưng Văn Cảnh bất ngờ cầm tay cậu đặt lên một "chỗ nào đó".

Văn Cảnh hôn lên tai cậu thì thầm đầy mê hoặc: "Bé Ninh, làm theo cách anh dạy em."

Bạch Mộc Ninh thật sự bị mê hoặc, chắc chắn kiếp trước Văn Cảnh là hồ ly tinh, chứ không thì sao cậu lại mắc bẫy thế này?

Cậu cúi xuống học theo Văn Cảnh để làm hài lòng anh. Nhưng 'cây mía' kia vừa to vừa lớn, 'thân mía' cửng lên cũng chẳng phải kích cỡ bình thường.

Đặc biệt thân mía vừa thẳng vừa dài, Bạch Mộc Ninh sợ hãi nuốt nước bọt.

Cậu thấy chắc mình chết quá.

Há miệng nhỏ thì nuốt không vào, chỉ có há lớn mới có thể nuốt được hết cây mía.

Miệng Bạch Mộc Ninh mỏi nhừ, vừa định lùi lại thì Văn Cảnh đã dùng hai tay giữ chặt đầu không cho cậu tránh né.

Bạch Mộc Ninh nức nở một tiếng, cậu ngẩng đầu trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ gây tội.

Khóe mắt cậu ngấn lệ, dùng ánh mắt im lặng nói rằng cậu thật sự không thể nuốt nổi nữa rồi.

Nhưng lúc này, Văn Cảnh chẳng hề biết thương hoa tiếc ngọc. Anh còn 'đổ thêm dầu vào lửa' bằng cách đội chiếc phụ kiện tai mèo lên đầu cậu.

"Tiếp tục đi."

Văn Cảnh thích thú nói: "Lần đầu gặp em, anh đã nghĩ một cậu nhóc xinh xắn thế này sao lại cứng miệng không chịu thừa nhận chẩn đoán của anh chứ?"

"Bây giờ cuối cùng cũng được nếm thử, vừa ngọt vừa mềm."

Văn Cảnh giữ chặt gáy cậu, không tiếc lời khen ngợi: "Bé Ninh thông minh thật, dạy một lần là biết ngay."

Miệng Bạch Mộc Ninh ê ẩm, môi bị ma sát đến đỏ mọng, ánh mắt nhìn Văn Cảnh đầy bất mãn.

Bao giờ 'nước đường' của 'cây mía' mới chịu b.ắn ra đây, cậu sắp không chịu nổi nữa rồi.

Đúng lúc Bạch Mộc Ninh định buông xuôi không làm nữa, đột nhiên Văn Cảnh đẩy mạnh cậu ra. Nhưng 'nước đường' của 'cây mía' vẫn bắn đầy mặt cậu.

Bạch Mộc Ninh nhắm chặt mắt, 'nước đường' từ khóe mắt chảy xuống.

Giọng Văn Cảnh vang lên: "Xin lỗi, làm bẩn mặt em rồi."

Nhưng lời xin lỗi này, Bạch Mộc Ninh chẳng nghe ra chút áy náy nào mà lại cảm nhận được sự khoái chí trong đó.

Cảm giác Văn Cảnh đang sướng đến phát điên.

Đồ khốn này!

Bạch Mộc Ninh mở mắt, hung dữ chùi từng chút 'nước đường' trên mặt lên ngực Văn Cảnh.

Đây là đòn báo thù cuối cùng của cậu.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com