Sao Anh Ấy Còn Chưa Chịu Chia Tay Với Tôi?

Chương 46: Sao anh ấy còn chưa chia tay với mình?



Sang ngày hôm sau khóe miệng của Bạch Mộc Ninh đỏ ửng, môi cũng đau ê ẩm vì phải dùng sức quá mạnh, đến mức cậu chẳng thể nói ra nổi câu nào mà chỉ có thể hừ hừ khe khẽ trong cổ họng.

Còn Văn Cảnh thì dậy sớm tham gia hội thảo, tinh thần bay phơi phới trông tràn đầy sức sống biết bao.

Bạch Mộc Ninh như còn lại nửa cái mạng, đến cả bò dậy khỏi giường còn không bò nổi.

Rất chi là không công bằng.

Sáng hôm nay cậu phải ăn cháo bằng ống hút, chỉ cần há miệng ra là đau đến chết đi sống lại.

Nhìn lại Văn Cảnh thấy anh chẳng hề hấn gì lại khiến Bạch Mộc Ninh bực mình ghê gớm.

Sau một hồi ngẫm nghĩ, cậu nhận ra vấn đề cốt lõi là do kích thước khác biệt, dẫn đến lực tác động lên miệng cũng khác nhau.

Nói trắng ra là do của Bạch Mộc Ninh nhỏ hơn thôi.

Nghĩ như vậy làm Bạch Mộc Ninh càng giận hơn nữa.

Đều là đàn ông với nhau sao lại có chuyện phân chia lớn nhỏ chứ?

Trong lòng cậu tràn đầy uất ức, thế là nhân lúc Văn Cảnh bận họp, cậu khởi động chế độ quấy rối, bắt đầu oanh tạc tin nhắn.

【Bạch Mộc Ninh: Đang làm gì đó?】

【Bạch Mộc Ninh: Đã một tiếng rồi anh không nói chuyện với em đấy.】

【Bạch Mộc Ninh: Em nhớ anh quá.】

【Bạch Mộc Ninh: Anh Cảnh ơi, em chán quá đi.】

【Bạch Mộc Ninh: Sao anh không trả lời tin nhắn của em vậy?】

【Bạch Mộc Ninh: Ga trải giường màu trắng xấu quá.】

Bạch Mộc Ninh nhắn một tràn tin nhắn lảm nhảm sang cho anh, tất nhiên, cậu cũng không để bụng chuyện Văn Cảnh có trả lời mình hay không mà chủ yếu làm phiền anh là chính.

Thử nghĩ mà xem, đang họp mà cứ bị người yêu nhắn tin làm phiền liên tục như vậy, bản thân thì lại không thể nhắn tin trả lời, có phải phiền lắm không? Có muốn tắt điện thoại luôn cho rồi không?

Bạch Mộc Ninh cho rằng, chắc chắn người bình thường sẽ thấy phiền phức với kiểu nhắn tin liên tục không hiểu chuyện thế này.

Nhưng đó cũng chính là hiệu quả cậu muốn.

Ném điện thoại qua một bên, Bạch Mộc Ninh chui vào chăn định ngủ bù. Tối qua giày vò đến khuya nên cậu chẳng ngủ được mấy.

Chính Văn Cảnh cũng nói hội thảo rất chán, mà cậu cũng chẳng có nơi nào để đi nên đành phải ru rú trong khách sạn vậy.

Nào ngờ chỉ mới vừa nằm xuống một phút, chiếc điện thoại bên cạnh bỗng rung lên không ngừng. Bạch Mộc Ninh còn tưởng có cuộc gọi đến, nhưng hóa ra là một loạt tin nhắn mới trên WeChat.

Tin nhắn nhiều đến mức rung liên tục không dứt.

Bạch Mộc Ninh ghé qua xem, xem khi mở WeChat lên thì trợn tròn mắt.

Tất cả đều là do Văn Cảnh gửi tới, anh trả lời từng tin nhắn nói xàm nói điên của Bạch Mộc Ninh khi nãy.

Ngay cả mấy câu nói vu vơ của cậu cũng được anh trả lời hết ráo.

Bạch Mộc Ninh nhìn chằm chằm màn hình mà ngẩn ngơ cả người.

Cậu nghĩ thầm rốt cuộc Văn Cảnh là loại người gì vậy? Tính cách quá tốt hay thật sự thích kiểu tương tác bạo lực nóng thế này?

Bạch Mộc Ninh cho rằng nó nằm ở vế sau.

Lúc trước ở chung khi tiếp xúc, Bạch Mộc Ninh có phần hơi lạnh nhạt, cho nên gương mặt Văn Cảnh cứ thấp thoáng vẻ thất vọng.

Còn bây giờ sau khi Bạch Mộc Ninh chuyển sang bạo lực nóng, nụ cười trên môi Văn Cảnh càng ngày càng nhiều.

Sao thấy anh ấy cứ như đang sung sướng vậy nhỉ?

Bạch Mộc Ninh bắt đầu gõ chữ, chuẩn bị nói anh là tập trung vào họp hành đi.

Nhưng đúng lúc này di động lại rung lên thông báo có tin nhắn mới, cắt ngang chuyện cậu định nhắn anh.

Tin nhắn gửi đến là của anh Chu, anh ta như đang đe dọa cậu.

【Anh Chu: Tôi cần biết Giang Thanh Từ đang ở đâu, giúp tôi tìm cho ra, nếu không, bản thỏa thuận giữa chúng ta sẽ xuất hiện trước mặt Văn Cảnh.】

【Anh Chu: Xin lỗi cậu, tôi cũng không muốn kéo cậu vào chuyện này, nhưng thật sự tôi không còn cách nào nữa, cho nên đừng ép tôi phải bán đứng cậu.】

Bạch Mộc Ninh nhìn tin nhắn anh Chu gửi tới, cả người như bị nhấn chìm vào trong nguy cơ, cậu thật sự sợ nếu Văn Cảnh phát hiện ra tình cảm của cậu dành cho anh chỉ là một sự lừa dối.

Nếu không sợ thì cậu đã chẳng dày công tốn sức tìm cách khiến cho Văn Cảnh chủ động chia tay như vậy rồi, chỉ cần mở lời là xong.

Nhưng chuyện mà anh Chu muốn biết cậu lại không nắm rõ, làm sao có thể nói cho anh ta đây?

【Bạch Mộc Ninh: Anh Chu à, tôi không thân quen với Giang Thanh Từ và Văn Kỳ, đến phương thức liên hệ còn không có thì làm sao mà hỏi đây?】

Bạch Mộc Ninh gửi tin nhắn đi, thấp thỏm chờ đợi đối phương có thể vì cậu không biết mà tha cho cậu một con đường sống.

Một cuộc gọi điện đột nhiên vang lên, Bạch Mộc Ninh do dự một lúc rồi mới nghe máy.

"Alo, anh Chu."

Giọng Chu Siêu lạnh như băng: "Giang Thanh Từ và Văn Kỳ định bỏ trốn, là do Văn Cảnh đứng ra thu xếp, cũng chính cậu ta khiến tôi không thể tìm ra Giang Thanh Từ. Cậu ta biết hết mọi chuyện, cậu là bạn trai cậu ta, hỏi một câu thì có sao?"

Bây giờ Chu Siêu đang rất nóng nảy vội vã, cách nói chuyện lạnh lùng không thôi.

Bạch Mộc Ninh bắt đầu khó xử, cậu chủ động hỏi về chuyện của bọn họ có khác nào tự tiết lộ thân phận của mình đâu?

Vốn dĩ Giang Thanh Từ đã nửa kín nửa hở nhắc nhở cho Văn Cảnh, nếu cậu còn tỏ ra quan tâm thì bị nghi ngờ là cái chắc.

"Anh Chu à, anh ấy sẽ không nói cho tôi đâu."

Bạch Mộc Ninh nghĩ nếu đến cả anh Chu còn không tra ra được, vậy chắc chắn chuyện này đã được giữ kín tuyệt đối, làm sao cậu hỏi được đây.

Có hỏi thì anh cũng sẽ không nói cho cậu.

Chu Siêu bắt đầu nổi điên, anh ta đập phá đồ đạc rồi gào lên: "Cậu còn chưa hỏi, sao biết cậu ta không nói cho cậu hả?"

"Văn Cảnh đã giúp Giang Thanh Từ chuyển viện, bây giờ tôi không tìm thấy em ấy."

Tiếng kính vỡ chói tai vang lên từ đầu dây bên kia làm nhức cả màng nhĩ.

"Bạch Mộc Ninh, tôi nói cho cậu biết, tôi nhất định phải biết Giang Thanh Từ ở đâu, nếu không, cá chết lưới rách, cậu cũng đừng mong yên ổn."

"Anh Chu à, dù tôi có hỏi đi chăng nữa thì anh ấy cũng không nói cho toi đâu, huống hồ gì tụi tôi đã chia tay rồi, sao tôi hỏi được nữa?"

Bạch Mộc Ninh dứt khoát bịa một câu, chứ thực tế là chưa chia tay, nhưng cũng sắp rồi.

Đây vốn dĩ là chuyện của Chu Siêu và Giang Thanh Từ nên Bạch Mộc Ninh không muốn dính vào, chỉ mong tránh đi thật xa, không quan tâm tới bất cứ ai nữa.

Đây là phi vụ phiền phức nhất cậu từng nhận, và bây giờ cậu đã bắt đầu hối hận vì dính vào nó rồi.

Chu Siêu quả quyết: "Cậu đang lừa tôi."

"Anh Chu, tôi thật sự không hề lừa anh, tôi nói đều là sự thật."

"Biết rõ mình nhận nhầm tôi còn ở lại làm gì? Tụi tôi đã chia tay rồi."

Bạch Mộc Ninh còn định nói thêm nhưng đúng lúc đó tiếng quẹt thẻ phòng chợt vang lên. Bạch Mộc Ninh biết là Văn Cảnh đã về bèn vội vàng tắt máy.

Ngay sau đó chạy chân trần vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa lại.

"Bé Ninh, em đang làm gì vậy?" Văn Cảnh gõ cửa nhà vệ sinh hỏi dò cậu ở bên trong.

Anh Chu sẽ không bỏ qua cho cậu, kiểu gì cũng sẽ dây dưa tiếp. Bạch Mộc Ninh vừa trả lời Văn Cảnh vừa tháo sim điện thoại.

"Em đang đi vệ sinh."

Cậu mở vỏ điện thoại, khe cắm thẻ lỏng lẻo dễ dàng nhấc lên.

Bạch Mộc Ninh kéo nhẹ một cái, thẻ SIM lộ ra ngoài.

Cậu ném thẳng vào bồn cầu không một chút do dự, sau đó nhấn nút xả nước.

Cậu ngồi trên bồn cầu xóa sạch toàn bộ tin nhắn trên điện thoại của mình, sau đó mới đi ra ngoài.

Cậu nhìn Văn Cảnh đang kéo rèm cửa sổ, cố gắng nở một nụ cười: "Chẳng phải anh sẽ bận cả ngày à? Sao lại về sớm thế?"

Đến giờ hàm vẫn còn ê ẩm, Bạch Mộc Ninh cố gắng mở miệng nói, nhưng giọng điệu có phần không rõ ràng.

Chiếc rèm dày nặng được kéo gọn sang một bên khiến ánh nắng ấm áp tràn vào phòng.

Đầu tiên Văn Cảnh dùng đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cậu, sau đó đi tới đứng sát bên cạnh rồi nhẹ giọng bảo: "Mặc quần áo vào trước đã."

Lúc này Bạch Mộc Ninh mới nhận ra mình chỉ mặc mỗi một chiếc quần đùi, cậu cúi đầu nhìn thoáng qua một cái rồi vội vàng cầm quần áo cạnh giường mặc vào.

"Anh nhắn nhưng không thấy em trả lời nên về xem có chuyện gì."

Bàn tay đang mặc quần áo của Bạch Mộc Ninh chợt khựng lại một chút, không trả lời tin nhắn sao?

Lúc này cậu chợt nhớ ra Văn Cảnh đã trả lời tin nhắn cậu, nhưng lúc cậu định trả lời thì bị anh Chu cắt ngang.

Nhưng chỉ có mười phút thôi mà, vì một chuyện nhỏ như vậy mà Văn Cảnh về luôn sao? Có quá lắm không?

Vội vàng đến mức này cơ à?

Dù hội thảo được tổ chức ngay trong khách sạn, nhưng rời đi giữa chừng như vậy cũng không hay cho lắm.

Người tham dự đều là các nhân vật danh tiếng trong giới học thuật, một hậu bối như anh lại bỏ đi mà không báo trước, chắc chắn sẽ bị người khác soi mói.

Lúc này Bạch Mộc Ninh đã mặc quần xong, cậu cài khuy rồi nói: "Anh Cảnh, anh mau quay lại đi, đừng để người ta bắt bẻ."

"Anh ổn mà, anh tự lo được."

Văn Cảnh đi đến ôm lấy cậu, tựa cằm lên vai cậu rồi nói: "Anh không quan tâm đâu, ở đây chỉ có bé Ninh là quan trọng nhất thôi."

Hơi thở ấm nóng phả lên cổ khiến Bạch Mộc Ninh hơi co rụt lại.

Văn Cảnh bỗng dùng chất giọng lạnh lẽo, chậm rãi nhấn từng chữ một: "Vậy mười phút đó bé Ninh đang nhắn tin với ai?"

"Sao không trả lời cho anh ngay vậy?"

"Anh quan trọng hay người khác quan trọng hơn?"

Bạch Mộc Ninh: "...?"

Câu này của Văn Cảnh nghe rất quen tai, cực kỳ giống cái kiểu bạo lực nóng mà cậu đang cố tình học theo.

Một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng Bạch Mộc Ninh, cậu chợt nhận ra mình trêu chọc nhầm người mất rồi.

-

Sau khi hội thảo kết thúc, hai người lái xe về Kinh Nam.

Chuyện đầu tiên khi Bạch Mộc Ninh trở về đó là liên hệ với Lý An Triệt. Lý An Triệt cũng có chuyện tìm cậu, thế là hai người hẹn gặp nhau ở căng tin bệnh viện.

Tối sáu giờ, căng tin bệnh viện vắng vẻ đến lạnh lẽo, chỉ có hai ba người nhà bệnh nhân đang vội vã dùng bữa.

Họ ăn trong trạng thái căng thẳng, nhai nuốt qua loa, như chỉ muốn nhanh chóng lấp đầy bụng để còn lo cho người thân.

Tinh thần của Bạch Mộc Ninh cứ thấp thỏm không yên, Lý An Triệt là người mở bằng một tin tức tốt: "Ninh à, tớ tìm được ông chú khốn nạn của tớ rồi, tai ương nhà tớ qua rồi."

"Anh Hạo Nam đã thuê luật sư giúp cho tớ, trước tiên sẽ nộp đơn kiện để phong tỏa tài sản, chẳng mấy chốc nữa nhà tớ sẽ được lấy lại thôi."

"Tìm ra nhanh vậy à?" Bạch Mộc Ninh kinh ngạc.

Từ lúc xảy ra chuyện đến nay mới hơn một tuần, mà giữa biển người mênh mông đã có thể tìm thấy dễ dàng như vậy sao?

Bạch Mộc Ninh vẫn nhớ đã từng hỏi Lý An Triệt có báo cảnh sát hay chưa, Lý An Triệt nói là báo rồi nhưng vô dụng thôi, cho nên mới có cảnh cậu ấy tự chạy đôn chạy đáo ra ngoài như kẻ mất trí.

Nhưng không ngờ thật sự tìm được rồi.

Lý An Triệt từ từ ăn cơm nói: "Chuyện này phải cảm ơn anh Hạo Nam, anh ấy dùng quan hệ giúp tớ tìm được, nếu không thì với cái cách mò mẫm của tớ thì không biết đến năm nào tháng nào mới tìm thấy."

"Cậu biết không? Tên chú khốn kiếp của tớ xài tiền của nhà tớ, sống cuộc đời xa hoa bê tha ở nơi khác, sau đó anh Hạo Nam mang người tới chặn kín ông ta luôn."

"Ông ta còn tính chạy nhưng bị mấy người to con giữ lại rồi nện cho một trận. Nghe tiếng ông ta kêu la mà tớ thấy hả dạ lắm."

"Đồ khốn đó, nếu không phải do ông ta lừa gạt nhà tớ thì ba tớ đã không đến mức phải nhập viện, suýt chút nữa ông ta đã khiến nhà tớ tan cửa nát nhà, bị đánh cũng xứng đáng."

Lý An Triệt căm phẫn nói, vẻ tức giận hiện rõ trên gương mặt.

"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc anh Hạo Nam làm nghề gì mà giỏi thế?"

"Tớ nhớ cậu từng nói anh ấy là bác sĩ Đông y đúng không?"

Bạch Mộc Ninh gật đầu, "Bác sĩ Đông y ở phòng khám Tam Vấn."

"Bác sĩ á? Nhìn không giống chút nào, cứ như mấy tay giang hồ trong phim hồi nhỏ tớ coi hơn."

Lý An Triệt kể lại cảnh mà mình từng thấy: "Ninh, cậu có biết không? Ở một thành phố xa lạ, chỉ cần một cú điện thoại thôi mà anh Hạo Nam đã có thể gọi đến rất nhiều người, ai nấy đều kính cẩn với anh ấy, mở miệng là 'anh Hạo Nam'."

"Trời ạ, lúc đó tớ cứ ngỡ mình đang đóng phim luôn ấy. Cậu nói xem, rốt cuộc anh ấy là ai?"

Lý An Triệt tò mò, mà Bạch Mộc Ninh cũng tò mò y hệt, chỉ là khác với Lý An Triệt ở chỗ ngoài tò mò ra cậu còn sợ hãi nữa.

"Đúng rồi, Ninh, cậu tìm tớ có chuyện gì vậy?"

Bạch Mộc Ninh vốn định bàn bạc với Lý An Triệt chuyện bỏ trốn, nhưng xem ra bây giờ bỏ trốn cũng vô ích vì kiểu gì cũng bị bắt lại thôi.

Lấy chú của Lý An Triệt làm ví dụ, mới thong dong được mấy ngày đã bị bắt rồi đấy.

Bạch Mộc Ninh thấy con đường bỏ trốn này không khả quan cho lắm, còn cần phải bàn bạc kỹ hơn.

"Không có gì, tại lâu rồi không gặp nên muốn thăm cậu thôi."

Có một vài việc không thể nói cho Lý An Triệt được, cậu không muốn làm liên lụy tới người khác.

Việc do mình gây ra thì nên tự mình giải quyết.

Lý An Triệt vẫn đang kể chuyện nhà mình, nhưng tâm trí Bạch Mộc Ninh đã trôi dạt đi nơi khác, cậu nghĩ về khoảng thời gian ở bên Văn Cảnh.

Bạch Mộc Ninh càng lúc càng làm quá mọi thứ lên, dù đi được cũng phải đòi cõng, ngủ thì muốn dỗ, thậm chí chỉ để uống một ly cà phê có kem cũng làm nũng ỉ ôi.

Mỗi chuyện riêng lẻ đều làm đủ cả, đến mức Bạch Mộc Ninh muốn đánh người luôn.

Vậy mà Văn Cảnh không những không tức giận mà còn nuông chiều cậu hết mức, anh không hề có một chút ý nghĩ muốn chia tay nào với cậu cả.

Bạch Mộc Ninh buồn rầu không thôi, cậu chống cằm nghĩ, tại sao anh ấy vẫn chưa chịu chia tay với mình?

Lý An Triệt nhận ra Bạch Mộc Ninh không tập trung bèn lo lắng hỏi: "Ninh, cậu sao thế? Trông cậu có vẻ không vui lắm, xảy ra chuyện gì à?"

Bạch Mộc Ninh cười gượng trả lời: "Không có gì đâu."

"Ninh à, tớ kể cậu nghe chuyện giật gân trong bệnh viện nhé." Lý An Triệt nói: "Dạo gần đây có một gã đàn ông đến bệnh viện quậy phá, nói rằng em trai mình mất tích ở đây rồi bắt bệnh viện giao ra cho bằng được."

"Bệnh viện nói người đó đã chuyển viện rồi, đến họ còn không biết, thế là anh ta kia nổi điên lên, cứ nằng nặc đòi bệnh viện phải giao em trai anh ta ra."

"Chuyện này kéo dài mấy ngày rồi, ngày nào anh ta cũng đến gây rối, cảnh sát cũng không giúp được gì nữa."

Bạch Mộc Ninh đã đoán được người đàn ông đó là ai, chắc hẳn là Chu Siêu.

Giang Thanh Từ tự sát rồi nhập viện ở đây, cậu từng gặp Chu Siêu trong bệnh viện.

-

Bước ra từ khu nội trú thì trời cũng đã tối, lúc này Bạch Mộc Ninh nhận được tin nhắn của Văn Cảnh.

Chẳng mấy chốc nữa là đến Tết, Bùi Thư Thần gọi bọn họ về ăn Tết nên Văn Cảnh muốn hỏi dò ý cậu.

Ý Văn Cảnh là anh sẽ tôn trọng quyết định của cậu chứ không bắt ép.

Ba mẹ Bạch Mộc Ninh đã mất từ lâu, trong nhà chỉ còn mỗi mình cậu nên trước giờ cậu luôn đón Tết một mình, thành ra dù có đi đâu cũng không sao cả.

Chỉ là khi nhìn dòng tin nhắn ấy của Văn Cảnh, Bạch Mộc Ninh im lặng, không biết nên trả lời thế nào.

Cậu không muốn đi, chỉ muốn chia tay, nhưng chẳng biết phải mở lời ra sao.

【Văn Cảnh: Nói chuyện xong chưa? Anh đến đón em nhé, anh đang ở gần đây.】

Bạch Mộc Ninh nhìn tin nhắn Văn Cảnh gửi cho mình, cậu chưa trả lời mà bấm tắt màn hình điện thoại.

Bạch Mộc Minh cất bước ra ngoài, bỗng có một người phía sau gọi tên cậu: "Bạch Mộc Ninh?"

Bạch Mộc Ninh nghe tiếng thì quay đầu lại, ngay giây tiếp theo miệng mũi cậu đều bị bịt kín, ý thức dần dần tan rã.

Ánh nhìn cuối cùng, người mà cậu thấy được chính là Chu Siêu.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com