Sao Anh Ấy Còn Chưa Chịu Chia Tay Với Tôi?

Chương 47: Người chết nợ tan, nợ tình cũng vậy thôi



Khi Bạch Mộc Ninh tỉnh lại, toàn thân chìm trong bóng tối, một chút ánh sáng le lói cũng không có, đôi mắt cậu hoàn toàn không nhìn thấy thứ gì như thể đã trở thành người mù vậy.

Đột nhiên xuất hiện trong bóng tối xa lạ, Bạch Mộc Ninh lập tức cảm thấy tim đập nhanh hơn, cơ thể cũng xuất hiện triệu chứng thở gấp.

Đây là biểu hiện của chứng rối loạn hoảng sợ (1), nếu cứ tiếp tục như vậy, có khi Bạch Mộc Ninh chưa kịp thoát đã tự dọa mình đến chết trước.

Thầm nghĩ như thế này thì không ổn, điều quan trọng nhất bây giờ là phải khiến bản thân bình tĩnh lại.

Hít sâu vài hơi vậy mà cảm giác hoảng sợ không hề giảm bớt, nhưng khi nhịp thở chậm lại, các triệu chứng thiếu oxy bắt đầu xuất hiện.

Ngực đau nhói, cậu đập đập vào vị trí ngực mình, mồ hôi trên trán chảy qua khóe mắt.

Trong bóng tối vô tận, đột nhiên trong đầu Bạch Mộc Ninh vang lên giọng nói của Văn Cảnh, anh nói: "Khi con người rơi vào trạng thái căng thẳng và hoảng loạn, có thể ấn vào huyệt Trung Xung (2) và huyệt Bách Hội (3)."

Văn Cảnh thực sự rất giỏi dạy những điều thực tế, giúp người ta nắm được một số kỹ năng có thể áp dụng trong cuộc sống.

Bây giờ đã có tác dụng rồi.

Theo phương pháp mà Văn Cảnh đã dạy trước đó, Bạch Mộc Ninh dần dần bình tĩnh lại.

Hơi thở dần đều đặn, máu lên não đầy đủ, cả người cũng trở nên tỉnh táo hơn.

Cậu bình tĩnh phân tích tình huống của mình, người bắt cóc cậu là Chu Siêu, và chắc chắn mục đích của Chu Siêu là để gặp lại Giang Thanh Từ.

Trước mắt mức độ nguy hiểm của người này rất cao, đã bắt đầu hành động liều lĩnh, chứng tỏ đã không còn lý trí mà phát điên lên rồi.

Bây giờ cậu không rõ vị trí cụ thể của mình là đang ở đâu, nhưng Bạch Mộc Ninh có thể đoán đại khái được môi trường xung quanh mình.

Không có ánh sáng, không khí ẩm thấp, Bạch Mộc Ninh nghĩ mình đang ở một tầng hầm nào đó.

Bạch Mộc Ninh không thể ngồi chờ chết ở đây được, cậu bắt đầu lần mò trong bóng đêm để tìm kiếm hy vọng được ra ngoài.

Bạch Mộc Ninh đứng dậy, cậu nhắm mắt lại, hoàn toàn tập trung vào thính giác và xúc giác của mình.

Cậu duỗi thẳng hai tay ra, bắt đầu bước thật chậm về phía trước theo một hướng nhất định, đi khoảng chừng mười bước, đầu ngón tay chạm phải một bức tường lạnh buốt.

Vách tường gồ ghề, chạm vào cảm giác như đá.

Sờ so.ạng tường để xác định lại một hướng rồi tiếp tục đi xuống, chạm đến góc rẽ, đi tiếp, cuối cùng chạm vào song sắt.

Sau một loạt thao tác như vậy, Bạch Mộc Ninh xác định mình đang ở trong một nơi giống như nhà tù.

Vị trí cửa đã bị khóa, Bạch Mộc Ninh không ra được, cậu dùng sức cố lắc thật mạnh để mở nó ra.

Nhưng đúng lúc này, trong bóng đêm đột nhiên xuất hiện giọng một người đàn ông: "Đừng phí sức nữa, mở không ra đâu."

"Chỗ này bị người khác cải tạo lại, không phá được."

Giọng nói không xa, có nghĩa là từ lúc cậu tỉnh lại, trong bóng tối này không chỉ có mình cậu.

"Anh Chu, anh làm gì vậy? Anh đang đùa với tôi sao?" Bạch Mộc Ninh bình tĩnh nói: "Trò đùa này chẳng vui chút nào đâu."

Không chỉ không vui mà có thể đối mặt với trách nhiệm hình sự.

Giờ mà la hét cũng chẳng giúp ích được gì, mà ngược lại chỉ khiến Chu Siêu nổi giận hơn, chi bằng cứ bình tĩnh thăm dò tình hình đã.

Chu Siêu cười lạnh, vẫn không hề để ý đến Bạch Mộc Ninh.

Rất nhanh sau đó, tiếng bật lửa vang lên, một đốm lửa nhỏ bùng lên, trở thành tia sáng duy nhất trong bóng tối.

Bạch Mộc Ninh nhìn Chu Siêu dùng bật lửa châm nến, chẳng mấy chốc bóng tối tan dần, ánh nến ấm áp giúp cậu nhìn rõ được toàn bộ xung quanh.

Đúng như cậu đoán, đây là một tầng hầm đã được cải tạo lại, không có cửa sổ, mà chỉ có một cánh cửa ở phía xa dẫn ra bên ngoài.

Cửa bị chất đầy đồ đạc, khoảng cách khá xa, ánh sáng yếu ớt khiến cậu không nhìn rõ, nhưng cậu thấy có một ký hiệu của vật dễ cháy.

Vậy có nghĩa là phải có lỗ thông gió, nếu không họ đã ngạt thở từ lâu rồi.

Vị trí của Chu Siêu có một chiếc giường, xung quanh có dấu vết từng có người sinh hoạt, nhưng có vẻ như đã lâu rồi không còn ai sống ở đây nữa.

Chu Siêu nhìn ánh nến một lúc rồi lên tiếng: "Hồi trước đây từng là nhà của tôi và Giang Thanh Từ, lúc ấy chúng tôi không có tiền, chỉ có thể tìm một chỗ miễn phí để ở. Tình cờ làm sao phát hiện ra tầng hầm này, thế là chúng tôi đã ở lại đây."

"Chúng tôi ở đây chắc tầm ba tháng, sau đó tôi kiếm được chút tiền rồi mới ra ngoài thuê phòng để ở."

"Cậu biết vì sao ở đây lại có một nhà giam không?"

Bạch Mộc Ninh lắc lắc đầu.

"Nghe nói trước kia từng có một người bị giam ở đây, sau đó thì thế nào tôi cũng không biết, dù sao thì khi chúng tôi đến đây thì nó đã trống không rồi."

Chu Siêu kể những câu chuyện chẳng ra chuyện, chỉ làm tăng thêm cảm giác sợ hãi, khiến toàn thân Bạch Mộc Ninh nổi lên một lớp da gà.

Chu Siêu lại nói: "Bạch Mộc Ninh, em ấy thật sự rất quan trọng với tôi, cậu có thể giúp tôi xem em ấy đang ở đâu không?"

"Tôi không tìm được em ấy, tôi muốn gặp em ấy."

Chu Siêu nói bằng giọng khẩn thiết van nài, gương mặt là sự u sầu thấy rõ.

Không biết đã bao lâu anh ta chưa cạo râu, trên cằm đầy những sợi râu lởm chởm.

Bạch Mộc Ninh khẽ cúi mắt: "Anh Chu à, tôi không biết thật."

Không nhận được câu trả lời mong muốn, Chu Siêu lập tức nổi cơn thịnh nộ: "Cậu lấy tư cách gì mà nói không biết?"

"Cậu phải biết!"

Chu Siêu bước đến bên cạnh Bạch Mộc Ninh, cách một song sắt, anh ta giận dữ nói: "Tại sao cậu cúp máy?"

"Đổi số điện thoại đúng không?"

"Nghĩ rằng tôi sẽ không tìm thấy cậu à? Cậu xem, tôi vẫn tìm được đấy thôi."

"Vậy nên trốn tránh thì có ích gì chứ?"

Những lời này của Chu Siêu, Bạch Mộc Ninh cảm thấy cứ như anh ta đang nói với Giang Thanh Từ.

Chắc hẳn Giang Thanh Từ cũng đã đổi số liên lạc.

Chu Siêu không tìm thấy cậu ta nữa.

"Anh Chu, Giang Thanh Từ trốn tránh anh, anh giam tôi cũng vô ích mà thôi, lẽ nào cậu ấy sẽ để anh gặp chỉ vì muốn cứu tôi sao?"

"Tính cách em trai của anh thế nào hẳn anh phải hiểu chứ?"

Bạch Mộc Ninh vốn không hiểu Giang Thanh Từ, cậu chỉ dựa vào lẽ thường của con người để phân tích tình huống, rồi nói ra những lời như thế.

Không thân cũng chẳng quen, ai ngu mà lại tự đưa mình vào chỗ nguy hiểm.

Bạch Mộc Ninh cho rằng Giang Thanh Từ cũng không phải kẻ ngốc.

"Em ấy sẽ không chủ động tìm đến đây, nhưng bạn trai cậu thì không quan tâm đến sống chết của em ấy đâu."

Chu Siêu cầm điện thoại của Bạch Mộc Ninh rồi bật nguồn lên, sau đó vào danh bạ: "Gọi cho Văn Cảnh, hỏi hắn đi."

Nhưng lập tức Chu Siêu đã từng mắt nhìn Bạch Mộc Ninh: "Sao danh bạ cậu lại trống trơn thế này?"

Bạch Mộc Ninh có thói quen lưu số trong thẻ SIM, khi đổi điện thoại rồi thì tất nhiên danh bạ sẽ chẳng còn gì cả.

"Chưa kịp lưu lại." Điện thoại của cậu vốn không tốt, sóng yếu, lúc này dù đã bật nguồn nhưng chẳng có lấy một vạch tín hiệu.

Chu Siêu ném điện thoại của Bạch Mộc Ninh đi, khiến cậu xót xa trong lòng nhiều chút.

Anh ta đành phải lấy điện thoại của mình ra rồi bật lên, đó là một chiếc điện thoại rất cũ, không phải smartphone, chỉ là một chiếc Nokia chỉ có thể nghe gọi.

Cùng là điện thoại, nhưng ở đây người ta có sóng, còn điện thoại của Bạch Mộc Ninh thì chỉ như một cục gạch.

Bạch Mộc Ninh nghĩ, Chu Siêu chắc hẳn đã nghĩ đến vấn đề tín hiệu nên mới đổi sang dùng điện thoại kiểu cũ.

Điện thoại thông minh ở những nơi sóng yếu thực sự chẳng có chút tác dụng nào.

Điện thoại của Chu Siêu nhanh chóng nhận được tin nhắn mới, anh ta vui mừng đáp lại: "Thanh Từ... Thanh Từ, cuối cùng em cũng chủ động liên lạc với anh, bây giờ em đang ở đâu, anh sẽ đến tìm em."

"Em đừng giận, nghe anh nói, anh thề từ nay về sau sẽ không kiểm soát em nữa, em muốn thích ai, ở bên ai anh cũng không can thiệp, chỉ cần em không rời xa anh, anh sẽ đồng ý hết mọi thứ."

"Còn nữa, không phải em muốn ra nước ngoài sao? Anh sẽ đi cùng em, em muốn đến nước nào cũng được, anh đều sẽ đi cùng em."

Lúc đầu Chu Siêu nói chuyện rất vui vẻ, rất phấn khích, nhưng chẳng mấy chốc lời nói của anh ta dừng lại, im lặng lắng nghe phía bên kia nói.

Không biết bên kia nói gì, mà một người đàn ông cao gần một mét tám lại bật khóc.

Đó là một nỗi buồn không cách nào nói thành lời, ánh mắt mờ dần, như thể không còn nhìn thấy hy vọng nữa.

Bạch Mộc Ninh đoán, chắc hẳn Giang Thanh Từ đã nói những lời rất tuyệt tình nên Chu Siêu mới buồn bã đến vậy.

Vậy nên nói Giang Thanh Từ thực sự chẳng quan tâm đến sống chết của anh ta, lúc này còn nói những lời khó nghe, còn muốn anh ta sống nữa không vậy?

Cuộc gọi đã kết thúc từ lâu, Chu Siêu mới bước đến bên giường ngồi xuống, anh ta im lặng hồi lâu mới nói: "Thanh Từ nói ghét tôi, cũng chưa từng thích tôi, bảo tôi đừng làm phiền cuộc sống của em ấy."

Chu Siêu nhìn Bạch Mộc Ninh rồi nói: "Cậu nói xem, sao em ấy lại ghét tôi chứ? Chúng tôi đã lớn lên cùng nhau, tôi đã chăm sóc em ấy từ nhỏ đến tận hai mươi mấy tuổi, sao em ấy có thể ghét tôi được kia chứ?"

Bạch Mộc Ninh cũng không hiểu rõ mối quan hệ giữa Chu Siêu và Giang Thanh Từ.

Chỉ có thể nói Chu Siêu quá cực đoan, quá mức cố chấp.

Tình cảm đơn giản lắm, không thích thì buông tay thôi, thế giới này ai mà chẳng sống được khi thiếu ai?

Bạch Mộc Ninh đã xử lý nhiều cặp đôi và vợ chồng, có những người tình cảm tan vỡ, cũng có những người đang yêu nhau đắm say, nhưng dù là loại nào đi chăng nữa, Bạch Mộc Ninh cũng chưa từng thấy được tình yêu son sắt đến suốt đời.

Vậy cho nên trong nhận thức của cậu, tình cảm không phải là tất cả trong cuộc sống, mất đi thì mất đi thôi, có gì to tát đâu, thật sự không cần thiết phải làm quá lên như thế.

"Anh chu à, anh có bao giờ nghĩ rằng cậu ấy không phù hợp với mình không? Anh xem, anh đẹp trai như thế, muốn kiểu người nào mà chẳng được?"

"Đừng phải lãng phí thời gian vào người không thích mình."

"Trên thế giới này nhiều người như vậy, đừng ép bản thân đi vào ngõ cụt."

Bạch Mộc Ninh an ủi Chu Siêu chủ yếu vì sự an toàn của chính mình, ai mà biết được Chu Siêu sẽ làm gì khi bị Giang Thanh Từ kích động chứ.

"Cậu thì biết cái gì?" Chu Siêu trừng mắt nhìn Bạch Mộc Ninh: "Giang Thanh Từ chỉ có một, cậu biết chúng tôi ở bên nhau vui vẻ thế nào không?"

"Chắc chắn em ấy thích tôi, nhưng em ấy không thích tính chiếm hữu của tôi cho nên mới chạy trốn như thế."

"Đúng là như vậy, chắc chắn em ấy thích tôi."

Đối với việc Chu Siêu điên tình thế này, Bạch Mộc Ninh cũng không còn gì để nói, cậu im lặng không lên tiếng nữa.

Rất nhanh sau đó, cậu giật mình sợ hãi vì câu tiếp theo của Chu Siêu: "Em ấy bảo tôi chết đi, thế thì tôi sẽ chết."

Bạch Mộc Ninh lập tức sởn tóc gáy, đừng nói Chu Siêu chôn cậu cùng chứ!

"Anh chu à, thế giới còn nhiều người tốt, anh đừng cực đoan như vậy."

"Và nữa, nếu Giang Thanh Từ thật sự quan tâm đến anh, sao lại có thể nói ra những lời lạnh lùng như vậy? Anh đừng nghĩ quẩn nhé."

Chu Siêu chẳng nghe lọt tai câu nào, anh ta hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của bản thân.

Anh ta đi đến cửa phòng giam, dùng chìa khóa mở chốt rồi nói: "Cậu đi đi, chắc họ đã biết được vị trí rồi, cậu ra ngoài ngồi đợi một chút, kiểu gì bạn trai của cậu cũng sẽ xuất hiện thôi."

"Xin lỗi vì đã bắt cậu tới đây, thật sự tôi không còn cách nào khác nữa."

Chu Siêu lại ngồi xuống giường, nghịch ngọn nến, có vẻ như anh ta thật sự muốn thả Bạch Mộc Ninh đi.

Khi có được tự do, Bạch Mộc Ninh lao vội về phía cửa, nhưng ngay khi cửa mở, cậu quay lại nói: "Anh Chu à, ra ngoài cùng nhau đi."

Không biết vì lý do gì, cậu muốn khuyên nhủ Chu Siêu.

Cậu chỉ cảm thấy cái chết như vậy chẳng có ý nghĩa gì.

Có gì mà không nghĩ thông, đàn ông mất đi thì mất đi thôi.

Chu Siêu liếc nhìn lạnh lùng nói: "Không muốn chết thì cút khỏi đây ngay, ba phút nữa nơi này sẽ nổ, cậu chắc chắn còn muốn lãng phí thời gian ở đây à?"

Bạch Mộc Ninh kinh hãi, mắt mở to, theo ánh mắt của Chu Siêu nhìn về phía cửa, cuối cùng cũng nhìn rõ những gì đang đặt ở đó.

Cẩn thận dễ cháy nổ.

Đột nhiên trong giây lát, cậu chợt nhớ ra công việc của Chu Siêu, anh ta là nhân viên phá dỡ tại công trường.

Thất tình nên muốn chết luôn sao?

Bạch Mộc Ninh nhìn về phía Chu Siêu nói: "Anh Chu, dù anh có chết đi thì Giang Thanh Từ cũng sẽ không đau lòng đâu, sao anh không nghĩ thông suốt chứ?"

"Cút!"

Thấy Chu Siêu thật sự đã phát điên, Bạch Mộc Ninh nhanh chóng bước về phía cầu thang, chẳng bao lâu sau, tiếng gọi của Chu Siêu vang lên từ phía sau: "Bạch Mộc Ninh!"

Bạch Mộc Ninh dừng bước, quay lại nhìn, Chu Siêu nở một nụ cười nhẹ rồi nói: "Nếu có cơ hội gặp Giang Thanh Từ thì hãy chuyển lời giúp tôi, chúc em ấy hạnh phúc."

"Cút đi!"

Bạch Mộc Ninh không ngoảnh lại, cậu chạy vội lên phía trên, dùng toàn bộ sức lực lao về phía ánh sáng.

Trăng bên ngoài đã treo cao, Bạch Mộc Ninh chạy mãi chạy mãi, cuối cùng dừng lại khi đến một khu rừng, cậu thở hổn hển không thôi.

Cậu quay lại nhìn nơi mình vừa đi ra, đó là một tòa nhà bỏ hoang ở ngoại ô, đã xây dựng nhiều năm nhưng sau đó chủ đầu tư bỏ trốn, không có công ty bất động sản nào nhận thầu, vì vậy tòa nhà trở thành công trình bỏ dở.

Tòa nhà hoang vắng đứng lẻ loi ở ngoại ô, chưa đầy vài phút sau, một tiếng nổ vang lên, tòa nhà đổ sập thành đống đổ nát.

Giữa làn khói mù mịt, tiếng còi cảnh sát vang lên khắp nơi.

Đầu tiên Bạch Mộc Ninh thấy vui mừng, nhưng rất nhanh cậu đã dừng lại.

Một chữ "chạy" chợt lóe lên trong tâm trí cậu.

Mọi người đều sẽ nghĩ cậu đã chết trong vụ nổ này, kể cả Văn Cảnh.

Ban đầu đã muốn kết thúc mối tình bắt đầu bằng sự lừa dối, giờ cơ hội đang ở ngay trước mắt, Bạch Mộc Ninh không có lý do gì để từ bỏ cơ hội này.

Nghĩ vậy, Bạch Mộc Ninh chạy một mạch vào rừng, lao thẳng về phía trước, hoàn toàn không để ý đến cảnh tượng phía sau.

Người chết nợ tan, nợ tình cũng vậy thôi.

 

「 ✦ GHI CHÚ ✦ 」

 (1) 恐慌症【Kǒnghuāng zhèng】hội chứng hoảng loạn (Panic Disorder) là một loại rối loạn lo âu, người mắc bệnh sẽ đột ngột cảm thấy lo sợ dữ dội, nghẹt thở, tim đập nhanh, chóng mặt, run rẩy, thậm chí có cảm giác như sắp ngất hoặc chết

(2) 中冲穴【Zhōng chōng xué】Huyệt Trung Xung là huyệt thứ 9 của kinh Tâm bào lạc (Pericardium), nằm ở chính giữa đầu ngón tay giữa, phía lòng bàn tay. Đây là huyệt thường được dùng trong cấp cứu vì có khả năng k.ích th.ích thần kinh trung ương, giúp làm tỉnh người ngất, giải trừ căng thẳng, sốc tâm lý, hoảng loạn. Khi ấn vào huyệt Trung Xung, có thể làm dịu trạng thái thần kinh hưng phấn quá mức, giúp người bệnh hồi tỉnh nhanh chóng. Trong Đông y, huyệt này được xem là "cửa ngõ giải cứu" trong các tình huống đột ngột mất ý thức (Nguồn:《经络腧穴学》– Đại học Trung Y Dược Bắc Kinh; TCM Wiki: Zhōngchōng (PC9))

(3) 百会穴【Bǎi huì xué】Huyệt Bách Hội là một trong những huyệt đạo quan trọng thuộc kinh Đốc mạch, nằm trên đỉnh đầu, tại điểm giao giữa đường nối hai đỉnh tai và đường giữa đầu. Tên gọi "Bách Hội" nghĩa là nơi hội tụ của trăm mạch, do đây là điểm giao hội của nhiều kinh mạch lớn. Huyệt có tác dụng an thần, ổn định tâm trí, hạ huyết áp, điều hòa khí huyết, thường được dùng trong các chứng mất ngủ, đau đầu, chóng mặt, hoảng loạn, lo âu. Day ấn nhẹ huyệt này giúp người bệnh bình tĩnh, phục hồi tinh thần nhanh chóng trong những lúc căng thẳng tột độ (Nguồn:《针灸甲乙经》– Hoàng Phủ Mật; TCM Wiki: Bǎihuì (GV20))


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com