Ta xuyên vào một quyển tiểu thuyết, nhưng trong sách lại chẳng hề có nhân vật nào như ta. Đây là đạo lý mà ta đã ngộ ra sau hai tháng ở thế giới này.
À đúng rồi.
Ta thậm chí còn không biết mình đã xuyên vào quyển sách nào.
Ngày đầu tiên đến đây, ta ngửa đầu nhìn trời, giữ vững tâm lý "đến thì đến thôi", nghĩ rằng nếu đã là định mệnh để ta làm nhân vật chính, vậy thì ta không thể phụ lòng ưu ái này, thế là ta chạy đến chỗ sư tôn.
"Sư tôn, mở cửa đi, đừng trốn bên trong không lên tiếng, ta biết người ở nhà mà."
Ta còn chưa kịp đọc xong lời thoại của Tuyết Di (nhân vật phim ấy mà), thì đã bị sư huynh đang canh giữ trên chính điện ngăn lại.
"Kẻ nào dám xông vào?"
"Ta đến tìm sư tôn."
"Sư tôn há có thể để đám ngoại môn đệ tử các ngươi muốn gặp là gặp? Có lệnh bài không?"
"Lệnh bài? Lệnh bài là…?" Là cái gì vậy?
Ta còn chưa kịp nói hết câu, hắn đã vung kiếm kề trước mặt ta.
Ta toát hết mồ hôi lạnh, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay đẩy thanh kiếm ra, cười gượng: "Xin lỗi sư huynh, ta chỉ đùa tí thôi, huynh đừng rút kiếm ra chứ…."
"Đùa?" Sư huynh không hiểu, nhưng với chữ "chơi" thì vẫn nắm rõ, "Đừng ham chơi, mau về luyện công!"
"Được!" Ta muốn khóc mà không khóc nổi, vừa định quay lưng bỏ đi thì lại bị hắn gọi giật lại.
"Khoan đã."
Ta kích động nhìn hắn: "Sư huynh, có chuyện gì sao?"
"Ta nhớ ra ngươi rồi, ngươi là sư muội quét tước ở cổng núi đúng không? Không đi quét sân mà chạy loăng quăng làm gì?"
Hóa đá rồi, đừng nhớ đến ta nữa.
Ta vốn nghĩ rằng mình đã nhận được kịch bản tu tiên, sẽ là một mối tình đầy đau thương giữa sư đồ tiên hiệp, ai ngờ bản thân chỉ là một ngoại môn đệ tử, ngày thường chỉ có thể cầm chổi quét sân ở cổng núi.
Thế là, ta đi quét sân thật.
Nhưng đã xuyên vào sách, thì chắc chắn sẽ không tầm thường, thế nên với một lòng nhiệt huyết, ta quyết định chờ đợi cơ duyên của mình ngay tại cổng núi. Kết quả là ngoài đám đồng môn cùng quét dọn với ta, ta chẳng thấy bóng dáng một ai mang vẻ phong hoa tuyệt đại.
Và rồi, ta đã quét sân suốt một tháng.
Chẳng lẽ ta cầm kịch bản nữ phụ?
Ta bắt đầu nghi ngờ.
Ngày thường không có việc gì, ta sẽ đến võ trường tìm cảm giác tồn tại, gặp chuyện đấu đá trong môn phái cũng sẽ nhảy vào góp vui. Đừng hiểu lầm, là một thanh niên ưu tú, đương nhiên ta luôn đứng về phía chính nghĩa, cứu người chứ không phải gây chuyện.O Mai Dao Muoi
"Dừng tay! Sao các ngươi lại ức h.i.ế.p đồng môn?" Ta dang tay đứng chắn trước mặt kẻ đang bị đánh đến thoi thóp trên đất.
"Hắn trộm linh thạch của bọn ta, hạ phẩm thì thôi, đằng này còn dám trộm mấy viên thượng phẩm, không đánh hắn thì đánh ai!"
Không đúng, nhân vật chính mà lại làm chuyện trộm cắp vặt sao? Hay là đây là nhân vật phản diện khi còn nhỏ, vì hoàn cảnh khốn cùng nên mới phải đi trộm cắp?
Lúc nãy ta cũng chưa nhìn kỹ người này trông ra sao, nhưng đây là một manh mối quan trọng.
Ta cúi đầu nhìn người đang nằm dưới đất, chỉ thấy hắn ngửa khuôn mặt sưng vù, dính đầy nước mũi và m.áu lên nhìn ta, ánh mắt tràn ngập vẻ biết ơn.
"Hu hu, sư muội…" Giọng nói khàn đặc.
Không phải đâu!
"Ngươi với hắn là một bọn?" Một tên trong số đệ tử bị trộm linh thạch nhìn ta đầy cảnh giác, chuẩn bị ra chiêu đánh tới.
Ta lập tức xua tay: "Không phải không phải, ta chỉ đi ngang qua thôi, ta còn tưởng các ngươi đang bắt nạt người ta chứ, ha ha…" Vừa nói ta vừa rón rén lùi lại, "Nếu là hiểu lầm thì ta không quấy rầy nữa ha, nhưng mà ta vẫn không ủng hộ bạo lực, chi bằng các ngươi đưa hắn lên Hình Luật Điện xử lý cho hợp quy củ…"
"Sư muội tốt quá, ta muốn nhận muội làm nghĩa muội…" Người nằm dưới đất khóc thút thít, cố gắng bò về phía ta, khiến ta giật nảy mình.
Không phải chứ, có ai nhận muội muội tùy tiện thế này không?!
Chỉ thấy tên cầm đầu nhóm kia bước lên một bước với vẻ khó chịu.
Ta lập tức nhấn chân ga, lao đi như bay: "Ta không quen ngươi, đừng có nhận bừa!"
Một lát sau, ta ngồi bệt xuống bậc thang trước cổng núi, dùng chổi nghịch đám lá khô dưới đất.
Nhìn những con tiên hạc đang bay qua bay lại ở phương xa, ta thở dài một tiếng.
Mệt rồi, diệt vong đi.
Sân này, ta đã quét suốt hai tháng, người cũng đã gặp cả trăm, đừng nói là nhân vật chính có hào quang, ngay cả pháo hôi ta cũng chưa từng thấy.
Bảng xếp hạng quét dọn ta đã đứng đầu đến mức chán chê.
"Nguyên Nguyên, chủ sự gọi ngươi qua kia!" Một giọng nữ đột ngột vang lên.
Ta quay đầu lại, thì ra là Chương Bình – nữ đồng môn cùng ăn cùng ở với ta.
Ta phủi bụi bặm trên người, đứng dậy đi qua, không giấu nổi sự kích động: "Có chuyện gì quan trọng sao?"
Chẳng lẽ cơ duyên của ta tới rồi, ta thật ra vẫn có tên trong cốt truyện?!
Chương Bình chỉ nói không biết, bảo ta tự đến chủ sự điện.
Mang theo tâm trạng vừa lo lắng vừa háo hức, ta đi đến hậu cần… à không, là chủ sự điện, nhìn vị chủ sự đang mỉm cười mà cất lời:
"Đệ tử ngọai môn Sở Nguyên Nguyên, siêng năng chịu khó, làm việc cẩn thận… Chuyển vào nội môn, ngày mai đến linh điền báo danh."
Sau đó, ông ta nói gì nữa, ta cũng chẳng còn để tâm.
Tim ta đã ch.ết lặng.
Thế là, ngày hôm sau, ta ôm cái ghế nhỏ ngồi ngay đầu ruộng.
Linh điền, chính là nơi trồng linh thảo và tiên quả.
Còn ta, chỉ là đổi một chỗ khác để tiếp tục lao động.
Ta quả nhiên không phải nhân vật trong sách.
2
"Hây, đi đi đi!
"Lương vốn đã không cao, các ngươi mà còn ăn trộm thì chịu sao nổi!"
Đây đã là con linh thú thứ n ta đuổi đi rồi.
Linh điền tựa lưng vào hậu sơn, thường xuyên có linh thú hoang dã hoặc động vật nhỏ từ trên núi xuống trộm linh quả ăn.
Nhiệm vụ của ta, ngoài chăm sóc linh điền ra, còn phải xua đuổi đám khách không mời này.
May mà những linh thú này phẩm cấp không cao, cũng chưa khai trí, thế nên việc đuổi đi cũng không quá khó khăn.
Chỉ là hơi mệt một chút.
Ta ngồi lại xuống cái ghế nhỏ, thở dài lần nữa.
Ta đúng là một nhân viên trẻ chăm chỉ làm việc.
Tối hôm đó, ta nằm trong căn nhà gỗ bên cạnh linh điền, lắng nghe tiếng ve kêu ngoài cửa sổ mà dần chìm vào giấc ngủ.O Mai Dao Muoi
Đột nhiên, một tràng âm thanh rên rỉ kỳ quái vang lên.
Không quá ồn, nhưng ta không thể bỏ qua.
Nói nhảm, đêm tối gió cao, cái tiếng này không đơn giản!
Thế là ta khoác thêm áo, cầm lấy đèn lồng, lần theo tiếng động đứt quãng ấy mà tìm thấy…
Một con ch.ó đen nhỏ bị thương.
Lúc này, nó đang nằm bẹp trong bụi cỏ, cái bụng nhỏ phập phồng theo từng nhịp thở yếu ớt, mùi m.áu tanh tràn ngập trong không khí.
Ta cau mày.
Ta không thích mùi m.áu, rất khó chịu.
Suy nghĩ một lúc, ta vẫn ngồi xuống kiểm tra vết thương của con ch.ó nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chân phải bị thương, m.áu vẫn đang rỉ ra, bụng cũng không biết bị thứ gì cào trúng, để lại mấy vết thương còn mới.
Dù ta chỉ là kẻ làm tạp vụ, nhưng dù gì cũng là tiểu thuyết tu tiên, ta dù có kém cỏi đến đâu cũng là đệ tử trong tông môn.
Khụ, phải tự tin lên, ta vẫn có chút nội lực, chữa trị một con ch.ó nhỏ bị thương không thành vấn đề.
Đã nhìn thấy rồi thì không thể khoanh tay đứng nhìn.
Hơn nữa, con ch.ó nhỏ này trông rất giống chú chó ta từng nuôi ở kiếp trước.
Vậy nên, ta đã cứu nó.
"Chó nhỏ, ngươi có nghe hiểu lời ta nói không?" Ta nhìn đống băng vải quấn kín con ch.ó đến ba lớp, thử dùng ngón tay chọc chọc vào chỗ không bị thương của nó.
Có lẽ do vết thương quá nặng, chó nhỏ thậm chí chẳng còn sức mở mắt.
Ta ngồi xổm dưới đất, bất đắc dĩ chống cằm bằng lòng bàn tay: "Ngươi có thể hóa thành người không? Trong tiểu thuyết đều viết như vậy mà."
"Ư ư…"
Mắt ta sáng lên, lập tức nằm rạp xuống đất, ghé sát vào đầu chó nhỏ: "Ngươi nói đi, ta nghe đây!"
"Grừ…"
"Ừ ừ!"
Chó nhỏ nghiêng đầu một cái, bắt đầu ngáy khò khò.
"Khoan, vậy là ngủ luôn à?"
3
Từ ngày ta chuyển sang chỗ mới đến giờ cũng đã hơn một tháng, ta sớm đã dần quen với cuộc sống ở đây.
Cũng đã nhìn thấu cái sự thật rằng — ta chẳng phải nhân vật chính gì cả.
Bây giờ ta chỉ muốn làm một con cá mặn vui vẻ, lặng lẽ sống qua ngày, chờ đến lúc được về nhà.
Còn về con ch.ó nhỏ lông đen kia, từ cái ngày ta cứu nó về, trong đầu ta từng vụt qua vô số mô típ trong mấy cuốn tiểu thuyết kiếp trước.
Nhưng mà, sau nhiều ngày quan sát, ta có thể khẳng định: con ch.ó đen nhỏ ấy thật sự! Chỉ là một con ch.ó ta bình thường!
Không có chút linh lực nào!
Đến cả yêu thú cũng không tính!
Cho nên ta cũng buông bỏ luôn.
Giờ phút này, con ch.ó nhỏ ấy đang cọ cọ vào ống quần ta, phát ra tiếng "gừ gừ" khe khẽ.
Đáng ghét, sao mà dễ thương quá! Muốn xoa nó quá đi!O Mai Dao Muoi
"Thôi thì, coi như nuôi thú cưng vậy."
Nghĩ xong, ta liền ôm lấy nó mà vò vò nắn nắn cả buổi.
"Nguyên Nguyên!" — ngoài ruộng linh điền vang lên tiếng gọi, cắt ngang hành động của ta.
Quay đầu nhìn lại, hóa ra là Chương Bình, bạn cùng phòng trước đây, thỉnh thoảng hay ghé thăm ta.
"Bình nhi!"
Hu hu hu, cuối cùng cũng có người đến chơi với ta rồi.
Ta đang định nhào tới cho nàng một cái ôm, ai ngờ nàng vừa quay đầu liền cúi xuống xoa xoa con ch.ó nhỏ bên chân ta.
Ta nhào vào không khí.
Thôi được, chuyện này không phải lần đầu, cũng chẳng phải lần cuối.
Ta u oán nhìn hai người — à không, một người một chó — lòng đầy phiền muộn.
"Sao con Hắc Oa này vẫn không cho ta đụng vào thế, đúng là chẳng thân thiện gì cả." — Chương Bình lầm bầm.
Nghe vậy, ta chỉ biết lắc đầu.
Ta cũng thấy kỳ lạ, bình thường thì nó quấn ta như sam, nhưng cứ có ai khác muốn đụng vào là nó lại né đi, không chịu cho chạm.
"Chắc là trước kia bị thương, nên cảnh giác thôi." — Ta chỉ còn biết giải thích vậy.
"Thôi, không nói chuyện này nữa, ta đến tìm ngươi là có việc quan trọng." — Chương Bình nói với vẻ nghiêm túc, làm ta cũng bất giác căng thẳng theo.
"Chuyện gì thế?"
"Hai ngày nữa là đại hội tỷ thí môn phái, các đệ tử danh môn quý tộc đều sẽ đến đây."
"Ừ, ta cũng nghe nói rồi."
Thực ra, ta đã tính sẽ đi xem từ lâu, mấy cái đại hội như này, nhân vật chính và nữ chính chắc chắn sẽ có mặt.
Dù ta chẳng phải nhân vật gì, nhưng ít nhất cũng phải biết mình rơi vào cuốn truyện nào, để lỡ đâu bất ngờ bị cuốn vào mạch truyện thì còn biết đường ứng phó.
…
Một lúc im lặng.
Ta nghi hoặc nhìn Chương Bình, nhưng nàng lại không nói tiếp nữa.
"Hết rồi?"
"Hết rồi."
"Chỉ vậy thôi?"
"Ừ, chỉ vậy thôi."
...
Được rồi, ta đáng lẽ phải sớm hiểu ra, cái mà nàng coi là "việc quan trọng", với ta thật ra chẳng đáng để để tâm.
Tiễn Chương Bình xong, trời cũng đã tối hẳn, ta dụi dụi mắt, cảm giác mệt mỏi ập đến.
"Lạ thật, sao đầu óc cứ choáng váng."
Con Hắc Oa ban ngày nghịch ngợm là thế, giờ đang ngoan ngoãn nằm nghỉ bên mép giường.
Ta vừa ngáp vừa cởi áo ngoài, lê bước về phía giường, mới đến bên cạnh giường thì thấy Hắc Oa khẽ giật tai, từ từ mở mắt.O Mai Dao Muoi
Ta mỉm cười cúi xuống xoa đầu nó, nói:
"Đánh thức mày à?"
Hắc Oa lúc đầu cũng ngoan ngoãn để ta xoa, nhưng chẳng hiểu sao, như phát hiện ra gì đó, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn ta chằm chằm.
Ta khó hiểu nghiêng đầu:
"Sao thế?"
Hắc Oa dời ánh mắt xuống dưới, rồi đột nhiên dựng hết cả lông, nhảy phốc xuống giường.
Cơn buồn ngủ ập tới, ta chẳng buồn để ý Hắc Oa kỳ quái làm gì, tiện tay quăng bộ trung y lên giường, rồi chui thẳng vào chăn.
Trong lúc ngủ mê, ta lờ mờ nghe thấy có ai đó đang nói chuyện, nhưng chẳng nghe rõ được gì.
"Con gái nhà ai lại chỉ mặc mỗi cái yếm thế này..."
Yếm gì mà yếm, rõ ràng là áo hai dây mà. — Ta khó chịu chép miệng.
"… Lầm bầm cái gì thế?"
Có cảm giác có thứ gì đó cứ phẩy phẩy qua mặt ta, ta theo bản năng đưa tay lên gãi gãi.
"A, tóc à…"
Kỳ lạ, con gấu bông của ta đâu?
"Ừm?"
Tìm thấy rồi!
Ta vươn tay ôm chặt lấy cái thứ vừa chạm vào, dụi dụi mặt vào nó, mãn nguyện tiếp tục ngủ.