Sao Các Nam Chính Cứ Bám Theo Ta Vậy?

Chương 2



4

 

Chầm chậm tỉnh dậy, ta cảm thấy tinh thần sảng khoái, liền vươn vai một cái thật dài.

 

"Giấc ngủ tối qua đúng là chất lượng vượt bậc đó nha!"

 

Ta vừa nói, vừa định với tay lấy bộ trung y để trên giường, thì bất chợt nhận ra trong chăn có một cục đen sì, ủ rũ — là Hắc Oa (nhóc cún đen nhà ta).

 

"Ơ? Không phải tối qua mày nằm dưới đất ngủ sao? Khi nào lại chui lên giường thế này?"

 

Ta bế Hắc Oa lên, ôm vào lòng mà xoa xoa bộ lông mềm mượt:

 

"Quả nhiên vẫn là trong chăn ấm áp hơn chứ gì~"

 

Chợt nhớ lại lúc ngủ hình như ta có ôm thứ gì mềm mềm, bỗng hiểu ra.

 

"Thì ra tối qua ta ôm mày ngủ đấy à, cảm ơn nha."

 

Nói xong, ta bế Hắc Oa lên cao, hít một hơi thật sâu vào bộ lông mềm mượt:

 

"Hu hu, cún con của ta sao mà đáng yêu thế chứ!"

 

"Auuu...!"

 

Hắc Oa cứng đờ cả người, để mặc ta vò vò nắn nắn, không dám động đậy.

 

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gọi của Chương Bình (sư tỷ cùng môn):

 

"Nguyên Nguyên, chuẩn bị xong chưa, đại hội tỷ thí sắp bắt đầu rồi!"

 

Ta vội vàng đáp lại một tiếng:

 

"Xong ngay đây!"

 

Rồi cuống quýt bò dậy thay đồ.

 

Đại hội tỷ thí của môn phái, tổ chức mỗi năm một lần, lại còn do phái Thiên Hoa, môn phái lớn nhất tu chân giới — cũng chính là môn phái của ta — đứng ra tổ chức, tất nhiên thu hút biết bao nhiêu tiên môn đến tham gia.

 

Sự kiện lớn như vậy, sao ta có thể bỏ lỡ!

 

Nhưng mà...

 

"Hắc Oa, buông ra!"

 

Ta cúi đầu nhìn nhóc cún đen bé tí đang cắn chặt lấy ống quần ta, vừa bực mình vừa bất lực.

 

Nghe ta quát, Hắc Oa như thể bị tiêm thuốc kích thích, càng kéo mạnh hơn, còn lôi cả ta về phía trong phòng, vừa kéo vừa phát ra tiếng "gừ gừ" khe khẽ.

 

"Mày lôi ta làm gì, ta phải đi xem đại hội tỷ thí mà!"

 

Ta vừa nói vừa dùng sức gỡ ra, nhưng mà — không sao thoát nổi!

 

Bó tay hết cách, ta đành phải thi triển pháp thuật, tạm thời cố định Hắc Oa tại chỗ.O Mai Dao Muoi

 

"Thuật pháp này cùng lắm giữ được nửa canh giờ, mày ngoan ngoãn ở yên trong phòng, đợi ta về sẽ chơi với mày tiếp, chịu không?"

 

Nói xong, ta xoay người, hớn hở bước nhanh về hướng Ngọc Lan phong, nơi tổ chức đại hội.

 

5

 

"Nghe nói lần này đến không chỉ có những môn phái thường niên, mà dạo gần đây giới tu tiên còn…"

 

"Ngươi nói cái môn phái kỳ lạ này, chẳng khác nào mầm cỏ non mới nhú, có bản lĩnh gì mà dám đến đây?"

 

"Nghe đồn trong phái đó có một món tiên gia chi vật trấn giữ, mới có thể…"

 

"Hừm, tôn chủ của môn phái đó dường như là…"

 

Môn phái đó… môn phái đó… môn phái đó…

 

Rốt cuộc là môn phái nào chứ! Các ngươi không thể nói hẳn cái tên ra sao!

 

Vừa nghe thôi cũng biết đây là mô típ thường thấy trong tiểu thuyết, chắc chắn môn phái này không đơn giản.

 

Vì vậy, ta kiềm chế sự kích động trong lòng, tiến lại gần nhóm người đang bàn tán, hỏi:

 

"Các vị sư tỷ, môn phái mà các tỷ đang nói rốt cuộc tên là gì vậy?"

 

"Chuyện này…"

 

Mấy người nhìn nhau, cuối cùng cười gượng.

 

"Chúng ta cũng không biết."

 

Được rồi, vậy các ngươi bàn tán cái gì thế!

 

Nhìn thấy vẻ thất vọng của ta, một sư tỷ lên tiếng giải thích:

 

"Không phải chúng ta cố ý giấu ngươi, mà là môn phái này chưa từng đăng ký danh hiệu. Lần này tham gia cũng chỉ gửi thiệp mời, đệ tử trong phái cũng chưa từng lộ diện, vô cùng thần bí."

 

Nghe xong, mắt ta sáng rực.

 

Đây chẳng phải là thiết lập nhân vật chính sao!

 

Hơn nữa, những lời miêu tả này nghe quen quen, biết đâu lại chính là nội dung trong quyển tiểu thuyết nào đó mà ta từng đọc ở kiếp trước!

 

Chỉ cần môn phái này xuất hiện, mọi chuyện sẽ sáng tỏ!

 

6

 

"Nguyên Nguyên, ngươi đang tìm gì vậy?"

 

Chương Bình đứng bên cạnh ta, thấy ta cứ đảo mắt nhìn quanh khán đài, liền chọc chọc vai phải ta.

 

Ta thấy tìm mãi cũng chẳng thu hoạch được gì, bèn quay sang đáp lại nàng:

 

"Tìm cơ duyên."

 

Ta nói với vẻ đầy thần bí, nghiêm túc lắm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chương Bình nghe xong, vẻ mặt mơ mơ hồ hồ, nửa hiểu nửa không, rồi nói:

 

"Cơ duyên thì đâu phải muốn là có, chẳng phải người ta vẫn nói số có thì sẽ có, tất cả tùy vào duyên phận hay sao?"

 

Ta hừ một tiếng, nghiêm nghị đáp:

 

"Cơ duyên của ta, chỉ có thể tự tìm."O Mai Dao Muoi

 

Ta đây ngay cả vai quần chúng đánh lộn cũng không được, muốn ngồi chờ duyên phận đến á? Đợi đến lúc hồn bay về trời chắc cũng chẳng biết mình ch.ết vì cớ gì.

 

Đang lúc nói chuyện, bỗng phía trước có tiếng ồn ào vang lên:

 

"Đến rồi đến rồi!"

 

Đến?

 

Cái gì đến?

 

Ta lập tức hướng ánh mắt về phía phát ra âm thanh.

 

Chỉ thấy trên đài cao, sương mù lượn lờ, khí tiên lành lạnh bao phủ, từ trong lớp sương mỏng manh ấy lộ ra một thân hình cao lớn, thẳng tắp.

 

Tất cả đệ tử phía dưới đều thu lại dáng vẻ lơ đễnh, đồng loạt nghiêm túc hẳn lên.

 

Ngay cả người của các môn phái khác cũng đều chỉnh lại tư thế, mặt đầy cung kính.

 

Xem ra, đó chính là vị sư tôn mà ta chưa từng gặp của phái Thiên Hoa.

 

Thanh Liên Tiên Tôn — Quân Lăng.

 

Cái tên này, nghe cũng rất "nhân vật chính".

 

Chỉ là, ta nghe xong lại thấy xa lạ lắm.

 

Có lẽ cũng giống ta, chỉ là nhân vật bên lề chẳng ai để ý.

 

7

 

Ta chán chường nhìn quanh, cố tìm kiếm thứ gì đó bất thường.

 

Ngay sau đó, ta cảm nhận được một ánh nhìn hướng về phía mình, liền quay lại nhìn.

 

Quân Lăng…?

 

Chắc chắn là ta nhìn nhầm, ta nhắm mắt rồi mở ra lần nữa.

 

Quân Lăng đang cúi đầu trò chuyện với tùy tùng bên cạnh.O Mai Dao Muoi

 

Ừm, chắc là ảo giác của ta rồi.

 

Ta hạ giọng hỏi Chương Bình: "Tất cả môn phái đã đến đủ chưa?"

 

Chương Bình quan sát xung quanh, rồi trả lời: "Vẫn chưa, Ngọc Tiên Tông và Quảng Vi Phái còn chưa đến."

 

Chương Bình hiện đang làm việc ở Điện Chủ Sự, trước đó cũng tham gia ghi chép việc các môn phái đến thăm.

 

Quảng Vi Phái… sao nghe quen quen.

 

Không trách ta nhớ không ra, đọc nhiều tiểu thuyết quá, chỉ dựa vào một cái tên môn phái, ta hoàn toàn không nhớ nổi đã thấy nó trong cuốn nào.

 

"Đúng rồi, cái môn phái kia đến chưa?" Ta vội hỏi.

 

"Cái môn phái nào?" Chương Bình ngơ ngác.

 

"Chính là cái môn phái đó."

 

"Hả?"

 

Là lỗi của ta, chỉ nhớ mỗi "cái môn phái đó".

 

"Nghe nói là môn phái mới có một tiên vật trấn giữ ấy…" Ta bổ sung.

 

"Ồ, ngươi nói cái môn phái đó à, vẫn chưa đến."

 

"Vậy à…" Thất vọng, quá thất vọng.

 

Sự kiện trọng đại thế này, kẻ mới đến sao có thể trễ nải chứ!

 

Ta chán nản nhìn quanh, nhân lúc đại hội chưa chính thức bắt đầu, ta quyết định đi dạo chỗ khác, tìm thêm manh mối.

 

Cứ thế mà đi, ta đã đến một khu rừng rậm rạp.

 

Vừa định bước tiếp, một giọng nói lạnh lẽo truyền đến.

 

"Đi thêm nữa chính là Sương Khí Lâm rồi."

 

Ta lập tức khựng lại, nhẹ nhàng thở ra.O Mai Dao Muoi

 

"Đa tạ."

 

"Không cần."

 

Ta định xoay người xem ai đã giúp mình, nhưng bất ngờ cả cơ thể như bị định trụ, không thể nhúc nhích.

 

Linh lực thật mạnh!

 

"Ờm… vị đạo hữu này, vì sao lại định trụ ta?" Ta chần chừ mở miệng.

 

"Thuật pháp này cùng lắm chỉ giữ ngươi lại nửa canh giờ, cứ ở đây chờ, sau đó tự nhiên sẽ giải."

 

Câu này… nghe quen quá.

 

Chẳng phải sáng nay ta cũng nói với Hắc Oa như vậy sao?

 

"Hắc Oa…?" Nhưng rõ ràng Hắc Oa chẳng có chút linh lực nào mà?

 

"Chậc…"

 

Hắn… vừa "chậc" một tiếng phải không?

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com