Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật

Chương 51: Phố Bát Giác (1)



Giselle cảm thấy mình chỉ đến góp cho đủ số ở buổi bỏ phiếu bầu Phó Ban liên lạc học sinh gốc Muggle mới. 

Nói là học sinh năm nào cũng có thể tham gia ứng cử, nhưng thấy rõ là chỉ có tụi năm 5 ứng cử, thêm một anh năm 4 góp vui mà thôi. Thì cũng dễ hiểu, đến khi nhậm chức là đã hết năm 5 sắp lên năm 6, ít nhất cũng phải đương nhiệm hai năm, chứ năm 7 còn tham gia làm gì.

Giselle không khỏi nhớ lại thuyết Muggle giàu nghèo của mình khi lần đầu tiên được gặp hết học sinh gốc Muggle của Hogwarts. Có lẽ vì đã U40, cô tự tin mình quan sát không lầm, gia cảnh của những đứa nhỏ này cô đều áng chừng được hòm hòm. 

Và quả thật, như ông bà Gibson hay ba má Ive, chị Kara đã là gia đình tốt nhất trong số này, phần lớn là con nhà trung lưu, con lai với Á hoặc Phi, và thấp nhất thì cỡ như nhà nhóc Zorander.

Cô tự trách mình vì suy nghĩ phân biệt giàu nghèo này, nhưng biết sao được khi cái nghèo đeo bám mãi kiếp trước, đến kiếp này làm phù thủy vẫn bị phân biệt thuần chủng với gốc Muggle.

Nhìn quanh, cô chẳng tìm thấy đứa nào thuộc gia đình giàu có dư dả như nhà bác Marshall chứ đừng nói là giới siêu giàu. Trong khi chắc chỉ có học sinh siêu giàu mới có thể đối đầu nổi 5 phản diện thuần chủng nhà rắn.

Kết quả chạy ra vẫn như cũ với một bộ mẫu thu thập đã đủ lớn, Giselle hơi trầm ngâm khi đưa ra kết luận thống kê của mình.

Tại sao lại vậy? 

Như chị tân Phó Ban, chị có chia sẻ về gia đình mình lúc ứng tuyển, cha làm tài xế highway mẹ làm việc ở siêu thị, rồi cha mẹ ly thân năm chị lên 8, chị ở cùng với mẹ đến khi biết mình là phù thủy. Có lẽ vì hoàn cảnh xuất thân tương đồng nên chị nhận được nhiều phiếu bầu nhất, trong khi bản thân Giselle thì nghĩ đáng lý ra nên chọn người quảng giao và năng động hơn tý.

“Giselle, Giselle,” tiếng chị Kara gọi cô lại, buổi họp Ban liên lạc học sinh gốc Muggle đã tan, cô đang định đi đến thư viện.

“Vâng ạ?”

“À anh Roy nhờ chị hỏi em xem nghỉ lễ Phục Sinh em có ở lại trường không, nếu có thì phụ anh Owen chăm mấy con bằng mã.” 

Con bằng mã cái dự sinh vào lễ Phục Sinh này.

“Em định về nhà á chị.”

“Ừa vậy chắc chị ở lại cũng được, dù gì chị cũng không muốn về nhà.” Kara cười nói, nghe ra nét buồn trong đó nhưng Giselle không hỏi tiếp nữa.

Vốn dĩ ban đầu cô không định nghỉ lễ, tiền mua vé Tàu tốc hành Hogwarts lượt đi lượt về cũng không ít, về hồi Giáng Sinh là được rồi. Thế rồi tuần trước Matt nhận được tin chú Edwy phải đi công tác ở Đức suốt mùa lễ, cậu định ở lại trường chơi cùng Giselle. Nhưng Giselle lại đề nghị mình về nhà Matt chơi được không, cô vẫn muốn tìm dịp nào đó ghé Phố Bát Giác. Matt đồng ý ngay tắp lự.

Con gia tinh Bivaris là một người trông trẻ xứng chức, ông đón cậu chủ nhỏ và bạn của cậu ở Sân ga 9 3/4. 

Sau khi đợi đến lượt mình đi ra khỏi bức tường ngăn cách - vì bảo vệ không thể cho một lúc cả đám nít kỳ khôi với nào cú nào mèo chạy ra sân ga Muggle được - hai đứa kiếm một góc khuất đứng chờ con gia tinh Bivaris hiện lên để độn thổ đưa hai đứa nhóc về căn nhà ở số 6 Quảng trường Hampshire.

Và Giselle đi đến kết luận là cô cũng chẳng thích độn thổ một tý nào. Nó như đi bằng bột Floo mà phổi bị ép chặt đến nỗi không thể thở được, cả người cô như bị nhét bỏ vào trong một cái hộp bé xíu cỡ 3 giây, rồi lồng n.g.ự.c mới được trả tự do để hít thở lại bầu không khí.

“Lần đầu tiên cậu được kèm độn thổ à Selly?” Matt hỏi khi hai đứa đã vào nhà.

“Ừa, tớ thấy còn chóng mặt hơn đi bằng bột Floo nữa.” 

Nhưng mà mình có kén chọn quá không? Chổi thì không biết bay, bột Floo rồi độn thổ cũng chê, chứ sau này đi như thế nào?

À không mình đã quyết định đi phương tiện Muggle rồi mà, lo gì.

“Cậu có thể nghĩ tới bay thảm á,” Matt cười. 

Giselle thì cười không nổi, cô có phải Aladin đâu, “Bay thảm thì thà tớ bay chổi còn hơn.”

“Không sao, sau này tớ sẽ cho cậu quá giang, rồi Nol chở Ive, thế là đi được.” Matt đắc chí hết sức.

“Không, tớ nghĩ rồi, tớ sẽ đi như Muggle.”

“Oto á hở?” Matt hỏi, bọn nhỏ đang ngồi nghỉ mệt trên sofa, con gia tinh đã giúp đem đồ đạc của Giselle vào phòng dành cho khách.

“Ừa oto đó, có bốn-bánh dĩ nhiên an toàn hơn không-bánh,” Giselle cười nhạo, Matt cũng cười ngất.

Đến hôm sau hai đứa trẻ năn nỉ ỉ ôi với ông Bivaris để ông chịu dẫn bọn nhỏ đi tham quan Phố Bát Giác. Ban đầu con gia tinh nhất quyết không chịu:

“Không được, không được, cậu chủ dặn tôi phải trông chừng cậu chủ nhỏ ở nhà, không được ra ngoài nguy hiểm lắm. Mà Phố Bát Giác cũng là chỗ hỗn tạp chứ không như Hẻm Xéo đâu. Không được, không được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đi mà, đi mà ông Bivaris... tụi cháu chưa đi tới Phố Bát Giác lần nào, nghe nói phù thủy ở đó khác phù thủy Anh lắm. Mà có ông Bivaris đi cùng tụi cháu chứ có phải tụi cháu đi một mình đâu.” 

Matt làm mặt mếu, con MIlo bên cạnh cũng nũng nịu giống chủ. Giselle nghĩ nếu mà em trai cô cũng dễ thương như vậy chắc nó đòi gì cô cũng chịu hết.

Quả nhiên ông Bivaris không thể nào chịu được sự tấn công dễ thương này, một hồi ông cũng xuôi theo:

“Thôi được thôi được, mà các cô cậu phải theo sát tôi đấy...”

“Hoan hô!”

“...không được chạy nghịch lung tung...”

“Được mà, được mà! Nghe ông Bivaris hết. Hoan hô!”

Thế là hôm đó, đâu cỡ 10h sáng, hai đứa nhỏ và một con gia tinh đi bằng bột Floo đến Phố Bát Giác. Giselle vốn muốn đi từ Phố Tàu của Muggle để tìm đường vào, nhưng đi cùng Matt và ông Bivaris thì không được, nên chỉ còn cách đi thẳng đến lò sưởi của cửa hàng Bắc Kê Tây (North Jixi).

Kê Tây có vẻ là tên địa danh, còn Bắc Kê Tây là một cửa hàng bách hóa bán các vật phẩm, quà lưu niệm, văn hóa phẩm phù thủy. Lò sưởi nối mạng bột Floo của quán đặt gần cửa ra vào, khi chúng đáp xuống, chỉ có lác đác 3 4 người đang mua sắm. Họ liếc nhìn nhóm khách mới tới khá lâu, như thể rất lâu rồi nơi đây mới có tổ hợp khách kỳ lạ đến vậy.

Và Giselle lấy làm kỳ là họ chú mục vào con gia tinh chứ không phải cậu bé sống sót. Một người phụ nữ trung niên mập mạp, vẻ mặt á đông đang ở quầy phụ trách lật đật chạy tới:

“Xin chào quý khách, chào mừng quý khách đến Bắc Kê Tây của Phố Bát Giác. Không biết tôi có thể giúp gì được cho các vị?”

“Dạ chào bà ạ,” Matt hơi rụt rè trước vẻ niềm nở của người phụ nữ, cũng phải thôi, người Anh không có kiểu chào khách quá thân mật như thế này. “Chúng cháu muốn đến Phố Bát Giác tham quan thôi ạ.”

Người phụ nữ vẫn mỉm cười: “Chắc cháu mới lần đầu đến nhỉ? Cháu có cần ai biết đường dẫn đi không?” 

Rồi như sực nhớ ra, bà nói tiếp: “Các cháu là học sinh Hogwarts phải không? Thằng bé A Vinh nhà cô cũng đang năm 5 đây, để cô kêu nó xuống dẫn các cháu đi một vòng nhen.”

Người phụ nữ nói một tràng dài làm tụi nhỏ hoảng hốt, ngay cả Giselle cũng không quen lắm với kiểu này nữa là mấy đứa trẻ Anh chính tông. Matt vội từ chối: “Không cần đâu thưa bà, chúng cháu tự đi một mình được rồi, không cần phiền đến anh nhà bà đâu.”

“Thôi được, thôi được,” bà vẫn cười tươi, “Các cháu nhỏ hay rụt rè này. Có cần gì cứ đến đây tìm cô nhé.”

Sự nhiệt tình của người phụ nữ làm hai đứa hãi hùng, nên không ở lại tham quan cửa hàng Bắc Kê Tây mà chạy ra ngoài đường luôn.

“Phù, bà ấy nhiệt tình quá.” Matt thở phào một hơi không khí trong lành, rồi cậu nhìn ngó xung quanh, nơi này cũng rộng và thoáng như Hẻm Xéo nhưng với một phong cách kiến trúc khác hẳn. 

Hẻm Xéo như một vệt bút thẳng kẻ ra giữa London với ngân hàng yêu tinh là tòa nhà cao nhất, hàng quán cũ nhưng cũ theo kiểu châu Âu. 

Còn nơi đây như bàn tay của thầy phong thủy đặt xuống một cái gương bát quái giữa thành phố, và nó đúng theo nghĩa đen có 8 cạnh. Hàng quán cũng là loại kiểu cũ, nhà cao lắm chỉ 2 tầng lầu, nhưng mang hơi thở châu Á nồng đậm, đèn lồng phiêu phù dọc con đường chính, cũng như lồng đèn treo dọc trục đường chính Phố Tàu ngoài kia vậy. Nếu mà đến nơi đây vào buổi tối chắc đẹp lắm.

Giselle hơi ngờ ngợ khi nhìn thấy cấu tạo nơi đây, cô nghĩ con phố vốn không phải tên Bát Giác mà là tên Bát Quái mới đúng. Từ cửa hàng Bắc Kê Tây đi ra là đối mặt ngay một hồ nước làm trung tâm cho cả quần thể kiến trúc này, mặt hồ phẳng lặng như gương, giữa hồ có hòn đảo nhỏ, trên đảo có một kiến trúc gì đó giống miếu thờ, loại miếu thờ ông địa ông thần tài hoặc thờ thần linh gì đó đặt ở dưới mấy gốc cây đa già của làng quê kiếp trước.

Đứng từ đây có thể nhìn thấy bờ bên kia hồ, ứng với cạnh đối diện của hình Bát Giác, cũng là những cửa hàng cửa tiệm phù thủy tương tự Hẻm Xéo. 

“Nơi này có thiết kế độc lạ quá nhỉ,” Matt hơi bất ngờ khi quan sát hết cấu tạo nơi đây. Đến cả Giselle cũng quá choáng ngợp chứ nói gì một đứa nhóc.

Rồi bọn nó men theo dọc con đường đèn lồng phiêu phù, ngắm nghía những điều kỳ thú nơi không gian sinh hoạt của phù thủy Á châu này. Cửa hàng Bắc Kê Tây đã được xem là một trong những khu nhà rộng nhất nơi đây, chiếm bằng một cạnh của hình bát giác, các cửa hiệu còn lại thì nhỏ hơn, có khi 4 5 cửa hiệu sát nhau mới đủ lấp đầy một cạnh.

Tiệm Điểm tâm cùng bà Chang ở ngay cạnh kế bên cửa hàng bách hóa, tiệm này lớn hơn cả tiệm ở Hẻm Xéo, giờ bọn nhóc mới biết đây mới là cửa hàng chính, nơi Hẻm Xéo chỉ là chi nhánh thứ hai mà thôi. 

“Thế mà mấy lần tớ toàn đặt bánh ở tiệm Hẻm Xéo, lần sau phải đặt ở tiệm này mới được.” Matt cảm thán, Giselle nhớ hai lần Giáng Sinh cậu nhóc đều gửi bánh kẹo phù thủy cho cô, xem ra tiệm bà Chang này tay nghề rất khá đấy chứ.

Nhưng tụi nhỏ không vào tiệm bánh kẹo nữa, Giselle không thích đồ ngọt, Matt thì đã ăn đủ bánh kẹo cho cả một đời rồi, nên bọn nhỏ đi tiếp. Bên cạnh nữa là vài quán bán đồ uống, nhìn như là các loại bia rượu phù thủy châu Á, rồi đến tiệm thảm bay theo phong cách Ả Rập. Giữ vững quan điểm phù thủy không bay thảm của đội Quidditch nhà sư tử, Matt đi thẳng không thèm liếc vào tiệm thảm lấy một cái.

Giselle thì hơi tiếc, cô thấy mấy tấm thảm trưng bày còn đẹp hơn tấm thảm Ả Rập ở nhà bác Marshall nên hơi muốn vào xem thử.

À lại nữa, mình lại nghĩ thảm bay là thảm chùi chân nữa rồi...

Cạnh thứ ba tính từ cửa hàng bách hóa dường như dành riêng cho độc dược. Độc dược Dietrichson bắt mắt nhất cạnh này, nhưng cũng không to hơn tiệm ở Hẻm Xéo, kế bên dường như là đối thủ cạnh tranh: Thuốc thang của ông Wang (Wang de Tang) mùi thuốc bắc từ đó bay ra nồng nặc. Rồi đến cửa hàng bán đủ loại vạc, để tràn ra cả ngoài đường hệt ở Hẻm Xéo, nhưng cũng có bán cả loại ấm sắc thuốc nữa.

Bọn nhỏ nín thở chạy đi. Giselle thấy nếu xét về mùi thì tiệm Độc dược Dietrichson ăn đứt, độc dược phù thủy phương Tây ít mùi hơn châu Á là cái chắc, còn mức độ hiệu nghiệm thì cần xét sau.