Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật

Chương 52: Phố Bát Giác (2)



Cạnh bát giác thứ tư là cửa hàng thảo dược to đùng, chiếm hết toàn bộ một cạnh. Trong đó không chỉ có mấy loài cây nhỏ nhỏ vô hại năm 1 năm 2 được học, mà còn có những loài cây biết tấn công người và động vật như cây hoa ăn thịt, xương rồng gai độc, hoa biết phun ra lửa, bắp cải biết cắn người, rồi cả những cây bonsai có mắt mũi miệng như Nhân Sâm Ma. 

Nhìn mấy loại cây kinh khủng này mới thấy tiếng kêu của Nhân Sâm Ma đã đỡ nhất rồi, ít ra tụi nó chỉ kêu khi bị nhổ khỏi chậu trồng. Còn mấy cây bắp cải nhìn tưởng vô hại, hóa ra đụng vào lá bắp của nó một phát là nó đã nhảy lên táp vào ngón tay.

“Èo ghê quá,” Matt rụt ngón tay lại trước khi bọn cải bắp tấn công.

Giselle thì nhìn mấy chậu bonsai, nó không khác loại cây kiểng dân Muggle Á Đông hay trồng, nhưng trên thân cây cũng có mắt mũi miệng, mấy cái cành là các cánh tay của nó. Còn công dụng ư? Chúng ru ngủ. 

Bởi vậy mà cửa hàng phải ếm bùa im lặng hết vô mấy cây bonsai, chỉ để một cây nguyên vẹn để trưng bày, mà Giselle vừa đến gần nghe tiếng nó hát, cô như nhớ lại lời mẹ ru kiếp trước khi mình còn nằm nôi, à ơi ví dầu... và thế là mém xíu ngủ mất.

Ác chiến thật, còn hiệu nghiệm hơn cả thuốc ngủ. Nhưng nói là thế, cô vẫn hiểu dù thảo dược và độc dược có hiệu quả giống nhau thì chúng lại được dùng trong những trường hợp rất khác nhau. 

Thảo dược ít có tính lưu động như độc dược, cây bonsai để ở trong phòng vỗ giấc cho gia chủ thì được, chứ đâu thể đem vào đầu độc con ch.ó hai đầu ở thư viện. Và hai tên tội phạm The Squid Raid cũng đâu thể đem cây bonsai kè kè theo bên người chạy khắp Seattle được.

À, đây là với điều kiện phù thủy không có các vật phẩm không gian di động mạnh mẽ có thể nuôi trồng động thực vật.

“Nơi này còn có nhiều loài thảo dược hơn ở nhà kính trường mình nữa,” Matt nhận xét khi tụi nó đi ngang qua mấy cây Bouncing Bulb (cây củ nhảy), chúng giống như một cái củ hành tím gắn lên thân cây và sẽ nhảy đến tấn công nếu nó cảm thấy nguy hiểm.

Cạnh bên là mấy cây hoa có năm cánh rất to đang mở ra, nhụy ở giữa thì như đọt chuối, nhưng mọc toàn răng nanh sắc nhọn, cái biển đề bên cạnh ghi Fanged Geranium (Hoa phong lữ có răng nanh). Mà phàm là loài gì có răng nanh thì đều biết cắn người, loài Puffskein dễ thương nhưng Puffskein có nanh thì không hiền nếu không biết cách chăm.

Giselle không phân biệt được hoa cỏ nên cô không thích ở trong cửa hàng này. Dù nhìn mấy cây hoa mọc ngược trên trần nhà, nhụy xanh rủ dài xuống với biển ghi Umbrella Flowers (Hoa ô dù) thì cũng thú vị. 

“Hình như tớ thấy cây này trong Nhà kính số 3 hay số 4 gì đó rồi.” Lúc đi lang thang quanh sân trường cô đã ấn tượng với mấy cái bông tự treo lủng lẳng trên trần.

“Ừa, mong mình học về chúng thôi, chứ tớ chẳng thích mấy cây cải bắp Trung Hoa với cây hoa ăn thịt tý nào.” Matt đáp, tụi nó đi ra khỏi cửa hàng thảo dược.

Kế bên vẫn là một kiến trúc rộng lớn giáp hẳn một cạnh bát giác, bán đầy sinh vật huyền bí mà phù thủy có thể dùng làm thú nuôi. Matt có vẻ không hứng thú lắm với động vật, cậu đã có Milo và cú bầu bạn, còn được Giselle kể về những loài động vật thú vị ở Khu bảo tồn, nên thôi bọn nhỏ lướt qua.

Quan sát từ mặt kính bên ngoài, Giselle thấy trong đó có đủ Puffskein, cú, chó, mèo, chuột, rùa các thể loại, rồi những con được xếp vào hàng nguy hiểm mà phù thủy nuôi phải xin giấy phép như chim Fwooper, chồn Jarvey, cả mấy con Doxy, quỷ lùn và tiên nhí cũng được xếp trong lồng, vài con kỳ nhông lửa, kỳ nhông đất và rắn nữa. 

Phải mấy cửa hàng bán động vật thú cưng ở Hẻm Xéo cộng lại mới bằng một cửa hàng này.

“Mà ở đây ít người qua lại hơn Hẻm Xéo nhỉ.” 

Đúng như cậu nhóc nhận xét, đã quá quen với cảnh chen chúc tấp nập ở Hẻm Xéo của những lần mua sắm đầu năm học, Phố Bát Giác tiêu điều hơn nhiều. 

“Cũng có thể do nghỉ lễ Phục Sinh, bình thường sẽ đông hơn.” 

Nói thế thôi chứ Giselle cũng nghĩ lượng người mua sắm ở đây kém khá xa Hẻm Xéo, dù xét từ mức độ phong phú hàng hóa thì cũng một năm một mười.

Sau cái mới mẻ ban đầu, hai đứa nhỏ dần thấy Phố Bát Giác cũng không thú vị gì lắm. Có đến hai cái cạnh bát giác mà bọn nó đi lướt qua luôn không đứng lại xem, vì toàn những cửa hàng không gì đặc biệt như mấy tiệm trang phục, bán phụ liệu độc dược, bán văn phòng phẩm như bút giấy mực, bán đồ ăn đồ uống nhà làm, rồi những nhà dân không buôn bán thì cửa đóng then cài,...

Ông Bivaris nãy giờ im lìm đi theo tụi nhỏ, chỉ phụ cầm đồ mà Matt mua, lúc này lên tiếng: “Chúng ta đi giáp một vòng rồi đó hai cô cậu, tôi thấy mình nên về thôi...”

Nếu mà đi giáp Hẻm Xéo chắc cũng cỡ 4 tiếng, còn Phố Bát Giác chỉ 2 tiếng hơn. Mặt trời treo cao trên đầu, đã giữa trưa rồi, cô nghĩ quả nên đi về thì hơn. Nhưng Matt còn muốn chơi tiếp: “Thôi mà ông Bivaris, mình ở lại đây ăn trưa luôn rồi hẵng về.”

Bọn nó đi qua một bốt nhà nhỏ như bốt cảnh sát thế kỷ trước, trong đó có 2 3 người ngồi đang làm gì đấy, cả Matt lẫn Giselle đều nghĩ đây là nơi túc trực của nhân viên Bộ Pháp thuật. Thật ra ở Hẻm Xéo cũng có, mà tòa nhà đó nhìn rộng rãi và uy nghiêm hơn cái bốt nhỏ này.

Khi tụi nhỏ đi ngang qua định quay lại tham quan cửa hàng bách hóa Bắc Kê Tây, thì cánh cửa của bốt bật mở, một vài bóng người kề vai sát cánh bước ra. Nói là kề vai sát cánh vì trông họ có vẻ say xỉn cả rồi.

“Úi, cái ông ở ngân hàng Gringotts lần trước nè Selly!” Matt nhớ ra khi thấy người đàn ông thấp nhất trong ba người, đang vừa cười vừa bắt tay hai người còn lại, mặt đỏ ửng kiểu say rượu.

“Cám ơn, cám ơn hai vị nhiều lắm...” Ông Chong cứ hết bắt tay người này lại bắt tay người kia, nói giọng nhừa nhựa đã không còn tỉnh táo.

Hai người nhân viên của Bộ cũng tương tự: “Không có chi, không có chi hết, chuyện nhỏ mà thôi.”

“Mấy con yêu tinh đó thuộc sự quản lý của Bộ Pháp thuật mà, phải nghe lời chứ,...”

“Xì, bốc phét,” Matt nói nhỏ, “Mấy người này say rượu nói linh tinh hết rồi.”

“Họ uống rượu trong giờ làm việc nữa.” Thấy tình cảnh này cô không khỏi nhớ đến những lời không nói tiếp của chú Edwy và chú Leopold:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Chúng ta đều biết mấy người đóng cọc ở Phố Bát Giác là hạng người gì mà...”

Có lẽ vậy thật.

Màn tay bắt mặt mừng kết thúc chầu nhậu đã xong, hai người kia nghiêng ngả quay trở lại vào chốt trực, còn ông Chong thì cũng nghiêng ngả đi ngược hướng, tiến lại gần đám nhóc, còn vui vẻ nói với bọn nhỏ: “Chào mừng đến tham quan Phố Bát Giác nhá hai cô cậu.” Ông vừa đi vừa ợ, xiêu vẹo quẹo vào một con ngõ nhỏ giữa hai tiệm bán hàng rồi mất hút luôn.

Cảnh tượng say xỉn làm ấn tượng về Phố Bát Giác trong hai cô cậu nhóc kém đi nhiều. Bọn chúng ghé một quán ăn gia đình phù thủy ăn trưa, định xong sẽ đi về luôn.

“Hình như ở Hẻm Xéo không có quán ăn kiểu này nhỉ,” Matt nhận xét khi bà chủ quán Trung Châu Mỳ Gia niềm nở dẫn hai nhóc và một con tinh đến cái bàn cạnh cửa sổ. 

Giselle thì nghĩ đặc điểm của dân châu Á Muggle cũng được di truyền qua phù thủy, hễ họ đi đến đâu là mở quán ăn đến đấy. Cô không thích đồ Tàu, Hàn cũng không, Nhật thì món thích món không, Thái thì cay quá. Chỉ có đồ ăn Việt luôn là chân ái trong lòng cô.

Bà chủ đưa cho Matt một cái menu tự hiện hình, người đọc gọi to tên món ăn lên, menu sẽ nhảy lên hình ảnh trực quan của món đó. Bùa phép ếm lên nó chắc cũng giống cuốn “Toàn tập về ngôn ngữ của các sinh vật pháp thuật”, Giselle đoán vậy.

“Ông Bivaris ngồi lên ăn cùng tụi cháu đi,” cô nói khi con gia tinh vẫn đứng cạnh bên Matt.

“Đúng rồi đó,” Matt mải xem menu nên quên mất, “ông Bivaris lên ngồi nè.”

“Ôi không được đâu cô cậu, gia tinh không được phép ngồi cùng bàn với chủ nhân đâu.” Con gia tinh lắc đầu.

“Thôi mà ông Bivaris, đừng cứng nhắc như vậy, ông cứ lên ngồi cùng tụi cháu đi mà.” Matt năn nỉ.

“Không, không được đâu thưa cậu chủ nhỏ,” cái đầu với hai cái tai nhọn vẫn lắc liên tục.

“Ông Bivaris,” hết cách, Matt giả vờ nghiêm giọng, “cháu yêu cầu ông lên ngồi ăn cùng tụi cháu.”

“Vâng, thưa cậu chủ nhỏ,” không thể làm trái lệnh chủ nhân, con tinh rụt rè ngồi lên ghế, hai chân của nó ngắn ngủn không thể với tới đất.

“Selly cậu muốn ăn gì?” Matt hỏi, cậu nhóc đã xem qua một lượt hình ảnh phản chiếu của các món ăn và thấy món nào cũng hấp dẫn.

“Một mì hoành thánh đi,” cùng coi nãy giờ Giselle thấy mấy món ăn cũng không khác Muggle lắm, thật đáng mừng. Phù thủy có vẻ như chấp nhận chịu thua Muggle trong khoảng sáng tạo ăn uống rồi.

“Tớ thấy món nào cũng ngon, hừm để coi, vịt quay Bắc Kinh, hủ tiếu mì bò viên.” Rồi cậu quay sang con gia tinh: “Ông Bivaris, ông muốn ăn gì?”

“Không... không cần ăn gì đâu thưa cậu chủ nhỏ.” Con tinh run giọng, xoắn xoắn lớp vải mặc trên người mình. 

“Ông Bivaris à, cháu không muốn ra lệnh với ông nữa đâu...”

“Vâng thưa cậu chủ, một... một bánh bông xốp kem...”

“Được rồi, thế phải vui hơn không!” Matt vui vẻ đặt món. Nét mặt cậu bé ánh lên niềm vui trẻ thơ, đôi mắt sáng sau cặp kính cận, nhìn cậu bé vui tươi như vậy, thật khó để tưởng tượng cậu đã phải sống trong cảnh thiếu vắng tình thương của mẹ như thế nào. 

Chú Edwy có lẽ như anh như cha trong mắt Matt, con gia tinh Bivaris như người bạn lớn chơi cùng, nhưng còn người mẹ, cậu đã bao giờ được ngủ say trong vòng tay đượm tình mẫu tử chưa.

“Chúc hai... à ba vị ngon miệng.”

“Chà thơm quá xá,” Matt vớ lấy nĩa xắn ngay miếng thịt ươm vàng thơm lừng trước mặt. Rồi cậu cũng xắn vài miếng sang cho cả Selly lẫn ông Bivaris. 

“Hai người ăn đi chứ.”

Con gia tinh không nói, chỉ rụt rè vừa ăn bánh xốp mềm thơm, vừa ăn từng miếng nhỏ vịt quay, trong mắt ánh lên niềm hạnh phúc.

Nhưng cậu nhóc thấy Giselle cầm đũa lên định ăn mì thì ngớ ra: “Ơ cái đó, cái đó...”

“Là đũa ăn, dùng để ăn mấy món mì như thế này á.” Giselle đang nghĩ nhóc có thấy cây đũa này giống cây đũa phép không đây.

“Ơ... Vậy mì này cũng phải ăn bằng đũa à?” Chỉ vô tô hủ tiếu mì viên.

“Cậu dùng nĩa ăn thử xem được không.” Hi vọng là được, chứ cô không muốn dạy tụi nhóc này ăn đũa đâu.

Trong lúc Matt đánh vật với nĩa và mấy cọng hủ tiếu, tiếng chuông cửa kêu lên, có khách hàng bước vào quán Trung Châu Mỳ Gia. 

Không ai khác chính là ông Chong.