Mặt ông đã bớt đỏ, giọng không còn lè nhè nữa: “Vẫn như cũ nha Lệ Tỷ,” rồi ngồi xuống cái bàn cạnh đó, “Ôi mấy rượu mạch nha của lão Brown mạnh khiếp.”
Bà chủ quán Lệ Tỷ vừa làm món vừa đáp: “Anh cứ uống cho cố vô, rồi đến lúc thuốc ngâm rễ gừng cũng không cứu được đâu.”
Rồi bà mang ra một tô mì bốc khói nghi ngút. Ông Chong cầm đũa sẵn sàng: “Rễ gừng không giải được chứ mì hoành thánh vịt hầm của chị là giải được tất.”
Chừng như đúng thế thật, sau ba bốn gắp đũa, ông Chong có vẻ tỉnh táo hơn, giờ mới để ý thấy trong quán quen đang có một tổ hợp khách kỳ lạ, hai cô cậu nhóc con và một con gia tinh đang ngồi ăn. Cậu nhóc Tây đang ăn mì bằng nĩa còn cô bé gái thì lại dùng đũa điêu luyện.
Ở cái Phố Bát Giác này hiếm có cảnh tượng như vậy. Gia đình có gia tinh là những dòng tộc phù thủy châu Âu lâu đời, chú trọng tư tưởng thuần huyết và chủng tộc thượng đẳng, họ dù không bài trừ phù thủy nhập cư nhưng cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều.
Với người nửa đời bôn ba khắp dải đất này như Chong, ông chỉ toàn gặp những phù thủy thuần huyết khinh thường phù thủy gốc Á như mình, dù họ có đến dạo chơi Phố Bát Giác, bàn chuyện làm ăn đi chăng nữa, họ hiếm khi nào chịu “hạ cố” bước vào một quán ăn gia đình phù thủy mà họ đánh giá là “xập xệ” và cáu bẩn.
Thế mà cậu nhóc có con gia tinh theo hầu này lại đang ngồi ăn vô cùng vui vẻ trước mắt ông. Còn cô bé kia, ông nghĩ, chắc là phù thủy lai mà thôi.
“Tớ cảm thấy như đồ ngốc vậy,” Matt chỉ mới ăn được có 1/4 món mì bằng nĩa, rồi cậu không ăn nữa, chuyển qua tận hưởng món vịt quay. Ông Bivaris đã ăn xong kem, đang ngồi đung đưa chân nhìn Matt mỉm cười.
“Cậu có thể dụ Nol ăn thử món này,” Giselle nghĩ chuyện an ủi.
“Ờ ha!” Matt vỗ tay khen hay, “Cậu nghĩ Ive có biết dùng... ờ đũa không?” Cậu nhóc còn muốn dụ cả cô bé Ive nữa.
“Biết,” Giselle gật đầu, “Ive biết tuốt mà.”
Lúc bọn chúng ăn gần xong, ông Chong đi tới cùng với một cái khay nước trái cây ướp lạnh: “Ăn mì xong phải uống nước ép nho hương nhài mới đúng chuẩn.”
Ông tự nhiên đưa cho bọn nó mỗi người một ly, rót cho cả ông Bivaris rồi cười nói:
“Chú mời nhé, ngó các cô cậu lần đầu đến Phố Bát Giác phải không?”
“Vâng ạ, nhưng mà không cần phải thế đâu,” Matt khá rụt rè với sự niềm nở quá đà của người khác. Điểm này thì cậu và Giselle hoàn toàn giống nhau.
“Haha thể hiện niềm mến khách ấy mà, cô cậu và... ông gia tinh đây đừng ngại. Chúng tôi hiếu khách lắm.”
Nói rồi ông tự nhiên ngồi xuống cái ghế bên cạnh, tự uống ly của mình, sắc mặt đã trở lại bình thường.
“Các cô cậu học ở Hogwarts phải không?” Thấy tụi nhỏ chưa uống ông cũng không giục.
“Vâng ạ, tụi cháu năm 2.”
“Chà năm 2 vẫn còn nhỏ lắm, sao người nhà các cô cậu đâu mà để cô cậu đi tới đây một mình vậy?”
Giselle nghĩ đây mới là ý người đàn ông muốn hỏi.
“À...” Matt hơi ngập ngừng.
“Hai cô cậu có tôi đi cùng kia mà, ông không cần biết cậu chủ tôi làm gì đâu.” Ông Bivaris đáp thay Matt, đã đứng xuống khỏi ghế.
“Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, ông gia tinh đừng quá lo.” Vẫn cười cười, người đàn ông uống tiếp một ngụm nước ép nho:
“Thường thì các học sinh Hogwarts hay đến Hẻm Xéo mua sắm, nay thấy cô cậu đến đây tôi lấy làm lạ nên tò mò hỏi thăm mà thôi.”
Cô bé nhỏ ít nói bên cạnh bỗng lên tiếng: “Chú quen thuộc với Phố Bát Giác lắm hở?”
Ông Chong nói như thể cả cái Phố Bát Giác này là của nhà ông vậy. Khách mới khách cũ ông cũng biết hết.
“Chắc cô cậu không hiểu, chứ phù thủy gốc Hoa nơi đây chúng tôi đều biết nhau hết. Chú sống ở đây từ nhỏ đến lớn, ba đời nhà chú đều cắm rễ ở đây.”
So với hiểu biết của Giselle về cộng đồng người Hoa thì lời này đúng thật.
“Chú có phải là học sinh Hogwarts không?” Matt tò mò hỏi.
“Hogwarts hả? Tiếc là không phải,” người đàn ông lắc đầu ra vẻ tiếc nuối, “Thời của chú ít người đi học trường phù thủy chính quy lắm, chủ yếu giáo dục tại gia hoặc các lớp cộng đồng nhỏ hơn thôi.” Rồi như chợt nhớ ra: “À trong lứa bạn chú có một cô học ở Hogwarts đấy, Ravenclaw hẳn hoi nhé!”
Nhưng nét mặt ông mang mác vẻ đau buồn khi nhắc đến nhân vật đó, Giselle không biết là có phải mình nhìn lầm không.
“Nhưng thời nay thì khác rồi, hầu hết bọn trẻ ở đây đều học ở Hogwarts, như thằng A Vinh con bà Lâm ở cửa hàng Bắc Kê Tây đó.”
Giselle quyết định vào đề luôn: “Hôm bữa tụi cháu thấy chú ở Hẻm Xéo...”
Ông Chong chẳng tỏ vẻ lúng túng gì khi có người bắt gặp tình cảnh ấy: “À chú đi tới ngân hàng Gringotts bàn chuyện làm ăn ấy mà, nhưng không thành.”
Ông vẫn dùng từ “chuyện làm ăn” trong khi chỉ mình ông xem đó là món lợi kinh doanh, còn bọn yêu tinh ở ngân hàng thì xem đó là món phiền phức.
Giselle giả vờ nghi ngờ: “Cháu còn thấy chú ở Tiệm đũa Dimitriadis nữa, chú vừa làm ăn với ngân hàng vừa làm ăn với tiệm đũa phép à?”
Matt bên cạnh nghe thế thì bắt đầu sáng mắt lên, dấu hiệu cho thấy cậu bé đang rất tò mò rồi. Khả quan rồi.
Ông Chong bật cười: “Nói vậy là chúng ta có duyên quá đấy cô bé ạ.” Lâu rồi mới nghe lại từ “có duyên phận” cô thấy hơi bất ngờ. Dân Phương Tây ít ai dùng những từ này thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ông lại hớp một ngụm nước ép nho rồi hỏi ngược lại: “Thế nãy giờ cô cậu đi một vòng Phố Bát Giác, các cô cậu thấy như thế nào?”
Matt giành trả lời: “Ơ, cháu thấy nhiều thứ thú vị, nhưng ít khách với ít cửa hàng hơn ở Hẻm Xéo ạ.” Quả là một cậu bé thành thật, phải mà là cô, cô sẽ tìm cách nói uyển chuyển hơn.
Câu trả lời thành thật quá làm người đàn ông cười lớn, cái bụng hơi nhiều mỡ cũng rung rung: “Đúng vậy, đúng vậy. Ít khách hơn ở Hẻm Xéo là đúng, dù gì chúng tôi chỉ mới kinh doanh hơn trăm năm thôi, không sánh bằng Hẻm Xéo được.”
Rồi ông hạ giọng ra vẻ bí ẩn: “Vậy cậu nói xem ở đây thiếu cửa hàng gì nào?”
“À ờ,” Matt hơi suy nghĩ, rồi chợt như phát hiện ra: “Một tiệm đũa phép và một ngân hàng!”
Giselle đã ngờ ngợ nhận ra mục đích của ông Chong khi tham quan xong con phố này, nơi đây đúng là còn thiếu tiệm bán đũa phép phù thủy và một ngân hàng để lưu thông tiền tệ. Còn như Độc dược Dietrichson, Điểm tâm cùng bà Chang hay các cửa hàng bán vật phẩm phù thủy khác, nơi này chỉ có rộng và nhiều hơn chứ không ít hơn Hẻm Xéo được.
Tóc đen sáng mắt lên như vừa khám phá ra một bí mật thú vị: “Thế là chú muốn mời yêu tinh đến đây mở ngân hàng và mời ông Dimitriadis mở tiệm đũa phép ạ?”
“Đúng là vậy,” ông Chong gật đầu, “Nhưng như các cháu thấy đó, chuyện không thành công rồi.”
Matt như bỏ quên cái ý định ăn xong rồi về khi nãy, cậu cứ hỏi tiếp: “Ơ tại sao thế ạ? Mở thêm cửa hàng thì kiếm thêm nhiều tiền chứ?”
Chuyện không đơn giản thế đâu cậu bé ạ. Nếu chỉ mở cửa hàng rồi rung đùi đếm tiền, thì mấy môn kinh tế kinh doanh đã không được nhiều Muggle học đến thế. Nhưng sao cười cậu bé được, Giselle khi còn nhỏ cũng từng nhìn thế giới đơn giản như thế, lớn lên đi làm rồi mới biết, nội lý thuyết tài chính tiền tệ áp dụng vô thực tế có khi còn trật nhịp nữa mà.
Ông Chong buồn bã lắc đầu: “Không đơn giản thế đâu cậu trẻ ạ, không đơn giản thế đâu.”
Nhưng ông không giải thích thêm, có lẽ ông cho rằng bọn trẻ nít hiểu gì về công việc kinh doanh mà nói chi cho mệt.
Bấy giờ Giselle mới lên tiếng: “Cháu nghĩ ông Dimitriadis không chịu mở thêm cửa hàng là vì chỉ có mình ông ấy làm đũa phép thôi, không thể quản lý cả hai được.”
“Ờ ha!” Matt gật gù.
“Còn ngân hàng Gringotts không đồng ý vì chi phí xây một chi nhánh mới cao quá,” cô quay sang vời nói với tóc đen, “Chẳng phải cậu bảo dưới tầng hầm Gringotts có rồng mà phải không Matt?”
Cậu nhóc đã nhiều lần cùng chú Edwy đi xuống tầng hầm Gringotts để lấy tiền từ kho giữ tài sản của gia đình, “Nơi đó như mê cung vậy, có tới hai con rồng lưng gai Nauy canh gác nữa.”
“Đúng đúng! Sao tớ không nghĩ ra vậy nè! Giờ mà xây thêm một cái ngân hàng Gringotts nữa thì tốn kém lắm.”
Ông Chong chừng như mới nhìn kỹ Giselle lần đầu, cười gật gù: “Chà cô bé quan sát tốt quá. Tiệm đũa Dimitriadis thì đúng đấy, ông ấy chỉ có một người không cáng đáng hết được. Nên chú định đợi khi nào cậu học trò của ông bái sư học nghệ xong thì đến mời cậu đó mở cửa hàng ở Phố Bát Giác.”
Đúng là nên vậy. Nhưng Giselle không cho rằng sẽ thành công, vì chắc gì họ đã muốn có tới hai cửa hàng làm đũa phép chỉ ở mỗi London làm chi? Có thể đi sang những nước khác nữa mà.
“Thế còn Gringotts thì sao ạ?” Matt hỏi tới.
“Gringotts thì đúng là chi phí xây thêm chi nhánh mới khá cao. Nhưng chú đã dùng số liệu khách hàng và lợi nhuận của Phố Bát Giác để cho họ thấy, chắc chắn doanh thu sẽ đủ bù đắp chi phí.”
Giờ cô mới hiểu câu “số liệu tốt hơn lần trước” nghĩa là gì. Càng nói không khỏi càng khâm phục, ông Chong không làm kinh doanh quả thật uổng phí.
“Ơ... thế mà yêu tinh cũng không chịu ạ?” Matt ngẩn tò te. Theo ý cậu nhóc thì nãy giờ nghe ông Chong nói thuyết phục hết sức, cậu mà có cửa hàng cậu cũng sẽ mở thêm chi nhánh ở Phố Bát Giác này.
“Giới yêu tinh có suy nghĩ khác phù thủy lắm, thưa cậu chủ nhỏ,” ông Bivaris nãy giờ chỉ nghe chuyện bỗng nhiên nói, “Họ không chỉ mở ngân hàng để kiếm tiền không đâu.”
Mở ngân hàng không kiếm tiền chứ để làm gì? Nhưng cô cũng hiểu, sau khi đọc nhiều sách lịch sử ở thư viện, rằng mối quan hệ giữa phù thủy và yêu tinh vô cùng phức tạp, trải dài những trang sách sử là biết bao lần đánh nhau, rồi hòa hợp rồi lại chiến tranh, rồi lại thỏa thuận. Bộ Pháp thuật phải lập ra hẳn một Cục Quan hệ Yêu tinh chuyên môn phụ trách giao tiếp với giống loài này, đủ thấy chúng nguy hiểm đến cỡ nào.
Còn nhiều những điều khác nữa mà bọn trẻ nít mới 12 tuổi như chúng khó mà hiểu nổi.
“Ông gia tinh đây nói đúng đó,” ông Chong có vẻ không muốn nói thêm nữa, “Nhưng chú vẫn chưa hết hi vọng đâu! Chú vẫn muốn tìm cách để Phố Bát Giác có chi nhánh ngân hàng, như vậy thì khách tới đây mua sắm sẽ thuận tiện hơn nhiều phải không.”
Rồi ông chủ động đứng dậy, mỉm cười chào bọn nhỏ: “Thôi chào hai cô cậu và ông gia tinh nhé. Lần sau có dịp lại đến Phố Bát Giác dạo chơi hen.”
Người đàn ông gật đầu chào bà chủ quán ăn rồi đi ra. Bọn họ cũng trả tiền rồi men theo con đường đèn lồng lơ lửng trở lại cửa hàng Bắc Kê Tây. Đã 2h chiều, trời chói nắng, lượng khách hàng thưa thớt, thế mới thấy Phố Bát Giác hẩm hiu hơn Hẻm Xéo khá nhiều.
Và cũng vì thế bọn nhỏ mới hiểu tại sao người đàn ông quyết tâm đưa ngân hàng đến nơi đây đến vậy. Ông cũng hi vọng cộng đồng của mình kinh doanh khấm khá, mang đến sinh kế tốt hơn cho chòm xóm láng giềng, những người mà ông đã biết từ khi còn là trẻ con.
“Ông Bivaris, tại sao yêu tinh không chịu mở thêm ngân hàng ở Phố Bát Giác vậy?” Tóc đen hỏi khi bọn họ đã dùng bột Floo quay trở về căn nhà ở số 6 Quảng trường Hampshire.
“Thưa cậu chủ nhỏ, các gia đình phù thủy thuần chủng châu Âu có xu hướng bài ngoại...”
“Hở, bài ngoại là cái gì?”
“Là họ không muốn cho các phù thủy ngoại lai, di dân, nhập cư hoặc thậm chí là phù thủy lai hai dòng m.á.u tham gia vào cộng động của mình á.” Giselle thay con gia tinh giải thích.
Cậu nhóc dường như không tin: “Ơ sao lại thế? Tớ thấy chú Edwy có thế đâu?”
“Đó là do cậu chủ có tấm lòng lương thiện,” ông Bivaris tự hào, “Cậu chủ không bài trừ chủng tộc hay giống loài nào, thậm chí còn giang tay giúp đỡ khi cần thiết nữa. Nhưng các dòng họ thuần chủng khác thì không như thế đâu.”
“Tớ nhớ mấy đứa nhà Slytherin chỉ loanh quanh ở Hẻm Xéo thôi.” Giselle nói thêm, cậu nhóc giờ như mới ngờ ngợ ra điều gì đó:
“Ờ ha, sáng giờ mình đi cũng chỉ thấy mấy phù thủy lai Á, lai Phi mà thôi, mà cũng không ai có gia tinh theo cùng.”
Đó là lý do tại sao mấy người khách ở cửa hàng Bắc Kê Tây lại nhìn chằm chằm bọn nhỏ với con gia tinh như vậy.