“Chết rồi, mấy giờ rồi?” Giselle hơi lo, hẹn 8h30 mà giờ này tụi nó còn chưa tìm thấy địa điểm nữa.
“Hay tìm một con ma nào hỏi thử xem,” Nol nói khi tụi nó đã đi đến cánh cửa phòng hé mở.
Mấy con ma đang khiêu vũ, chơi tung hứng với đầu của mình, Hiệp sĩ Christian đang chơi đấu kiếm với một con ma phục sức trung cổ khác, mấy bộ xương khô diễn tấu, chúng vốn là mấy bộ xương để dành cho lễ hội ma nhưng ở dưới hầm này thì đêm nào cũng là lễ hội ma rồi.
Những cư dân ma chẳng ai thèm ngó đến 4 cư dân nhân loại mới đến cả.
Đang lúc cả bọn lạnh run chưa biết hỏi con ma nào, thì con ma nữ tu Ravenclaw dáng người mập mạp bay đến hỏi thăm:
“Ủa các trò đi đâu đây?” Rồi bà tự trả lời, “Ta e là câu lạc bộ quỷ đàm vẫn chưa hoạt động được đâu, ít nhất là hiện tại...”
Ive quen thuộc với bà ma nữ tu nên mạnh dạn hỏi: “Bà Motta bà biết tầng hầm ma quái ếch đồng ở đâu không?”
“Không phải đến tìm ta hả?” Gương mặt mập mạp bỗng chưng hửng, “Quay ngược ra tới chỗ tượng con ó, rẽ phải rồi đi thẳng tới cái bục con ếch ấy.”
Xong bà bay mất dạng.
“Ơ hình như tụi mình làm bả phật ý hở?” Nol dè dặt hỏi.
“Ôi bà ấy vậy đó, vài ngày là quên thôi,” Ive thấy chẳng sao, “Tính bà tốt lắm.”
Đó là con ếch làm bằng đồng, y xì đúc con Rocky của Douglas vậy, đứng trên một cái bục màu vôi sữa. Tới đây có vẻ như là đường cụt.
“Revelio,” Matt niệm, chẳng có gì xảy ra.
“Cậu chắc là người ta hẹn ở đây không vậy?” Nol hỏi.
“Thì mấy cậu cũng đọc thư rồi mà,” Giselle tính quay về, “Chắc chơi khăm rồi, về thôi.”
Nhưng con ma Hiệp sĩ Christian mà tụi nó vừa thấy đang chơi đấu kiếm ở phòng hội ma lại ló đầu ra từ bức tường:
“Sao? Trò nào nhận được thư thách đấu đấy?”
“Em ạ,” cô đáp, lấy bức thư ra.
“Ông biết về thư thách đấu ạ?” Matt Nol thắc mắc.
“Thì có đứa nào lần mò khu này ngoài mấy đứa nhận được thư hẹn ở đây đâu.”
“Nhưng thư này là gì?” “Ai hẹn ạ?” “Chúng cháu có thấy ai đâu?”
Con ma nhức đầu, nếu đầu nó còn hoạt động được chức năng đó: “Thôi thôi đừng hỏi nhiều thế. Đứa nào nhận được thư thì vừa cầm thư vừa chạm vào con ếch, con mấy đứa khác thì về ngủ đi.”
Rồi ông biến mất sau những viên gạch xanh đen, để lại đám nhóc với hàng tá vấn đề chưa có câu trả lời.
“Tớ nghĩ ổng bịp tụi mình đó,” Nol nói.
“Nhưng đó giờ ổng có bịp gì tụi mình đâu,” Matt tỏ ý kiến.
Con ma nhà Gryffindor ngoài việc hay nói tầm phào về tuyệt diệt giống loài thì những lúc còn lại ông cũng giúp đỡ tụi nhỏ nhiều, phụ giám thị giờ giới nghiêm, chưa bao giờ chỉ sai đường, còn hay chui vào phòng sinh hoạt chung Gryffindor kể mấy chuyện thời xưa cho bọn nhỏ tò mò nghe.
“Thôi mình thử đây, các cậu về ngủ đi mai mình kể cho nghe.” Rồi cô cầm bức thư chạm tay vào con ếch, kệ tụi nhỏ phản đối.
Con ếch nhả cô gái xuống nền gạch lạnh, không khí ẩm ướt, tối mờ và tiếng nói vang lên:
“Ứng chiến cũng nên đến đúng giờ...” Đó là giọng nữ, nghe hơi quen nhưng cô chưa kịp nhớ ra là ai.
Giờ Giselle mới thấy rõ nơi mình đang đứng, một căn phòng rộng như phòng tự thực hành, có mấy con người nộm thực hành đứng ở góc, bọn học trò đứng chung quanh chỉ hơn 10 người, cao thấp khác nhau nhưng có vẻ như đều cao hơn cô.
Người nói là chị Hufflepuff ở câu lạc bộ lịch sử năm trước mà cô đã hỏi thăm về gia tộc Ravenscroft.
“Xin lỗi, em mới tìm tới được đây thôi.”
Nhìn quanh, đều là những gương mặt ít nhất cô đã gặp 1 lần đâu đó quanh Hogwarts, có cả anh chàng Slytherin trong đám Slytherin khi nãy chỉ đường.
Và Slytherin đó cười nói: “Nãy tụi em hỏi đường đi phòng hội ma kia mà.”
Quê độ. Giselle cười trừ: “Không biết...?”
“Em tưởng ai chơi khăm em hả?” Chị Hufflepuff hỏi.
“Vâng ạ,” quê quá.
“Vậy em đến coi thử hay ứng chiến thật?”
“Ơ...phải ứng chiến à?” Không đánh nhau được không, ngồi chơi bi Gobstones thôi được mà.
Mấy người đứng quanh cười cười.
“Cô bé khờ khờ ngốc ngốc sao lại được huân chương vinh dự nhỉ?”
“Chắc mấy người ở Bộ nhầm lẫn gì rồi.”
“Thôi cho em nó về đi McMillan.”
Tabitha McMillan là tên chị Hufflepuff, chị nói: “Em không ứng chiến quay về cũng được, nhưng đừng kể với ai tụi này ở đây là được.”
“Chứ mấy anh chị làm gì ở đây?”
“Tụ hội bí mật.”
“Chơi bi Gobstones đó cô bé.”
“Bàn chuyện đốt trường.”
Ừa vui tính đó, Giselle cười: “Mấy anh chị là câu lạc bộ đấu tay đôi à?”
“Chà cũng không ngốc lắm.”
“Đúng vậy, tụi này là câu lạc bộ đấu tay đôi Hogwarts nhưng phải hoạt động bí mật,” chị McMillan đáp, “Thôi nói giỡn đủ rồi, em chạm vô con ếch nó sẽ thả em lại chỗ cũ.”
“Không, em ứng chiến mà.” Cô đáp, tay cầm đũa phép sẵn sàng, “Đánh với ai ạ?”
“Ấy chà, cũng ra dáng đấy.”
“Thấy chưa, tớ đã nói rồi mà!” Anh chàng Slytherin vỗ tay cái đốp.
“Gryffindor phải thế chứ,” mấy người khác cỗ vũ.
McMillan cười: “Được rồi, đứng ra đây,” bước ra giữa phòng, nơi có hai vạch kẻ cách nhau cỡ 10m. Giselle đứng vào một vạch.
Anh chàng Slytherin đứng giữa làm trọng tài: “Chắc cô bé chưa biết quy tắc đấu tay đôi của tụi mình. Mỗi bên phóng chú sao cho tước được vũ khí của đối thủ, không được bước qua vạch kẻ, không được tác động vật lý, chỉ dùng phép thuật thôi. Hiểu rồi chứ?”
Giselle gật đầu. Anh chàng làm động tác mời:
“Và sau đây là trận đấu tay đôi giao hữu giữa Tabitha McMillan và Giselle Gibson. Cả hai sẵn sàng sau tiếng đếm. 1 2 3 Bắt đầu!”
“Protego,” cô niệm, không dùng niệm không lời.
“Flipendo,” bùa từ bên kia phóng tới chỉ đánh nhẹ lên khiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Depulse,” bùa đẩy này mạnh hơn Flipendo của chị nhà lửng nhưng chị đã hoàn thành khiên che chắn được rồi.
“Stupify,” Giselle niệm phép nhanh hơn nhiều, bùa khiên vừa chắn được Depulse thôi McMillan chưa kịp niệm tiếp nên phải nhảy sang bên né Stupify.
Ok thân thủ nhanh nhẹn.
“Petrificus Totalus,” Giselle niệm.
“Stupify,” Tabitha McMillan niệm trễ hơn mấy phần trăm giây.
Hai bùa đánh trúng nhau hình thành sợi dây liên kết, đến đây thì cần so ma lực mạnh yếu. Giselle hơi dồn thêm lực, bùa trói toàn thân chiếm thế thượng phong, đánh trúng đối phương.
Chị nhà lửng bó tay bó chân ngã ngửa ra sau.
“Hoan hô!” “Hay quá!” “Tuyệt vời!”
Trọng tài tuyên bố: “Và chiến thắng đã thuộc về đấu thủ Giselle Gibson.”
Một chị khác giải nguyền cho McMillan, chị đứng lên vỗ tay cười: “Tuyệt vời! Em đấu hay quá!”
Giselle hơi ngượng, nói khẽ: “Vậy xong rồi ạ? Em về đây chắc tụi bạn em đang đợi.”
“Ơ khoan khoan, chứ em không biết tụi này kêu em xuống đây làm gì hả?”
“Thì thách đấu, mà đấu xong rồi mà.” Hay còn muốn đấu nữa, hay bắt cô đấu với mỗi người một lượt. Thế thì trễ giờ giới nghiêm đó, cô không đồng ý đâu.
“Sao tự nhiên em lại chuyển ngốc nữa vậy?”
Ê nói người ta ngốc hoài nha.
“Em đấu thắng rồi, phải kết nạp vô câu lạc bộ chứ!” Anh Slytherin cười nói.
Nhưng cô đã muốn vô câu lạc bộ đâu?
Nhưng giờ từ chối tụi này có hè nhau đánh hội đồng mình không ta?
“Ơ... em chưa...” Ý là tôi không muốn vô á, đừng ép được không.
“Ơ cô bé không muốn à?” Đúng rồi hiuhiu cho tôi về đi.
“Không muốn cũng phải vô,” chị Tabitha McMillan chạy lại bá vai cô, kéo đến cái bàn có đặt cây bút lông và một cuộn giấy da.
Nó giống cái cuộn giấy da anh Roy “dụ” cô ghi tên vô hồi năm 1.
Nhưng giờ Giselle không còn ngây thơ như lúc đó nữa, sau cuốn sách của người lưu giữ, cô không còn dám tùy ý ghi tên mình vào những dạng hợp đồng khế ước như thế nữa, nếu không biết rõ nó là gì.
“Nào ghi tên vô, em không được từ chối đâu!” McMillan cười cầm cây bút lông chim nhét vô tay cô.
“Phải đó, nhân tài như em tụi này không thể để lọt được.”
“Nhanh ghi tên vô đi.”
“Vào câu lạc bộ đi em sẽ thấy có nhiều thứ thú vị lắm.”
Lại dụ dỗ tuyển thành viên kiểu vầy nữa hả, nhưng thôi đã đến tận đây rồi...
Tờ giấy cũng y hệt tờ đăng ký của câu lạc bộ chăm sóc sinh vật huyền bí, đầu tiên là phù hiệu trường, bên dưới ghi “Câu lạc bộ Đấu tay đôi Hogwarts”, dưới nữa là tên các thành viên.
Và bất ngờ chưa, có đến hơn trăm cái tên trên giấy, nói một trăm là ít, chắc cũng đến 200, Giselle chỉ lướt qua không để ý kỹ nhưng lướt thấy có cả tên chú Edwy Greenwood. Sau mỗi cái tên đều là một dấu chấm, đến 11 cái tên cuối cùng thì không có dấu chấm, có vẻ như để phân biệt ai còn ở trường ai đã tốt nghiệp.
“Giselle Gibson”
Cô là cái tên thứ 12 không có dấu chấm câu.
“Hoan hô” “Mừng thành viên mới gia nhập” “Lại thêm một người nữa”.
“Nào nào, đến đây chị giới thiệu mọi người và quy cách hoạt động của câu lạc bộ nhé.”
Tính cả Giselle nữa là có 3 Gryffindor, 4 Slytherin, 3 Hufflepuff và 2 Ravenclaw. Chị Tabitha McMillan Hufflepuff năm 6 đang là phó chủ nhiệm câu lạc bộ. Còn chủ nhiệm là một “nhân vật bí ẩn” mà chị úp mở là đã ra trường, đang làm việc cho Bộ Pháp thuật Anh, vì thế mà câu lạc bộ mới biết được Giselle được nhận huân chương vinh dự.
Trong một thoáng chốc cô đã nghĩ đó là chú Edwy, nhưng nghĩ lại thì thấy không phải, nếu là chú Edwy thì Matt đã phải biết rõ về câu lạc bộ này rồi chứ.
Vì phải lui về hoạt động bí mật, câu lạc bộ tuyển thành viên bằng cách gửi thư thách đấu cho những học sinh được cho là có khả năng đấu tay đôi tốt. Nếu ứng chiến và chiến thắng, hoặc không chiến thắng mà thể hiện được năng lực chiến đấu của mình trước các thành viên khác, thì đều được kết nạp vào câu lạc bộ.
McMillan cũng đưa cho Giselle một huy hiệu in hình như dấu khắc niêm phong thư, có lẽ đây là huy hiệu mà Matt đã thấy trong phòng chú Edwy. Phải cầm huy hiệu này chạm vào con ếch đồng, nó mới đưa mình đến căn phòng này, còn không chạm hay niệm bất kể bùa chú gì khác thì nó vẫn chỉ là con ếch đồng.
“Thôi nay đến đây thôi, trễ rồi,” Tabitha McMillan vẫy mọi người giải tán, cả đám chia nhau ra đi qua các con ếch đồng khác ở trong phòng.
“Có 4 bức tượng con ếch rải rác khắp trường để mọi người chia nhau di chuyển không bị chú ý ấy mà. Em về đường tầng hầm đi, có gì chị gửi cú trao đổi thêm...”
“Em được kể với mấy bạn em không chị? Mấy cậu ấy đi theo em đến đây rồi đứng chờ trước con ếch ấy.”
“Được thì cũng được, nhưng phải yêu cầu bạn em giữ bí mật nhé.”
“Vâng ạ.”
Rồi Giselle cầm huy hiệu chạm vào con ếch đồng, cô thấy bị hút vào một khoảng không rồi lại bị nhả ra ở cái hành lang tầng hầm khi nãy. Nhưng bọn nhóc không còn ở đây nữa, chắc thấy lâu quá nên đã về trước giới nghiêm rồi.
Không biết mấy giờ rồi, cô chạy vội lên trên, thì lại gặp ngay trước đường dẫn tới phòng sinh hoạt chung Slytherin mà cả đám đi lạc khi nãy, hai bóng người đang ôm nhau đứng dựa bên tường.
Con bé Tina McCormick và một đứa trong cặp song sinh.
Lại nữa, sao cứ để mình bắt gặp mấy cảnh này hoài vậy trời. Tụi nó mới 13 tuổi, à năm ngoái tụi nó mới 12 kia kìa.
Thấy có người đi tới, hai đứa bỏ nhau ra, con bé Tina McCormick thấy lại là Giselle thì tức tới nỗi mặt đỏ bừng:
“Mày... tại sao lại là mày ở đây... làm gì...”
“Không, đi lạc thôi.” Cô chạy vội nhưng lần này không thoát được, nhóc song sinh chắn ngay:
“Tìm lý do cũng phải có lý chớ, đường này đi phòng sinh hoạt chung Slytherin mà.”
“Mày theo dõi bọn tao à?” Đứa con gái đanh giọng.
“Không, tôi đi tầng hầm ma tìm anh Patrick rồi lạc tới đây thôi.” Xin lỗi anh Patrick nhiều lắm.
Tụi nó có vẻ hơi tin, nhưng nữ sinh Slytherin cứ nói:
“Mày... không được nói...”
Thôi khỏi đừng hăm dọa tôi: “Tôi không hứng thú gì với chuyện của mấy người đâu.”
Rồi lách người chạy lên trên, nhanh về phòng sinh hoạt chung Gryffindor cho kịp giờ.
Vừa đi Giselle vừa nghĩ, không biết con bé đó có biết hai lần mà cô bắt gặp là hai thằng nhóc khác nhau hay không.
Giselle vốn không phân biệt được cặp song sinh ai với ai, nhưng khi nãy nghe nó nói chuyện, một cảm giác kỳ lạ như thể cô tự nhiên biết là vậy, nó phải là vậy - xuất hiện trong cô: đó là hai thằng nhóc khác nhau.
Nhưng cô cho rằng con bé Slytherin đó biết. Thế thì chơi hơi lớn nhỉ...
Nhưng thôi kệ tụi nó, liên quan gì đến mình mà mình lo.