Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật

Chương 71:



“Chỉ khi nhận được thư thách đấu thôi à?”

“Cậu hỏi lần thứ 5 rồi đó Nol!”

Tối qua ba nhóc đừng chờ thêm 10 phút nữa thì bị mấy con mèo của Bà Mèo kêu ngao ngao, dù chưa đến 11h nhưng Gryffindor mà lảng vảng quanh khu Slytherin này thể nào cũng bị xách đi, nên tụi nhỏ đành quay về phòng sinh hoạt chung cho rồi.

Đến giờ ăn sáng, nghe Giselle kể lại mọi chuyện, mắt hai nhóc bừng sáng.

“Nhưng thế nào mới nhận được thư thách đấu chứ?” Nol ỉu xìu chọc chọc tô yến mạch của mình.

Giselle thấy cũng tội tội nên nghĩ kế phụ: “Cậu có thể thể hiện trong lớp Bùa chú, Phòng chống nghệ thuật hắc ám với Biến hình, mấy anh chị mộ danh sẽ tìm đến.” 

Cô cũng chỉ nghĩ được mấy cách thế này thôi.

“Hoặc là kiếm chuyện thách đấu với tụi kia.” Matt nói.

“What?!” Nol làm rớt cái muỗng vô tô yến mạch.

“Cậu nói thiệt đó hả Matt?” Ive lo lắng hỏi, sau lần chặn đánh năm kia, cô bé tự nhận mình không phải loại hình thích đấu tay đôi gì cả nên cũng không thể hiểu nổi niềm đam mê của hai thằng bạn.

“Đúng đúng, tớ muốn dần cho thằng Steffensen một trận từ lâu rồi...”

“Nhưng chúng ta không được đánh nhau trong trường mà, mấy cậu không muốn bị cấm túc nữa chứ.”

Từ “cấm túc” như thần chú ếm nguyền với Nol, nó im ru không nói gì đến chuyện thách đấu nữa.

Tuần sau, học tập bắt đầu vào guồng, bọn năm 3 xoay như chong chóng với hàng đống kiến thức mới mỗi ngày. Trên bàn ăn tối thứ tư sau tiết Tiên tri, vài đứa nhóc có vẻ chẳng hào hứng gì lắm.

“Sao nữa vậy?” Thấy rõ một sự trái ngược giữa lớp Chăm sóc sinh vật huyền bí và lớp Tiên tri luôn.

“Nay tới bài bói trà, giáo sư Palatine nói Matt bị hung tinh chiếu, sống không thọ đâu...” Nol đáp khẽ.

Thiệt kỳ khôi, giáo viên gì mà đi nói biết bao thứ xui xẻo với học trò để dọa tụi nó lo lắng hãi hùng.

“Tớ nửa muốn học tiếp Tiên tri nửa không...” Ive buồn bã, sau vụ “bị” đoán đúng, cô bé có vẻ hơi tin ma thuật đằng sau bộ môn này, nhưng nhìn phong thái giáo sư Palatine thì chỉ toàn muốn bỏ học.

“Hay cậu viết thư kể cho chú Edwy nghe đi Matt?” Giselle gợi ý, chắc người chú Thần Sáng sẽ biết cách đối phó với mấy kiểu “tà thuật” hù dọa thế này.

“Ờ đúng đó,” Nol đồng ý, “Hỏi coi hồi đi học chú có học Tiên tri không.”

Đến sáng thứ năm, không biết Matt gửi cú đi chưa chứ Giselle thì nhận được một bức thư mới từ Tèo. Trong khi nó chơi đùa với Milo, cô mở ra bức thư nay trông hơi lạ vì không còn có con dấu khắc vuông vức như thường lệ:

“Cậu không thích nó, tớ vứt rồi.”

Ôi trời, chỉ có một dòng như thế. Giselle không khỏi thở dài, chắc là mình đã mất một người bạn qua thư rồi, Ryūji Goda tức giận vì cô gửi trả lại quà không nhận, mấy tuần nay không thèm thư từ, đến giờ thì gửi tới mấy chữ giận dỗi thế này.

Vậy mà mình còn nghĩ cậu chàng khá trưởng thành so với lứa tuổi, thấy cậu có các sở thích văn nhã, nhẹ nhàng, hiểu biết nhiều về Muggle chứ không như bọn nhóc phù thủy quanh đây, cô tưởng mình có thêm người bạn cùng chung sở thích.

Ngờ đâu. Thôi, để lựa lời gửi thư lại cho cậu ấy xem có thể dỗ cậu ấy nguôi giận không.

Lớp số học chiều thứ năm và cổ ngữ Runes chiều thứ sáu đã trở thành nơi ganh đua thành tích của Ravenclaw. 

Mấy năm trước không thấy sao, với Ive tính ra cũng dễ thương dù thường thể hiện “ta đây biết tất”, hay chị Kara rụt rè đáng yêu. Nhưng nay Giselle mới biết tụi Ravenclaw là thế này, đi sớm để ngồi hết các bàn gần nhất, so bì với nhau xem ai làm bài luận dài hơn hoặc làm bài tập xong sớm hơn.

Giselle kiểu mình đang học trường phù phép chứ có phải mấy lớp luyện gà Muggle đâu mà tình hình thế này. Thậm chí cô còn chứng kiến một đứa Ravenclaw móc mỉa một Hufflepuff sau giờ số học, vì nhóc lửng không hiểu bài tập đồ thị hàm số nên giáo sư Khan đã phải giảng lại trên lớp, trong khi theo ý nhóc đại bàng thì phải giảng tiếp bài mới chứ.

Lớp cổ ngữ Runes thì đỡ hơn tý, vì nhìn chung học ngôn ngữ vẫn dễ thở hơn học toán, chỉ cần bạn dành thời gian tra từ điển là được. 

Nhưng công việc đó dường như cũng là một nỗ lực phi thường với Douglas, nhóc cứ lóng ngóng không thể trả lời được câu hỏi trên lớp của giáo sư Ortega, cứ lật tới lật lui cuốn Tân Từ điển chữ Runes. 

Thằng nhóc Declan Sampson nhà Ravenclaw vốn chơi thân với Slytherin liền chọc ngoáy:

“Mày đã chậm tiêu rồi mà đăng ký học Runes làm gì hả Cunningham khóc nhè? Mày có đốt uống cuốn Tân Từ điển thì cuối kỳ cũng không qua môn nổi đâu.”

Lúc này giáo sư Ortega đã phát cho tụi nhỏ thêm mấy tờ giấy da mới để làm bài dịch về nhà. 

Nhóc Fitz bênh bạn ngay:

“Mày bớt cái vẻ tài lanh đó đi Sampson, mày cũng có giỏi hơn ai đâu mà khoe mẽ.”

Lại chạm đúng từ khóa của đám đại bàng rồi, nó sửng cồ lên ngay:

“Ồ xem Gryffindor giả vờ bênh nhau kìa. Bình thường mày chắc ít chọc ngoáy thằng bạn Cunningham của mày lắm chắc?”

Lời này là thật. Chủ con cóc Rocky hậu đậu vụng về hay quên và dường như không có năng khiếu ở bất kỳ môn gì, bị các nhà khác trêu chọc đã đành, trong chính nhà sư tử, mặt tròn vẫn thi thoảng bị bạn bè chế giễu.

“Thôi bỏ đi Fitz,” Douglas khuyên, kéo bạn về nhanh.

“Lo về mà ôn bài đi nhé, đừng kéo chân tụi này, không thì đến xin tao cho cọp pi bài tập cũng được.”

Bọn trẻ ranh cãi nhau nhức hết cả đầu. Tại sao có một đám 13 tuổi giờ còn kèn cựa nhau xem ai làm bài tập nhanh hơn, lại có một đám 13 tuổi khác lại cho rằng mình trưởng thành rồi, ôm ấp yêu đương các kiểu vậy chứ.

À nhưng mà mình thuộc nhóm sau rồi...

“Này.” Lại là cái hành lang vắng tanh của tầng 6 đó.

“Ờ?” Tại sao mình học chung hai môn tự chọn với nhóc này vậy?

“Cậu đã hứa không tránh tớ mà.” Rồi tự tiện bắt lấy cổ tay trái của cô, sờ lên cái vòng tay xanh ngọc mắt mèo đẹp đẽ, sờ nhẹ lên chỗ những vết d.a.o cứa nay đã lành nhờ lọ thuốc liền sẹo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“À ờ...” 

“Cậu định giả ngốc với tớ đó à?” Lại áp cô vào tường, giam cô bé lại trong một không gian chỉ có thể ngước nhìn mỗi cậu.

Môi lại khẽ thì thầm: “Hay cậu mau quên vậy?” 

Quên sao được những cú chạm môi khẽ khàng đó, quên sao được hơi thở từng đan vào nhau, quên sau được mùi m.á.u rướm trên môi cậu.

Nhưng cũng quên sao được mình có thể đẻ ra đứa nhóc 13 tuổi trước mặt đây.

Cơn giận tự nhiên bùng lên khi cô gái không trả lời cậu: “Cậu đừng nhìn tôi với ánh mắt nhìn trẻ con như vậy. Tôi lớn rồi.”

“Cậu có lớn gì đâu, cậu không biết mình đang làm gì đâu...” Cô đáp khẽ, buồn bã.

“Mẹ kiếp!” “Rầm”. Tóc bạch kim đ.ấ.m mạnh vô tường rầm ầm ầm, ngay sát bên tai cô, tiếng xương vỡ răng rắc.

Giselle choáng váng.

Mặt Von trắng bệch cũng như mặt cô, vết thương trên tay chẳng hề gì, mắt sôi sùng sục vì tức giận:

“Tôi thì còn nhỏ, còn tên Shaikh đó thì đủ lớn rồi chứ gì!”

Rồi bỏ đi luôn, không thèm nhìn lại cô gái nữa.

Lại là cái gì nữa vậy? Shaikh là nhà Ả Rập đó hả? Liên quan gì nhau vậy.

Nghĩ nhiều cũng không được gì, cô về dẹp sách vở rồi đi đến căn lều của chú Takumi để sinh hoạt câu lạc bộ. Nhưng chú Takumi đã đi cùng giáo sư Abbott để làm gì đó, nên chỉ còn 4 người câu lạc bộ đi sang Khu bảo tồn.

Khu bảo tồn vẫn không thay đổi nhiều, Puffskein đã hơn năm không sinh sản thêm, lại có 5 con già c.h.ế.t đi làm chị Kara hơi mủi lòng. Dù gì chúng cũng là những vật đầu tiên mà hai cô bé ma mới đã chăm.

Chưa có thêm loài mới dọn vào, tụi câu lạc bộ vẫn phụ trách Puffskein, Jobberknoll, Fwooper, tiên nhí (đàn tụi này đã lên 26 con), Diricawl và mấy con cóc nhái gì đó ở cái ao được khoét ra giữa vùng đồng cỏ. 

Giselle thì thấy mấy con ếch này giống y xì con cóc Rocky của Douglas, cũng giống mấy con ếch đồng ở câu lạc bộ đấu tay đôi, mà cũng là mấy con nhái hát đồng ca của trường.

Rồi anh Roy chia lịch chăm sóc lại, Kara thứ 2 3, Giselle thứ 4 5, anh Owen thứ 6 7, Roy chủ nhật, cũng là để anh kiểm kê lại công việc cả tuần luôn. Nên sẽ bỏ buổi tụ hội ở trước lều chú Takumi thứ sáu hàng tuần.

“Tụi mình còn đỡ, bên phía làng Hogsmeade phải tuyển thêm tình nguyện viên nữa,” anh Roy cười nói khi cả đám đang cho mấy con Diricawl ăn.

Mấy con chim này biết độn thổ để tránh kẻ thù nên nếu không nhanh tay là tụi nó biến mất. Bắt Diricawl thì chỉ có thể dùng Levioso, phóng bùa trúng nó nó sẽ bị nhấc bổng lên không thể độn thổ được nữa.

Trong cả bọn thì Giselle được phân công đánh Levioso lên đám chim để những người còn lại tranh thủ cho chúng ăn với chải lông, tỉa lông. Đa số các loài chim thì lông và trứng của chúng đều hữu dụng để bào chế các loại độc dược.

“Anh mà đánh được Levioso xịn như em chắc anh đăng ký tham gia đội bảo vệ Diricawl của Sở Điều phối và Kiểm soát Sinh vật Pháp thuật quá.” Anh Owen cười trêu.

Năm nay cả Roy với Owen đều sẽ ra trường, có lẽ bắt đầu chuẩn bị cho nghề nghiệp tương lai rồi.

“Chứ anh đã định làm gì chưa?” Cô hỏi.

“Hình như sau khi tốt nghiệp là có 1 năm thực tập phải không anh?” Chị Kara hỏi.

“Ừa, tụi anh đang định xin vào thực tập trong Sở Điều phối và Kiểm soát Sinh vật Pháp thuật của Bộ á, còn vị trí gì thì tùy phân công thôi.” Anh Roy đáp.

“Ban đầu cả Patrick cũng thế, tụi anh còn định tiếp tục “bộ ba Hogwarts xông pha Bộ Pháp thuật” nữa...”

Rồi anh Owen không nói nữa, bọn chúng nhìn mấy chim Diricawl đang lơ lửng giữa không trung, tiếc sao anh Patrick đã mãi không thể còn nhìn thấy cảnh tượng này.

Anh có thể sẽ tồn tại mãi trong những bức tường ma thuật của Hogwarts, nhưng đã không thể nhìn ngắm các loài động vật muôn màu muôn vẻ ở thế giới ngoài này nữa.

Sáng hôm sau, thứ bảy, trong lúc Matt đọc thư của chú Edwy thì có tiếng xôn xao bên dãy bàn Slytherin.

Nol ngó sang, suýt reo lên: “Ngó thằng Montgomery kìa Matt! Nó làm gì bị gãy cả bàn tay phải luôn kìa.”

Chắc bà Maya đã chữa lành lại rồi, chấn thương vật lý phi phép thuật mà thôi, nhưng bà cũng bắt kiêng cữ vài hôm để vết thương lành hẳn. Đó là Giselle đoán vậy.

“Có ai biết nó làm sao bị vậy không?” tụi sư tử thắc mắc. Không thắc mắc sao được, học chung 3 năm đủ để tụi nó hiểu ai cầm đầu 5 tên phản diện đó mà, mấy đứa Slytherin lớp trên cũng ngán nó chứ nói gì tụi đồng niên.

“Không,” Ive đáp khẽ, “Tối qua nghe đâu tụi nó làm ầm ĩ trong phòng ký túc xá, có tiếng Steffensen la ó kêu trả thù gì đó.”

“Ôi Von ơi để chị lấy cho,” cô gái tóc vàng đẹp mỹ miều nay đã ngồi cạnh tóc bạch kim để giúp nó ăn uống. Gần như muốn đút cho nó luôn nếu không sợ cả đám xung quanh chế giễu.

“Bày vẽ thấy ớn,” chị Eda Pirie thấy cảnh đó trề môi hết sức.

“Ủa chị đó là ai vậy chị Eda?” Mấy cô bé Gryffindor hỏi, nhìn cô gái tóc vàng Slytherin mà ngưỡng mộ.

“Amelia Beaufort, nhà nó điều hành cửa hàng Đẳng Cấp Phù Thủy đó.”

Vài tiếng xuýt xoa vang lên, Giselle nhớ hình như cô mấy lần đi ngang qua tiệm Đẳng Cấp Phù Thủy ở Hẻm Xéo.

Khác với style thấp tầng cũ kỹ của những năm 50 60, Đẳng Cấp Phù Thủy là tiệm quần áo, phục trang, phụ kiện, trang sức cao cấp, được trang hoàng lộng lẫy, nhìn vô cùng sang trọng. Và vì thế khá ít phù thủy mua sắm ở cửa hàng này, như phụ huynh của bọn học trò chỉ mua sắm ở tiệm Trang phục cho mọi dịp của Bà Boyadjiev.

“Đẳng Cấp Phù Thủy hình như tài trợ cho tờ Nữ Phù Thủy Sành Điệu phải không?” Linda hỏi.

Nữ Phù Thủy Sành Điệu? Nghe như một tạp chí thời trang vậy? Phù thủy hiện đại tới cỡ này rồi à ta?

“Nào đâu chỉ tài trợ,” một chị Gryffindor đồng niên với Beaufort đáp, “Tờ đó của nhà Beaufort luôn đó.”

“Ôi chao!” “Thế phải giàu lắm nhỉ”.

Đám nhóc nhìn cô gái tóc vàng kiên nhẫn cắt nhỏ thức ăn ra trên dĩa, rồi với lấy bình nước cam rót ra ly để cạnh bên, còn tóc bạch kim vì băng hết tay phải, mặt vẫn khinh khỉnh cầm nĩa lên ăn bằng tay trái.