Chủ nhật cuối cùng của tháng 10, niềm háo hứng trông ngóng của bọn học trò năm 3 cuối cùng đã đến. 10h sáng, bọn chúng xếp hàng đưa phiếu có chữ ký của phụ huynh cho Bà Mèo giám thị để lũ lượt kéo nhau ra làng Hogsmeade chơi.
Thật ra ở Anh có nhiều nơi trú ngụ của phù thủy, như Hẻm Xéo hoặc Phố Bát Giác cũng là nơi cư trú toàn phù thủy, nhưng Hogsmeade mới được gọi là một cái làng đúng nghĩa.
Hogsmeade cách Hogwarts không xa, thực ra là trạm dừng của Tàu tốc hành Hogwarts từ đó đi thêm 15 phút là đến cổng trường. Còn kiến trúc nhà ga thì nằm ở ngoại vi của ngôi làng.
Gió cuối thu đưa lá bay xào xạc, vẽ nên một ngôi làng phù thủy miền thôn quê vô cùng yên bình. Nhưng có lẽ nó còn yên bình hơn nữa nếu không có tụi học trò quấy phá nườm nượp ra vào các cửa hàng cửa hiệu nơi đây.
Nếu tính từ quảng trường Hogsmeade có đến 6 con hẻm chính rẽ nhánh ra xung quanh, rồi thêm cả mấy chục con ngõ nhỏ đan xen nhau như mạng nhện.
Đứng giữa quảng trường tụi nhóc chẳng biết nên đi hướng nào trước, Nol sau khi nghe lời khuyên của anh Eli thì đề nghị:
“Hay mình đi quán Ba Cây Chổi trước đi, làm cốc bia bơ cho ấm bụng.”
Nhưng mới rẽ sang hẻm High Street một đoạn bọn nhỏ đã thấy ngay cả nửa đám học sinh Hogwarts đang đứng tụm vào nhau trước cửa hàng Bay Bụi. Thế là Giselle lại bị ba người bạn nhỏ “bỏ quên” một lần nữa. Cô thà đi bộ sang khu bảo tồn cho mấy con chim Fwooper ăn còn hơn cố chui rúc vô tiệm chổi bay.
Nhưng như thế lại có cơ hội đi lang thang một mình. Ngôi làng Hogsmeade xinh xắn quá, cô cứ thơ thẩn đi ngắm mây nhìn trời, nhìn từng mái nhà chóp nhọn, từng phù thủy pháp sư lướt qua vội vã, men theo tiếng kèn réo rắt đi đến trước người hát rong.
Đó là một người đàn ông U40, phục sức phù thủy sặc sỡ, đang chơi đàn lute cùng mấy loại kèn trống khác phiêu phù bên cạnh tự động đánh lên nhạc điệu, thế mà một người có thể biểu diễn như một dàn nhạc cỡ nhỏ.
Bản nhạc có giai điệu du dương, tựa như một bài tình ca tuổi trẻ, đoạn đầu thì trầm bổng ngọt ngào, đến đoạn sau thì u buồn não nề dần. Bi tình nào đâu có phân biệt phù thủy hay Muggle, tiếng kèn kéo càng lúc càng dài, như tiếng khóc nỉ non cho mối tình không thể có hậu.
Bản nhạc buồn quá nên chẳng mấy người đứng nghe, Giselle thả một đồng Galleon xuống cái mũ beret của người hát rong rồi xoay bước thẫn thờ.
“Buồn trông cửa bể chiều hôm,
Thuyền ai thấp thoáng cánh buồm xa xa?
Buồn trông ngọn nước mới sa,
Hoa trôi man mác biết là về đâu?
Buồn trông hội cỏ rầu rầu,
Chân mây mặt đất một màu xanh xanh.
Buồn trông gió cuốn mặt duềnh,
Ầm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi.
(Truyện Kiều, Nguyễn Du)
“Em có vẻ đa sầu đa cảm nhỉ.”
Giselle giật b.ắ.n người, quay phắt lại, sau lưng đã có người tự bao giờ. Là mình quá thiếu cảnh giác hay tên này cũng thiện dùng bùa giảm âm như mình, không hề nghe tiếng động nào ngoài tiếng đàn lute réo rắt đằng xa.
Người đó mặc một bộ áo chùng trắng, thon dài ôm vừa người, chỉ thêu màu vàng và bạc với những hoa văn cầu kỳ. Lần này gã không đội khăn.
“Đi theo một cô gái nhỏ như thế là không tốt đâu.” Cô đáp, cố giữ giọng bình tĩnh nhất có thể.
“Lời này sai rồi, anh đi cùng hướng nãy giờ mà, là do em không để ý thôi.”
Chỗ bọn họ đang đứng là cung đường vắng khá xa trung tâm ngôi làng, một vài ngôi nhà xây cách nhau chứ không san sát như khu trung tâm, cửa đóng kín, chẳng ai qua lại.
Cái sở thích tự mình tìm nơi vắng vẻ hại ngược lại mình rồi.
“Thôi được,” cô dợm bước, “Nếu là hướng anh đi thì tôi xin lỗi, tôi muốn quay lại tìm bạn mình rồi.”
Ý là đường chúng ta đi không liên quan gì nhau, đừng cố tình va phải nữa.
Mắt hồ ly khẽ nheo lại, đuôi mắt cong cong: “Đây đã là lần thứ ba chúng ta gặp nhau rồi, đừng tỏ vẻ không quen biết thế chứ.”
“Anh nói tiếng anh so với lần trước tốt hơn nhiều rồi đó.” Bớt chất giọng Ả Rập lại, cô nghe ít đau đầu hơn.
Tiếng cười truyền khẽ: “Cô bé chuyển chủ đề nhanh thế, em không hỏi tôi tại sao đến đây à?”
“Không, tôi có đọc báo mà.”
Lần này cười lớn: “Haha tôi tưởng mấy cô bé bằng tuổi em chỉ thích xem Quidditch với mấy tờ như Nữ Phù Thủy Sành Điệu thôi chứ.”
“Ơ, mấy phù thủy bằng tuổi tôi ở quê nhà anh toàn thế à?”
“Thật ra tôi không biết họ thích gì cả, ở Ả Rập chúng tôi chia riêng nữ phù thủy và nam pháp sư ra dạy.”
Nhìn thấy mặt ngơ ngác của cô gái, mắt hồ ly lại cười: “Em hay giả ngốc nhỉ.”
Không tôi ngu ngốc thật, mới mấy bữa trước đây thôi tôi vừa bị một tên người không ra người cây không ra cây hút m.á.u vì ngu ngốc rồi.
“Aa, bạn em tìm em kìa,” đối diện dừng lại như lắng nghe, “Thôi hẹn gặp lại sau.” Rồi biến mất cùng một tiếng bụp.
Giselle giờ mới nhận ra anh ta không dùng đũa phép gì cả.
“Selly, Selly! Tụi tớ tìm cậu khắp nơi!” Tiếng Ive dần đến gần.
Làm sao gã biết Ive tìm mình? Gã có thể nghe được âm thanh từ xa đến thế cơ à? Đó là bùa phép gì.
“Sao cậu cứ đi lang thang một mình nơi vắng vẻ thế này! Có ngày bị mụ phù thủy bắt cóc mất!” Nol lầm bầm.
Đúng thế thật, cô bạn của cậu suýt bị gã phù thủy Ả Rập bắt mất thật.
“Ủa Matt đâu rồi?” Cô hỏi khi cả bọn đi ngược lại về phía quảng trường trung tâm.
“Không rõ nữa, hình như ai gọi nhờ cậu ấy làm gì á.”
“Chứ Matt không nói đi đâu à?"
“Không, cậu ấy hẹn tụi mình tới quán Ba Cây Chổi đợi cậu ấy.” Nol ngập ngừng đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ơ... Có khi nào lại như lần cuối năm nhất không?” Ive nhớ lại cảnh bị đám rắn bày trò chặn đánh.
“Tụi nó dám, lần này mình xử đẹp tụi nó luôn.”
“Cậu cứ khoác lác, tụi nó giờ 5 đứa lận, cậu nhắm địch nổi không?” Ive bĩu môi.
“Không nổi cũng phải nổi, chứ không lẽ để tụi nó tác oai tác quái thế mãi. Cậu cũng nghe chuyện thằng nhỏ Wallace đấy thôi.” Tóc đỏ cứng rắn.
Nghe chuyện nãy giờ Giselle ngơ ngác: “Ơ chuyện Wallace là chuyện gì?”
“Cả nửa cái trường này biết mà cậu không biết, chán cậu ghê á Selly.” Ive lắc đầu.
Gì tới nửa cái trường biết dữ vậy. “Kể đi tớ tò mò lắm.”
“Cậu mà tò mò gì, cậu nịnh tớ thế để tớ kể thôi chứ gì.” Nói thế thôi chứ cô bé cũng kể:
“Trong đám năm 1 có nhóc gốc Muggle Wallace nhà Hufflepuff bay chổi rất điêu luyện, giáo sư Hotspur còn khen nó có tài nữa. Nên mấy buổi học bay giáo sư đặc cách cho nó bay xa hơn đám bạn cùng lớp để luyện thêm. Nghe đâu đội Quidditch Hufflepuff đang nhắm nó cho vị trí tầm thủ năm sau nữa. Thế mà tuần trước nó bay chổi làm sao va phải cặp Fernandes, thằng nhóc cà khịa thể hiện gì đó...”
“Đó là đám rắn bịa đặt thôi, tụi Hufflepuff nói nhóc Wallace không có chọc ngoáy gì đàn anh hết.” Nol phản bác.
“Rồi rồi, nói chung va chạm gì đó mà cặp song sinh tẩn nó một trận te tua trên cán chổi, thằng nhỏ ngã chổng cò từ độ cao 15m xuống...”
Tuần trước à, lúc đó mình còn chưa hồi phục được từ Lời nguyền tra tấn, tâm sức đâu mà hóng chuyện nữa.
“Rồi nhóc đó có sao không?”
“Sao thì không sao thật, bà Maya nắn lại xương cho nó cái một hà, nhưng mà...” Ive thì thầm.
“...nhưng mà thằng nhỏ bị ám rồi, nó giờ không dám cầm tới cây chổi nữa!” Nol đồng cảm, nó nghĩ phải mà mình bị ám tới không ngồi lên cán chổi được nữa thì cũng coi như mất hết nửa niềm vui cuộc sống rồi.
“Vậy tụi Fernandes bị phạt ra sao?”
“Thì cấm túc, trừ điểm nhà, phạt dọn vệ sinh trường...”
“...nhưng không là gì với cái tai nạn mà tụi nó gây ra cả! Thằng nhóc sợ bay chổi rồi, mấy cậu có hiểu điều đó là như thế nào không!”
“Ơ chỉ phạt thế thôi à?” Cô thấy hơi nhẹ, nhưng Hogwarts cũng đâu có hình phạt nào hà khắc hơn nữa đâu, ngoại trừ đình chỉ học tập. Nhưng mà nếu cho tụi Fernandes nghỉ học thật thì lại có hơi nặng quá.
“Bởi thế Ban liên lạc học sinh gốc Muggle không đồng ý! Chị Jerry Hanna kháng nghị lên cô hiệu trưởng, hình như phụ huynh của thằng nhỏ biết tin cũng không đồng ý.” Ive lắc đầu.
Vừa đi vừa tám chuyện, tụi nó đã đến quán Ba Cây Chổi nổi tiếng. Đứng từ ngoài thôi đã nghe sực nức mùi bia bơ ngọt ngào, mấy thùng gỗ đựng bia xếp đặt ở không gian bên ngoài, rồi mấy cái bàn từ trong ra ngoài đều chật kín khách khứa.
“Đông thế, còn chỗ không,” Giselle chưa đánh đã muốn lui binh.
Nhưng bọn nhóc thì ngược lại: “Đông mới vui chứ! Vô kiếm chỗ nào ngồi cũng được.”
Ấy vậy mà vẫn còn bàn, hay thật chứ, quán Ba Cây Chổi chỉ có một quầy bar dài, toàn bộ diện tích còn lại là những dãy bàn con, bàn lớn, bàn dài, bàn sát tường để khách ngồi, nơi này có đến 3 tầng với không gian ngoài trời nữa.
Nhìn thế này Giselle thấy nghề bán đồ ăn đồ uống cũng không quá tệ. À nhưng mà mình đâu có tiền mướn mặt bằng đâu mà tơ tưởng mở quán chứ.
“Của 3 cô cậu đây, 2 bia bơ 1 cacao sữa lạnh.”
“Cậu không muốn thử bia bơ sao Selly? Ngon hết sẩy con bà bẩy đó,” nhóc Nol vớ ly bia uống cái ực hết nửa ly.
“Không, tớ không uống bia rượu được.” Giselle thưởng thức ly cacao sữa của mình, chẳng thấy việc không uống được đồ uống có cồn là bất hạnh, vẫn có những thức uống khác bù lại được thôi.
“Chán cậu ghê, không biết bay chổi đã đành giờ tới không uống được bia bơ, bao nhiêu hạnh phúc của cuộc đời phù thủy cậu đều bỏ qua hết.” Nol lắc đầu, uống hết luôn ly bia.
Quả là thế thật, mình luôn là kẻ ngoài cuộc mà.
Khi Giselle mới uống tới được nửa ly cacao thì có tiếng người quen gọi: “A, chào cô bé, Gibson nhỉ?”
Đó là ông Chong của Phố Bát Giác. “Vâng chào ông ạ, đây là hai bạn cháu Parsons và Rogers.”
“Chúng cháu chào ông ạ.”
“Haha đừng gọi ông, chú không già đến thế đâu. Cậu nhóc hôm nọ không đi cùng với các cháu à?” Ý hỏi Matt.
“Không ạ, cậu ấy có việc bận rồi.” Bận gì thì bọn chúng cũng chẳng rõ.
Nol Ive đã được nghe kể về chuyến đi thăm Phố Bát Giác hồi lễ Phục Sinh nên cũng không lạ lẫm, hỏi nhanh: “Chú đến làng Hogsmeade làm gì vậy ạ?”
Cậu bé có vẻ hứng chí, nghĩ rằng ông Chong lại đến chào mời cửa hàng nào ở đây đến mở chi nhánh ở Phố Bát Giác chăng.
Nhưng hóa ra là ngược lại: “À chú đến phụ giúp tiệm Bắc Kê Tây ấy mà, đều là người quen cả.”
Bắc Kê Tây là cửa hàng bách hóa lớn nhất Phố Bát Giác, mới mở thêm chi nhánh ở làng Hogsmeade đầu năm học này. Mấy anh chị lớp trên chen chúc ở đó từ đầu buổi đến giờ làm bọn nhỏ chẳng chui vào lọt.
“Thế chuyện làm ăn với ngân hàng Gringotts sao rồi chú?” Ive tò mò câu chuyện hợp tác với ngân hàng hơn, cô bé trước đây còn khen ông Chong có đầu óc làm kinh doanh phết. Giselle cũng thấy vậy.
Chong hớp một ngụm bia bơ: “Bia bơ ở đây ngon đáo để thật, cũng ngang ngửa rượu mạch nha nguyên chất của chúng tôi.”
Hớp một ngụm nữa mới nói tiếp: “Vẫn chưa có tiến triển gì, chú chẳng thể nào thuyết phục được mấy tay yêu tinh cau có quạu quọ đó cả.”
Vừa nói vừa nhại lại bộ mặt nhăn nhó ráng nặn ra nụ cười tiếp khách của bọn yêu tinh làm đám nhỏ cười ngất.
Nhưng Giselle hơi trầm ngâm, nói nhỏ: “Hoặc chú có thể thử cách khác...”
“Ồ? Chẳng hạn như?” Có gì đó trong đôi mắt của người đàn ông châu Á khi nhìn Giselle, nó như thể ông nhìn cô mà như nhớ đến ai vậy. Cô chẳng thích bị nhìn thế này chút nào.
“Chú làm ăn với ngân hàng khác.”
“Có ngân hàng khác ngoài Gringotts à?” Nol la lên, còn Ive bỗng sáng mắt lên: “Selly ý cậu là...”
Ông Chong cười gật đầu: “Cô bé suy nghĩ đúng hướng đó,” rồi nhìn thấy vẻ mặt Nol ngơ ngác, ông tiếp:
“Từ xưa đến nay vốn chỉ có ngân hàng yêu tinh Gringotts quản lý tài sản cho phù thủy, họ có chi nhánh ở mọi cộng đồng phù thủy lớn trên thế giới. Nhưng lúc phù thủy châu Âu bắt đầu di dân sang Bắc Mỹ, bọn yêu tinh không hề đi theo, chúng cho rằng lục địa già mới là thánh địa ma pháp. Nên khi phù thủy di dân hòa nhập cùng phù thủy bản địa để hình thành cộng đồng phù thủy Bắc Mỹ, họ cũng tự lập nên ngân hàng của mình, là Runeswiz.
Ông dừng lại uống tiếp ly bia để bọn nhỏ tiêu hóa thông tin này, thật ra chỉ có mình nhóc tóc nâu khi chưa bao giờ đụng vào cuốn sách lịch sử của mình mà thôi.