“Runeswiz, hình như cháu nghe ở đâu rồi. Nhưng mà ngân hàng đó đâu có ở Anh đâu hả chú?”
“Đúng vậy, Runeswiz chỉ hoạt động ở cộng đồng phù thủy Mỹ thôi, chưa mở ở bất kỳ quốc gia nào khác.”
“Vậy Selly nói đúng đó, sao chú không hợp tác với Runeswiz?” Ive hào hứng.
“Thế cháu có biết tại sao Runeswiz hiện giờ chỉ có ở Mỹ không?” Ý hỏi Giselle, cô đáp:
“Không thấy trong sách nói gì, nhưng cháu đoán là do bị yêu tinh chèn ép.” Không phải đoán, cô cho rằng là thật vậy luôn. Miếng bánh mình đang độc quyền nào dễ để cho công ty khác vô chia phần.
Ive Nol há hốc mồm mà nghe, mắt ông Chong mang ý cười, nhưng nét cười buồn bã: “Cô bé sáng dạ quá, một phần vì ngoài Mỹ ra phù thủy đã quá quen với ngân hàng Gringotts rồi, một phần vì bọn yêu tinh nào chịu để cho Runeswiz nhảy vào thị trường của mình.”
Giselle sống trong thế giới phù thủy mấy năm rồi giờ mới nghe đến từ “thị trường”.
“Nhưng... nhưng như vậy là không công bằng. Gringotts đâu thể chèn ép Runeswiz được!” Hai đứa nhỏ vẫn còn ngây thơ với thế giới quá.
Ông Chong chỉ mỉm cười lắc đầu chứ không nói nữa, biểu cảm cũng như lần trước ở Phố Bát Giác, những mối quan hệ lợi ích chồng chéo, rồi chính trị phù thủy - yêu tinh nào đâu có thể giải thích với bọn trẻ con chỉ mới học vài ba phép bùa được.
“Cháu thấy ông có thể khiếu nại lên Cục Thương mại, Kinh doanh và Ngoại thương của Bộ Pháp thuật, yêu tinh không chịu mở chi nhánh Gringotts ở Phố Bát Giác, lại còn không cho ngân hàng khác vào mở, chẳng khác nào muốn tiệt đường kinh doanh của cư dân phù thủy gốc Á...”
Đã quyết tâm, Giselle nói luôn một tràng:
“Rồi kiện lên Hiệp hội Bảo vệ Quyền lợi Phù thủy Nhập cư nữa...”
Ông Chong cười to: “Chà cô bé thật thông minh, ai dạy cô bé những thứ này vậy?”
“Cháu gốc Muggle, dân Muggle người ta làm thế hàng ngày.” Cô không thấy mấy cái này có liên quan gì đến thông minh cả, do phù thủy bị lạc hậu quá nhiều thôi.
“Thế... thế mình làm như Selly nói được không chú?” Nol vẫn hào hứng, nó thấy mình như đang tham gia một buổi bàn luận chiến thuật để đấu tranh chống bọn yêu tinh chèn ép nhóm phù thủy yếu thế vậy.
“Nộp đơn khiếu nại lên Bộ thì được đó, nhưng chú không nghĩ phe mình sẽ được xử thắng đâu.” Ngó thấy tụi nhỏ ngơ ngác, người đàn ông châu Á lựa lời mà nói:
“À ở mấy Cục đó, cũng có nhiều người thân với yêu tinh lắm. Họ sẽ lên tiếng giúp yêu tinh chứ không giúp chú với Phố Bát Giác đâu.”
Cũng như Giselle đoán. Tuy nhiên cô còn ý nghĩ khác nữa, nhưng không tiện nói ra ở đây, trước mặt bọn nhóc con này. Có lẽ lựa lúc nào khác để nói riêng với ông Chong vậy.
Người đàn ông liếc cái đồng hồ của quán Ba Cây Chổi rồi đứng lên: “Hết giờ nghỉ trưa rồi, chú phải về lại cửa hàng Bắc Kê Tây đây. Khi nào rảnh đến đó chơi nhé,” ông giả vờ thần bí, “Cứ nói với bà Lâm các cháu là bạn của chú Chong, bà ấy sẽ giảm giá cho các cháu đó.”
“Ơ thiệt vậy ạ?” “Tuyệt quá!”
Bọn nhỏ reo lên, quả thật là người có đầu óc kinh doanh mà.
“Khi về trường tớ phải đi thư viện,” Ive vỗ tay làm Nol mém sặc ly bia bơ thứ hai của nó, “Tra tài liệu giúp chú Chong, không lý nào phù thủy chúng ta lại bị yêu tinh chèn ép như thế được.”
Nhìn mặt cô bé bừng sáng hi vọng, Giselle không muốn nói rằng, không phải phù thủy bị yêu tinh chèn ép, mà chỉ những phù thủy không chỗ dựa, những người thấp cổ bé họng mới bị các thế lực độc quyền áp bức mà thôi.
Pháp thuật nhiệm màu cũng không thể hóa phép ra công lý, công minh, không tranh chấp, không vụ lợi được.
“Nhưng mà Matt đi đâu lâu quá ta?” Nol nhìn ra cửa, nó đã uống xong ly bia thứ hai mà chẳng thấy bóng dáng cậu bạn nối khố.
“Hay chúng ta đi một vòng tìm thử?” Mặt Ive hơi ửng hồng sau khi uống xong ly bia bơ của mình.
Bọn nhỏ trả tiền rồi ra khỏi cái quán ấm cúng, đối mặt với làn gió cuối thu thổi phồng lớp áo chùng. Thời tiết thế này mà cậu nhóc đi đâu, bỏ lỡ ly bia bơ ấm bụng cùng những tràng cười không dứt với tụi bạn nhỏ thế này.
Nói là đi tìm nhưng Nol Ive lại chui tọt vào tiệm Phù Phép Ngọt Ngào ăn thử vài mẫu kẹo phát miễn phí, rồi chặc lưỡi mua mấy loại quà bánh về trường ăn, trong khi giá mấy món ăn vặt này cũng không rẻ.
Giselle chỉ đứng ngoài ngửi mùi thơm bánh kẹo bay ra từ cửa tiệm trang trí màu hồng chủ đạo chứ không vào, cô lại đi loanh quanh ngắm nghía các hàng quán. Tiệm giỡn Mythical Mirth, cửa hàng Bắc Kê Tây với tiệm bánh kẹo Phù Phép Ngọt Ngào này có vẻ đông khách nhất, sau một buổi sáng bọn nhỏ chen chúc nhau ở tiệm chổi Bay Bụi. Độc dược Dietrichson vẫn có mở làng Hogsmeade, Giselle không khỏi thầm đánh giá lại mức độ ảnh hưởng của nhà Dietrichson này.
Tiệm Đẳng Cấp Phù Thủy thì nhỏ hơn cái ở Hẻm Xéo, nhưng vẫn theo đuổi phong cách quý tộc Anh thời xưa nên có vẻ cũng ít người ra vào. Đám học trò thì chỉ có thể đứng ngoài ngắm nhìn những bộ trang phục phù thủy được cắt may cẩn thận, cầu kỳ qua ô tủ kính trưng bày mà thôi.
Hình như cô đi vào con ngõ thời trang rồi hay sao ấy, bên cạnh tiệm Đẳng Cấp Phù Thủy là liên tiếp những cửa hàng thời trang phù thủy pháp sư. Nghía qua một vòng mới thấy, dù phục sức phù thủy trong mắt dân Muggle là hết sức kỳ khôi, nhưng họ cũng có một bộ quan niệm thẩm mỹ của riêng mình.
Cửa hàng bán mũ thì bạt ngàn nào mũ chóp nhọn cao, mũ chóp nhọn thấp, mũ beret, mũ nồi, mũ lông chim các loại, trang trí thì nào lông chim, nào hoa cỏ, đến thú nhồi bông như cáo, chồn, quạ, kền kền,...
Kế bên là cửa hàng làm tóc và phụ kiện cho tóc, cô không khỏi dừng bước hơi lâu để ngắm nhìn những chiếc vòng tóc đính đá cầu kỳ, những sợi dây buộc khung hợp kim bện với cây hoa nào đó dày rũ xuống đuôi tóc. Thậm chí nơi này còn có những chiếc cài đầu như vương miện sáng lấp lánh không thể dời mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cạnh bên là cửa hàng trang sức với cái tên rất kiêu Phép Màu Của Trang Sức, từ nhẫn, vòng tay, vòng cổ đến khoen tai, không chỉ dành cho những cô nàng đỏm dáng mà còn có nhiều loại dành cho nam cũng đẹp không kém. Phải kìm chân lắm cô mới không bước vào hai cửa hàng này, luôn nhắc mình rằng mình vẫn đang xài tiền của ông bà Gibson.
Nhưng bất ngờ hơn, sau khi dứt mắt khỏi những chiếc nhẫn quá đẹp, cô lại nhìn thấy cửa hàng bán phụ kiện đũa phép.
Đũa phép mà cũng cần có phụ kiện nữa á?
Dĩ nhiên là có rồi.
Người ta vẫn còn tranh cãi về việc cây đũa phép đầu tiên ra đời khi nào, nhưng toàn giới phù thủy đều đồng ý rằng đũa phép là vật phẩm tượng trưng nhất cho một người biết dùng ma pháp. Đũa phép đồng hành cùng phù thủy từ năm 11 tuổi đến tận khi họ lìa đời, còn lâu hơn người bạn đời nữa, nên những phù thủy yêu cái đẹp dĩ nhiên muốn ăn vận cho đũa phép của mình đầu tiên.
Thường thấy nhất là cán đũa, vật phẩm để gắn vào phần đũa mình cầm nhằm trang trí thêm cũng như tránh trầy xước cho vỏ đũa trần. Đũa phép là môn học vấn cao thâm bí ẩn nhưng nghề làm cán đũa lại khá được ưa chuộng. Nếu đũa phép chỉ có một thì cán đũa lại có thể thay bất kỳ lúc nào, như nón đội, nhẫn đeo tay vậy, sáng trưa chiều tối dùng 3 cái cán đũa khác nhau vẫn được.
Ở Hogwarts Giselle đã thấy nhiều học sinh dùng đũa với cán đũa, nhưng cũng chủ yếu là đám Slytherin lớp trên. Mà cô không dám nhìn nhiều, vì đẹp quá sợ không kìm được lại phải tiêu tiền.
Ngoài cán đũa thì đồ gác đũa cũng được phù thủy ưa chuộng. Như bình thường phù thủy khi đi ngủ hoặc làm gì đó không để đũa phép trong người được, họ cứ quăng đại trên bàn. Còn bọn phù thủy quý tộc thì bày vẽ hơn, để đũa đàng hoàng ở đồ gác đũa, không thể lăn lông lốc trên bàn được.
Giselle đã thấy đến mấy đế gác đũa ở khắp căn nhà Greenwood, trên bàn làm việc, trên mấy tủ đầu bàn, trên bàn con. Mỗi khi chú Edwy về nhà chú đều có thói quen lấy đũa phép ra gác trên những cái đế này để cạnh bên mình.
Nhưng phụ kiện đũa không chỉ nhiêu đó, còn có đồ đeo đũa nữa. Phù thủy bình thường chỉ giắt đũa phép vào trong quần jean, lận ở lưng quần, bỏ vào trong túi áo (nếu túi áo đủ dài), hay như Giselle thì cô giắt đũa phép bên hông. Rõ ràng là khá bất tiện, nên phù thủy lại chế ra các loại dụng cụ để đeo đũa bên người.
Nam pháp sư thường thấy nhất là loại dây đeo chéo làm bằng hợp kim, vừa dùng làm phụ kiện áo luôn. Hay được ưa chuộng hơn là loại dạng nút thắt để gắn vào mặt trong của áo choàng rồi giắt đũa vào đó. Nhưng hiện nay nhiều cửa tiệm quần áo đã may kết hợp nút thắt giắt đũa vào trong áo luôn rồi.
Rồi đến loại đeo ở cổ tay, tương tự như một vòng tay quấn ngang bắp tay để giắt đũa phép vào đó, xong kéo cổ tay áo xuống che đi. Loại này chỉ phù hợp với những cây đũa phép không quá dài mà thôi.
Đồ đeo đũa cho nữ phù thủy đa dạng hơn nhiều, thường là những vòng dây hợp kim đắt tiền được thiết kế tỉ mẩn, sao cho có thể kết hợp với phục trang đang mặc tạo thành một loại phụ kiện dây xích, rồi mới giắt đũa vào. Lại chia ra loại dành cho phục trang ngày thường, công sở, dạ tiệc, hội họp,... đủ thứ kiểu dáng.
Giselle gần như đứng miết ở con ngõ phụ kiện thời trang đó mà window shopping, cho đến khi nghe tiếng Ive gọi. Kế bên là Nol đang cau có phủi bùn đất và lọ nghẹ trên mặt Matt, áo chùng cậu nhóc cũng rách đôi chỗ, tóc dường như cũng hơi cháy.
“Cậu đi đánh nhau à Matt?” Giselle hơi bất ngờ, cậu nhóc đâu hiếu chiến giống như nhóc Nol. À không Nol chỉ mạnh miệng thôi.
“À ờ...”
“Nhưng Matt vẫn không nói là đánh với ai!” Hóa ra đây là lý do Nol cau có, “Cậu đánh nhau cũng không rủ tới.”
Chịu hết nổi tóc đen thỏa hiệp: “Tớ hẹn đấu tay đôi với thằng Montgomery...” vừa nói vừa hơi ngập ngừng nhìn Giselle.
Cái nhìn đó là sao vậy...
“Wtf?” “Tại sao vậy?”
Rồi Nol lại: “Tại sao cậu không rủ tớ hả Matt!”
“Nó kêu đấu hai người thôi không cần người khác tham gia...” Vẫn hướng ánh mắt về phía cô bạn tóc nâu xõa dài.
“Rồi ai thắng?”
Gương mặt dính mấy vết bẩn buồn xo: “Nó thắng.”
“What the...” mặt tóc đỏ giờ cũng buồn không kém tóc đen.
“Nhưng tại sao hai người lại so đấu chứ?” Ive không hiểu, theo ý cô bé nếu có đấu tay đôi thì cặp đầu tiên tẩn nhau phải là Nol với Steffensen chứ.
“Thì đấu thì đấu thôi,” Matt nhún vai, “Chẳng phải tớ luôn muốn kiếm cơ hội đ.ấ.m đám rắn đó sao.”
“Thật không đó?” Ive thấy kỳ mà chưa biết kỳ chỗ nào.
“Vậy nó dùng bùa gì mà cậu chịu thua chứ?” Nol quan tâm vấn đề này hơn.
“À ờ Flipendo, Everte Statum, Stupify, Expelliarmus, Incendio rồi cả Bombarda nữa.”
Ừa đúng là Bombarda mới gây lấm lem cháy xém như vậy, mới làm Giselle nhận ra là cậu nhóc đánh nhau.
“Bombarda là bùa gì?” Nol thích đấu tay đôi nhưng không thích đọc sách bùa chú.
“Bùa gây nổ, năm 4 tụi mình sẽ học.” Ive đáp, mặt Nol nhẹ nhõm như thể may quá, là chưa học chứ không phải học rồi mà mình quên.