Sao Song Tử Mùa Hạ

Chương 18



Cô đã xuống xe ở vị trí cách nhà hai ngã tư đường, rồi nhanh chóng chạy về sau khi vội vàng chào Hứa Hành Viễn. Khi đến trước cửa, Triệu Nhất Ninh dần dần bình tĩnh lại và lau mồ hôi trên trán, sau đó mới mở cửa bước vào. Cũng may không có ai ở nhà, cũng không thấy có cuộc gọi nhỡ nào trên điện thoại bàn cả, thật may cô đã về kịp. Triệu Nhất Ninh nhìn vào dòng chữ nguệch ngoạc của em trai để lại trên bàn, biết rằng tối nay mình không cần phải nấu ăn, chỉ cần tự chuẩn bị một chút gì đó cho bản thân là xong, vì vậy cô ngồi xuống và lôi cuốn sách "Đêm bay về phương Tây" đã cầm về ra đọc tiếp.

Khi tiếng chuông điện thoại khiến cô thức giấc, những câu chuyện hấp dẫn trong cuốn sách vẫn còn đang vây quanh tâm trí cô, cho đến khi giọng nói nghẹn ngào mang theo nước mắt của Mễ Lan kéo cô về thực tại.

"Được, được, tớ đến ngay đây, không sao, không sao có tớ đây rồi, đừng khóc."

Mặc dù giọng nói trấn an đầy kiên định dành cho Mễ Lan, nhưng trong lòng Triệu Nhất Ninh lại là một mớ hỗn độn. Sau khi cúp máy, cô lục tìm tiền tiết kiệm riêng của mình từ một chiếc hộp tận sâu trong tủ, nó không đủ, sau nhiều lần do dự, cô vẫn gọi cho Hứa Hành Viễn.

Hứa Hành Viễn đến rất nhanh, khi Triệu Nhất Ninh vừa mới đứng yên ở ven đường thì chiếc xe anh ấy đang ngồi đã dừng lại trước mặt cô, không có tâm trạng để nói gì thêm, chỉ hướng ra ngoài cửa sổ ngắm những con phố lùi dần về phía sau, nôn nóng hy vọng chiếc xe có thể chạy nhanh hơn nữa. Hứa Hành Viễn cũng không hỏi gì, chỉ thúc giục tài xế vài lần.

Khi đến trước hiệu t.h.u.ố.c thì dừng lại, Triệu Nhất Ninh lao vào trong đó, sau khi lấy hết can đảm để hỏi nhân viên cửa hàng, cô đã mua được t.h.u.ố.c và trở lại xe với khuôn mặt đỏ bừng. Hứa Hành Viễn chỉ coi như không có gì xảy ra, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Khi đến dưới khách sạn, Triệu Nhất Ninh còn đang do dự chưa mở lời thì Hứa Hành Viễn nhìn thẳng vào mắt cô: "Tin tớ."

Triệu Nhất Ninh cảm thấy trái tim mình trở nên an tâm hơn một chút, gật đầu: "Cậu về đi." Sau đó vội vàng xuống xe.

Triệu Nhất Ninh bước vào phòng đã nhìn thấy Mễ Lan với đôi mắt sưng húp vì khóc, cô nhặt lấy chai nước suối trên bàn, mở nắp đưa cho Mễ Lan, một tay nhẹ nhàng xoa lưng cô ấy, một tay lấy t.h.u.ố.c ra, nhanh chóng đọc hướng dẫn sử dụng.

Khi nhìn thấy Mễ Lan nuốt t.h.u.ố.c xuống, cô mới từ từ hiểu rõ tình hình từ những lời kể đứt quãng của Mễ Lan.

Triệu Nhất Ninh chỉ cảm thấy toàn thân tràn ngập sự tức giận, đầu ong ong như có tiếng chuông reo, chỉ hận bây giờ không thể lao đến trước mặt Trương Thần và dùng tất cả những vũ khí mình có thể nghĩ ra để đ.á.n.h cho gã một trận thừa sống thiếu c.h.ế.t. Sao lại có một thằng con trai rác rưởi đến vậy cơ chứ! Trong đầu cô hiện lên những hình ảnh trước đây mình đã từng thấy khi bắt gặp Trương Thần ở bệnh viện, và cả cái cô gái có mái tóc màu hồng kia nữa, cũng nhớ lại những gì Hứa Hành Viễn đã từng nói: "Trương Thần, Trương Huỳnh Vũ, cậu tránh xa bọn họ ra nghe chưa?"

Mễ Lan, sau khi chờ Trương Thần đi mua t.h.u.ố.c tránh thai khẩn cấp nhưng chờ mãi chờ mãi không thấy, cuối cùng chỉ nhận được một tin nhắn ngắn ngủi có nội dung là có việc gấp từ đối phương. Sau khi khóc một trận đã đời đến khi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô ấy đã nói với Triệu Nhất Ninh rằng, cậu nói xem nếu như mình có sơ sẩy thực sự m.a.n.g t.h.a.i thì liệu hắn có hối hận đến c.h.ế.t không, liệu hắn có hối hận cả đời vì đã phụ lòng mình không.

Triệu Nhất Ninh chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát từ đầu đến chân, sự tức giận vừa nãy ngay lập tức biến mất, chỉ còn lại một nụ cười khổ. Cô cảm thấy cái người ngốc nghếch trước mắt căn bản không thể là người bạn thân tri kỷ duy nhất của mình được.

"Hắn sẽ không đâu. Cuộc đời của cậu là của cậu, nếu như cậu cảm thấy việc hủy hoại cuộc đời mình có thể khiến người khác cảm thấy áy náy thì, tớ xin hỏi cậu một câu nhé, ngay cả bản thân cậu còn tùy ý chà đạp lên những thứ cậu có, nếu biếu không nó cho người khác, cậu cho rằng người ta sẽ cảm thấy nó đáng quý lắm sao?" Triệu Nhất Ninh biết rằng mình có nói gì đi nữa cũng vô dụng thôi, nhưng với tư cách là một người bạn, cô nhất định phải nói ra những điều đó.

"Cậu bây giờ bất chấp tất cả để chứng minh cái gì đó, tớ không cản, nhưng xin cậu, xin cậu đừng dùng việc tổn thương chính mình để làm cái giá được không? Bảo bối mà hắn không biết trân trọng, cậu sẽ đập nó vỡ tan để khiến hắn cảm thấy xót xa, chỉ cần nghĩ đến việc cậu có ý niệm đó thôi là tớ đã cảm thấy đau lòng rồi, cậu hiểu không? Sao cậu có thể đối xử với bản thân như vậy được chứ?" Sau khi nói xong, nhìn thấy Mễ Lan vùi đầu xuống và bắt đầu khóc thút thít, cuối cùng cô vẫn đứng lên.

"Mễ Lan, tớ cảm thấy cậu nên nói tình hình của cậu với dì, xin nghỉ học một thời gian đi, trạng thái gần đây của cậu căn bản không thể học được gì cả, nhân cơ hội này, bất kể cậu muốn tiếp tục mối tình này, hay muốn thu tâm lại học hành cho tốt, cũng đều cần thời gian để sắp xếp lại mọi thứ một cách rõ ràng, nhưng ít nhất, đừng bao giờ làm những việc tổn thương đến bản thân, khiến bản thân sau này phải hối hận, được không."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau khi nhìn thấy Mễ Lan gật đầu, Triệu Nhất Ninh lấy điện thoại ra đưa cho cô ấy, nhìn Mễ Lan gọi cho mẹ. Dọn dẹp phòng xong xuôi và giấu kỹ thuốc, Triệu Nhất Ninh với đầu óc trống rỗng an ủi Mễ Lan một cách máy móc, nghe cô ấy lải nhải những cái tên mà Trương Thần đã gọi. Cho đến khi mẹ cô ấy đến thay cô ngồi bên cạnh Mễ Lan, Triệu Nhất Ninh chào tạm biệt rồi xuống lầu, vẫn trong trạng thái đầu óc trống rỗng, máy móc đi về phía trước, cho đến khi bị Hứa Hành Viễn nắm lấy, cô mới phát hiện ra mình suýt nữa đã đ.â.m vào một cái cây, lúc này mới hoàn hồn.

"Cậu đừng dọa tớ." Hứa Hành Viễn vẻ mặt lo lắng.

"Sao cậu vẫn chưa đi."

"Tớ không yên tâm về cậu. Trong đầu cậu chỉ toàn nghĩ đến bạn của cậu, chỉ có tớ nghĩ đến cậu thôi."

"...Cảm ơn cậu, Hứa Hành Viễn."

"Cảm ơn cái gì chứ, tớ thấy ngại quá."

"Số tiền đó tớ sẽ trả lại cho cậu."

"Cậu đang cố ý chọc tức tớ đấy à?" Mặt của Hứa Hành Viễn phút chốc đỏ ửng lên, nhìn rất buồn cười.

"Không phải."

"Vậy cậu đổi một cách cảm ơn khác đi, ví dụ như mời tớ ăn bữa khuya chẳng hạn?"

"Tớ chỉ mời được những món mười đồng thôi."

"Vừa khéo! Tớ muốn ăn sủi cảo, năm đồng một bát, vừa đủ cho cả hai chúng ta ăn một bữa."

"Thế phải tiêu hết mười đồng luôn à?"

"A... Thế thì hai chúng ta ăn một bát!"

"Tớ đùa cậu thôi, tớ mời cậu ăn hai bát!"