Vào ngày cuối tuần, Triệu Nhất Ninh đã hẹn Hứa Hành Viễn đi học ở thư viện, thư viện rất lớn và yên tĩnh, nhưng lại quá xa nhà nên Triệu Nhất Ninh hiếm khi đến đó. Hứa Hành Viễn đã đến cùng với mẹ của anh ấy, bà ấy còn đặc biệt chuẩn bị hợp đồng, Triệu Nhất Ninh đã quét qua nội dung hợp đồng, bị mức học phí mỗi giờ làm cho choáng váng, mẹ của Hứa Hành Viễn cười nói, "Mức giá này chỉ bằng một nửa so với tìm đến trung tâm dạy kèm thôi, dì còn có thể tăng thêm nữa!" Triệu Nhất Ninh vội vàng lắc đầu, nói rằng không cần đâu ạ, sau đó ký tên vào hợp đồng. "Dì cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ đốc thúc Hứa Hành Viễn học hành chăm chỉ!"
"Dì yên tâm, vô cùng yên tâm, dạo gần đây đứa trẻ Hứa Hành Viễn này rõ ràng đã học hành chăm chỉ hơn rất nhiều, dì không biết nó đã giác ngộ như thế nào nữa."
Triệu Nhất Ninh đã nhìn thấy ánh mắt mẹ của Hứa Hành Viễn đã dành cho anh ấy, không khỏi nghĩ đến người mẹ trong bức ảnh kia, cô cũng đã cười theo.
Mễ Lan đã xin nghỉ học dài ngày, nhưng vẫn không thể giải quyết dứt điểm mối quan hệ với Trương Thần, sau khi nghe mẹ cô ấy trút bầu tâm sự xong, Triệu Nhất Ninh cuối cùng cũng đã hạ quyết tâm liên hệ với Trương Huỳnh Vũ.
Trương Huỳnh Vũ đã vô cùng vui sướng khi nhận được cuộc gọi của Triệu Nhất Ninh, anh biết cô vẫn luôn cố tình tránh mặt mình. Sau khi vội vàng thu dọn đồ đạc để đến điểm hẹn, quả nhiên hai người vẫn nói về chuyện của Mễ Lan, nhưng có thể gặp được cô, anh cảm thấy không có gì quan trọng nữa, như thể anh đã trải qua một hình phạt đau khổ và kéo dài, bây giờ hình phạt đó cuối cùng cũng đã kết thúc rồi.
"Cậu biết bao nhiêu về chuyện bạn gái của Trương Thần?"
"Cậu đang nói đến Mễ Lan sao?" Trương Huỳnh Vũ đã bị cách hỏi này làm khó.
Triệu Nhất Ninh đã nuốt một ngụm khí vào, "Không phải cô ấy."
"Ừm... Chuyện của cậu ta tớ cũng chỉ biết sơ lược thôi, không biết chi tiết, không muốn biết những chuyện của cậu ta."
"Hãy liệt kê ra những việc quá đáng nhất, phải có bằng chứng, càng gây sốc càng tốt." Triệu Nhất Ninh dừng lại một chút, "Tớ cũng có trách nhiệm khi hai người bọn họ đến với nhau, cậu cũng có một chút trách nhiệm đi, tớ không thể nhìn cuộc đời của Mễ Lan cứ thế bị hủy hoại được, vì vậy tớ muốn nhờ cậu giúp tớ."
Trương Thần đã im lặng: "Tớ chỉ có thể nói cho riêng cậu và Mễ Lan biết thôi được không?"
Triệu Nhất Ninh cười lạnh trong lòng một tiếng, "Được thôi. Chi bằng chúng ta hãy bắt đầu bằng cô gái có mái tóc màu hồng kia đi, tớ đã xem qua danh sách bạn bè của Trương Thần, đoán được tên cô ấy, nchắc là họ Từ nhỉ?"
Trương Thần sửng sốt, "Đúng vậy. Nếu cậu đã biết, tớ sẽ nói một vài điều mà cậu chưa biết nhé..."
Sau khi đã thu thập và sắp xếp tất cả những bằng chứng cần thiết xong, Triệu Nhất Ninh chỉ cảm thấy tay mình không thể kiểm soát được run lên, cô phân loại và sắp xếp nội dung, sau khi nghiên cứu rất lâu với Hứa Hành Viễn, cuối cùng cũng đã tìm ra một phương pháp phù hợp, đó là một ứng dụng tin nhắn tự hủy sau khi đọc. Triệu Nhất Ninh quyết định trước tiên sẽ gửi đi một phần bằng chứng có sức công phá yếu hơn và quan sát trạng thái của Mễ Lan. Sau khi cô ấy cãi vã với Hứa Hành Viễn một trận, tiếp tục được dỗ dành, đợi cho đến khi cô ấy bị Trương Thần hờ hững, bọn họ sẽ gửi một phần ảnh chụp màn hình những tin nhắn tán tỉnh và những bức ảnh thân mật của Trương Thần với những cô gái khác... Cứ lặp đi lặp lại như vậy, cho đến khi cuối cùng Mễ Lan quyết định chia tay hoàn toàn thì cũng đã đến kỳ nghỉ hè kết thúc năm lớp mười một.
Triệu Nhất Ninh cuối cùng cũng cảm thấy bản thân đã đặt xuống được một tảng đá lớn, cũng đã đến lúc yên tâm bước vào kỳ ôn tập cho năm lớp mười hai. Hứa Hành Viễn cũng đã bù đắp được gần hết những kiến thức nền tảng bị hổng, đôi khi Triệu Nhất Ninh thực sự không khỏi ghen tị với anh ấy, dường như anh ấy đã làm mọi thứ mà không hề tốn chút sức lực nào, sau khi nghe giảng kiến thức lập tức hiểu, những bài tập khi làm xong đã có thu hoạch, thành tích học tập cũng vững chắc tăng lên. Bên cạnh việc học, anh ấy còn có một gia đình yêu thương mình, khi anh ấy không muốn học, bọn họ không gây áp lực mà chỉ lặng lẽ sắp xếp những lựa chọn dự phòng để ra nước ngoài, mỗi khi thành tích học tập của anh ấy có tiến bộ một chút nào đó, bọn họ đều đã dành cho anh ấy những lời khẳng định và khích lệ đủ lớn. Mỗi khi nhìn thấy mẹ của Hứa Hành Viễn nở một nụ cười quan tâm đến cô, Triệu Nhất Ninh đều cảm thấy nơi trái tim mình có chút chua xót, khi nụ cười và sự quan tâm đó hướng về phía mình, mỗi lần cô đều hoảng loạn và không biết phải đáp lại như thế nào.
Nhờ có Hứa Hành Viễn, phần lớn số tiền mà Triệu Nhất Ninh đã kiếm được từ việc dạy kèm tại nhà đều đã được cô giao cho gia đình, còn có thể tiết kiệm được một khoản tiền nhỏ. Cô cuối cùng cũng biết rằng từ rất lâu rồi bố không còn chủ động gửi tiền về cho gia đình, và mỗi khi mẹ kế không xin được tiền của bố đều đã trút giận lên Triệu Nhất Ninh...Trước đây cô và dì ghẻ căm ghét nhau, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra rằng hóa ra cả hai đều là những người đáng thương bị cùng một người đàn ông vứt bỏ. Sau khi Triệu Nhất Ninh chủ động đưa ra khoản thu nhập từ việc dạy kèm tại nhà, quan hệ giữa hai người cũng dịu đi. Cô cuối cùng cũng đã có được một mái nhà mà không phải cả ngày lo lắng đề phòng hở một tí là bị đ.á.n.h nữa.
Trương Huỳnh Vũ vẫn sẽ đợi cô ở dưới ánh đèn đường. Khi Triệu Nhất Ninh đi đổ rác ngang qua, anh đã nhẹ nhàng gọi cô lại, hỏi cô dạo gần đây thế nào.
Khi nhìn thấy anh dưới ánh đèn đường, Triệu Nhất Ninh sẽ nghĩ đến canh tượng bọn họ gặp gỡ nhau, hay còn gọi là gặp lại nhau vào đêm hôm đó. Trương Huỳnh Vũ đã ở trong bóng tối đưa tay ra với cô khi cô đang cố gắng chống lại những cơn đau ập đến từng đợt trên cơ thể của mình. Người đã dẫn cô trở lại căn phòng nơi bọn họ từng cùng nhau chơi đùa hồi còn bé, và cho cô xem từng tấm từng tấm ảnh thời thơ ấu tươi đẹp đã bị lãng quên.
Trong quãng thời gian như một đường hầm tăm tối của cô, trong khi cô toàn thân thương tích nghiến răng loạng choạng bước đi tiến về phía miệng đường hầm xa xôi có viết kỳ thi đại học, Trương Huỳnh Vũ mang theo những hồi ức ấm áp của thời gian đã qua, chiếu sáng cô từ phía sau, khiến cô cảm nhận được sự ấm áp và hạnh phúc đã vắng bóng từ lâu. Nhưng Triệu Nhất Ninh hiểu rằng, đó là sự ấm áp của quá khứ, không phải là tương lai mà cô muốn hướng đến.
"Khá ổn."
"Chúc mừng cậu đã đứng nhất lớp trong kỳ thi cuối kỳ."
"Cảm ơn. Cậu thế nào rồi?"
"Tớ vẫn như cũ thôi, sau khi tập huấn cho năm lớp mười hai, thành tích đừng giảm sút quá nhiều là tớ đã cảm tạ trời đất rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cố lên."
"...À, Trương Thần sắp chuyển trường rồi. Phụ huynh của một cô gái trước đây cậu ấy đã từng hẹn hò đã đến trường làm ầm ĩ, nói rằng nhà đó cũng có quan hệ trong Ủy ban Giáo dục, bố mẹ của Trương Thần không thể dàn xếp được nên đã quyết định chuyển cậu ấy đến một trường nội trú bên chỗ ông bà ngoại của cậu ấy."
"Được."
"Tớ xin lỗi."
"..."
"Vì cậu ấy là em trai của tớ, nên tớ vẫn luôn cảm thấy rằng cậu ấy vẫn là con người của hồi bé, làm sai chuyện nhưng bản chất không xấu... Bố cậu ấy chưa bao giờ quan tâm đến cậu ấy, thím của tớ lại luôn chiều hư cậu ấy, nên đã gây ra cái tình cảnh này..."
Triệu Nhất Ninh nghe đến chuyển trường thì không khỏi vui mừng, nhưng khi nghe đến những lời giải thích phía sau chỉ cảm thấy phiền não, qua loa đáp lại mấy câu rồi vội vàng chào tạm biệt. Trương Huỳnh Vũ nhìn bóng lưng rời đi của Triệu Nhất Ninh, cô không còn gầy như trước nữa, sống lưng của cô vẫn thẳng như vậy. Mặc dù bản thân anh chưa từng được "sở hữu", nhưng anh lại cảm thấy giống như mình lại một lần nữa “đánh mất” cô. Trương Huỳnh Vũ châm một điếu thuốc, nếu như anh không theo thói quen che giấu những chuyện bẩn thỉu của Trương Thần, và nếu như ngay từ đầu đầu anh nói rõ cho Triệu Nhất Ninh rằng Trương Thần không phù hợp với bạn của cô, liệu kết cục có phải sẽ không như thế này không. Trương Huỳnh Vũ xòe bàn tay phải ra, nhớ lại cảm giác khi tay của Triệu Nhất Ninh bị mình nắm lấy, anh chỉ cảm thấy chua xót, những lời hối hận lại từng đợt trào dâng, siết chặt nắm tay.
…
Vào mùa hè, TV vẫn sẽ phát những bộ phim truyền hình hoài cổ, sau khi phát xong "Võ Lâm Ngoại Truyện" là thời gian quảng cáo dài dòng, sau khi đã xác định rằng mẹ kế đã ngủ say, Triệu Nhất Ninh tắt TV. Sau khi đắp chăn hè cho hai mẹ con, cô nhẹ nhàng đóng cửa và lao vào vòng tay của cái nóng mùa hè. Tiếng ve kêu rất ồn ào, không c chút gió nào cả. Khi bước đến ngã tư đường, cô đã nhìn thấy Hứa Hành Viễn đang đứng ở ven đường chờ cô.
Khi nhìn thấy Triệu Nhất Ninh đi ra, Hứa Hành Viễn nhanh chóng bước về phía cô, đưa cho cô một chai trà hoa nhài mát lạnh, tay còn lại cầm lấy cặp sách của cô. Triệu Nhất Ninh đã từ bỏ việc từ chối những hành động này của Hứa Hành Viễn sau nhiều lần từ chối không thành, Hứa Hành Viễn mở cửa xe, cô lặng lẽ lên xe. Sau khi lên xe, Hứa Hành Viễn bắt đầu lải nhải về trận đấu mà anh ấy đã xem ngày hôm qua, bữa ăn anh ấy đã ăn ngày hôm nay, Triệu Nhất Ninh lắng nghe anh ấy lảm nhảm, bất ngờ hỏi một câu rằng đã viết xong bài tập về nhà chưa, sau khi nhận được câu trả lời vừa ý sẽ tiếp tục nghe anh ấy nói.
Năm lớp mười hai, Mễ Lan đã xác định sẽ đến học tại một trường học bán quân sự, nhân kỳ nghỉ hè đã đến nhà dì đang ở trường học kia, nhưng vẫn mỗi ngày gọi điện thoại cho Triệu Nhất Ninh để kể rằng cô ấy đã xem cuốn sách gì, chơi trò chơi gì, đi mua sắm ở đâu, ăn gì, và gặp những ai... Triệu Nhất Ninh ở đầu dây bên này cười lắng nghe cô ấy lảm nhảm không ngừng, cuộc sống cuối cùng cũng đã trở lại như ban đầu, hay nói đúng hơn là, đã tốt đẹp so với những ngày trước đây. Mễ Lan đã hoàn toàn thoát khỏi trạng thái mê muội trong tình yêu, dồn hết tâm sức vào kỳ thi đại học, cuộc sống của Triệu Nhất Ninh cuối cùng cũng đã thoát khỏi bạo lực và trở lại cuộc sống của một học sinh trung học bình thường, tiếp theo sẽ toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho kỳ thi.
"Hứa Hành Viễn."
"Ừm?" Hứa Hành Viễn đột nhiên bị gọi cả tên ra như thế, lập tức ngồi ngay ngắn và nghiêm chỉnh chờ nghe Triệu Nhất Ninh nói.
"Lớp mười hai rồi, 'Chúng ta cùng nhau tiến bộ!' "
Hứa Hành Viễn hiểu ý, đó là cái kết của những dòng nhận xét mà Triệu Nhất Ninh đã viết trên bài tập làm văn của anh ấy. Ban đầu, khi nhìn thấy nét chữ ngay ngắn và lưu loát kia, anh ấy vẫn chưa nhận ra những cảm xúc xa lạ và dâng trào mãnh liệt trong tim mình có nghĩa là gì, cho đến khi anh ấy vô tình vẽ hình bóng góc nghiêng của một cô gái khi đang phân tâm và vẽ tranh trong lớp học, cho đến khi anh ấy đã theo bản năng nhìn về chỗ ngồi của cô gái và quan sát từng cử chỉ hành động của cô, cố gắng điều động tất cả các giác quan để lắng nghe, để nhìn, để tìm hiểu mọi thứ về cô, thì anh ấy mới hiểu hóa ra đó là yêu.
"Được thôi, không chỉ năm lớp mười hai, mà cả bốn năm đại học, tớ cũng sẽ làm bạn cùng lớp của cậu, cùng cậu tiến bộ, đi làm cũng sẽ làm ở cùng một thành phố, cùng nhau tiến bộ..."
Triệu Nhất Ninh đã cắt ngang lời anh ấy: "Cậu thi đỗ trước đã rồi tính!"
"Nếu tớ thi đỗ thì cậu sẽ thưởng cho tớ cái gì?"
"Cái gì? Sao tớ lại phải thưởng cho cậu chứ!"
"Sao lại không, chẳng phải cậu là cô giáo nhỏ dạy kèm của tớ sao?"
"Thêm cái chữ 'nhỏ' vào khó nghe quá đi."
"Cô giáo Nhất Ninh…"
"Câm miệng.”