Sao Song Tử Mùa Hạ

Chương 2



Thời gian nghỉ ngơi sau giờ tự học buổi sáng ở trường cấp ba Văn Đức thực sự quá eo hẹp đối với những người trực nhật vừa phải ăn sáng vừa phải dọn dẹp khu vực vệ sinh, Triệu Nhất Ninh ăn xong bánh bao, vội vàng chạy đến khu vực vệ sinh của lớp 5 khối 11 nằm giữa cột cờ và sân bóng rổ, nhờ phúc của vài cây rụng lá vào mùa hè kỳ lạ bên cạnh, trên mặt đất đầy lá, còn lẫn lộn vài vỏ bánh kẹo, khiến người ta đau đầu hơn là lúc này lại đột nhiên nổi lên một trận gió, cuốn theo rác rưởi xoay tròn trên mặt đất, nhưng vẫn không bay ra khỏi khu vực vệ sinh của lớp 5. Triệu Nhất Ninh không dám chậm trễ, chăm chỉ quét dọn, chỉ là hướng gió khó lường rõ ràng đang đối đầu với cô, một góc vừa quét xong chớp mắt lại đầy rác. Triệu Nhất Ninh đã mồ hôi nhễ nhại, ngẩng đầu nhìn xung quanh, ngoài vài nam sinh đang chơi bóng rổ ở sân bóng bên cạnh, không có ai ở gần, vì vậy cô liền cởi khẩu trang ngồi xuống bậc thang thứ nhất của cột cờ, dùng tay quạt làn gió hơn là không có.

Cuối cùng cũng quét dọn gần xong, Triệu Nhất Ninh quét những mảnh lá vụn cuối cùng lại, đi về phía thùng rác gần nhất, lúc quay lại thì ngây người, chỉ trong chốc lát, trên mặt đất đột nhiên có thêm một cốc cháo kê bị vỡ bao bì, một vũng lớn màu vàng khè. Triệu Nhất Ninh nhanh chóng hồi tưởng lại thời khóa biểu, hôm nay là thứ ba, tiết đầu buổi sáng là môn Vật lý, khuôn mặt nghiêm nghị đầy nếp nhăn của thầy Lưu hiện lên, Triệu Nhất Ninh lập tức cảm thấy đau đầu, thế này thì muộn mất.

"Ở đằng kia có giẻ lau."

Nam sinh ôm bóng rổ đi về phía cô, Triệu Nhất Ninh sững sờ, người trước mắt này chính là thiếu niên tối hôm qua- Người đã ngồi xổm xuống thận trọng chìa tay ra khi cô đau đến mức không thể đứng dậy. Triệu Nhất Ninh có thể cảm thấy trái tim mình đột nhiên tăng tốc, bởi vì thứ chạm đến cô sâu sắc nhất tối qua không chỉ là sự giúp đỡ đơn giản, mà là cả quá trình thiếu niên đó không hề nói một câu nào, còn cố ý tránh chạm mắt với cô. Chỉ sau khi đỡ cô dậy, anh nhặt những cuốn sách rơi vãi trên mặt đất, phủi sạch vết bẩn đưa cho cô, khi Triệu Nhất Ninh loạng choạng bước về nhà, mới nhận ra tất cả những tiếp xúc cơ thể của đối phương với cô, đều cố ý tránh đi mọi vết thương trên người cô. Lồng n.g.ự.c Triệu Nhất Ninh trào lên một trận chua xót, đó là cảm xúc mà cô ít khi cảm nhận được, cảm xúc sẽ chỉ có khi được chăm sóc chu đáo- Cảm động.

Lúc này trên người anh mặc một chiếc áo ba lỗ trắng. Nam sinh giơ cánh tay lên, dùng tay áo ngắn đồng phục khoác trên cánh tay lau đi những giọt mồ hôi tụ lại trên hàng mi trên, đặt bóng xuống đất rồi đi về phía bồn rửa tay phía tây.

Lúc quay lại trên mặt còn vương những giọt nước long lanh, anh nhấc giẻ lau lau dọn mặt đất một cách nhanh nhẹn, sau khi chạy đi chạy lại mấy chuyến cuối cùng cũng dọn dẹp xong, cuối cùng ôm bóng rổ hỏi, "Cậu lớp mấy?"

Triệu Nhất Ninh chỉ cảm thấy trên mặt lại bắt đầu nhói đau, tránh ánh mắt của anh đeo lại khẩu trang vào, hai chữ lớp 11 vừa định thốt ra, nghĩ lại, anh chỉ hỏi lớp, có lẽ là cùng khối với mình, bởi vì chỉ có khu vực vệ sinh của lớp 11 mới ở sân vận động này, vì vậy trả lời: "Lớp 5."

"Tớ là Trương Huỳnh Vũ, cậu..." Lời đến bên miệng nam sinh vẫn không nói ra.

"Tớ tên Triệu Nhất Ninh."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong tiết Vật lý, cho dù căng thẳng đến mức đầu óc choáng váng, cũng phải cố gắng chống đỡ cái đầu, gian nan duy trì sự tỉnh táo trong nỗi sợ hãi bất cứ lúc nào cũng có thể bị phấn ném trúng. Chuông tan học vừa vang lên, ý thức còn sót lại của Triệu Nhất Ninh cuối cùng cũng được thả lỏng, gục xuống bàn ngủ thiếp đi. Sau khi bị bạn cùng bàn đ.á.n.h thức chuẩn bị đổi sách giáo khoa, lại thấy trên bàn có thêm một hộp thuốc, Triệu Nhất Ninh cầm lên vừa định hỏi đây là của ai, thì nhìn thấy trên bao bì có chữ "thuốc mỡ", "tiêu sưng".

"Vừa nãy giờ ra chơi có một bạn nam vào lớp tìm cậu, bảo là thầy cô phòng y tế nhờ cậu ấy mang t.h.u.ố.c cho cậu, không phải cậu bị cảm mạo phong nhiệt à, mau uống t.h.u.ố.c đi." Mê Lan nhìn ra sự nghi hoặc của cô, giải thích, "Tớ thấy bạn nam đó quen quen, chỉ là không nhớ ra đã gặp ở đâu, nhưng tớ thấy trai đẹp đều quen." Mê Lan tự mình nói, Triệu Nhất Ninh chỉ cảm thấy mặt đỏ tim đập, may mà mình đeo khẩu trang.

Tiết thể d.ụ.c buổi chiều Triệu Nhất Ninh đi tìm thầy thể d.ụ.c xin nghỉ, những vết tát trên mặt cô cứ tiếp xúc với mồ hôi là sẽ đau, cô cũng không muốn đeo khẩu trang đi chạy bộ, vì vậy cũng xin nghỉ cùng với vài bạn nữ khác, ngồi dưới gốc cây bên cạnh sân vận động. Trên sân có ba lớp đang học thể dục, quy trình giống nhau, sau khi chỉnh đội hình chạy vài vòng quanh sân sẽ giải tán hoạt động tự do.

Mê Lan thở hổn hển đi về phía gốc cây, Triệu Nhất Ninh giơ tay đưa cốc nước cho cô, "Tớ lại thấy Đại Diêu rồi!" Mê Lan vẻ mặt hưng phấn, "Một lát nữa chắc chắn cậu ấy sẽ đi đ.á.n.h bóng rổ, cậu nhanh đi xem cùng tớ!"

Đại Diêu là biệt danh mà Mê Lan đặt cho chàng trai cô ấy thầm mến, mặc dù cô ấy đã nhờ người hỏi thăm được tên thật của Đại Diêu là Trương Thần. Trương Thần cao 1m86, ủy viên thể d.ụ.c lớp 8 khối 11. Sau khi vô tình đ.â.m sầm vào Trương Thần trong tiết thể d.ụ.c hai tuần trước, Mê Lan bắt đầu mối tình thầm kín long trời lở đất của mình, mặc dù người biết chuyện tổng cộng cũng chỉ có cô ấy và Triệu Nhất Ninh.

Triệu Nhất Ninh đeo một chiếc khẩu trang đặc biệt bắt mắt không muốn đi góp vui, sau vài lần giãy giụa vẫn bị Mê Lan kéo đến sân bóng rổ, cũng may bên lề sân đã có mười mấy khán giả vây quanh, không ai sẽ chú ý đến các cô. Triệu Nhất Ninh kéo kéo khẩu trang trên mặt, nhìn Mê Lan, lại nhìn về phía Trương Thần trên sân, khẽ thở dài một hơi. Ưu thế chiều cao của Trương Thần rất rõ ràng, bật nhảy dưới rổ là có thể dễ dàng hoàn thành một cú úp rổ, đồng thời đi kèm với tiếng thét chói tai và tràng pháo tay của vài bạn nữ do Mê Lan dẫn đầu. Giữa các bạn nam dường như có một thỏa thuận bất thành văn, sau khi nhận thấy Trương Thần có khán giả nữ, các đồng đội của anh ấy đều nhiệt tình chuyền bóng cho Trương Thần giúp anh ấy tạo cơ hội ghi bàn. Điều khiến Triệu Nhất Ninh kinh ngạc là, cô lại nhìn thấy Trương Huỳnh Vũ. Anh đứng bên cạnh Trương Thần cũng chỉ thấp hơn một cái trán, trên sân bóng cũng rất nổi bật, nhưng so với Trương Thần vạm vỡ, Trương Huỳnh Vũ không cao lớn như trong ấn tượng của Triệu Nhất Ninh, ngược lại có chút gầy gò, tuy nhiên sống lưng lại càng thẳng hơn. Anh chăm chỉ tranh bóng bật bảng, chuyền bóng, nhưng không hề nghĩ đến việc lao về phía rổ, sau khi đưa bóng cho Trương Thần liền cười nhìn về phía các bạn nữ bên lề sân. Triệu Nhất Ninh theo bản năng lùi lại vài bước, Mê Lan nhảy nhót hò reo, hoàn toàn không chú ý đến bạn thân bên cạnh đã biến mất.

Sau khi tiết thể d.ụ.c kết thúc, Mê Lan dường như có chút thất vọng, bữa tối cũng không ăn được bao nhiêu, Triệu Nhất Ninh không nói gì, cô biết Mê Lan có lẽ lại đang xoắn xuýt muốn đưa ra quyết định gì đó, cô đoán rằng quyết định này chắc chắn có liên quan đến Trương Thần.

Tiết tự học buổi tối thứ hai, thầy Vật lý ngồi trên bục giảng, mọi người đều tự giác viết bài kiểm tra, ngay cả tiếng nói chuyện thì thầm cũng không dám có. Triệu Nhất Ninh đang tính một bài toán về đòn bẩy, Mê Lan đưa cho một tờ giấy:

"Tớ muốn tỏ tình với Đại Diêu!" Phía sau còn vẽ một mặt khóc.