Kế hoạch tỏ tình của Mộ Lan diễn ra không mấy suôn sẻ, thậm chí có thể nói là hoàn toàn không có tiến triển gì. Cô ấy mất ba ngày trời để viết rồi lại xé, cuối cùng cũng có bản nháp, sau đó lại viết, lại xé, lãng phí cả chục tờ giấy viết thư, cuối cùng cũng chép xong lá thư tỏ tình. Dán kín phong bì xong, cô ấy lại không nhịn được mở ra, ép Triệu Nhất Ninh giúp kiểm tra lại một lượt xem có chữ nào viết sai không. Sau khi Triệu Nhất Ninh liên tục khẳng định là không có vấn đề gì, lá thư tỏ tình mới coi như hoàn thành, nhưng dường như đã dùng hết dũng khí của Mộ Lan. Thế là cô ấy kéo dài đến tuần sau. Sau khi nghỉ cuối tuần trở lại, Mộ Lan vẫn kẹp lá thư vào cuốn sách giáo khoa Toán học bắt buộc 3.
"Hình như tớ thật sự rất rất thích Đại Diêu rồi." Trong lúc hai người ăn sáng xong ở сăn tin đi ngang qua sân thể dục, Mộ Lan dùng giọng điệu đặc biệt bình thản nói, sau đó lại trở về với ngữ điệu lên giọng quen thuộc của mình, "Thật sự là còn khó giải hơn toán nhiều nhiều nhiều nhiều lần ấy!"
Triệu Nhất Ninh theo bản năng nhìn sang sân bóng rổ bên cạnh. Cô phát hiện mỗi khi Mộ Lan cùng cô thảo luận về Trương Thần, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh của Trương Hình Vũ. Nhưng cô chưa từng đề cập với Mê Lan về hai lần gặp gỡ từng có giữa cô và Trương Hình Vũ, giống như cuộc sống bên ngoài trường học của mình, cô không biết phải bắt đầu từ đâu. "Thầm mến thật là một chuyện vất vả." Triệu Nhất Ninh cùng Mộ Lan cảm thán.
Sau buổi học thể d.ụ.c hôm đó, Mộ Lan lại lấy lá thư ra, suy nghĩ hồi lâu rồi nói với Triệu Nhất Ninh:
"Thư này cho cậu. Nếu như kỳ thi liên trường tháng tới, thứ hạng của tớ có thể tiến bộ 50 bậc, cậu hãy thay tớ đưa thư cho Đại Diêu. Cho dù đến lúc đó tớ lại nhát gan thì cậu cũng đừng nghe, quyết định vậy đi!"
Sau đó Mộ Lan không còn nhắc đến chuyện tỏ tình nữa, mặc dù trong giờ giải lao, cô ấy vẫn sẽ nhìn về phía tầng ba nơi có lớp 8, vẫn sẽ đến quầy số 2 của сăn tin mong chờ vô tình được Đại Diêu đến ăn cơm, vẫn sẽ đến xem các trận đấu và vỗ tay đến đỏ cả lòng bàn tay trong giờ thể dục. Nhưng Triệu Nhất Ninh cũng thấy Mộ Lan chăm chú nghe giảng và luyện đề hơn bao giờ hết. "Vậy nên thầm mến cũng có thể là một chuyện rất tốt." Cô nghĩ.
Tình hình này không kéo dài được đến trước kỳ thi, không lâu sau Mộ Lan đã gặp phải tình huống mà cô ấy lo lắng nhất. Hôm đó trong giờ giải lao, cô ấy đến văn phòng tìm giáo viên toán hỏi một bài tập. Từ tầng bốn nơi có văn phòng đi xuống tầng ba, Mộ Lan không nhịn được lại nhìn về phía cửa lớp 8, kết quả lần này thật sự nhìn thấy Đại Diêu đang đứng ở hành lang, còn có một cô gái đang vừa nói vừa cười với anh ấy. Sau đó cô gái giơ tay lên khẽ đ.ấ.m vào n.g.ự.c Đại Diêu. Mộ Lan cảm thấy bàn tay đó dường như đã dừng lại rất lâu vào khoảnh khắc chạm vào n.g.ự.c anh ấy, trong đầu đồng thời loé lên vô số ý nghĩ. Sau đó cô ấy hoảng loạn quay người chạy xuống lầu.
Mộ Lan kể với Triệu Nhất Ninh về nỗi lo lớn nhất của mình: "Lỡ như Đại Diêu thích cô gái khác thì sao? Tớ còn chưa có dũng khí tỏ tình, ngay cả cơ hội tranh giành cũng không có." Triệu Nhất Ninh nhìn Mộ Lan ũ rũ cúi đầu, không biết nên nói gì, nhưng trong lòng lại nảy ra một ý nghĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giáo viên chủ nhiệm giao nhiệm vụ làm báo tường. Mộ Lan vốn là ủy viên văn nghệ vẫn kéo Triệu Nhất Ninh đến giúp. Hai người một người vẽ tranh, một người viết chữ. Vào buổi chiều chủ nhật không được nghỉ cuối tuần, bộ phận trung học phổ thông bắt đầu làm việc trong khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi từ sau tiết hai đến trước giờ tự học buổi tối. Khi báo tường gần hoàn thành, Triệu Nhất Ninh cuối cùng cũng nhìn thấy Trương Hình Vũ ôm quả bóng rổ đi từ hướng sân thể d.ụ.c về phía tòa nhà dạy học, còn có Trương Thần ở bên cạnh anh. Cô lại nhìn Mộ Lan đang chăm chú tô màu cho một bông hoa mẫu đơn, xác định ý nghĩ của mình.
"Bạn học!" Cô nhanh chóng bước hai bước đến trước mặt hai người, nói với Trương Hình Vũ: "Có thể giúp bọn mình lau bảng đen một chút được không?"
Mộ Lan kinh ngạc nhìn hai chàng trai đang đùa nghịch tranh nhau giẻ lau bảng trước bảng đen, dường như vẫn chưa hoàn hồn từ sự kinh ngạc khi quay người lại nhìn thấy Đại Diêu ở ngay trước mắt, rồi bị anh rút miếng giẻ lau bảng từ trong tay. Tiếp đó cô ấy lại nhìn thấy tờ báo tường mà mình và Triệu Nhất Ninh sắp hoàn thành được lau sạch trơn. Cô không hề cảm thấy không vui, ngược lại dâng lên một cảm xúc muốn nhảy nhót.
"Lau cũng đã lau xong rồi, cao như vậy hai cậu viết chữ kiểu gì?" Trương Hình Vũ vừa dứt lời đã nhìn thấy hai chiếc ghế ở bên cạnh. "Mặt đất gồ ghề, ghế không đáng tin cậy, lỡ ngã thì..."
Trương Hình Vũ còn chưa nói xong đã bị Trương Thần cắt ngang. Trương Thần mỉm cười nhìn Trương Hình Vũ, quay người lại nói với Triệu Nhất Ninh: "Hay là tớ bế cậu nhé!" Nói xong thực sự chìa hai tay ra về phía Triệu Nhất Ninh.
Triệu Nhất Ninh sợ đến mức lảo đảo một cái. Trương Hình Vũ lập tức từ phía sau khóa cổ Trương Thần kéo anh ấy lùi lại: "Cậu ta không đứng đắn như vậy đấy, các cậu đừng để ý đến cậu ta, tớ giữ ghế cho các cậu."
Hai cô gái mỗi người một tâm sự vẽ tranh viết chữ, bên cạnh là hai chàng trai vừa đỡ ghế vừa đám đá so tài lẫn nhau. Dù sao thì bọn họ cũng coi như chính thức quen biết nhau rồi.