Sao Song Tử Mùa Hạ

Chương 5



Trước gương, Mễ Lan vui vẻ xoay một vòng, nhìn chiếc váy xếp ly màu hồng xòe ra rồi lại rủ xuống, "Bộ này đẹp không? Cấm nói đẹp!"

"Đẹp… Tuyệt trần!" Triệu Nhất Ninh khoa trương gật đầu lia lịa.

Mễ Lan bật cười thành tiếng, vừa cởi váy vừa hỏi, "Váy nền xanh hoa vàng, váy ren trắng, váy kẻ caro với cái này cái nào đẹp hơn?"

"Ừm..." Triệu Nhất Ninh đợi cô cởi váy xong, "Vẫn là màu hồng đẹp hơn."

"Ghét!" Mễ Lan ném chiếc váy lên đầu Triệu Nhất Ninh, "Không nói sớm!"

Triệu Nhất Ninh lấy chiếc váy xuống, cười nói, "Đùa cậu thôi mà, váy hoa đi, nhìn thanh mát."

Mễ Lan nhặt váy hoa mặc vào, vuốt vuốt mái tóc rối bù của mình rồi ghé sát đến gần Triệu Nhất Ninh, "Cho tớ một miếng gà cốm."

Triệu Nhất Ninh gắp mấy miếng nhét vào miệng Mễ Lan, "Nói thật, tớ thấy cậu cột tóc đuôi ngựa mặc đồ cổ vũ là xinh đẹp nhất."

Ánh mắt Mễ Lan sáng lên, "Đúng ha, tớ có thể đi cổ vũ cho Đại Diêu mà! Khi nào mình có trận bóng rổ?"

"Cậu nói 'Minh Viễn Cup' à, tớ nhớ không nhầm thì năm ngoái hình như là sau hè... Tháng Tám thì phải?"

"Vậy còn lâu quá... Tớ đợi không được." Mễ Lan đột nhiên ngồi thẳng dậy, "Cậu giúp tớ đi!"

Triệu Nhất Ninh vừa đưa miếng gà rán vào miệng thì nghẹn lại, "Giúp gì?"

"Lần trước là cậu gọi Đại Diêu lại tớ mới có cơ hội được nói chuyện trực tiếp với cậu ấy đó!" Mễ Lan ôm eo Triệu Nhất Ninh với vẻ mặt si mê, "Cậu giúp tớ nữa đi mà, cậu làm bạn với Đại Diêu đi, làm quân sư cho tớ."

"Mễ Lan, cậu bị hỏng não rồi à?" Triệu Nhất Ninh trợn tròn mắt.

"Ừ ha, kiểu học dốt như Đại Diêu chắc thích học bá ha, A Ninh cậu còn là học bá xinh đẹp nữa chứ!"

Triệu Nhất Ninh nổi hết cả da gà khi bị Mễ Lan nhìn chằm chằm với vẻ mặt ai oán, cô vỗ đầu Mễ Lan một cái, "Kiểu thiếu niên bóng rổ như Đại Diêu, thích kiểu công chúa nhỏ hoạt bát đáng yêu tươi sáng ngọt ngào đa tài như cậu đó."

"Thật không?"

"Thật."

"Tỏ tình?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Tỏ đi."

"Không dám."

"..."

Vào khoảng năm sáu giờ chiều, cái nóng mùa hè vẫn chưa tan, đi trên đường vẫn có thể nghe thấy tiếng ve kêu râm ran. Triệu Nhất Ninh cứ đi được vài bước lại không nhịn được sờ sờ vạt váy, quen mặc đồng phục thể thao quần dài quanh năm rồi, đột nhiên đổi sang váy luôn có cảm giác như không mặc gì. Mễ Lan nhảy lên định níu lá cây trên đầu, Triệu Nhất Ninh lo lắng nhìn chằm chằm mép váy của cô ấy, sợ cô ấy bị lộ hàng. Mễ Lan vồ hụt lại càng hứng thú, cảm thấy đôi dép lê ảnh hưởng đến khả năng của mình, nhất định đòi đổi giày vải của Triệu Nhất Ninh để đi. Triệu Nhất Ninh đành mặc kệ cô ấy, nhưng chiều cao của Mễ Lan không đủ, khả năng bật nhảy cũng kém, Triệu Nhất Ninh đành phải giữ váy rồi nhảy lên túm lấy cành cây, giúp cô ấy được như ý.

Mễ Lan giơ cành cây vừa hái được, bứt từng chiếc lá một, miệng lẩm bẩm gì đó. Nghe loáng thoáng được hai chữ "Đại Diêu", Triệu Nhất Ninh bỗng cảm thấy đau đầu, con bé này đúng là bị bỏ bùa rồi.

Sau khi bứt lá xong, Mễ Lan đặc biệt vui vẻ, nắm tay Triệu Nhất Ninh lắc qua lắc lại, ánh sáng xuyên qua những tán lá rậm rạp trên đầu, hắt lên khuôn mặt hai người những vệt sáng tối xen kẽ như mạng che mặt, làm nổi bật gò má ửng hồng của thiếu nữ. Tiếng dép lê lẹt xẹt vang lên nhịp nhàng hòa lẫn trong tiếng ve kêu, xoa dịu cả cái nóng bức.

Triệu Nhất Ninh ôm mấy cuốn sổ từ cửa hàng văn phòng phẩm bên đường bước ra, hơi nóng ập vào mặt, Mễ Lan quay người lại vào cửa hàng mua thêm hai cây kem, một cây vị dâu tây cô ấy thích nhất, một cây vị vani Triệu Nhất Ninh thích nhất.

Con phố này chỉ cách trường Trung học Văn Đức một bức tường, Mễ Lan và Triệu Nhất Ninh ngắm nhìn tòa nhà ký túc xá sáu tầng bên trong, kết quả lại chạm mắt với một bạn nam đang phơi quần áo trên ban công, sau đó mới chú ý đến chiếc quần lót trên tay anh ta, sau một thoáng cứng đờ, cả hai không nhịn được cười rúc rích rồi bỏ chạy.

Chạy qua một khúc quanh, cả hai thở hổn hển dừng lại, nhìn nhau rồi bật cười, sau đó lau tay, tranh thủ ăn kem trước khi bị hơi nóng làm tan chảy hoàn toàn.

Khi đi ngang qua cổng trường, Mễ Lan nhìn thấy mấy bạn nam đang đi vào trường, một trong số họ còn ôm quả bóng rổ, Mễ Lan chợt lóe lên một ý nghĩ, kéo Triệu Nhất Ninh chạy về phía sân thể thao của trường. Trên sân bóng rổ toàn là học sinh đang chơi bóng, Mễ Lan chăm chú phân biệt trong đám người đang chạy, đi hết một lượt các sân cũng không thấy Đại Diêu đâu, đang định thở dài thì Triệu Nhất Ninh ra hiệu cho cô ấy nhìn về một hướng, hóa ra là Trương Huỳnh Vũ đang ngồi dưới đất uống nước, Mễ Lan lại nhìn kỹ xung quanh anh, vẫn không thấy bóng dáng Đại Diêu đâu.

Mễ Lan đi thẳng về phía Trương Huỳnh Vũ, Triệu Nhất Ninh do dự một chút rồi cũng đi theo.

"Sao chỉ có một mình cậu vậy?"

"Hả?" Trương Huỳnh Vũ có chút bất ngờ đặt chai nước xuống, "Cậu tìm Trương Thần à, cậu ấy lát nữa sẽ đến."

Mễ Lan nhất thời nghẹn lời, "Tớ biểu hiện rõ ràng vậy sao?" Cô quay đầu làm vẻ mặt khoa trương với Triệu Nhất Ninh, Triệu Nhất Ninh hiểu ý, bĩu môi gật đầu, "Đúng vậy!"

Trương Huỳnh Vũ tò mò nhìn hai cô gái trao đổi như đ.á.n.h đố, nhận ra mình lỡ lời, vội nói, "Vừa nãy cũng có hai bạn nữ chạy đến hỏi tớ về Trương Thần," Sau đó bổ sung thêm, "Nhưng hai bạn nữ đó tớ và Trương Thần đều không quen."

Mễ Lan nghe xong thì bật cười, không nhịn được trêu chọc anh, "Cậu chơi bóng cũng giỏi mà, có bạn nữ nào tìm cậu không?"

"Có chứ." Trương Huỳnh Vũ dừng lại một chút, ánh mắt hướng về phía Triệu Nhất Ninh sau lưng Mễ Lan, cười có chút lấy lòng nói:

"Đây không phải là có rồi sao."