Sao Song Tử Mùa Hạ

Chương 6



Mễ Lan và Triệu Nhất Ninh đứng xem Trương Thần và Trương Huỳnh Vũ chơi bóng cả buổi chiều, giữa chừng Triệu Nhất Ninh muốn về mấy lần đều bị dỗ dành níu kéo. Kết thúc trận đấu, ba người bàn nhau đi ăn cá nướng, Triệu Nhất Ninh có chút bất ngờ nhưng không tiện từ chối, điều khiến cô không ngờ hơn là Mễ Lan đột nhiên kéo Trương Thần ra một bên nói gì đó, cô cố kìm nén sự tò mò đứng bên cạnh Trương Huỳnh Vũ chờ đợi, trên người vẫn mặc chiếc váy xếp ly màu hồng của Mễ Lan, vốn là do cô ấy nổi hứng rủ cô mặc thử, kết quả vừa thay xong đã bị kéo ra khỏi cửa, càng không ngờ còn gặp cả hai bạn nam này. Triệu Nhất Ninh cảm thấy mình như một con búp bê bày trong tủ kính, bị lắp sai tay chân, đứng thế nào cũng thấy gượng gạo. Đến khi Mễ Lan cuối cùng cũng tiến lên khoác tay cô đi ra ngoài, tay chân Triệu Nhất Ninh mới trở lại đúng vị trí.

Khi món cá nướng được mang lên, Triệu Nhất Ninh chỉ cảm thấy hương thơm ngào ngạt, đói bụng nên cô chỉ lo cắm cúi ăn, còn Mễ Lan hăng hái trò chuyện với Trương Thần về bóng rổ, hoàn toàn không còn vẻ dè dặt như trước. Ngược lại, Trương Huỳnh Vũ lại có vẻ dè dặt, trong lúc ăn thấy Triệu Nhất Ninh đảo mắt nhìn xung quanh bàn, anh lập tức hiểu ý đưa giấy ăn cho cô, ngoài ra cũng chỉ im lặng ăn cơm. Trương Thần thấy hôm nay anh khác thường, bèn trêu chọc đưa tay nhéo cổ anh hỏi có bị thương ở đâu không, sao không dám ngẩng đầu lên. Lúc này Trương Huỳnh Vũ mới ngẩng đầu lên nhìn Triệu Nhất Ninh đối diện, rồi dùng ánh mắt đe dọa liếc Trương Thần bên cạnh, "Ngẩng lên sợ ánh sáng mạnh trăm oát của tôi làm mù mắt cậu à."

Đợi đến khi Triệu Nhất Ninh đặt đũa xuống, Trương Huỳnh Vũ cũng không ăn nữa, Mễ Lan đang mải mê với những suy nghĩ riêng nên hoàn toàn không nhận ra, Trương Thần thấy vậy bèn đứng lên nói, "Hôm nay tớ đến muộn khiến mọi người đợi lâu, bữa này tớ mời." Rồi đứng dậy đi thanh toán.

Mễ Lan cũng lập tức đi theo. Triệu Nhất Ninh đứng dậy theo bản năng nhìn xung quanh chỗ ngồi, lúc này mới vỗ trán, nhớ ra mình bị mất sổ rồi.

Trương Huỳnh Vũ hỏi cô làm sao vậy, sau khi biết là mất sổ, anh suy nghĩ một chứt rồi nói:

"Chiều nay cậu đến sân bóng rổ có ôm mấy quyển sổ, rồi... Lúc chúng ta đi không thấy cậu cầm, chắc là để quên ở sân bóng rồi."

Bốn người đứng bên ngoài quán bàn bạc vài câu, Triệu Nhất Ninh nói nhà cô gần trường, lúc về sẽ tiện đường đi tìm. Mễ Lan nói cô ấy phải về nhà, đi đến trường không tiện đường, sau đó lại nói với Triệu Nhất Ninh, "Tớ bắt xe đưa cậu về nhé, trời tối cậu đi một mình tớ không yên tâm."

Triệu Nhất Ninh từ chối không cần, ở gần như vậy không cần thiết, sau đó không đợi Mễ Lan nói gì nữa, cô bước nhanh vài bước chào tạm biệt rồi quay người bỏ chạy.

Mễ Lan mỉm cười với Trương Thần, Trương Thần hiểu ý, đá Trương Huỳnh Vũ một cái, "Ngẩn người ra đấy làm gì, còn không mau đi theo!"

Nhìn Trương Huỳnh Vũ đã chạy xa, Trương Thần đưa tay vỗ nhẹ lên vai Mễ Lan: "Cậu ra tay một cái, hiệu quả hơn thằng nhóc kia cặm cụi cố gắng cả tháng trời, bái phục bái phục."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mễ Lan bị động tác thân mật đột ngột này làm cho có chút bối rối, mặt lập tức nóng bừng lên, vội vàng chuyển chủ đề, "Gì mà cả tháng trời, trước khi làm báo tường tớ còn chưa từng gặp cậu ấy. Ơ... Không đúng, tớ nhớ ra rồi, hơn một tháng trước chính cậu ấy là người mang t.h.u.ố.c đến cho A Ninh! Thảo nào lúc đó tớ thấy quen quen, hóa ra là... Bạn cậu... Từ lúc đó đã thích A Ninh nhà tớ rồi!"

"Vậy thì đúng rồi! Lần đó tớ chơi bóng gặp cậu ấy, thằng nhóc này đừng thấy bình thường nó hay cười nói, lúc nghiêm túc thì kín miệng hơn ai hết."

Mễ Lan liên tục gật đầu tán đồng, "Bạn Trương Huỳnh Vũ đúng là đáng tin cậy."

"Lúc đó đang chơi thì cậu ta đột nhiên đứng khựng lại, cứ nhìn chằm chằm vào một bạn nữ đang trực nhật bên cạnh."

"Nhất kiến chung tình với A Ninh nhà tớ hả?"

"Theo lý mà nói nhất kiến chung tình không phải phong cách của cậu ta, lúc đó tớ hỏi cậu ta có quen con gái nhà người ta không, cậu ta bảo là hàng xóm cũ, rồi chẳng bao lâu sau đột nhiên bảo không chơi bóng nữa, tớ nhìn thì thấy, quả nhiên là đi giúp người ta quét dọn vệ sinh."

"Hàng xóm? Không thể nào, A Ninh nhà tớ chưa..." Mễ Lan nghĩ, Triệu Nhất Ninh chưa bao giờ kể với cô ấy chuyện gặp Trương Huỳnh Vũ, "Không được, đợi tớ về phải hỏi lại cậu ấy cho kỹ mới được."

"Vậy thì nhờ cậu đấy. Trương Huỳnh Vũ bình thường gặp con gái là không nói câu nào thừa thải, đừng nói chủ động làm quen, tớ đoán chắc chắn cậu ta thích bạn cậu. Vừa nãy lúc ăn cơm cậu thấy không, cơm thì không ăn mấy, nước thì uống hết, cứ căng thẳng là cậu ta lại thế."

"A Ninh nhà tớ cũng thế, cậu ấy cứ căng thẳng là lại vuốt tóc, lúc ăn cơm tớ thấy tay cậu ấy không buông ra luôn! Trời ạ, yêu thầm lẫn nhau ngọt ngào quá đi mất..." Mễ Lan ôm mặt lắc đầu, rồi giơ tay về phía Trương Thần, "Chúng ta cùng nhau cố gắng, nhất định phải ghép đôi cho hai người thành công!"

Trương Thần nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô gái trước mặt, và bàn tay nhỏ nhắn mà cô ấy chìa ra, anh không đập tay với cô ấy, mà nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô ấy trong lòng bàn tay mình.