Sau Đó Ta Đã Trở Thành Quý Phi

Chương 1



Ta vốn là một tiểu cung nữ chuyên làm tạp vụ trong lãnh cung.

 

Hôm nay, có một nữ nhân điên dại bị đưa vào, miệng không ngừng lặp đi lặp lại rằng mình là Hoàng Quý phi.

 

Ta không tin, chỉ khuyên nàng nên nghĩ thoáng một chút.

 

Nào ngờ, nàng bất chợt nắm lấy tay ta.

 

“Nếu ngươi có thể làm Quý phi, ngươi có muốn làm không?”

 

Ta vừa thấy nàng buồn cười, vừa thuận miệng đáp: “Muốn chứ.”

 

Nàng cười khẽ: “Vậy ta sẽ dạy ngươi.”

 

“Dạy ngươi cách chiếm lấy thánh tâm, dạy ngươi cách tranh đấu với đám nữ nhân kia.”

 

Về sau, ta thật sự trở thành Quý phi.

 

Ngày được sắc phong, ta dịu giọng dặn dò cung nhân:

 

“Đem nàng hỏa táng đi.”

 

Chương 1:

 

Hôm nay trời quang mây tạnh, ánh dương rạng rỡ.

 

Thị vệ đang trực mang cơm tới, tiện tay ném thêm một người vào.

 

“Đỗ cô cô, lại có người mới đến đây.”

 

Một nữ nhân y phục xốc xếch bị họ quăng xuống nền gạch xanh, bất động không nhúc nhích.

 

Ta vội vã bước tới thăm dò hơi thở, vẫn còn sống.

 

Trần thị vệ l.i.ế.m môi, cười hì hì nói: “Yên tâm, chưa c.h.ế.t đâu. Bọn ta biết chừng mực cả.”

 

Ta trừng mắt nhìn hắn: “Các ngươi càng lúc càng vô pháp vô thiên.”

 

Hắn đưa cho ta một chiếc bánh bột mì còn nóng hổi, cùng một bát thịt hầm thơm ngào ngạt:

 

“Yên tâm đi, cả nhà nàng ta đã bị phán tội mưu nghịch, không c.h.ế.t thì cũng bị lưu đày, chẳng thể trở mình được đâu.”

 

Thấy ta vẫn chưa đưa tay nhận lấy, hắn lại tiếc rẻ lấy từ trong người ra một thỏi bạc, e là thứ vừa mới lục soát được trên thân nữ nhân kia: 

 

“Phiền cô cô vậy.”

 

Lúc này ta mới nhận lấy: “Được rồi, lần sau bớt tích nghiệp lại.”

 

Việc thu người, thiêu xác, lo liệu hậu sự… đều do một tay ta quản. Khoản bạc này, ta cầm cũng chẳng thấy cắn rứt.

 

Ta lấy một tấm vải bạt cũ phủ lên thân nữ nhân nọ, vác nàng lên vai, trực tiếp mang đến căn phòng phía tây.

 

Trong phòng trống không, chỉ có một chiếc giường gỗ trơ trọi.

 

Ta đặt nàng lên giường rồi rời khỏi phòng.

 

Đến khi ta bưng chậu nước trở lại, giường đã trống trơn.

 

Tim ta giật thót, lùi về sau một bước, mới phát hiện nàng đang bám chặt lấy khung cửa sổ, cố sức trèo ra ngoài.

 

Ta vội kéo nàng lại.

 

Thân thể nàng đã suy kiệt, tứ chi vô lực, chỉ còn run rẩy không ngừng, miệng lặp đi lặp lại: “Đừng mà, đừng…”

 

Ta không đáp lời, chỉ cúi đầu, nhúng khăn vào nước ấm, nhẹ nhàng lau chùi thân thể cho nàng.

 

Chuyện ngoài lãnh cung, ta không quản nổi.

 

Nhưng người đã bị đưa vào đây, ta luôn cố gắng để họ được rời đi trong sạch.

 

Dưới tay ta, nàng dần bình tĩnh lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ta khoác cho nàng một chiếc áo bông thô, nàng mở mắt, ánh nhìn mơ hồ, trong veo như nước mùa thu, cất giọng thì thào: “Người đâu, ban thưởng—”

 

Ta mỉm cười đáp: “Đa tạ nương nương.”

 

Nàng yên lặng, thậm chí còn khẽ mỉm cười.

 

Tất cả những nữ nhân bị đưa vào đây, hễ nghe câu này đều trở nên ngoan ngoãn.

 

Bởi vì, họ thực sự từng là “nương nương”.

 

Chỉ vì muôn vàn lý do, họ bị Thánh thượng chán ghét, giáng xuống làm thứ dân, bị đẩy vào lãnh cung, từ đó cuộc đời xem như đã đoạn tuyệt.

 

Tước vị “nương nương” này, rốt cuộc có sức mạnh gì?

 

Ta không hiểu.

 

Ta chỉ là một tiểu cung nữ trong lãnh cung.

 

Nhưng chí ít, ta vẫn còn sống.

 

Và có lẽ, cũng là kẻ duy nhất sống ở nơi đây mà chưa phát điên.

 

A Tuyết đợi ta làm xong việc mới quay về, cười hì hì lè lưỡi: “Tỷ làm xong hết rồi à?”

 

Ta biết nàng cố ý chọn lúc ấy để trốn việc, nhưng cũng chẳng buông lời trách mắng, chỉ cùng nàng chia nhau bánh bột và bát thịt hầm.

 

Phần canh còn sót lại, ta mang cho Chu Thứ nhân bị đưa vào từ tháng trước.

 

E rằng nàng cũng chỉ còn được dăm ba hôm nữa. Khi ta vào phòng, chỉ thấy đôi con ngươi còn vương chút sinh khí.

 

Nàng từng bị đánh năm mươi trượng, còn thoi thóp một hơi thở. 

 

Tỉnh lại thấy mình bị Thánh thượng giáng làm thứ dân, đày đến lãnh cung, từ đó thân thể chẳng khá lên nổi.

 

Ta lấy bánh bao khô, chấm chút nước canh, khẽ chạm vào môi nàng.

 

Vị mặn và hương vị của gia vị khiến nàng hơi động đậy.

 

Có lẽ nếm được chút mặn mà cuối cùng, nàng cũng không còn điều gì vương vấn. Đến nửa đêm thì ra đi.

 

Sáng hôm sau, ta thu dọn thi thể, dùng xe gỗ đẩy nàng tới nơi thiêu xác.

 

A Tuyết cười nói: “A Ninh, tỷ quen làm mấy việc này một mình rồi, muội không đi đâu.”

 

Ta chỉ khẽ gật đầu.

 

Bạc không chia cho nàng, đương nhiên nàng chẳng muốn nhúng tay.

 

Khi ta quay về, thái giám đã đưa cơm đến. 

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

A Tuyết để phần cho ta hai chiếc bánh bao khô, ta vội vàng nuốt cùng với nước giếng, lúc này mới nhớ tới nữ nhân điên ngày hôm qua.

 

Ta lấy vụn bánh bao, ngâm nước cho mềm, từ tốn đút từng chút một cho nàng.

 

Nàng đã tỉnh, không chỉ đôi mắt đẹp lạ thường, mà ngũ quan cũng tinh tế, sắc sảo.

 

Chỉ là lời nói thì mê sảng đảo lộn, lúc thì ngọt ngào như mưa xuân, lúc lại nghiến răng căm giận.

 

“Bản cung cớ sao không thể làm Hoàng hậu! Nếu không nhờ phụ thân bản cung dốc sức trợ giúp—”

 

“Tình cảm giữa Hoàng thượng và bản cung, há lại để một tiện tỳ như ngươi ly gián được ư!”

 

“Ngươi tuy là Hoàng hậu, bản cung chỉ là Hoàng Quý phi, nhưng xuất thân tiện tỳ như ngươi, đừng mong bản cung phải hành lễ!”

 

Nàng ngẩng đầu, đối với khoảng không vô định, cất tiếng khóc nức nở đầy bi thương.

 

A Tuyết bĩu môi: “Hoàng Quý phi nương nương chẳng phải đã bệnh mất rồi sao?”

 

Ta dở khóc dở cười: “Muội cũng tin lời nàng sao? Những kẻ bị đưa vào đây, có ai không nói rằng mình từng cùng Thánh thượng tình thâm ý trọng? Trước kia còn có người quả quyết rằng mình sắp được lập làm Hoàng hậu.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com