Sau Đó Ta Đã Trở Thành Quý Phi

Chương 2



Chúng ta chỉ là hạng cung nhân thấp kém, chẳng bao giờ được gặp mặt chủ tử, mỗi ngày chỉ vùi đầu vào việc nặng nhọc.

Những chuyện của đám quý nhân kia, thật ra cách chúng ta rất xa.

A Tuyết chột dạ, cười gượng rồi lại len lén chuồn ra ngoài.

Ta thu dọn mâm bát, lau rửa khắp nơi, chờ đến khi xong xuôi mới phát hiện nữ nhân điên kia chẳng biết từ khi nào đã ngưng khóc.

Ta ghé vào nhìn, chỉ thấy nàng thất thần ngẩn ngơ nhìn ta: “Giờ là canh mấy rồi? A Nghiêu vẫn đang đợi ta ở Xuân Cảnh Đường.”

A Nghiêu… ấy là tên của Thánh thượng ư?

Ta dịu giọng dỗ dành: “Ngài ấy đi rồi, mai hẵng đến tìm.”

Nàng kiên quyết lắc đầu: “Chàng không dám không chờ ta đâu.”

Ta nghĩ ngợi một hồi, rồi nói: “Ngủ một giấc rồi sẽ mơ thấy ngài.”

“Một lời đã định?”

“Ừ.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nàng lại bật khóc: “Nàng ta chẳng qua chỉ mất một đứa con, một kẻ tiện nhân như vậy, sao có thể so với bản cung?”

Bất chợt nàng vươn tay, cào lên mu bàn tay ta, để lại một vết xước dài rướm máu.

Thôi, ta cần gì so đo với một nữ nhân điên cuồng?

Ta quen làm việc một mình, dù là nữ nhân điên, ta vẫn chăm sóc chu toàn, lau rửa thân thể, đút cơm đút nước.

A Tuyết từng khuyên ta: “Tỷ cần gì phải nhọc lòng đến vậy.”

Ta gật đầu đáp: “Phải.”

Nhưng sau cùng vẫn tự mình âm thầm làm.

Chốn cung cấm này vốn buồn tẻ, ta phải tự tìm việc để khiến mình bận rộn.

Nữ nhân điên kia cũng dần quen với sự chăm sóc của ta, đối với ta ngày càng thân thiết.

Hôm nay, dường như nàng đã tỉnh táo đôi phần.

Khi ta lau rửa và đút cơm, nàng vẫn luôn chăm chú nhìn ta.

Đến lúc ta định rời đi, nàng bỗng kéo lấy tay áo ta.

“Bản cung nhớ lời phụ thân đã dặn, trong cung phải có người trợ giúp mới được.”

“Ngươi trung thành với bản cung, bản cung sẽ tiến cử ngươi lên làm Quý nhân, thấy thế nào?”

Ta chỉ tùy tiện vỗ nhẹ tay nàng: “Nô tỳ chẳng xứng, nương nương nên tiến cử người khác thì hơn.”

Thế nhưng nàng vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y áo ta không buông: “Bọn họ… bọn họ chẳng ai bằng ngươi. Tấm lòng ngươi dành cho bản cung, bản cung đều biết.”

Ta dở khóc dở cười, thuận miệng ứng phó: “Nô tỳ chẳng có bản lĩnh gì, chẳng giúp được nương nương đâu.”

Nàng nhìn ta đầy kỳ vọng: “Bản cung sẽ dạy ngươi! Dạy ngươi cách nắm giữ thánh tâm, dạy ngươi cách đối phó với bọn họ.”

Trong lòng ta còn bao việc, liền tùy tiện đáp lời: “Được.”

Nào ngờ vừa bước ra khỏi cửa, lại thấy A Tuyết đang đứng chờ ngoài hành lang, vẻ mặt trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Một lát sau, nàng bưng một bát nước bước vào phòng nữ nhân điên.

Ta lấy làm lạ—A Tuyết từ trước tới nay chưa từng chủ động làm việc này.

Lại qua một hồi, trong phòng vang lên tiếng bát đĩa vỡ nát.

A Tuyết bước ra, sắc mặt lúng túng: “Nàng ta đòi gặp tỷ.”

Ta nghi hoặc: “Muội vào đó làm gì?”

A Tuyết ngập ngừng giây lát, rồi hạ giọng nói: “Muội có hỏi thăm khắp nơi…”

Nàng thì thào: “Nàng ấy… không chừng thật sự từng là Hoàng Quý phi.”

Ta hỏi lại: “Thì sao? Nàng ta giờ đã bị đày vào lãnh cung, lẽ nào còn có thể tiến cử muội làm nương nương sao?”

A Tuyết giậm chân, tức tối: “Tỷ không nghe nàng ấy nói sao? Nàng sẽ dạy chúng ta cách chiếm lấy thánh tâm! Nàng từng được sủng ái nhiều năm như vậy, chắc chắn có biện pháp! Chẳng lẽ tỷ thật sự định chôn vùi cả đời trong cái nơi rách nát này sao?”

Chúng ta đều ký sinh tử khế khi nhập cung, thì chẳng còn mạng để rời khỏi thâm cung này.

A Tuyết cắn răng: “Tỷ coi như giúp muội một lần, chúng ta cùng nhau đi cầu nàng, được không? Nếu sau này muội thật sự có số làm chủ tử, nhất định sẽ đưa tỷ ra khỏi nơi quỷ quái này.”

Ta khẽ thở dài: “Được.”

Mỗi người một chí hướng, ta xưa nay là vậy, giúp được gì cho ai thì giúp.

Ta cùng A Tuyết quỳ gối trước mặt nữ nhân điên, nàng cung kính dập đầu: “Cầu xin nương nương chỉ dạy, nô tỳ nguyện vì nương nương dốc sức.”

Nữ nhân điên lặng lẽ nhìn chúng ta chốc lát, rồi bất chợt vỗ tay cười vang: “Tốt, tốt lắm!”

“A Nghiêu ca ca ấy, chàng thích nhất là nhìn ta khiêu vũ.”

Nàng chân trần nhảy múa giữa ánh dương rực rỡ, thân hình tựa như cành đào nở rộ đang vươn mình đón gió xuân.

Khoảnh khắc ấy, nàng chẳng giống người điên chút nào.

“Vũ khúc này, chính chàng là người biên soạn cho ta. Khi ấy, chàng chỉ là một vương gia rảnh rỗi, không vướng chính sự…”

A Tuyết ngây ngẩn nhìn nàng, thành tâm cầu khẩn: “Xin nương nương chỉ dạy!”

Nàng bật cười khanh khách: “Được thôi, bản cung sẽ dạy ngươi.”

Ta mang vài tấm bố thô lót dưới đất cho họ luyện tập, rồi đi tưới đám rau bên vạt tường phía tây.

Từ đó về sau, A Tuyết ngày ngày theo nàng học múa. Có lần, nàng nửa đùa nửa thật hỏi ta: “A Ninh, tỷ thật sự không học sao?”

Ta mỉm cười: “Sau này nếu muội được làm chủ tử, nhớ đừng quên ta là được.”

Nàng vui vẻ cười rạng rỡ: “Muội cố gắng học múa như vậy, Hoàng thượng nhất định sẽ thích.”

Ta nửa không tin họ có thể thành công, nửa lại cảm thấy họ có việc để bận tâm, âu cũng là chuyện tốt.

Dẫu nàng quả thật từng là Hoàng Quý phi, từng được ân sủng bao năm, thì rốt cuộc cũng chẳng thoát khỏi kết cục bị đày vào lãnh cung.

A Tuyết thì lại cãi: “Nương nương là bị liên lụy bởi người nhà, còn muội đâu có ai. Nói cho khó nghe, phụ thân muội không biết đã c.h.ế.t ở xó xỉnh nào rồi. Huống hồ muội đâu cầu cao, được làm Quý nhân là mãn nguyện rồi.”

Nàng cắn răng, lấy ra khoản bạc giấu dưới đáy hòm, lại mượn thêm của ta một ít, rồi mua một cuộn lụa tơ màu lam ngọc—bởi nương nương từng nói, Hoàng thượng thích nhất là sắc lam ấy.

Ngày mười lăm tháng năm, Hoàng thượng sẽ lên đài cao ngắm trăng—đó là ngày họ lần đầu tương ngộ.

A Tuyết không thể vào được Ngự Hoa Viên, nhưng từ đài Nguyệt Dung bên cạnh lãnh cung, Hoàng thượng ở nơi cao kia vẫn có thể nhìn thấy.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com