Sau Đó Ta Đã Trở Thành Quý Phi

Chương 5



Tạ Tân Di nhét vào tay ta là một miếng ngọc hình bán nguyệt nhỏ xíu.

E rằng, là vật duy nhất còn sót lại bên người nàng.

Ta cẩn thận giấu kỹ bên mình.

Ấy là món đồ quý giá nhất ta nhận được sau mười năm vào cung.

Ta không dám quay lại nhìn nàng.

Chỉ dám nhờ lão thái giám mỗi ngày mang theo vài quả trứng gà, đưa cho Tạ Tân Di.

Trương quản sự chưa từng hỏi ta điều gì, nhưng xem chừng trong lòng đã sớm hiểu rõ.

Ông lén nói với ta, người đệ đệ bị đày ra biên cương của nữ nhân trong lãnh cung kia vừa thắng trận, hình như sắp được triệu hồi về kinh.

“Dù chẳng thể xoay chuyển bản án năm xưa, nhưng nếu khi ấy nàng còn sống, chưa biết chừng có thể đổi vận trở mình. Chỉ tiếc…”

Ta không nói gì.

Dù đệ đệ nàng có quay về, cũng chẳng thể gặp lại Tạ Tân Di.

Bởi nàng nay đã “chết”, trong hoàng cung này, đã không còn người ấy nữa rồi.

Trương quản sự liếc nhìn ta: “Chuồng ngựa mượn vài người sang chăm sóc tuấn mã, ta cử ngươi đi.”

Ta gật đầu, ông chỉ tặc lưỡi rồi quay sang nướng mấy con gà lôi.

Dạo gần đây, chúng ta cũng nuôi thêm vài con gà lôi, đẻ nhiều trứng, chỉ có điều hơi nhỏ.

Tại chuồng ngựa, bọn ta phụ trách chăm nom ngựa của chư vị đại thần ra vào cung đình.

Ta thay rơm mới cho ngựa, kiểm tra móng chân từng con.

Một trong số đó, lông đen tuyền bóng mượt, rõ là được chủ nhân yêu thương đặc biệt—ắt là chiến mã của một vị Tướng quân.

Ngựa của kẻ chinh chiến khác hẳn ngựa của quý tộc nhàn cư.

Ta vỗ nhẹ lên cổ nó, nó lập tức cúi đầu thân thiết, khịt mũi đáp lại.

“Có lẽ nó muốn xin ngươi chút đồ ăn.”

Một giọng nam ôn hòa vang lên phía sau.

Ta giật mình, vội cúi người hành lễ: “Nô tỳ thất lễ.”

Người kia bước tới, giày dính bụi đường, thân vận khải giáp—hiển nhiên chẳng phải bậc quý nhân thường lui tới hậu cung.

Hắn khẽ vươn tay định đỡ ta đứng dậy, khiến ta hoảng hốt lùi lại một bước, lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt.

Đôi mắt kia, hẳn là từng rất đẹp.

Chỉ tiếc, nay chỉ còn lại một bên.

“Dọa ngươi rồi sao?” Hắn hỏi.

Ta lắc đầu: “Tướng quân vì nước vì dân, nô tỳ chỉ biết kính phục.”

Hắn bước tới, vỗ về con tuấn mã, giọng trầm thấp: “Ngươi là người từng chăm sóc tỷ tỷ ta phải không?”

Toàn thân ta khẽ run lên, lí nhí đáp: “Nô tỳ hiện không còn làm ở đó nữa.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Hắn không đáp, ta cố lấy can đảm nói: “Nương nương từng đưa cho nô tỳ một miếng ngọc.”

Ta dè dặt liếc quanh, rồi từ trong áo kéo ra miếng ngọc đeo ở cổ.

Sắc mặt hắn dịu lại, rồi cũng vạch cổ áo, lôi ra miếng ngọc còn lại.

“Hẳn là tỷ ấy rất tin tưởng ngươi.”

Ta khẽ lắc đầu, xấu hổ đáp: “Nô tỳ chẳng làm được gì cả.”

Tạ tướng quân nhét vào lòng ta một túi hương nặng trĩu: “Phiền ngươi hãy chăm sóc tỷ ấy thêm nữa.”

Ta nhận lấy.

Cũng chẳng biết hôm nay, hắn đã trao đi bao nhiêu túi hương như vậy.

Hắn khẽ nói: “Tạ Thừa Sương. Ta tên là Tạ Thừa Sương.”

“Đỗ Ninh.”

Ta nhẹ đáp, thu dọn xong định rời khỏi chuồng ngựa, không rõ vì sao, lại ngoảnh đầu nhìn lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tạ tiểu tướng quân đang dõi theo ta.

Rồi nhoẻn một nụ cười.

Ta vô thức thốt lên: “Lúc hai người cười, thật giống nhau.”

Tai Tạ Thừa Sương thoắt đỏ bừng.

Túi hương bạc kia, ta giữ lại một nửa, nửa còn lại đưa cho Trương tổng quản.

Ông vẫn luôn chiếu cố ta, vốn nên kính cẩn đáp lại.

Quy củ trong cung, ta đều hiểu rõ.

Phần bạc còn lại, ta dùng để lót tay lão thái giám, đổi lấy một lần cơ hội thay ông ta mang cơm vào lãnh cung.

Sau ba tháng, ta lại một lần nữa đẩy cửa bước vào nơi ấy.

Bên trong quả nhiên lộn xộn, nhưng lại không đến nỗi tồi tệ như ta từng nghĩ.

Ta vội vàng chạy đến bên Tạ Tân Di, nàng đang nghiêng ngả bên giếng múc nước.

Ta giúp nàng dọn lại sân, dạy nàng phân biệt cỏ dại và rau ăn được.

“Luộc lên uống, có thể trị cảm hàn.”

Ta nói, lấy làm kinh ngạc khi thấy bếp nhỏ bên trong vẫn còn gọn gàng, xem ra nàng vẫn gắng gượng duy trì.

Nàng khẽ khàng đáp: “Không muốn chết, thì thứ gì cũng phải học.”

Tóc nàng rối bù, áo vá chằng chịt.

“Nếu ta không giả điên, họ sẽ không yên lòng.”

Nàng cười khẽ.

“Trước kia ai cũng nói bản cung ác độc, kỳ thực bản cung chỉ cầu một chữ tình. Chính cái gọi là tình ấy, lại giam giữ bản cung đến tận hôm nay.”

“Thân là nữ tử, vui sướng hay khổ sở đều do người khác định đoạt. Ha ha… ha ha…”

Ta buông tiếng thở dài: “Không phải vậy.”

Ta gội đầu cho nàng.

“Làm Hoàng Quý phi, chẳng phải cũng có lúc vui sao? Ngươi nhập cung, từng được sủng ái mười mấy năm, sao lại nói là không có chút vui sướng nào? Cả đời này, đâu phải toàn là khổ.”

Nàng ngẩn người.

Rồi lệ tuôn như suối.

Ta nhẹ nhàng chải tóc cho nàng, khuyên nhủ: “Nghĩ thoáng một chút. Còn sống, thì nơi nào chẳng phải là sống?”

Ta nói với nàng, Tạ Thừa Sương đã hồi kinh, chỉ là một mắt đã hỏng.

Nàng khóc càng thảm thiết hơn.

Ta kể, hắn đưa ta bạc để chăm sóc nàng.

Nếu sau này còn thiếu thứ gì, cứ nhờ lão thái giám chuyển lời cho ta.

Ta nói, ta đã nhận rất nhiều bạc từ hắn.

Ta kể, ta nuôi mấy con gà lôi nhỏ, tuy trứng bé nhưng đẻ rất siêng, lần sau sẽ đem cho nàng ít trứng.

Ta ít khi nói nhiều như vậy, bởi trước giờ chưa từng có ai lắng nghe.

Nhưng giờ nàng là một kẻ điên, ta nói gì cũng chẳng cần dè chừng.

Bởi không ai tin lời của người điên.

Ta nói mãi, đến khi ta đứng dậy chuẩn bị rời đi, Tạ Tân Di mới khẽ hỏi:

“Vậy còn ngươi?”

“Ta từng huy hoàng, từng tàn độc, cũng coi như không uổng một kiếp.”

“Còn ngươi thì sao? Ngươi trước nay chỉ là một cung nữ nhỏ nhoi.”

Ta cất hộp cơm: “Trong cung, cũng không phải ai cũng xấu.”

“Ta từng gặp A Tuyết, từng gặp ngươi.”

“Ta vẫn còn sống.”

Tạ Tân Di khẽ nói: “Ngươi thật ngốc, ngốc giống hệt đệ đệ của ta.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com