Sau Đó Ta Đã Trở Thành Quý Phi

Chương 4



Bà ta quay sang dặn ta: “Ngươi cũng không cần phải đối xử tốt với nàng. Không có cơm thì để đói, c.h.ế.t rồi cũng chẳng ai trách ngươi.”

Ta cúi đầu đáp: “Vâng.”

Nhũ mẫu chẳng để lại đồng thưởng nào, chỉ lấy khăn tay che mũi rồi bỏ đi.

Nữ nhân điên múa thêm chốc lát, rồi cũng ngừng lại.

Ta nhìn nàng, nàng khẽ rủa: “Tiện nhân lắm tâm cơ.”

Ta lặng lẽ uống ngụm nước lã, không nói gì.

Nàng nhẹ nhàng hỏi: “Sao ngươi lại giúp ta?”

“Không phải hận ta hại c.h.ế.t nha đầu kia sao?”

Ta không đáp lời.

Ta nhập cung đã gần mười năm, từng làm ở phủ Nội vụ, từng chuyển qua An Lạc đường, thậm chí còn từng chịu trách nhiệm ở Thượng thiện cục ba tháng, suýt nữa thì được chọn hầu trà bưng quả bên cạnh Hoàng thượng.

Chỉ tiếc hôm đó, trong khay hoa quả do ta phụ trách, đột nhiên thiếu mất một trái quất vàng.

Thế là một cung nữ khác thay chỗ ta.

Vận khí nàng tốt, nghe nói sau đó được ban hôn cho một thị vệ, phu quân nàng lập công, nàng cũng trở thành Nhất phẩm phu nhân.

Còn ta, xem như vẫn còn may mắn, không bị đánh trượng, nhưng từ đó về sau, không còn mảy may cơ hội làm việc tốt. Vòng vo khắp nơi, cuối cùng trôi dạt đến lãnh cung.

Từng ấy năm, có lẽ… chỉ vì quá cô đơn.

Và ta cảm thấy nàng ấy cũng vậy.

Sau mấy trận mưa dầm, tiết trời càng thêm se lạnh.

Ta lấy chăn bông mùa đông ra, mang ra sân phơi nắng. Đúng lúc ấy, người của phủ Nội vụ tới.

“A Ninh, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất cung đi!”

Ta sững người: “Gì cơ?”

Trang công công từng có chút quen biết với ta, nửa cười nửa nói: “Lẽ ra chẳng tới lượt ngươi, nhưng Hoàng hậu nương nương lòng dạ từ bi, đặc cách chọn vài cung nữ ký sinh tử khế cho về quê. Ngươi may mắn được chọn! Trời sắp mưa đỏ rồi đấy! Mồng tám tháng tám, nhớ kỹ ngày đó, lỡ rồi thì chẳng còn cơ hội nữa đâu!”

Là tin lành.

Ta lẽ ra nên vui mừng.

Thế nhưng trong lòng lại mịt mùng.

Ra khỏi cung rồi, biết đi đâu về đâu?

Cái gọi là thân nhân, đã sớm nhạt như sương khói, vô lực, chẳng thể nương tựa.

Tuy ta có để dành được chút bạc, nhưng với chừng đó, làm sao sống nổi bên ngoài tường cung?

Đầu óc quẩn quanh những điều ấy, nên khi chăm sóc nữ nhân điên, ta cũng có phần thất thần.

Mãi đến khi lau mặt cho nàng, mới phát hiện trán nàng nóng như lửa.

“Ngươi sao vậy?”

Nàng không trả lời, đôi gò má đỏ ửng vì sốt: “Bản cung… bản cung thấy nóng lắm.”

Ta sờ trán, sờ tay nàng, lạnh băng.

“Chăn ta đưa ngươi đâu rồi?”

Nàng vẫn không nói gì.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta bất giác nhớ đến nhiệt độ trong điện của Hoàng hậu.

Một người được nuông chiều từ bé, làm sao chịu nổi gió lạnh nơi lãnh cung lúc về đêm?

Ta mang cả chăn của mình đắp thêm cho nàng.

Lãnh cung không có ngự y.

May mắn năm xưa ta từng hầu việc ở An Lạc đường, bèn dùng thảo dược trồng trong viện sắc lấy thuốc, đút nàng uống.

Nàng lặng lẽ uống hết, không nói một lời, chỉ lặng lẽ nhìn ta sắp xếp hành lý chuẩn bị xuất cung.

Bao năm trôi qua, ta rốt cuộc vẫn trắng tay.

Mà bệnh tình nàng lại trở nặng.

Từ sốt cao, chuyển sang ho khan như xé ruột.

Trong tình cảnh ấy, ta chẳng tìm được cơ hội nói với nàng rằng mình sắp rời đi.

Đến tận ngày ta rời cung, nàng vẫn chưa hề có dấu hiệu hồi phục.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Giờ đóng cổng cung là đầu giờ Mùi, trễ nhất ta cũng phải rời đi trong khung giờ ấy.

Lúc ấy, nàng đã hôn mê.

Ta tự nhủ.

Ta sẽ chăm sóc nàng đến đầu giờ Mùi.

Rồi sẽ rời đi.

Thế nhưng nàng vẫn không tỉnh lại.

Khi nàng tỉnh lại, trời đã sẩm tối.

“—Ngươi không đi sao?”

Ta không đáp.

Giống như chỉ là quên mất giờ đi, lại cũng như đã nghĩ rất nhiều.

“—Tân Di.”

Một hồi sau, nàng khẽ mở miệng.

“Ta tên là Tạ Tân Di*.”

(*)Tân di là một loài hoa thuộc họ mộc lan, còn gọi là mộc lan tím.

Ta đưa nước đến bên môi nàng.

Ta nói: “Ta họ Đỗ, cứ gọi ta là A Ninh.”

“Ngươi ở lại, thì sẽ chẳng còn đi được nữa.”

Nàng thì thầm.

Ta không nói với nàng rằng, Hoàng hậu đã biết ta chưa rời cung.

Vừa rồi còn cho người bên phủ Nội vụ đến đổi cho ta một công việc mới.

Ta giúp nàng dọn dẹp lại sân nhỏ, chẻ củi xếp gọn, đổi vài phần lương khô để sẵn trong phòng.

Lại mang đến một chum nước sạch.

Những thảo dược phơi khô, ta phân loại gọn ghẽ.

Ta chỉ nàng cách nấu nước, cách nấu cháo, cách phơi chăn.

“Phải biết tự chăm sóc bản thân.” Ta nói.

Thái giám của phủ Nội vụ đến đưa ta đi, tay khoanh trước ngực, ánh mắt đề phòng nhìn ta thu dọn tay nải.

Ta không dám nói thêm điều gì.

Ngay lúc ta xoay người bước đi, nàng bỗng nhào ra như nổi cơn điên, vừa lăn vừa bò, vừa mắng chửi, vừa đưa tay tát ta túi bụi.

“Tiện nhân! Dám phản bội bản cung! Người đâu! Kéo ả đến Thận Hình ty!”

Ta đưa tay chắn, nhưng lại phát hiện bàn tay nàng không thật sự đánh đau.

Trong lòng bàn tay, có vật gì đó cứng và lạnh được nhét vào.

Lúc nàng bị kéo đi, miệng vẫn nghẹn ngào mắng ta, rồi bị nhốt trở lại sau cánh cửa.

Thái giám đưa ta đi thì tặc lưỡi, nói: “Ngày trước làm mấy việc đó, nay cũng xem như đã đổi vận rồi.”

“Chớ để ý cái tên Sinh Thú Phòng nghe chẳng hay. Làm bạn với cầm thú, còn dễ chịu hơn với lòng người nhiều.”

Hắn cười khẩy: “Đừng sợ, ngươi đến rồi, đều là người nhà cả.”

Sinh Thú Phòng chuyên trông coi súc vật trong cung, cũng phụ trách việc nuôi gà.

Trương quản sự cười hiền: “Gà thì phải đếm, nhưng trứng đẻ ra là của mình.”

Ta khẽ hỏi sau này ai sẽ đến lãnh cung thay ta lo việc cũ.

“Hỏi làm gì?”

Hắn chẳng để tâm.

Thấy sắc mặt ta, lại hỏi: “Sao? Không yên lòng à?”

Ta cúi đầu đáp: “Chăm sóc người lâu ngày, nhất thời thấy khó buông.”

Hắn tỏ vẻ hiểu chuyện: “Ừ, ngươi cũng là kẻ có tình nghĩa. Mai ta sẽ dò hỏi giúp ngươi.”

Ta tạ ơn, theo lời hắn nuôi mấy con gà mái nhỏ.

Lãnh cung dường như chẳng được điều thêm cung nhân, chỉ có một lão thái giám mỗi ngày đưa cơm.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com