1
Yến tiệc trong cung dần đến hồi kết, theo quy củ, mọi người đều phải cùng nhau dâng rượu kính mừng Thái hậu nương nương.
Ta vừa mới nâng chén lên, thì muội muội ngồi bên cạnh — Lục Tụng Ngọc — bỗng vung tay hất đổ chén của ta, lớn tiếng nói:
"Tỷ tỷ, tỷ mang thai rồi, không thể uống rượu được!"
Lời này vừa dứt, toàn bộ khách khứa trong điện đều quay đầu nhìn về phía ta.
Lục Tụng Ngọc lập tức bày ra vẻ mặt vô tội như kẻ gây họa, còn tự dùng tay phải đánh nhẹ vào miệng mình một cái:
"Ta thật ngốc, lại lỡ lời nữa rồi!"
Ánh mắt ta dừng lại nơi chén rượu bị hất đổ trên đất —— vốn dĩ trong chén của ta chỉ là nước trắng.
Lục Tụng Ngọc cũng vừa uống nước trong bình —— nàng ta rõ ràng biết đó chẳng phải rượu.
Nàng ta cúi đầu, khẽ khàng nói với ta: "Tỷ tỷ, tỷ sẽ không trách ta đấy chứ?"
Lúc này, Thái hậu trên ghế chủ vị liền cất tiếng truy hỏi:
"Vừa rồi ngươi nói gì? Ai mang thai?"
Lục Tụng Ngọc vội bước ra giữa điện, quỳ gối hồi đáp:
"Bẩm Thái hậu nương nương, vừa rồi thần nữ lỡ lời nói —— tỷ tỷ của thần nữ mang thai rồi ạ."
Khoảng cách giữa nàng ta và Thái hậu vốn rất xa, hoàn toàn có thể giả vờ nói sai, để Thái hậu nghe nhầm mà phủi chuyện đi.
Thế nhưng Lục Tụng Ngọc chẳng những không phủ nhận, còn thành thật nhìn ta, nói:
"Tỷ tỷ, Thái hậu nương nương đã hỏi rồi, chuyện tỷ mang thai, ta nào dám dối lừa."
"Ngươi tên Lục Tụng Nguyệt, là tú nữ của Hoàng thượng, thật sự đã mang thai rồi ư?"
Tân đế vừa tuyển phi, ta cũng như bao danh nữ có mặt hôm nay, đều là tú nữ dự tuyển cho hậu cung của tân hoàng.
Mang thai trước khi tuyển tú, là đại tội khi quân.
Ta vội vàng bước lên đáp lời:
"Bẩm Thái hậu nương nương, thần nữ không hề mang thai, là muội muội của thần nữ uống rượu lỡ lời, xin Thái hậu chớ tin là thật."
"Ta đâu có uống rượu!"
Lục Tụng Ngọc cao giọng nói:
"Tỷ tỷ, việc đã đến nước này, sao tỷ còn dám lừa gạt Thái hậu nương nương chứ?!"
Ta giận dữ trừng mắt nhìn Lục Tụng Ngọc.
Lục Tụng Ngọc là Nhị tiểu thư do di nương sinh ra, là thứ muội cùng cha khác mẹ với ta.
Hồng Trần Vô Định
Một tháng trước, ta lên chùa dâng hương, khi trở về thì y phục xốc xếch, dấu thủ cung sa nơi cổ tay đã biến mất.
Phụ mẫu nổi trận lôi đình, truy hỏi rốt cuộc là ai đã làm nhục ta.
Ta nhớ lời căn dặn của nam nhân đêm ấy, đành cắn răng nói rằng không nhìn rõ.
Chẳng bao lâu sau, trong cung bỗng ban hạ thánh chỉ, chỉ đích danh muốn nữ nhi nhà họ Lục tham gia đợt tuyển tú đầu tiên sau khi tân đế đăng cơ.
Ngày phụ thân tiếp chỉ, vì kích động mà ngất xỉu ngay tại chỗ.
Vốn dĩ còn có thể viện cớ thoái thác, tránh được kỳ tuyển tú lần này, nhưng trong thánh chỉ lại đích danh gọi tên ta, khiến mọi đường lui đều bị chặn đứng.
Khiến phụ mẫu càng thêm sụp đổ, là ba ngày trước yến tiệc tuyển tú, ta bị đại phu chẩn ra đã mang thai.
Lúc ấy, phụ thân nóng nảy suýt phát hỏa, vốn định bảo đại phu kê thuốc phá thai, nhưng đại phu lại nói ta từ nhỏ thể nhược, nếu tùy tiện phá thai e sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Huống hồ kỳ tuyển tú đã cận kề, nếu phá thai lúc này, thân thể tất sẽ suy yếu, một khi vào cung ắt sẽ bị người khác nhận ra sơ hở, chẳng khác nào "giấu đầu lòi đuôi".
Phụ mẫu bó tay không nghĩ được cách nào, đành bàn bạc với nhau, ngàn vạn lần không để lộ chuyện ta thất thân trước tuyển tú, bảo ta cứ theo lẽ thường nhập tuyển.
Lại dặn ta trong kỳ tuyển phải cố ý làm ra vẻ yếu kém, chỉ cần không lọt vào mắt hoàng thượng, mọi việc vẫn còn cơ hội xoay chuyển.
Chờ sau khi ta bị loại, họ sẽ nói với bên ngoài rằng ta vì thất vọng mà sinh bệnh, rồi đưa ta về quê, đến lúc ấy mới tính chuyện trong bụng.
Sau khi bàn bạc sách lược, phụ thân lại nhiều lần dặn dò Nhị nữ, người sẽ cùng ta nhập tuyển rằng:
"Một gia tộc lớn thì vinh nhục có nhau, chuyện tỷ tỷ con thất thân mang thai, tuyệt đối không được tiết lộ nửa lời. Nếu không, sẽ kéo cả nhà họ Lục xuống địa ngục theo!"
Lục Tụng Ngọc ngoài mặt cung kính đáp lời, nhưng hôm nay lại cố ý trong yến tiệc cung đình đánh đổ chén rượu của ta, buông lời tiết lộ.
Nàng ta hoàn toàn không sợ ánh mắt cảnh cáo của ta, còn tiếp tục tố tội:
"Thái hậu nương nương, thần nữ nào dám lừa gạt người, tỷ tỷ của thần nữ thực sự đã mang thai rồi!"
"Một tháng trước, tỷ tỷ đi chùa Tử Ninh dâng hương trở về, thần nữ đã nhìn thấy y phục dưới thân tỷ tỷ xộc xệch, tứ chi và cổ đều có dấu vết ám muội, nhất định là bị nam nhân làm nhục!"
"Toàn bộ người trong nhà thần nữ đều truy hỏi tỷ tỷ, rốt cuộc là kẻ nào đã làm nhục người, nhưng tỷ tỷ lại cứ cắn chặt miệng nói rằng không nhớ rõ chuyện xảy ra hôm ấy, cũng không nhớ kẻ đã làm nhục là ai!"
"Thần nữ trong lòng sợ hãi vô cùng, không thể trơ mắt nhìn tỷ tỷ mang thân thể không còn trong trắng mà nhập tuyển tú, lừa gạt quân thượng!"
"Tỷ tỷ dung mạo xuất chúng, nếu chẳng may được hoàng thượng chọn trúng, chẳng phải là mang theo... mang theo dã chủng của gian phu mà nhập cung hầu hạ quân vương sao?"
2
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lời vừa dứt, thần sắc Thái hoàng thái hậu liền đại biến.
Các danh nữ có mặt trong điện đều đổ dồn ánh mắt về phía ta, bàn tán xôn xao:
"Thật là to gan tày trời, chẳng lẽ nàng ta định đem đứa nhỏ trong bụng đổ lên đầu Hoàng thượng?"
"Đây là tội khi quân đó! Lục Tụng Nguyệt đúng là không muốn sống nữa rồi!"
Ta lớn tiếng biện bạch:
"Bẩm Thái hoàng thái hậu, thần nữ là tú nữ của Hoàng thượng, chưa từng thất tiết, càng không có gian phu hay dã chủng gì hết!"
"Tỷ tỷ vẫn còn đang nói dối!"
"Nếu tỷ không thất thân, thì hãy đưa thủ cung sa ra cho Thái hoàng thái hậu xem thử đi!"
Lục Tụng Ngọc vừa nói vừa vén tay áo bên phải, lộ ra dấu thủ cung sa đỏ rực nơi cổ tay.
Thủ cung sa được điểm lên cổ tay nữ nhi từ khi mới sinh, để chứng minh tiết hạnh, một khi thất thân sẽ biến mất, không thể điểm lại lần hai.
Lục Tụng Ngọc là tỷ muội ruột của ta, nàng ta công khai vạch trần như vậy, Thái hoàng thái hậu lập tức sinh nghi, hạ lệnh buộc ta tự chứng minh sự trong sạch.
Ta siết chặt cổ tay phải, lùi về sau hai bước, nhưng đã bị hai ma ma to khỏe chặn lại, giữ chặt hai tay.
Tay áo của ta bị thô bạo vén lên, cổ tay lộ ra —— rõ ràng có một nốt thủ cung sa đỏ thắm!
Đêm hôm ấy, khi thủ cung sa biến mất, mẫu thân đã dùng chu sa giả mạo điểm lại một nốt đỏ, hy vọng che mắt thiên hạ, vượt qua đợt kiểm tra trước ngày tuyển tú.
Nốt đỏ giả do mẫu thân tạo ra, bằng mắt thường gần như chẳng phân biệt được với thủ cung sa thật của các danh nữ có mặt trong điện.
Thái hoàng thái hậu thấy vậy, định dẹp bỏ nghi ngờ trong lòng, nhưng Lục Tụng Ngọc lại bất ngờ lớn tiếng:
"Thái hoàng thái hậu, người chớ để bị nàng ta lừa gạt! Dấu thủ cung sa kia là người nhà họ Lục làm giả cho nàng ta đấy! Nếu không tin, xin hãy mang nước tẩy của hạt bồ kết đến!"
Thái hoàng thái hậu sai người chuẩn bị nước bồ kết.
Lục Tụng Ngọc cầm khăn tay thấm nước, liền định lau lên nốt chu sa trên cổ tay ta.
Ta thấp giọng chất vấn:
"Lục Tụng Ngọc, ngươi điên rồi sao? Ngươi định kéo cả nhà họ Lục xuống địa ngục cùng ngươi à?!"
Lục Tụng Ngọc khẽ cười khinh miệt, ghé sát nói bằng giọng chỉ đủ để ta nghe thấy:
"Cái gì mà vinh nhục cùng hưởng? Chỉ cần đẩy ngươi xuống vực, ta nhất định sẽ trúng tuyển làm phi, đến lúc đó cả nhà họ Lục sẽ nhờ ta mà một bước lên mây!"
"Ngươi nói bậy...!"
Lúc này, ánh mắt ta chợt dừng lại nơi cổ nàng ta, một chuỗi hạt đông châu óng ánh vắt ngang cổ, chỉ cần nhìn ánh nước đã biết là vật ngự ban.
Lục Tụng Ngọc bắt được ánh mắt của ta, liền đưa tay chạm lên hạt châu trên cổ, cười nói:
"Biết vì sao ta không sợ bị ngươi kéo xuống theo không?"
"Bởi vì Hoàng thượng đã sớm để mắt đến ta rồi."
"Hai tháng qua, ngài ấy vẫn sai người âm thầm tặng thư từ, châu báu cho ta, còn ban thuốc điều dưỡng khí huyết nữa."
Sắc mặt Lục Tụng Ngọc thoáng lộ vẻ thẹn thùng, xen lẫn đắc ý:
"Ta hiểu ý của bệ hạ. Ngài ấy muốn ta dưỡng khí dưỡng sắc cho tốt, rồi mặc xiêm y thật xinh đẹp mà nhập cung diện thánh."
3
Trong lòng ta tràn đầy nghi hoặc.
Hôm đó tại chùa Tử Ninh, ta một mình cầu phật, lại gặp phải một nam nhân trúng dược mất khống chế.
Hắn như sói như hổ, đem ta đè sau tượng thần trong chùa, gần như điên cuồng va đập vào thân thể ta, để lại dấu vết cắn mút khắp toàn thân.
Ta liều c.h.ế.t giãy giụa phản kháng, rút trâm cài tóc định g.i.ế.c hắn, thì lại thấy nơi cổ áo hắn thêu hoa văn rồng, là long văn của hoàng thất.
Chính trong khoảnh khắc ta ngẩn người, cơn đau dữ dội khiến ta bật tiếng rên rỉ.
Ta trơ mắt nhìn dấu thủ cung sa trên cổ tay dần nhạt đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Không rõ bao nhiêu lần mây mưa tràn qua, đến khi ta mở mắt ra lần nữa, kẻ vừa mới thô bạo kia lại đang mang vẻ áy náy, nhẹ tay lau sạch thân thể ta.
Thấy ta tỉnh lại, hắn trầm giọng nói, vẻ mặt tràn đầy hổ thẹn:
"Trẫm sẽ chịu trách nhiệm."
"Ngài là... Hoàng thượng?"
Ta chỉ là con gái một vị văn thần tứ phẩm, vốn không có tư cách diện thánh.
Nhưng Tân đế Tiêu Thần lại là ngoại lệ.
Hai năm trước, Hiền vương Tiêu Việt tạo phản đoạt vị, giam cầm đế hậu, sát hại công chúa và hoàng tử, đồ sát trung thần lương tướng, đến cả quan chép sử cũng bị g.i.ế.c sạch, hòng dùng sát phạt để bịt miệng thiên hạ, cưỡng đoạt ngôi báu.
Kinh thành rúng động, mây đen che kín nhật nguyệt.
Cho đến khi Thần vương Tiêu Thần, người trấn thủ biên ải phương Bắc nhiều năm, dẫn đại quân thiết kỵ hồi kinh phò giá, ánh mặt trời của Đại Khải mới lại ló rạng.
Tiêu Thần thế như chẻ tre, c.h.é.m đầu Hiền vương ngay tại chính điện hoàng cung, chỉnh đốn lại thiên hạ.
Đáng tiếc lúc ấy, hoàng đế và hoàng hậu đã bị sát hại, tam công chúa, ngũ hoàng tử, thất hoàng tử đều c.h.ế.t thảm không nỡ nhìn.
Hoàng thất nhơ nhuốc, dư nghiệt của Hiền vương trà trộn vào dân chúng, khó lòng phân biệt.