Tiêu Thần vì muốn răn đe bè đảng ẩn nấp, ngày binh nhập hoàng cung liền hạ lệnh: tất cả bá quan văn võ đều phải mang theo gia quyến quỳ hai bên nghênh đón tân quân để tỏ lòng trung thành.
Ai không quỳ, đều xem là dư đảng nghịch tặc, g.i.ế.c không tha.
Chính trong ngày ấy, ta mới có duyên thấy được chân dung thật của Tiêu Thần, giáp bạc thương lạnh, phong tư tuấn tú, khí thế phi phàm.
Suốt hai năm kể từ khi Tiêu Thần đăng cơ, có kẻ tán tụng hắn là minh quân cứu quốc, cũng có người chỉ trích hắn hành sự cực đoan, m.á.u lạnh vô tình.
Thế nhưng tất cả lời đồn ấy đều không giống với nam nhân trước mặt, người đang tay chân luống cuống lau thân thể cho ta.
Nhưng hắn thực sự là Tân đế Tiêu Thần.
Tiêu Thần nhận ra, hắn càng muốn dọn dẹp "bãi chiến trường" trên người ta, thì càng khó tránh khỏi va chạm da thịt.
Bên ngoài rất nhanh đã có tiếng bước chân truyền tới.
Toàn thân ta khẽ run.
Tiêu Thần nhặt lấy chiếc áo choàng bị vứt trên đất, quấn chặt lấy ta, rồi bế ta dậy, men theo cửa sau rời khỏi chùa, đi về phía sau núi.
Hắn đưa ta vào một chiếc kiệu đơn sơ:
"Hôm nay là trẫm mạo phạm ngươi, trẫm sẽ đích thân bồi tội."
"Thần nữ không dám. Thần nữ biết, bệ hạ cũng là người bị hãm hại."
Ta không phải kẻ ngây thơ, bộ dạng phát cuồng bất thường ban đầu của Tiêu Thần, rõ ràng là trúng dược.
Tiêu Thần nói: "Trẫm sẽ cho ngươi một lời công đạo."
Hồng Trần Vô Định
"Nhưng trước đó, chuyện hôm nay giữa trẫm và ngươi, tuyệt đối không thể tiết lộ nửa chữ."
"Thần nữ đã rõ."
Thấy ta thông minh hiểu ý, Tiêu Thần hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Nếu đổi lại là kẻ khác dám đối xử với ta như vậy, sớm đã bị ta dùng trâm g.i.ế.c chết.
Chỉ tiếc rằng, người này lại là hoàng đế.
Ta đành cắn răng chấp nhận, nhưng cũng không thể chịu thiệt một cách oan uổng.
"Thần nữ tên là Lục, Tụng, Nguyệt."
Ta cố nói rõ từng chữ, nhưng đôi môi vừa bị Tiêu Thần cắn đỏ sưng, giọng nói có phần líu lưỡi, đến chữ "Nguyệt" lại càng phát âm mơ hồ.
Chỉ thấy Tiêu Thần trịnh trọng nhắc lại:
"Lục, Tụng, Ngọc? Trẫm sẽ sai người liên hệ với ngươi."
Ta muốn sửa lại, nhưng toàn thân rã rời, còn chưa kịp mở miệng đã hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại, đã được người đưa về Lục phủ bằng một cỗ kiệu.
Từ đó về sau, ta vẫn luôn chờ đợi.
Nhưng suốt hai tháng trời, ta không hề nhận được tin tức nào từ tên cẩu hoàng đế Tiêu Thần kia.
Ta vừa lo lắng bất an, vừa chịu đựng sự hành hạ của chứng thai nghén.
Mà trên người Lục Tụng Ngọc lại không ngừng xuất hiện những món đồ mới lạ, thỉnh thoảng còn bắt gặp nàng ta ôm thư tay mà mặt mày xuân sắc.
Mỗi ngày nàng ta còn nâng niu chén thuốc như bảo vật mà uống, uống đến mức tẩm bổ quá đà mà chảy cả m.á.u cam.
Thì ra hôm đó, Tiêu Thần đã nghe nhầm tên ta, "Tụng Nguyệt" nghe nhầm thành "Tụng Ngọc".
4
Lục Tụng Ngọc cho rằng bản thân đã được Hoàng đế sủng ái và ngầm chỉ định, nên hôm nay mới dám ngang nhiên ép c.h.ế.t ta trước mặt mọi người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Chỉ cần chứng minh thủ cung sa của ngươi là giả, thì chủ mẫu Lý thị, người đã giả mạo cho ngươi, cũng sẽ bị liên lụy chịu tội."
"Mẫu nữ các ngươi một khi bị diệt trừ, nhà họ Lục sẽ là thiên hạ của ta và mẫu thân ta!"
"Chờ ta được phong phi, mẫu thân ta tất sẽ được phong cáo mệnh, vinh quang đều là của Lục Tụng Ngọc ta!”
“Còn ngươi chỉ có thể mang danh dâm phụ mà chôn thây dưới suối vàng!"
Lục Tụng Ngọc siết lấy cánh tay ta, dùng khăn tay ra sức chà xát cổ tay.
Chẳng bao lâu, nốt chu sa giả trên cổ tay ta bị lau sạch hoàn toàn.
Chúng nhân trong điện đều kinh hãi, Thái hậu càng giận dữ đập bàn thét lớn:
"Vô lễ! Lục Tụng Nguyệt, ngươi dám mang thân không trong sạch mà nhập cung tuyển tú!”
“Người đâu! Kéo Lục Tụng Nguyệt ra ngoài, đánh c.h.ế.t bằng trượng cho ta!!"
Hai thị vệ tiến lên bao vây ta.
Ta lùi hai bước, theo bản năng che lấy bụng dưới, vừa định liều mạng phản kháng thì chợt nghe phía sau vang lên một tiếng hô lớn:
"Hoàng thượng giá lâm!"
5
Chúng nhân nghe tiếng liền lập tức xoay người quỳ rạp nghênh đón Hoàng thượng.
"Hoàng huynh còn chưa có phi tần, mà hậu cung đã rộ lên vở đại hí rồi."
Người lên tiếng là Tiểu Ninh vương Tiêu Minh, hắn phe phẩy cây quạt xếp trong tay, đi phía sau Tiêu Thần, giọng nói lại vang dội rõ ràng.
Tiêu Thần thân mặc long bào màu đen sẫm, đầu đội thường quan, không giống tiên đế khi xưa sa vào xa hoa vô độ.
Khí chất cao quý nơi Tiêu Thần không nằm ở y phục hay trang sức, mà là ở khí thế đế vương ẩn hiện giữa chân mày.
Theo lễ, khi diện thánh phải cúi đầu để tỏ lòng kính cẩn.
Nhưng đây là lần thứ hai ta gặp lại nam nhân đã đoạt đi trinh tiết của ta, ta không kìm được mà ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn đang sải bước nhanh về phía ta, hương trầm quen thuộc của hoàng thất khiến ta lập tức bị kéo về hồi ức hoang đường tại chùa Tử Ninh ngày ấy.
Hắn đưa tay ra, bàn tay đeo ngọc thạch ấy từng cẩn thận ôm lấy thân thể ta khi xưa.
Ta cứ ngỡ hắn đến giúp ta giải vây, liền định đưa tay ra đáp lại.
Thế nhưng Tiêu Thần lại nắm lấy tay một người khác.
Lục Tụng Ngọc quỳ ngay bên cạnh ta, được đích thân hoàng đế vươn tay đỡ dậy.
Tiêu Thần dịu giọng hỏi: "Tụng Ngọc, món quà trẫm tặng nàng, nàng có thích không?"
Ta như bị sét đánh giữa trời quang, sững sờ tại chỗ.
Lục Tụng Ngọc được sủng mà hoảng, gương mặt lộ vẻ mừng rỡ lúng túng:
"Thích, thần nữ rất thích!"
"Thích là tốt rồi. Đó là trẫm tự mình lựa chọn cho nàng."
Thái hoàng thái hậu cất tiếng hỏi:
"Hoàng đế và vị tiểu thư nhà họ Lục này, lẽ nào sớm đã quen biết?"
Tiêu Thần đáp:
"Hoàng tổ mẫu, tháng trước trẫm gặp nạn, chính là Tụng Ngọc tình cờ cứu trẫm một mạng."
Lục Tụng Ngọc ngơ ngác, chuyện gì mà gặp nạn, cứu người gì chứ?