Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Của Phu Quân Đẩy Ngã

Chương 3



5.

Nơi ở mới ta đã chọn xong, là một trang viên ở ngoại ô kinh thành.



🎉 Chào mừng bạn ghé chơi nhà Cúc Cúc! 🐥💖
Cúc Cúc là một "tân binh" mới toe trong làng dịch truyện, nên nếu có chỗ nào còn chưa hoàn hảo hoặc bạn có góp ý gì, đừng ngần ngại nhắn cho tụi mình biết nha! ✨
Cúc Cúc sẽ cố gắng cải thiện từng ngày để mang đến cho bạn những câu chuyện thật hay và trọn vẹn nhất.
📚 Đừng quên theo dõi fanpage Cúc Cúc Dịch Truyện tại để cùng đồng hành và cập nhật những bộ truyện mới nhất nhé! 🥰

Tưởng đâu không có bao nhiêu đồ, ai ngờ lúc dọn ra mới phát hiện, mười cỗ xe ngựa cũng chở không xuể.



Ta nhìn đống tư trang, không khỏi thấy đau đầu.



Liếc mắt nhìn chiếc rương dưới chân — đó là những bức tranh ta đã vẽ suốt mấy năm qua.



Tò mò mở ra, quả nhiên hơn nửa trong số đó đều là tranh vẽ... Giang Trạm.



Ta lập tức câm nín ngửa mặt nhìn trời.



Chim muông hoa cỏ không vẽ, lại cứ vẽ mãi cái người huynh trưởng ngày ngày gặp mặt kia.



Nghĩ một hồi, ta dứt khoát dặn dò A Quýt:



"Chiếc rương này toàn phế phẩm, ném đi cho ta."



Chợt sau lưng truyền đến một luồng khí lạnh khiến sống lưng ta cứng đờ.



Quay đầu lại, chỉ thấy Giang Trạm đang đứng đó, mày cau chặt, sắc mặt âm trầm, tựa hồ còn... nghiến răng?



"Đại ca?" Ta chớp mắt hỏi, "Huynh tới làm gì vậy?"



Hắn ra hiệu cho người hầu đặt rương xuống, trầm giọng hỏi ta:



"Muội nói, những thứ này... là phế phẩm?"



Ta gật đầu dứt khoát.

Phế phẩm thì là phế phẩm, giữ lại làm gì cho bẩn mắt.

Nghĩ tới điều gì đó, dưới ánh mắt sắc lạnh như d.a.o của hắn, ta vội vã xua tay lia lịa:

"Không phải, không phải! Sao có thể nói đại ca là phế phẩm chứ. Chỉ là... ta vẽ kém, vẽ méo mó thôi mà, ha ha~"



Thật không ngờ lại để nhân vật chính trong tranh bắt gặp, ngượng c.h.ế.t mất!

Ta cuống cuồng lảng sang chuyện khác:

"Thôi thôi, đem theo vậy! Cùng lắm thì trên đường tiện tay ném đi cũng được..."



Vừa thầm nghĩ vừa tiếp tục kiểm tra xem còn thứ gì có thể bỏ bớt.

Đúng lúc ấy, Giang Trạm trầm giọng hỏi:

"Muội định dọn đi đâu?"



Ta không quay đầu lại, chỉ chăm chú thu xếp, đáp bâng quơ:

"Trang viên ngoài thành, cách đây ba mươi dặm."



Ai ngờ, Giang Trạm bỗng nhiên nắm lấy tay ta, kéo mạnh về phía mình.

Khoảng cách đột nhiên bị rút ngắn, ta suýt nữa thì đ.â.m vào n.g.ự.c hắn, đầu óc choáng váng cả lên.



Trong ánh mắt thâm sâu khó dò của hắn, từng câu từng chữ như đè nặng:

"Đoạn Thư, chỗ nào không chọn, lại chọn nơi xa nhất.

Muội muốn đi xa như vậy, để ta làm sao trông nom muội đây?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Ta còn chưa kịp phản ứng lại, một giọng nói dịu dàng chợt chen vào:

"Giang ca ca, huynh làm Đoạn muội đau rồi."



Bạch Nguyệt Ảnh tách tay chúng ta ra, nhẹ nhàng thổi thổi vào mu bàn tay ta, vẻ mặt đầy lo lắng.

"Thân thể muội còn yếu, những việc nặng nhọc này nên để hạ nhân làm mới phải?"



Dù nàng ta nói như thể vì ta mà lo lắng, nhưng không hiểu sao, trong lòng ta lại trào dâng một cảm giác khó chịu không thể nói thành lời.

Ta khẽ cười gượng, vô thức rút tay về.



Mở một chiếc rương khác, bên trong là áo mũ trẻ con.

Nhìn thấy chiếc mũ hổ đầu cùng đôi giày hổ nhỏ xinh, đầu ta bỗng đau nhói.

Ta lắc đầu, vội vàng ném mũ giày trở lại rương: "Cái này không cần, cho người khác đi."

Mới hòa ly, chẳng biết khi nào ta sẽ tái giá, hoặc có thể cả đời cũng chẳng có duyên nữa. Giữ lại làm gì?



Không hiểu sao, Giang Trạm đột nhiên nổi giận, giọng nói lạnh băng chất vấn:

"Đoạn Thư, muội còn chút nhân tính nào không? Con không còn nữa, muội ngay cả y phục của nó cũng vứt bỏ!"



Ta bị hắn quát cho choáng váng.

"Con?"

Ta và hắn tuy từng là phu thê, nhưng sao lại có con cái? Hắn đang nói gì vậy?



Bạch Nguyệt Ảnh kéo tay Giang Trạm, như muốn an ủi:

"Giang ca ca, Đoạn muội nhất định cũng yêu đứa trẻ, chỉ là... người đã khuất, người sống phải tiếp tục sống, huynh đừng trách muội ấy, nàng còn nhỏ mà."



Giang Trạm nghiến răng, giọng đầy căm phẫn:

"Còn nhỏ? Đừng tìm cớ cho sự lạnh lùng vô tình của nàng ta!"



Ta lặng lẽ xâu chuỗi những lời nói ấy lại với nhau, nhìn đống y phục, mũ giày kia, bỗng nhiên cảm thấy một nỗi quen thuộc xâm chiếm.

Đầu ta đau như bị xé toạc.

Ta ôm đầu, ngồi xổm xuống, cảm giác như tất cả ký ức vụn vỡ xộc thẳng vào đầu, đau đớn không ngừng.



Ta hình như... từng có một đứa trẻ.

Và đứa trẻ ấy... chính là con của ta và Giang Trạm.



Cơn đau dữ dội khiến ta không thể chịu nổi.

Ký ức càng lúc càng rõ ràng, như tấm màn mờ dần được vén lên, chỉ còn lại nỗi đau.



Giang Trạm và Bạch Nguyệt Ảnh thấy ta bất thường, đồng loạt đưa tay muốn đỡ lấy.

Ta mạnh mẽ đẩy họ ra, lao vào trong phòng, úp mặt xuống giường, khóc nức nở như một đứa trẻ.

Giang Trạm muốn vào xem tình hình, ta vội vã ngăn hắn lại, nước mắt rơi lã chã.

"Nói rồi, ta không sao, các người ra ngoài đi."

Hắn muốn nói gì đó, nhưng ta quay lưng, gào lên:

"RA NGOÀI!!"



A Quýt đứng ngoài cửa, tay run rẩy đóng lại.

Nàng thấy ta không ổn, muốn đi mời đại phu, nhưng ta không cho.

Nàng chỉ đành lặng lẽ ở bên cạnh, chăm sóc ta mà không nói lời nào.



Giang Trạm dẫn đại phu tới, nhưng ta vẫn không cho vào.

Bởi vì, điều ta cần lúc này không phải là đại phu, mà là thời gian.

Ta... đã nhớ lại tất cả.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com