Ban đầu, ta chỉ coi Giang Trạm như huynh trưởng mà thôi.
Ba năm trước, song thân ta bị đạo tặc sát hại, trước khi lâm chung, phụ mẫu ta đã nhờ cậy Giang Trạm chăm sóc ta.
Vì vậy, hắn mới quyết định cưới ta làm thê tử.
Trước khi Bạch Nguyệt Ảnh xuất hiện, hắn thực sự đối xử rất tốt với ta.
Dù nhà ta gia cảnh bình thường, nhưng ta được phụ mẫu nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên.
Ta không giỏi nấu nướng, cũng chẳng khéo tay trong nữ công.
Ngược lại, Giang Trạm thường xuyên tự tay xuống bếp nấu cho ta những món ngon, chiếc áo xiêm ta mặc trên người, phần lớn là do hắn tự tay may vá từng mũi kim, từng đường chỉ.
Trong mắt ta, dần dần có hắn, một cảm tình khác biệt, không giống tình huynh đệ.
Lúc ấy, ta vẫn chưa nhận ra lòng mình đã động.
Cho đến một ngày, khi ta trèo lên tường viện để cứu một con sẻ nhỏ bị mắc kẹt trong khe tường,
chân ta trượt một cái, cả người ngã chúi xuống.
Khi ta hoảng loạn, một bàn tay kịp thời ôm lấy ta.
Cơn đau đớn tưởng chừng sẽ ập đến nhưng lại chẳng thấy đâu.
Ta mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú vô cùng.
Khuôn mặt này ta đã nhìn suốt mười mấy năm, nhưng hôm nay lại cảm thấy vừa xa lạ lại vừa ưa nhìn đến lạ thường.
Ta ngẩn ngơ nhìn hắn, quên cả phản ứng.
Mà hắn, đôi mắt phượng đen trắng phân minh, vẫn không rời khỏi ta, ánh nhìn sâu thẳm, chẳng hề chớp mắt.
Khoảnh khắc đó, giữa ta và hắn như có một làn hơi thở kỳ lạ lượn lờ, khiến không gian quanh chúng ta trở nên mờ ảo, như ngừng lại một chút.
Ta nghe rõ tiếng tim hắn đập thình thịch, cũng cảm nhận được tim mình đang đập mạnh mẽ một cách lạ thường.
Kể từ ngày ấy, những lời nói giữa chúng ta trở nên ít dần, mỗi lần ở chung một chỗ, có một cảm giác lúng túng khó tả.
Tuy vậy, hắn lại càng thêm săn sóc, quan tâm ta hơn.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, dần dần, chúng ta quen với những khoảnh khắc im lặng đó.
Một hôm, Tương Hoa từ Hàn Lâm Viện đến thăm, khi Giang Trạm không có nhà.
Tương Hoa là bạn nối khố từ thuở nhỏ của ta, gia đình hai nhà quen biết từ trước khi chúng ta ra đời.
Vì vậy, ta và hắn coi như lớn lên cùng nhau.
Nhà Tương Hoa gia cảnh khá hơn, việc học cũng bắt đầu sớm hơn.
Khi Giang Trạm thi đậu Thám hoa, Tương Hoa đã là đệ nhất bảng nhị giáp.
Sau kì thi, hắn thi đậu Triều nguyên, được phong làm Chủ sự Hàn Lâm Viện.
Tuy con đường quan lộ của hắn khá chậm, nhưng những năm gần đây cũng đã thăng tới tam phẩm Hàn Lâm học sĩ.
🎉 Chào mừng bạn ghé chơi nhà Cúc Cúc! 🐥💖 Cúc Cúc là một "tân binh" mới toe trong làng dịch truyện, nên nếu có chỗ nào còn chưa hoàn hảo hoặc bạn có góp ý gì, đừng ngần ngại nhắn cho tụi mình biết nha! ✨ Cúc Cúc sẽ cố gắng cải thiện từng ngày để mang đến cho bạn những câu chuyện thật hay và trọn vẹn nhất. 📚 Đừng quên theo dõi fanpage Cúc Cúc Dịch Truyện tại để cùng đồng hành và cập nhật những bộ truyện mới nhất nhé! 🥰
Ngày nhỏ, ta và Tương Hoa thân thiết đến mức không thể tách rời.
Hắn đến khi ta đang trồng cây trong sân, xắn tay áo xuống giúp ta đào đất, tưới nước, làm tất cả công việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn còn lấy khăn lau mồ hôi cho ta, gạt lọn tóc đẫm mồ hôi bên má ta ra sau tai, dịu dàng như thế.
Ta xoay người một cái, lại đụng phải một lồng n.g.ự.c rắn chắc.
Ngẩng đầu lên, ta bất ngờ nhìn thấy Giang Trạm, không biết hắn đã về từ lúc nào, sắc mặt có vẻ không được vui.
Hắn tiến lại gần, kéo ta sang một bên, ra lệnh cho người hầu mang nước ấm và khăn tới.
Lần đầu tiên, hắn đích thân rửa mặt cho ta.
Ta ngẩn ngơ nhìn hắn, ánh mắt không thể dời đi.
Đôi mắt hắn sâu thẳm, đuôi mắt vẽ nên một đường cong quyến rũ, hàng lông mi dài và rậm tựa chiếc quạt lông, nhẹ nhàng chớp động.
Giang Trạm dường như ngày càng trở nên đẹp đẽ, một vẻ đẹp ta trước kia chẳng hề nhận ra.
Hắn rửa mặt cho ta rất nghiêm túc, đến mức lời gọi của Tương Hoa cũng chỉ như gió thoảng bên tai, chẳng thể lọt vào tai ta.
Hắn tập trung vào từng động tác, như thể muốn làm mọi thứ hoàn hảo nhất có thể, khiến ta không thể không lặng lẽ nhìn hắn.
Sau khi xong xuôi, hắn và Tương Hoa cùng nhau vào thư phòng, để lại ta với những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng.
Đến bữa tối, Giang Trạm bỗng hỏi ta: "Tương Hoa có tốt không?"
Ta chợt nhớ lại những ngày thơ ấu bên cạnh Tương Hoa, khi ấy chúng ta cùng nhau chạy nhảy, nô đùa, leo núi bắt chim, lội sông bắt cá.
Nhớ những lần hắn ngồi bên ta, cùng ngắm bình minh và hoàng hôn, những trò nghịch ngợm như lấy rắn c.h.ế.t hù dọa ta, hay tự tay kết cho ta đủ loại vòng hoa xinh xắn.
Tất cả những kỷ niệm ấy như bừng sống lại trong tâm trí, khiến ta không chút do dự mà trả lời:
"Đương nhiên là tốt rồi." Những ngày bên hắn, vui vẻ biết bao.
Có lẽ công vụ quá bận rộn, gần đây tâm trạng của Giang Trạm nặng nề, đêm đó hắn uống không ít rượu.
Nhân lúc men say, hắn đưa ta lên giường, cơ thể ta bất giác cứng đờ.
Ta hoảng hốt, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Dù ta đã chấp nhận sự chăm sóc của hắn từ lâu, dù đã thành thân hai năm,
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn đối với ta như vậy.
Ta chưa từng nghĩ, giữa ta và hắn lại có thể có sự thân mật này, lòng rối bời, vừa lo lắng vừa bối rối, hơi thở cũng theo đó mà dồn dập.
Nhưng kỳ lạ thay, hắn vẫn rất dịu dàng.
Sau khi xong xuôi, hắn đích thân lau rửa cho ta, ghé sát tai thì thầm rằng sẽ luôn đối xử tốt với ta.
Từ hôm đó trở đi, đêm nào hắn cũng ở lại phòng ta.
Cũng từ đó, mỗi khi bên cạnh hắn, trái tim ta đập loạn xạ, tựa như chỉ cần một động tác nhỏ của hắn cũng có thể khiến tim ta thổn thức.
Dần dần, ta quen với những cử chỉ dịu dàng của hắn, quen với nhịp sống có hắn bên cạnh.
Thỉnh thoảng, khi công việc quá bận rộn, hắn ngủ lại thư phòng, ta lại trở nên trằn trọc, không thể ngủ yên.
Khi ấy ta vẫn chưa hiểu, hóa ra, đó chính là tình cảm, là thích.
Hắn đối với ta, ngày càng chu đáo, ngày càng tận tình.
Những ngày ấy, ngọt ngào như kẹo mật, nhẹ nhàng như đường phèn.